Chương 3

Chương 3

"Mấy bộ sơ yếu lý lịch này tổng giám đốc Cố đã xem chưa?" Thẩm Trình hưng phấn hỏi.

Ánh mắt Trương Oánh nhìn đến một bộ sơ yếu lý lịch, trên đó dán một tấm ảnh quá mức nổi bật. Ngũ quan chàng trai tinh xảo xinh đẹp, là vẻ ngoài khiến người ta ấn tượng sâu sắc ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô hiểu nhầm ý của anh ta, cho rằng Thẩm Trình lại đến công ty bọn họ đào người, sắc mặt trầm xuống.

"Tổng giám đốc Thẩm, việc gì cũng cần tổng giám đốc Cố đích thân làm, vậy cần chúng tôi làm gì? Nếu cậu còn tùy tiện đào góc tường, tôi sẽ liên hệ nhân viên bảo an cấm cậu vào công ty."

"Chuyện này không thể nói lung tung được, em không có ý đó." Thẩm Trình kinh hãi, "Ý em là, thỉnh thoảng cũng cần để tổng giám đốc Cố xem qua một chút."

"Trong máy tính của chị chắc chắn có bản sao lưu trữ, in lại là được, mấy bộ này em mang đi trước. Tin em đi, tổng giám đốc Cố chắc chắn muốn xem."

Trương Oánh không ngờ một tổng giám đốc lớn như Thẩm Trình lại chơi trò cướp giật.

Vẻ mặt cạn lời tiễn Thẩm Trình rời đi.

...

Thẩm Trình ôm bộ sơ yếu lý lịch vừa cướp được, cảm thấy may mắn như vừa thoát khỏi kiếp nạn.

Đây gọi là gì nhỉ?

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Không tốn chút công sức nào mà có được.

Trời muốn diệt anh ta, anh ta nhất định không chết.

Thẩm Trình từ vẻ mặt chột dạ áy náy vào buổi sáng, giờ nghênh ngang xông vào văn phòng của Cố Yến Chấp.

Thấy thư ký đi ra, không khách khí sai bảo, "Thư ký Hứa, pha cho tôi một ly cà phê, cà phê pha tay, thêm sữa không thêm đường."

"Công ty của anh sắp phá sản rồi sao? Rảnh rỗi ngày nào cũng chạy đến đây." Cố Yến Chấp vì chuyện tối qua bị bùng kèo mà không có sắc mặt tốt với anh ta, chỉ nói với thư ký Hứa, "Cô bận việc của mình đi, đừng để ý đến cậu ta."

Thư ký Hứa ôm tập tài liệu lui ra ngoài.

Thẩm Trình ngồi phịch xuống ghế sofa, "Họ Cố kia, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi đấy. Tốt nhất là cậu nên xin lỗi tôi một tiếng, nếu không lát nữa cậu có cầu xin tôi, tôi cũng..."

Lời còn chưa dứt, Cố Yến Chấp không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt anh ta, mặt trầm xuống, "Trả lại đây."

"Ôi chao, hôm qua tôi thật sự không cố ý bùng kèo cậu đâu, công ty tôi có việc đột xuất, sáng sớm nay tôi đã đến đưa đồ cho cậu đây."

Thẩm Trình, người vì làm hỏng bật lửa mà chạy trốn, mặt không đỏ tim không đập mà bịa chuyện.

Cố Yến Chấp không đáp lời, nhưng áp lực cực lớn.

"Cho cậu cho cậu, cậu ôm cái bật lửa đó sống cả đời đi."

Tối qua Thẩm Trình đã huy động người suốt đêm, cuối cùng cũng phục hồi lại cái đuôi, nhưng không chắc có thể tiếp tục sử dụng hay không.

Cố Yến Chấp nhận lấy bật lửa, trọng lượng không đúng. Hắn nheo mắt, trước tiên nhìn xuống đáy bật lửa.

Khắc chữ viết tắt tên của hắn, là cái cũ của hắn.

Bật lửa chỉ cần đẩy cái đuôi là có thể đánh lửa, nhưng "cạch" một tiếng, cái đuôi gãy lìa.

Chưa đợi Cố Yến Chấp nổi giận, Thẩm Trình đã bật dậy, "Cậu nghe tôi giải thích đã."

"Cậu đoán xem tôi đã thấy ai!"

Cố Yến Chấp trở về bàn làm việc, nhấc điện thoại, chuẩn bị gọi nội bộ bảo an kéo Thẩm Trình ra ngoài.

Thẩm Trình nhanh tay nhấn nút tắt máy, "Là Úc Tinh Nhiên, tôi thấy Úc Tinh Nhiên!"

Vài giây im lặng ngắn ngủi.

"Cậu còn giở trò đùa nhạt nhẽo này nữa..."

"Thật mà, thật mà." Thẩm Trình lấy bộ sơ yếu lý lịch giấu ở trang thứ hai ra.

"Cậu xem này, Úc, Tinh, Nhiên. Tôi nghe Tiểu Mỹ nói, mười giờ cậu ấy sẽ đến công ty phỏng vấn. Cậu ấy về nước rồi, cậu... không biết sao?"

Câu cuối cùng, Thẩm Trình hỏi một cách cẩn trọng.

Anh ta biết chút ít về chuyện của Cố Yến Chấp và Úc Tinh Nhiên, nhưng không nhiều.

Năm lớp 12, Thẩm Trình, một trong những học sinh cá biệt, bị gia đình đưa ra nước ngoài học đại học, còn Cố Yến Chấp và Úc Tinh Nhiên cùng nhau vào đại học A.

Đến khi anh ta về nước, Úc Tinh Nhiên đã ra nước ngoài. Mỗi lần anh ta muốn hỏi thêm gì đó, Cố Yến Chấp mặt mày ủ rũ, như thể bị ai nợ 800 triệu.

Nếu không phải quen biết từ sớm, ai có thể ngờ vị tổng giám đốc Cố mặt mày cau có, cả ngày trưng ra cái mặt thối, vài câu đã có thể khiến người ta khóc tại chỗ... thời học sinh lại là một tên lưu manh mặt dày mày dạn.

Hình tượng này hoàn toàn trái ngược với hình tượng học bá lạnh lùng, chỉ biết học hành mà công ty đồn đại về thời niên thiếu của tổng giám đốc Cố.

Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, đua xe, cậu ấm sống xa hoa, chìm đắm trong hưởng thụ.

Còn Cố Yến Chấp và Úc Tinh Nhiên quen nhau như thế nào... Thẩm Trình chưa từng nghe hắn nói. Thẩm Trình chỉ nhớ lần đầu tiên gặp Úc Tinh Nhiên, là vào một đêm tối trời gió lớn, đêm hội học thêm buổi tối.

Trường A là trường trung học trọng điểm, có không ít phụ huynh bỏ tiền ra xây tòa nhà để đưa đứa con phá gia chi tử của mình vào đây học tập, và tin chắc rằng môi trường có thể thay đổi một con người.

Anh ta và Cố Yến Chấp chính là được đưa vào đây như vậy.

Nhưng ai có thể chịu nổi cái khổ đó, ban ngày học cả ngày, buổi tối còn phải học đến gần mười một giờ mới được về, sáng sớm sáu giờ đã phải dậy chạy bộ.

Các trường khác cuối tuần được nghỉ hai ngày, để học sinh về sớm, thứ sáu cũng không cần học thêm buổi tối. Trường họ học sáu ngày ban ngày còn chưa đủ, buổi tối học thêm là chế độ bảy ngày không nghỉ.

Cuối cùng, hai người không chịu nổi áp lực, rủ nhau trèo tường bỏ trốn. Thật trùng hợp, Cố Yến Chấp vừa đáp đất thì dây giày bị tuột.

Cậu ấm vừa cúi người xuống, liền bị Úc Tinh Nhiên từ trên trời rơi xuống đè trúng.

Chính xác mà nói.

Úc Tinh Nhiên không khách khí chút nào mà cưỡi lên lưng Cố Yến Chấp.

Lúc đó Thẩm Trình đã muốn gọi xe cứu thương giúp Úc Tinh Nhiên rồi.

Úc Tinh Nhiên chớp chớp mắt, chắp tay, thành khẩn nói một tiếng "xin lỗi".

"Tôi bị mù đêm, nhảy xuống mới thấy có người."

"Tôi đã hơi dạng chân ra rồi, so với việc bị tôi đạp một cái, cậu nên chấp nhận bị tôi ngồi... à, cưỡi một chút thì hơn."

Ôi, cuộc trò chuyện tệ hại này.

Thẩm Trình với tư cách là người ngoài cuộc, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống, hai người trong cuộc thì cực kỳ bình tĩnh.

Anh ta thậm chí không dám mở miệng khuyên một câu, sợ giây tiếp theo sẽ bị Cố Yến Chấp đánh cho một trận vì chứng kiến hiện trường.

Nhưng...

Cậu ấm tính tình thối tha này lại không nói một lời, cũng không có ý định động tay động chân.

Thẩm Trình đã chuẩn bị tinh thần chứng kiến cảnh tượng đẫm máu, cuối cùng biến thành tiễn Úc Tinh Nhiên rời đi.

Chuyện này có hợp lý không vậy?

Hả!?

Thẩm Trình ngơ ngác hoàn hồn, khó hiểu hỏi.

"Hai người quen nhau à? Không đúng, chúng ta là bạn từ nhỏ, nếu vừa rồi là tôi vô tình cưỡi lên lưng cậu..."

Lời còn chưa dứt, Cố Yến Chấp đã tặng cho anh ta một ánh mắt "cậu muốn chết à".

Lúc đó anh ta lại không thấy có gì không đúng, chỉ ngạc nhiên vì Cố Yến Chấp là người coi trọng nhan sắc, thấy người ta đẹp trai nên không so đo.

Bây giờ nghĩ lại, hai người này lúc đó đã rất kỳ lạ rồi!

Dù trước đây thế nào, bây giờ người ta cũng đã đến trước mặt...

"Cậu định báo thù cậu ấy thế nào? Từ chối cậu ấy một cách tàn nhẫn, chế giễu cậu ấy, rồi bảo bảo vệ lôi cậu aays ra khỏi công ty, khiến cậu ấy mất hết mặt mũi. Sau này gặp lại cậu, đảm bảo cậu ấy sẽ quay đầu bỏ chạy ngay."

Cố Yến Chấp thậm chí không thèm nhìn anh ta, "Cậu bị bệnh hả?"

"Tôi không phải đang bất bình thay cậu sao? Cậu hận lâu như vậy, chẳng phải là vì lúc này sao." Thẩm Trình nhìn chằm chằm Cố Yến Chấp một lúc, "Đừng nói với tôi, cậu không nỡ nhé."

Cố Yến Chấp khó hiểu, "Cậu ấy có làm gì đâu, tôi gọi bảo vệ làm gì?"

Thẩm Trình: "?" Vừa rồi ai muốn lấy điện thoại gọi bảo vệ vậy?

"Cậu không muốn báo thù một lần cho xong, cậu muốn kéo dài?" Thẩm Trình chợt hiểu ra, "Tôi hiểu rồi."

"Trước tiên cho cậu ấy vào làm, không ngừng bóc lột cậu ấy, bắt cậu ấy tăng ca mỗi ngày, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn cún, rồi trừ lương cậu ấy thật nặng, cho cậu ấy biết sự hiểm ác của tư bản."

Thẩm Trình nói hăng say, Cố Yến Chấp đã cúi đầu xem sơ yếu lý lịch của ai đó, bình tĩnh châm chọc một câu.

"Rảnh thì đọc thêm luật lao động đi, đừng để có ngày nhận được giấy triệu tập của tòa án mà còn không biết mình phạm tội gì."

Thẩm Trình nhịn đi nhịn lại, lúc này thật sự không nhịn được nữa.

"Hừ, ai có thể bóc lột cậu chứ. Lúc này giả vờ làm ông chủ tốt biết luật hiểu luật, cậu mắng nhân viên khóc trong văn phòng cũng không thấy cậu mềm lòng?"

"Làm sai thì không nên nói?"

Thẩm Trình: "Vậy nếu là Úc Tinh Nhiên cậu cũng sẽ mắng sao?"

Ánh mắt Cố Yến Chấp tối sầm, bàn tay cầm sơ yếu lý lịch vô thức siết chặt, nhưng trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.

"Cậu ấy có năng lực, bộ phận nhân sự sẽ giữ cậu ấy lại, cậu ấy không có năng lực vào, tôi cũng không cần đuổi."

Cố Yến Chấp đặt sơ yếu lý lịch trở lại, không khách khí sai bảo Thẩm Trình, "Đừng tăng gánh nặng công việc cho nhân viên của tôi, trả lại đi."

"Tốt nhất là cậu không quan tâm." Thẩm Trình hừ lạnh một tiếng, "Một cái bật lửa mà cậu quý giá như vậy làm gì?"

"Dùng quen rồi." Cố Yến Chấp bỏ xác cái bật lửa vào ngăn kéo, đợi lúc nào rảnh mang đi sửa.

"Ha ha." Thẩm Trình ôm xấp sơ yếu lý lịch đi ra ngoài.

Cửa văn phòng vừa đóng lại, giây tiếp theo lại bị đẩy ra.

Ánh mắt Cố Yến Chấp chậm rãi dời qua, Thẩm Trình lén lút thò đầu vào.

"Không phải tôi vừa đi, cậu đã trốn đi khóc đấy chứ?"

Ánh mắt Thẩm Trình đảo qua mặt Cố Yến Chấp, không thấy Cố Yến Chấp đỏ mắt có chút tiếc nuối.

Cố Yến Chấp: "Bệnh thì uống thuốc đi."

*

Hôm nay Úc Tinh Nhiên ăn mặc đơn giản, dù sao đi phỏng vấn cũng không nên ăn mặc quá lố.

Chỉ là trong phòng tắm sấy tóc mười mấy phút, chọn quần áo và đồng hồ hai mươi mấy phút.

Cậu ngồi trong phòng chờ, những người phỏng vấn đến trước đã tụ tập hai ba người trò chuyện.

Úc Tinh Nhiên vừa bước vào đã trở thành tiêu điểm.

Vì là phỏng vấn, để lại ấn tượng tốt, mọi người đều mặc quần áo theo phong cách chuyên nghiệp, Úc Tinh Nhiên cũng không ngoại lệ, vest, giày da, cà vạt đầy đủ.

Nhưng con trai để tóc dài vẫn rất hiếm gặp, đặc biệt là trong những dịp hơi trang trọng này, mái tóc đuôi sói của Úc Tinh Nhiên thật sự quá bắt mắt.

Đến nỗi cậu vừa bước vào, có người còn không chắc cậu có phải đến phỏng vấn hay không.

"Cậu cũng đến phỏng vấn à?" Có người hỏi.

Thấy Úc Tinh Nhiên gật đầu, một cô gái cười hỏi.

"Trên mạng nhiều trai đẹp, nhưng ngoài đời tôi vẫn lần đầu tiên thấy người nào có vẻ ngoài đẹp như cậu, giống như đến trình diễn thời trang vậy."

Bộ vest trên người Úc Tinh Nhiên là kiểu dáng cổ điển rất phổ biến, không có bất kỳ thiết kế hay trang trí nào, cũng là một trong số ít những bộ đồ kín đáo trong tủ quần áo của Úc Tinh Nhiên.

"Nhan sắc cao như vậy, thật sự không cân nhắc làm người mẫu sao? Cậu đẹp trai thế này, làm siêu mẫu thì lương còn cao hơn quản lý cấp trung của công ty, cậu còn trẻ chắc không phải ứng tuyển vị trí quản lý đâu nhỉ?"

"Tôi sắp không phân biệt được là cậu đang khen tôi thật lòng, hay là muốn dụ tôi đi, bớt một đối thủ cạnh tranh." Úc Tinh Nhiên cười nói, "Không phải vị trí quản lý, là vị trí thiết kế."

Những người khác lập tức lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là vậy".

"Vậy thì cậu chắc chắn không có vấn đề gì rồi."

Úc Tinh Nhiên: "?"

"Nhà thiết kế phải có trình độ thẩm mỹ nhất định, cậu chỉ cần đứng đó đã là một tác phẩm trưng bày rồi."

Úc Tinh Nhiên cười trừ không giải thích, nếu dễ dàng vào được như vậy, cậu nên ăn mặc lộng lẫy đến phỏng vấn rồi.

Nhưng vốn dĩ cũng chỉ là nói đùa.

"Tôi ứng tuyển vị trí nghiên cứu thị trường."

"Tôi là kiểm tra sản phẩm."

"Tôi cũng nghiên cứu thị trường."

Mấy người báo vị trí ứng tuyển của mình, động viên lẫn nhau.

Một thanh niên hơi mập mạp tháo mũ xuống, lộ ra cái trán hơi hói, "Mọi người đoán xem tôi ứng tuyển vị trí nào?"

"Lập trình viên?" Cô gái hỏi.

Thanh niên gật đầu, nhìn Úc Tinh Nhiên với vẻ mặt ngưỡng mộ, "Nếu tôi để tóc dài như vậy, có phải trông sẽ không bị hói không? Tôi năm nay mới 27 tuổi thôi đó."

Úc Tinh Nhiên nhìn cậu ta, đưa ra lời khuyên trung thực, "Cậu bị hói phía trước, có thể để tóc mái, khuôn mặt của cậu không hợp với tóc mái quá dài, cắt kiểu mái ngố layer là được."

Chàng trai vốn chỉ nói bâng quơ, không ngờ Úc Tinh Nhiên lại đưa ra lời khuyên thật, "Vậy cậu thấy tôi nên mặc như thế nào..."

Chủ đề không kéo dài bao lâu, rất nhanh đã đến lượt Úc Tinh Nhiên phỏng vấn.

"Cố lên nhé."

Mấy người nhìn theo cậu rời đi, lại bắt đầu trò chuyện.

...

Trương Oánh vừa lật đến sơ yếu lý lịch của Úc Tinh Nhiên, chưa kịp xem kỹ, đã thấy một bóng người bước tới.

Cô vội vàng đứng dậy.

"Tổng giám đốc Cố, sao anh lại đến đây?"
 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro