Chương 04: "Tôi chỉ là dị ứng với lông mèo."
Lâm Tinh Mạch đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa là anh trai chuyển phát nhanh, đưa tới một túi văn kiện cứng, rất mỏng không có trọng lượng gì, chỗ trống dùng bút đen viết tên cậu.
"Phiền ngài ký nhận một chút."
"Cảm ơn."
Lâm Tinh Mạch cầm chuyển phát nhanh quay người vào cửa, vừa đi vừa xé.
Nhưng mà trong túi giấy, lại cũng không là thư thỏa thuận ly hôn Hứa Nghị gửi tới, mà là một bức thư mời tham gia triển lãm tranh, đến từ học trường thời đại học của cậu.
Lâm Tinh Mạch nhìn xem thư mời, cẩn thận lục soát trong trí nhớ.
Người học trưởng này cậu còn có một chút ấn tượng, quan hệ hai người bình thường, nhưng sau khi tốt nghiệp liền không có liên hệ, thuộc loại người vừa quen vừa lạ trong danh bạ.
Không nghĩ tới lâu như vậy, đối phương lại đột nhiên gửi cho cậu thư mời.
Ngoại trừ thư mời triển lãm, còn có một tấm danh thiếp.
Vu Lương Ngọc.
Lâm Tinh Mạch nhìn thoáng qua, cầm điện thoại di động mở dãy số đã lâu không có liên lạc kia, chụp ảnh thư mời, kèm theo một cái dấu hỏi.
Mới gửi tới, đối phương liền hồi âm.
Vu Lương Ngọc học trưởng: 【 xem ra cậu thực sự còn ở tại Vân Sam Tiểu Trúc 】;
Lâm Tinh Mạch từ khi lên đại học đã ở lại đây, là nhà bố mẹ để lại cho cậu, sau khi kết hôn cậu để lại làm phòng vẽ tranh. Chỉ là Hứa Nghị nuôi mèo, cậu lại dị ứng với lông mèo, cuối cùng liền dứt khoát chuyển về bên này ở.
Liền ở đây đến khi hai người ly hôn.
Lâm Tinh Mạch không trả lời, chờ hắn tiếp tục nói.
Đối phương đại khái cũng biết tính của cậu, tin nhắn mới rất nhanh đã tới.
【 Tối thứ bảy rảnh thì ghé qua xem nhé 】
【 Muốn chia sẻ chút niềm vui với cậu 】
Lâm Tinh Mạch nghĩ, trả lời tốt, lại nói thêm câu chúc mừng.
Đối thoại đến nơi đây cũng liền kết thúc, cậu không có hào hứng trò chuyện.
Lâm Tinh Mạch thuận tay đem ảnh chụp thư mời gửi cho trợ lý Tiêu, để hắn đến lúc đó tới đón cậu, sau đó liền đem điện thoại nhét vào bên cạnh, tiếp tục ôm gối ôm ngẩn người.
Lần ngồi xuống này, buồn ngủ lại tới.
Đầu thiếu niên từng chút từng chút, cuối cùng vẫn là không chống đỡ được ngã xuống lần nữa ngủ thiếp đi.
Thời gian trôi qua, ánh nắng dần dần từ nóng rực chuyển thành tối dần.
Chờ cậu tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tối, ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến căn phòng có cảm giác lạnh lẽo.
Đại khái là viên thuốc phát huy tác dụng, Lâm Tinh Mạch cảm giác não tỉnh táo không ít.
Cậu nhìn ánh trăng sáng trước mắt, một lát sau, chậm rãi giơ hai tay của mình.
Đôi mắt màu lam nhạt xinh đẹp phản chiếu ra một đôi bàn tay thuộc về con người —— chuyện cậu lo lắng cũng không có phát sinh, cậu vẫn là con người Lâm Tinh Mạch.
Cho nên, biến thành một con mèo, thật chỉ là một cơn sốt...tạo nên ác mộng sao?
Tay của cậu đặt trên ngực.
Bịch —— bịch ——
Trái tim nhẹ nhàng đập, âm thanh liên tục đập này cũng là bình tĩnh như vậy.
Nhưng cậu rõ ràng nhớ kỹ, ở trong mơ, quả tim này từng trong lồng ngực đập nhiệt liệt cỡ nào...
——
"Leng keng —— leng keng —— "
Trợ lý Tiêu ấn chuông cửa hai lần, không có chút ngoài ý muốn nào không có nghe được trả lời, càng không có người tới mở cửa cho hắn.
Hắn đã chờ một hồi, sau đó liền cúi đầu thuần thục nhập mật mã mở cửa, âm thanh thành công vang lên, liền đẩy cửa đi vào.
Hơi ấm nóng hừng hực đập vào mặt, trợ lý Tiêu cởi áo khoác treo lên kệ áo, lại cẩn thận từng li từng tí cởi giày đặt chỉnh tề, lúc này mới đi vào trong nhà.
Hắn tay chân nhanh nhẹn quét dọn vệ sinh xong, tiếp đến lấy một bình ngâm trà nóng, trên khay bày ra một đĩa điểm tâm nhỏ, liền bưn vào phòng vẽ tranh, gõ cửa đang mở hờ.
Nhìn vào căn phòng một chút, liền thấy bóng dáng gầy gò ngồi bên cửa sổ, đối diện với bảng vẽ.
Hắn cố ý làm ra một tiếng động, nhưng thiếu niên không có quay đầu. Cậu chăm chú vẽ tranh, ngay cả bóng lưng đều lộ ra mấy phần quạnh quẽ.
"Lâm tiên sinh, ngài hôm nay vẽ là tranh sơn dầu nha."
Trợ lý Tiêu bưng trà bánh đi qua, đến sau lưng thiếu niên, lên tiếng dò hỏi.
Lâm Tinh Mạch tựa hồ mới phát hiện cậu đến, cuối cùng cũng dời mắt khỏi bảng vẽ, nhìn hắn một cái, liền lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục tác phẩm chưa hoàn thành.
Trợ lý Tiêu lơ đễnh, đem khay đặt ở trên bàn thấp bên cạnh, sau đó đứng sau lưng cậu, lực chú ý cũng lần nữa rơi vào bảng vẽ của cậu.
Tiểu Lâm tiên sinh họa phong mười phần tả thực.
Cậu dường như có được năng lực đem hình tượng trong trí nhớ trăm phần trăm trở lại như cũ, vẽ thành tranh, thường thường để cho người ta không phân biệt được đây là ảnh chụp hay là bức tranh.
Đối với trợ lý Tiêu người cũng không quá hiểu nghệ thuật mà nói, Lâm Tinh Mạch kỹ năng vẽ có thể nói như đang làm phép thuật.
Quan sát Tiểu Lâm tiên sinh vẽ tranh, tựa như đang nhìn quá trình làm phép.
Hôm nay vẽ, là trong sân không biết tên, một con cá chép gấm nhảy vọt lên giữa không trung.
Lấy góc độ vẽ ngước mắt, chỉ thấy dưới ánh mặt trời trắng xoá, cá chép gấm đỏ mạnh mẽ nhảy nhót, bọt nước phun tung toé, tạo ra đủ mọi màu sắc cầu vồng.
Giọt nước rớt xuống phảng phất gần ngay trước mắt kia, trợ lý Tiêu cũng nhịn không được nghĩ đưa tay ra cản, để phòng giọt nước tung tóe vào trong mắt.
Hình tượng xung kích cảm giác mười phần mãnh liệt.
"Lâm tiên sinh, ngài mấy ngày nay ra ngoài thưởng cá sao?" Trợ lý Tiêu nhìn một hồi, có chút kỳ quái dò hỏi.
Lâm Tinh Mạch vẽ tranh, ngoại trừ bản thảo thương mại bên ngoài cơ bản đều là cảnh cậu gặp phải trong sinh hoạt.
Trợ lý Tiêu không nhớ rõ hắn có nhận công việc tương tự gần đây, mà sân trong tranh này, ngược lại có chút giống cảnh vật phương nam —— bây giờ thời tiết lạnh như vật, đặt cốc nước trên bệ cửa sổ, không cần mấy phút liền đóng băng, bên ngoài căn bản nuôi không được cá.
Lâm Tinh Mạch dừng tay lại, bên trong đôi mắt màu lam nhạt, có ánh sáng nhạt nhẹ nhàng chớp động.
"Trong mơ nhìn thấy."
Hắn nhìn bức tranh, phảng phất lại biến thành mèo con trắng nhỏ, ngửa đầu ngồi chồm hổm ở bên hồ nước, bị cái đuôi cá chép trên trời dùng sức đập hấp dẫn.
Trợ lý Tiêu chợt nhẹ gật đầu, lập tức lần nữa đối với kỹ năng vẽ tranh của cậu chủ cảm thấy thán phục.
Ai đi ngủ chưa mơ thấy giấc mộng?
Nhưng sau khi tỉnh sau giấc mơ, không chỉ có thể nhớ kỹ trong mơ thấy qua cái gì, còn có thể rõ ràng vẽ ra tinh tế như vậy, chỉ sợ ngoại trừ Tiểu Lâm tiên sinh, trên đời liền không có mấy người đi?
Lâm Tinh Mạch rất nhanh hoàn thành một nét cuối cùng, lập tức gác lại bút vẽ, đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa.
"A, còn có một bức..."
Trợ lý Tiêu giúp cậu thu thập tàn cuộc, kết quả lại phát hiện góc tường còn đặt vào một bức khác, đánh giá từ lớp sơn ướt, hẳn cũng là hôm nay vẽ.
Hắn có chút hiếu kỳ đem bức tranh cầm lên.
Nhân vật chính trong bức tranh là một bé trai đứng ở bức tường thấp, bên người còn vây quanh hai ba bóng dáng mơ hồ, chỉ có bộ dáng bé trai là rõ ràng, lực chú ý của trợ lý cũng liền không tự chủ được tập trung vào trên người hắn.
Ngũ quan của bé trai này nhìn có chút quen mắt, với khuôn mặt thanh tú đẹp trai của hắn, mang theo nụ cười mềm mại, dịu dàng, đôi mắt đáng thương ươn ướt sáng lấp lánh, khiến người ta rất muốn xoa đầu hắn.
Hắn giơ tay hướng phía "Ống kính", giống đang mong đợi cái gì đó.
"Đáng yêu quá."
Trợ lý Tiêu nhịn không được lầm bầm một tiếng, "Lâm tiên sinh lúc nào đổi phong cách như vậy..."
Chờ Lâm Tinh Mạch từ trong phòng tắm lúc đi ra, trợ lý Tiêu đã đem phòng vẽ tranh quét sạch sẽ, bên cửa sổ chỉ còn hai bức tranh lẳng lặng còn ở đó phơi.
Nước trà cùng điểm tâm đã được đặt ở trên cửa sổ.
Lâm Tinh Mạch không có nhìn bức tranh, cậu đi qua bò lên trên cửa sổ, ngồi xếp bằng, hai tay cầm lấy trà nóng, nhưng không có uống, chỉ đặt ở trong lòng bàn tay cảm nhận sự ấm áp của ly trà.
Một lúc lâu sau, thiếu niên khẽ ngẩng đầu.
Cậu đang nhìn về hướng bầu trời trắng xóa nơi xa, dường như đang suy tư điều gì, lại giống là cái gì cũng không nghĩ, đơn thuần đang ngẩn người...
——
"Tiên sinh, xin lấy ra thư mời của ngài."
Tại cửa sảnh triển lãm, Tô Trác Dương đẩy một nam nhân đang ngồi xe lăn, vừa muốn vào cửa liền bị nhân viên công tác ngăn lại.
Không đợi hắn nói chuyện, tiếng bước chân vội vã vang lên, một cái thân hình nam nhân trung niên hơi mập từ bên trong sảnh triển lãm ra đón, còn chưa đi gần, đã ra vẻ tươi cười.
"Hứa tiên sinh, ngọn gió nào đem ngài thổi tới vậy? Gần đây thân thể được chứ?"
Hắn có chút khẩn trương xoa tay, cung kính nói với nam nhân ngồi trên xe lăn.
Hứa Nghị ngồi trên xe lăn, lông mi vốn đã rũ xuống nhướn lên, môi mỏng có chút mím lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, lộ ra một vẻ lạnh lùng u ám người sống chớ gần.
Hắn lãnh đạm gật đầu, nhẹ nhàng đặt tay trên tay vịn.
Tô Trác Dương hiểu ý, cười với người phụ trách sảnh triển lãm, nhẹ nhàng mà nói: "Chúng ta đi vào trước nhé."
"Được rồi, mời mọi người!"
Người phụ trách như ở trong mộng tỉnh ra, vội vàng tránh đường, cung kính đưa mắt nhìn bọn hắn đi vào sảnh triển lãm.
Chờ xác định bọn hắn đã đi vào, hắn mới quay đầu trừng mắt với người nhân viên công tác vừa mới cản, thấp giọng nói: "Đó là ông chủ lớn của chúng ta! Cả tòa cao ốc đều là của hắn, lần sau nhớ kỹ!"
Nói xong, lúc này mới sửa sang lại biểu cảm khuôn mặt, với một nụ cười trên môi đi vào.
"Anh họ, khó đi ra ngoài một chuyến, cũng đừng bày ra vẻ mặt xấu như vậy, vui vẻ lên chút nha."
Tô Trác Dương đẩy xe lăn, cùng Hứa Nghị âm trầm lạnh lùng khác biệt, ánh mắt hắn cong cong, một mực mang theo nụ cười.
Thiếu niên vừa mới lên đại học, vẫn có khí chất của một cậu bé non nớt, trước mặt Hứa Nghị cũng rất ít rụt rè.
Hứa Nghị không có tâm tình để ý đến hắn, cúi đầu lật qua sổ tay từ chỗ đăng ký, ra lệnh: "Đi E khu."
Nhìn ra hắn hôm nay tâm tình không tốt, Tô Trác Dương bĩu môi, đành phải nhận mệnh làm công cụ người.
Rất nhanh, hai người tới khu triển lãm mục tiêu.
Hôm nay triển lãm tranh tư nhân, là từ tổ chức nhiều vị hoạ sĩ liên hợp, trong đó nổi danh nhất không ai qua được đại sư quốc họa Nguyễn Thanh Khâu.
Vị Nguyễn đại sư này đã nhiều năm không cho ra tác phẩm hội họa nào, nhưng danh tiếng không giảm chút nào, nghe nói lần này rời núi, chủ yếu là vì cho đệ tử hắn tâm đắc giữ thể diện.
Bọn hắn tới sớm, bên trong sảnh triển lãm còn không có người nào, thế nhưng trước tác phẩm của vị đại sư quốc hoạ, đã có tầm hai ba người ngừng chân thưởng thức.
Đây là bức tranh vạn mã phi nước đại, chỉ nhìn một cái thấy được khí thế dồi dào, to lớn hùng vĩ.
Hứa Nghị mặt mày rốt cục giãn ra chút, hiển nhiên rất hài lòng.
Người phụ trách sảnh triển lãm một mực đi theo bọn hắn, vừa cười vừa lại gần, nói ra: "Hứa tiên sinh, đây chính là tác phẩm mới của Nguyễn đại sư, Nguyễn đại sư lần này rời núi..."
Hắn vừa muốn kể lại vì thuyết phục vị quốc hoạ đại sư này rời núi, cũng như lựa chọn sảnh triển lãm của bọn hắn, hắn ở giữa bỏ ra ít nhiều sức lực, lần này triển lãm tranh lại mời thêm ít nhiều vị họa sĩ nổi tiếng, dự tính tạo ra không ít ích lợi, kết quả còn chưa nói xong, liền nghe vị đại lão này mở miệng: "Tranh này, tôi muốn."
Sắc mặt người phụ trách đã nứt ra.
Hắn cứng đờ nhìn Hứa Nghị, mà Hứa Nghị đã từ trong túi lấy ra một quyển sổ, dùng viết chữ ký ở phía trên viết địa chỉ của hắn.
"Đây là địa chỉ mới, đừng đưa sai."
Nhưng mà, hắn mới viết đến một nửa, người phụ trách đã khó khăn mở miệng: "Hứa tiên sinh, tranh của Nguyễn đại sư không phải là đồ bán, chỉ làm dùng để trưng..."
Hứa Nghị không khỏi nhíu mày, mắt đen lạnh trầm xuống, dù cho ngồi trên xe lăn, khí thế không giận tự uy cũng làm cho người phụ trách cảm thấy áp lực nặng nề.
Hắn cố gắng tươi cười, nói: "Hay là ngài đi xem thêm những bức tranh khác đi? Ngoại trừ tác phẩm của Nguyễn đại sư, còn có tác phẩm của mấy vị họa sĩ nổi danh cũng tham gia triển lãm, có lẽ có thể gặp được người ngài thích?"
Hứa Nghị đè nén cảm xúc đè nén, thấp giọng nói: "Sảnh triển lãm có thể liên hệ với Nguyễn đại sư sao? Giá tiền dễ thương lượng."
Người phụ trách khó xử: "Có thể thì có thể... Nhưng Hứa tiên sinh có chỗ không biết, Nguyễn đại sư vị này tính tình có chút cổ quái, hắn tuyên bố tranh của hắn không bán ra bên ngoài, chỉ tặng cho người có duyên."
Hứa Nghị không khỏi phiền muộn, còn muốn nói tiếp cái gì đó, Tô Trác Dương đã ngăn cản nói: "Đã như này, vậy liền không nên ép buộc."
Sau đó liền đem người phụ trách đuổi đi.
Mấy người vừa mới xem tranh, lúc này cũng đi ra, khu triển lãm lúc này chỉ còn hai người bọn họ.
Tô Trác Dương nói: " Bác mặc dù thích tác phẩm của Nguyễn đại sư, nhưng người ta không bán, vậy cũng không có cách nào, chúng ta đi xem cái khác nhé."
Hứa Nghị xem thường: "Em thế nào biết anh không phải người hữu duyên kia? Gặp mới biết được."
Tô Trác Dương: "..."
Hứa Nghị nhìn chằm chằm bức tranh thủy mặc trên tường bức kia, môi mỏng mím thật chặt, toàn thân tỏa ra áp suất thấp đen kịt.
Tô Trác Dương: "Anh hôm nay là thế nào? Những năm qua cũng không thấy anh đối với sinh nhật bác để ý như vậy? Còn tự mình đến triển lãm tranh mua quà."
Hứa Nghị không muốn để ý đến hắn, nhưng lại nghe hắn hỏi: "Em nghe nói, anh đang chuẩn bị ly hôn?"
Nghe vậy, Hứa Nghị vốn dĩ sắc mặt âm trầm, lại đen thêm mấy phần.
Tô Trác Dương không khỏi chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên nói: "Thật à?"
"Thật hay giả cái gì, không có quan hệ gì với em."
Hứa Nghị rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều, Tô Trác Dương lại rất cảm thấy hứng thú, hắn tiếp tục nói: "Anh trai, anh khi đó thế phí hết tâm tư mới đem người cưới vào cửa được, nhưng lúc này mới chưa tới nửa năm phải không? Anh chán rồi?"
Hứa Nghị trầm mặc, ngay lúc Tô Trác Dương cảm thấy hắn không có trả lời, lại nghe hắn nói: "Không có chán."
Làm sao có thể chán chứ?
"Vậy tại sao phải ly hôn?"
Tô Trác Dương không hiểu.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì rồi? Không phải anh di tình biệt luyến, chẳng lẽ là Lâm Tinh Mạch vượt qua giới hạn? Không thể nào!"
Hứa Nghị bị Tô Trác Dương quấn đến không có biện pháp, nghĩ đến tình cảnh ngày đó, mấp máy môi, buồn bực nói: "Em ấy không thích Tuyết Đoàn."
Tô Trác Dương sửng sốt, "Cái gì?"
Hứa Nghị lần nữa khẳng định nói: "Không sai, em ấy chán ghét mèo của anh."
"Nhưng Tuyết Đoàn không phải đã..."
Tô Trác Dương dừng lại.
Tuyết Đoàn là con mèo anh họ nuôi gần hai mươi năm, hắn còn chưa ra đời thì đã ở bên cạnh anh họ, tình cảm chủ mèo không phải bình thường, con mèo đoạn thời gian trước thọ hết chết già, đối với Hứa Nghị đả kích còn rất lớn.
Chỉ là...
Nếu quả là bởi vì mèo, vậy cũng không có khả năng chờ sau khi Tuyết Đoàn đi mới xảy ra vấn đề chứ?
Hứa Nghị nhắm mắt lại,mắt xanh lãnh đạm bình tĩnh từ đầu đến cuối của thiếu niên hiện lên trong đầu, hắn không khỏi nhếch mép, im lặng lộ ra nụ cười tự giễu.
Nói cho cùng, cuộc hôn nhân này chỉ vì là hắn cưỡng cầu, kết quả như vậy cũng sớm có thể đoán trước...
"Tôi không có chán ghét Tuyết Đoàn, cũng không ghét mèo." Thiếu niên thanh âm bình tĩnh ở sau lưng vang lên.
Hứa Nghị đột nhiên mở hai mắt ra, quay đầu nhìn lại.
Lâm Tinh Mạch hắn tâm tâm niệm niệm, chẳng biết lúc nào, đứng ở cách hắn chỉ có cách xa hai bước chân.
Đôi mắt màu lanh nhạt của thiếu niên nhàn nhạt nhìn qua hắn, nhan sắc trong trẻo nhưng lại gầy gò khó nén sự rực rỡ, dưới ánh đèn sáng ngời của sảnh triển lãm, đẹp đến mức giống tiên trong tranh đã rơi vào phàm trần.
Hứa Nghị kinh ngạc, nghe cậu tiếp tục nói: "Tôi chỉ là đối với lông mèo dị ứng."
Tác giả có lời nói:
Hứa tổng: Em ấy đang giải thích! Khẳng định là thích tôi! Em ấy muốn theo ta quay lại!
Mạch tể: ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro