Chương 1: Chúng ta ly hôn đi

Tuyết đã rơi được một tuần, hôm nay cũng khó ngừng được, ánh nắng mùa đông xuyên thấu qua cửa kính xe chiếu vào bên trong, sáng loáng, nhưng lại không cảm nhận được nhiệt độ.

Ánh sáng dần biến mất, bánh xe đi trên đường lớn chất đầy tuyết đọng, chậm rãi dừng ở trước cửa tiểu khu.

Trợ lý nhìn điện thoại đặt ở bên trên giá đỡ, hướng dẫn trên bản đồ biểu hiện điểm cuối cùng, đúng là cái tiểu khu này không sai.

Nơi này nằm phía tây ngoại ô thành phố Tinh Hải, trong tiểu khu đều là các biệt thự độc lập với nhau, dựa vào núi, ở cạnh sông, cách nội thành cũng nửa giờ đi xe.

Hắn cũng là lần đầu tiên tới nơi này, không khỏi hỏi nhiều một câu.

"Lâm tiên sinh, hẳn là nơi này đi?"

"Ừm."

Tiếng nói nhè nhẹ từ ghế sau xe vang lên, thanh lãnh, sau đó lại an tĩnh xuống.

Đối với vị tiểu Lâm tiên sinh kiệm lời ít nói, trợ lý đã thành thói quen, được câu trả lời khẳng định chắc chắn, hắn liền đạp chân ga, hỏi thăm bảo vệ ở chỗ cổng vào, thuận lợi tiến vào tiểu khu.

Đi theo hướng dẫn đi vào một tòa biệt thự, quét thẻ thành công, một đường lái vào trong hoa viên.

Trong hoa viên của biệt thự trải lên một tầng tuyết mỏng trên cỏ , bánh xe nghiền ép đi qua, lưu lại mấy vệt xe qua.

Trợ lý dừng xe vừa muốn nói chuyện, liền nghe tiếng điện thoại chấn động vang lên, lời ra đến khóe miệng tức thời đổi: "Lâm tiên sinh, điện thoại ngài vang lên."

Sau lưng hắn, thanh niên đang nhắm mắt dưỡng thần từ từ mở mắt.

Màu mắt của cậu là màu lam nhàn nhạt, giống lam bảo thạch lại giống biển cả trong vắt, nghe nói di truyền từ lão phu nhân Lâm gia đã qua đời.

Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt của cậu, trợ lý không khỏi cảm khái tạo hóa bất công, đáng tiếc duy nhất chính là, ánh mắt thanh niên từ đầu đến cuối nhàn nhạt, lộ ra một loại xa cách làm cho không người nào có thể thân cận cậu.

Tiếng chuông đã vang lên hai lần.

Lâm Tinh Mạch từ trong túi lấy ra điện thoại di động, chầm chập nhìn lướt qua, thấy rõ người gọi điện tới, lúc này mới không nhanh không chậm nhấn nút trả lời, đặt bên tai.

"Anh."

"Tiểu Mạch, đến rồi?"

Trong điện thoại di động truyền ra âm thanh của anh trai cậu Lâm Nguyệt Thiên.

Lâm Tinh Mạch: "Vâng, vừa tới ạ."

Bên kia Lâm Nguyệt Thiên im lặng, nhịn không được nói: "Tiểu Mạch à, anh cũng không phải muốn bức em, nhưng em cùng Hứa Nghị đã kết hôn rồi, lạnh nhạt như vậy cũng không phải biện pháp..."

"Mặc dù là kết hôn thương nghiệp, nhưng Hứa Nghị... Hứa Nghị người cũng không tệ, anh vẫn là hi vọng hai người có thể thử một chút, thực sự không được lại nhẫn hai năm, hai năm sau anh sẽ đem tất cả sự tình giải quyết."

"Được."

Thanh niên mi mắt rủ xuống, trên khuôn mặt tuấn tú không có bất kỳ biểu lộ gì.

Lâm Nguyệt Thiên trầm mặc một chút, lại nói ra: "Nghe nói con mèo Hứa Nghị từ nhỏ nuôi lớn chết rồi, tâm tình không tốt lắm."

"Em... an ủi hắn một chút?"

Lâm Tinh Mạch dừng lại, "A, được."

Chờ cúp điện thoại, điện thoại di động của cậu lại truyền tới một âm thanh vang lên.

Là chị dâu, nàng gửi tới một tấm hình.

Lâm Tinh mạch mở ra mắt nhìn.

Nam nhân mặc âu phục đi giày da ngồi tại trên xe lăn, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt sâu thâm thúy lộ ra mấy phần sắc bén lãnh ý, có loại hào quang từ một người có địa vị cao làm mọi người không thể coi nhẹ.

【 Chị dâu 】: Tiểu Mạch, đây là Hứa Nghị, em còn nhớ chứ?

Lâm Tinh Mạch nháy nháy mắt, lập tức nhắn lại: Dạ, nhớ kỹ.

【 Chị dâu 】: Ha ha vậy là tốt rồi, chị còn sợ em lâu quá không gặp không nhớ rõ hắn trông thế nào.

Lâm Tinh Mạch lại liếc mắt nhìn tấm chân dung kia, ánh mắt dừng trên ngũ quan nam nhân rất có tính công kích kia băn khoăn.

Xác thực...

Không quá nhớ kỹ.

Cất điện thoại đi, ngón tay thon trắng nắm lấy tay cầm, mở cửa xe.

Một trận gió lạnh thổi vào.

Biệt thự hoa viên tứ phía gió lùa, trên cây thường xanh còn chất đầy tuyết đọng, khi gió thổi qua liền có khối tuyết rơi xuống, bắn tung tóe trên tay cậu, tuyết rất nhanh đã hòa tan thành nước.

"Cậu trước tiên ở nơi này chờ một lát, tôi khả năng rất nhanh liền ra." Lâm Tinh Mạch lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay, giải thích với trợ lý, rồi đi xuống xe.

Đôi giày da giẫm trên đất tuyết, phát ra âm thanh cộp cộp.

Dùng vân tay để mở cửa, Lâm Tinh Mạch bước vào bên trong. Trong phòng mở máy sưởi, nóng bừng, hoàn toàn đem trời đông tuyết phủ bên ngoài ngăn cách.

Cậu ngước mắt nhìn qua toàn bộ biệt thự.

Đây là nhà mới của cậu cùng Hứa Nghị sau khi kết hôn, nhưng kết hôn hơn nửa năm, cậu cũng chỉ qua đây một lần.

Hiện tại là lần thứ hai.

So với lần trước, không khí trong lành sạch sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn một chút, cậu cởi áo khoác nặng nề treo lên giá bên cửa, sau đó xoay người mở tủ giày nhìn một chút.

Phía trên tầng một chỉnh tề trưng bày hai đôi dép đi trong nhà, một lớn một nhỏ, cùng kiểu dáng và màu sắc, phía dưới còn có một đôi giày nam cỡ lớn, song mỗi đôi đều rất sạch sẽ, không hề bám bụi.

Lâm Tinh Mạch lấy ra đôi dép đi trong nhà cỡ nhỏ, sau đó ngồi trên ghế chỗ cửa, chậm rãi cởi giày ra, mang dép lại sau lấy đôi giày da của mình, chỉnh tề đặt tại nơi hẻo lánh.

Cậu lần nữa lấy ra khăn xoa xoa tay, cẩn thận lau tay sạch sẽ, mới kéo lê đôi dép đi trong nhà, đứng dậy đi vào trong nhà.

Trong phòng bài trí cùng trước đó không có gì khác biệt, chỉ ngoại trừ phòng khách trên tường có một bức họa bị lấy xuống.

Lâm Tinh Mạch nhớ kỹ, bức họa trên kia, hình như là mèo của Hứa Nghị.

Vừa vặn, một nữ nhân xa lạ một bên dùng tạp dề xoa tay, một bên từ trong phòng bếp đi ra.

Nhìn thấy cậu, nàng dừng một chút, sau đó cười nói: "Là Lâm tiên sinh sao? Tôi vừa mới ở trong phòng bếp không nghe thấy."

Lâm Tinh Mạch gật đầu, trầm mặc.

Ánh mắt nữ nhân ngừng lại mấy giây trên khuôn mặt của thiếu niên, sau đó che lại tán thưởng, tự giới thiệu mình: "Tôi là bảo mẫu nơi này, họ Trần, trước đó chúng ta hẳn là gặp qua một lần."

Hẳn là Lâm Nguyệt Thiên đã sớm nói chuyện qua, bảo mẫu đối với cậu đến cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

"Xin chào." Lâm Tinh Mạch nói.

Bảo mẫu cười cười: "Hứa tiên sinh trên lầu nghỉ ngơi, hắn khả năng... Tâm tình không tốt lắm, cậu mau mau đến xem hắn thế nào?"

Bởi vì mèo của hắn chết rồi?

Lâm Tinh Mạch nhớ tới anh của cậu, ừ nhẹ một tiếng, nhấc chân theo hướng cầu thang đi lên.

Đến xem Hứa Nghị, xem đối tượng liên hôn nửa năm của cậu, vốn là mục đích hôm nay tới nơi này của cậu.

Mặc dù, cậu cũng không biết có gì đáng xem.

Chậm rãi lên lầu hai, Lâm Tinh Mạch đứng lại ở đầu bậc thang, nhìn xung quanh một chút.

Cậu đối với nơi này không quen lắm.

Cho nên, phòng của Hứa Nghị ở đâu?

Sự nghi ngờ này không dừng lại quá lâu, một tiếng "lạch cạch" nhỏ truyền đến, Lâm Tinh Mạch nhìn sang, thấy phòng bên tay phải đang mở hé cửa, thanh âm chính là từ bên trong truyền đến.

Cậu im lặng đi tới.

Nhẹ nhàng đẩy, cửa phòng liền mở ra, lộ ra cảnh tượng bên trong.

Rèm cửa đều bị kéo ra, ánh nắng xuyên qua tấm kính chiếu vào, một phần còn ở trên cửa sổ, một phần rơi trên sàn nhà cạnh xe lăn.

Người ngồi trên xe lăn tạo cho cậu một bóng hình thật quen thuộc.

Là Hứa Nghị.

Nam nhân ngồi dưới ánh đèn, ánh sáng không đặc biệt chói sáng vào mùa đông, từ chiếu vào mặt hắn, phủ lên hắn một tia sáng mơ hồ nhàn nhạt.

Hắn tựa hồ không có phát hiện cậu, ánh mắt chuyên chú rơi vào một góc bên cửa sổ, giữa ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc lá đã châm lửa, để trên tay vịn của xe lăn.

Rõ ràng là bên trong sáng choang, mà trên người hắn lại lộ ra một loại trầm thấp u buồn, giống như lúc nào cũng có thể sẽ bị bóng ma hắc ám bao phủ, điều này hơi khác so với nam nhân sắc sảo, đầy nghị lực trong bức ảnh.

Hắn là đang bi thương sao? Lâm Tinh Mạch đánh giá hắn.

Lâm Tinh Mạch là một người không thể cảm nhận được cảm xúc, sướng vui giận buồn, người bên ngoài có tình cảm phức tạp, đến cậu nơi này cũng chỉ có bình tĩnh.

Nhưng, sau khi học vẽ tranh, cậu đã nắm giữ được kỹ xảo phân biệt cảm xúc của con người.

Nam nhân trước mặt hẳn là đang bi thương.

Từ những gì mà cậu học được, nói cho cậu biết như vậy.

Lâm Tinh Mạch nghiêng đầu một chút.

Ngay lập tức, cậu không chần chờ chút nào, quay người liền chuẩn bị rời đi.

Cậu tính toán đợi cảm xúc Hứa Nghị bình thường rồi lại đến, bởi vì cậu thực sự không am hiểu ứng phó người nằm trong loại trạng thái này.

Tiếp tục lưu lại nơi này, thì sẽ chỉ làm tình huống càng hỏng bét.

"Lâm Tinh Mạch?"

Nhưng mà vừa mới quay người, nam nhân mang theo giọng nói khàn khàn liền vang lên, trong phòng đang an tĩnh trống trải có vẻ hơi đột ngột.

Lâm Tinh Mạch dừng lại, chỉ có thể nhận mệnh quay đầu, ngoái nhìn sang.

Nam nhân ngồi trên xe lăn, hướng cậu nhìn lại.

Cặp mắt màu đen nhánh, rõ ràng là dưới ánh mặt trời, lại sâu lắng tĩnh lặng giống bầu trời buổi đêm không có ngôi sao, u ám trầm thấp, cho người ta một loại cảm giác áp bách.

Lâm Tinh Mạch khẽ mím môi.

Nếu như đã bị phát hiện, cậu cũng không thể tiếp tục rời đi. Loại lễ nghi xã giao cơ bản này, cậu vẫn hiểu.

Cậu bình tĩnh cùng Hứa Nghị đối mặt, khẽ ừ.

Nam nhân nhìn cậu, biểu cảm bi thương đã giảm đi, biến thành một sự phức tạp Lâm Tinh Mạch không thể nào hiểu được.

Sau đó, hắn hướng cậu vẫy vẫy tay.

Lâm Tinh Mạch cũng đang nhìn hắn, cuối cùng vẫn là nhấc chân đi qua bên hắn, đứng vững bên cạnh hắn.

Lúc cậu đi tới, nam nhân đang kẹp điếu thuốc châm dở, nhẹ nhàng ấn vào trong gạt tàn thuốc bên cạnh, mà trong cái gạt tàn trong suốt như pha lê ấy, ngổn ngang lộn xộn mười mấy mẩu thuốc lá đã cháy hết.

Lâm Tinh Mạch nhìn lướt qua, chậm rãi thu tầm mắt lại.

"Trở về rồi?" Nam nhân bỗng nhiên nói.

"A, đúng vậy."

Lâm Tinh Mạch gật đầu, nhìn hắn xoay đầu lại, ánh mắt rơi ở trên người hắn, ánh mắt tĩnh mịch cậu lại không cách nào đọc hiểu được.

Sau một hồi lâu, Hứa Nghị kéo tay phải đang buông lỏng của cậu, dùng hai tay nâng ở trong lòng bàn tay.

Tay Lâm Tinh Mạch rất trắng, đầu ngón tay tinh tế cao gầy, bởi vì cầm bút quanh năm, trên ngón tay có những vết chai sần, tĩnh mạch màu xanh nhàn nhạt phân bố trên mu bàn tay, lộ ra mấy phần lãnh ý.

Hứa Nghị chậm rãi bao lấy tay của cậu, ấm áp tràn tới.

"Làm sao không mang găng tay?" Hắn thấp giọng nói.

Nửa năm qua này, số lần hai người gặp mặt một bàn tay liền có thể đếm được, Hứa Nghị động tác ân cần cùng thăm hỏi như vậy có vẻ hơi thân mật.

Lâm Tinh Mạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lấy quan hệ hôn nhân của bọn cậu mà nói, dường như đều ổn cả.

Mặc dù không quá quen thuộc bị đụng chạm, nhưng cậu vẫn không có rút tay về, ngoan ngoãn trả lời: "Quên rồi."

Hứa Nghị ngước mắt nhìn cậu một cái, không hề nói gì, chỉ đổi lấy tay còn lại, che ấm nó.

Hắn cụp mắt xuống, lông mi vừa dài lại cong, giống một bàn chải nhỏ có tính chất tốt nhất.

Lâm Tinh Mạch nhìn hắn, nghĩ nghĩ hỏi: "Anh về sau sẽ còn nuôi mèo sao?"

Anh cậu để cậu chuyển về đến ở, nhưng cậu đối với lông mèo dị ứng, nếu như Hứa Nghị còn muốn nuôi mèo, cậu chỉ có thể giống trước kia tiếp tục ở lại phòng vẽ tranh.

Nói đến mèo, Lâm Tinh Mạch rốt cục nhớ tới, anh cậu dường như muốn cậu tới an ủi Hứa Nghị ... Nhưng muốn an ủi làm sao? Cậu hơi nhíu mày, lâm vào suy tư.

Chỉ là không kịp chờ cậu sắp xếp đủ ngôn ngữ, nam nhân cầm tay của cậu đầu tiên là cứng đờ, sau đó chậm rãi buông tay cậu ra.

Hắn ngẩng đầu, mắt có chút trợn lên.

Đây là một biểu cảm chút âm trầm hung ác, khiến Lâm Tinh Mạch thấy rõ tia máu đỏ bên trong ánh mắt hắn, màu đen mờ nhạt dưới mắt, giống như là lâu rồi chưa từng chìm vào giấc ngủ.

Lâm Tinh Mạch nhìn thẳng hắn, không biết rõ hắn vì cái gì đột nhiên lộ ra vẻ mặt như vậy, cũng đọc không hiểu cảm xúc trong đáy mắt hắn.

Cái này khiến lòng mày của cậu nhăn càng chặt.

Cho nên nói, cậu mới không thích ở chung cùng những người phức tạp, sẽ khiến cho cậu không biết làm thế nào.

Hứa Nghị nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt lướt qua thanh niên mặt lãnh đạm bình tĩnh nhất quán, dù cho nhíu lông mày lại, cũng nhìn không ra quá nhiều tâm tình chập chờn.

Ánh mắt của hắn không khỏi ứ đọng.

Lâm Tinh Mạch không thích mèo của hắn, hắn vẫn luôn biết.

"Em đến cùng là tới làm cái gì?" Hắn mở miệng lần nữa, thanh âm càng thêm khàn khàn.

Thanh niên nhìn chăm chú vào hắn, tròng mắt màu lam lạnh lùng, hoàn toàn như trước đây bình tĩnh không lay động.

"Anh tôi để cho tôi tới nhìn anh." Cậu nhẹ giọng trả lời.

Nghe được đáp án, Hứa Nghị sâu kín nhìn cậu, sau đó hơi cúi đầu, giật giật khóe miệng.

Nụ cười tự giễu, giống một con sói cô độc bị thương nhưng có phần cứng đầu.

Tại thời điểm thanh niên sững sờ, hắn bỗng nhiên đưa tay, bàn tay ôm lấy eo thanh niên tinh tế, dùng sức kéo vào trong ngực.

Mặc dù đi lại không tốt, nhưng khí lực hắn lại rất lớn.

Vội vàng không kịp chuẩn bị, Lâm Tinh Mạch căn bản không kịp phản ứng, thân thể mất cân bằng phía dưới ngã sấp trong ngực hắn, đầu gối phải chạm đến sàn nhà, phát ra một tiếng vang.

Đau đớn truyền đến, thanh niên có chút nhíu mày.

"Đau không?"

Nam nhân cúi người xích lại gần cậu, mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn mà đến, khiến Lâm Tinh mạch nhịn không được lui về sau.

Nhưng mà, Hứa Nghị phát giác được ý đồ của cậu, lại dùng bàn tay đè lại phần gáy của cậu, khiến cho cậu hướng phía trước.

Nam nhân hôn lên đôi môi ấm áp của cậu.

Lâm Tinh Mạch chớp mắt, lông mi giống như lông quạ của nam nhân khẽ rung động nhè nhẹ, cùng cậu có chút chạm nhau, khiến hắn cảm thấy có chút ngứa.

Nụ hôn này rất nhạt.

Cậu không ghét, nhưng cũng không có rất thích.

Hứa Nghị hơi híp mắt, nhìn vào đôi mắt xanh của thanh niên mỹ lệ làm rung động lòng người, trong suốt sạch sẽ, giống nước biển trong suốt lại giống nước rửa qua trời xanh, khiến cho người ta nhịn không được bị hấp dẫn.

Vậy mà lúc này giờ phút này, trong đôi mắt xinh đẹp này, không có ngượng ngùng không có tức giận, vẫn bình tĩnh không lay động, lãnh đạm xa cách, giống như cảm giác Lâm Tinh Mạch vẫn luôn cho người khác vậy.

Hứa Nghị buông lỏng tay ra, cũng buông lỏng Lâm Tinh Mạch.

Hắn nhìn chăm chú bộ dạng phục tùng nửa ghé vào trên đùi hắn của thanh niên.

Lâm Tinh Mạch thật sự rất xinh đẹp, khiến cho người ta nhìn một chút liền muốn giam giữ trong ngực, nâng ở trong lòng bàn tay, mà thái độ của cậu thời khắc này cũng phá lệ kích động thần kinh của hắn.

Nhưng mà...

Hứa Nghị môi mỏng hơi câu, mang theo tự giễu, càng nhiều hơn chính là mất hết cả hứng.

"Em đi đi." Nam nhân nhẹ nói.

Sau đó, hắn khống chế xe lăn lui về sau chút, từ trong túi lấy ra thuốc lá và hộp quẹt, ngậm lấy điếu thuốc thuần thục đốt cái bật lửa.

Cái bật lửa đốt lên ngọn lửa u lam, kia chỉ riêng chiếu rọi trên mặt hắn, lộ ra thâm trầm u ám.

Lâm Tinh Mạch cảm thấy có chút không hiểu thấu.

Trong lòng của hắn dâng lên nghi hoặc nhàn nhạt nghi hoặc, chỉ là biểu cảm trên mặt Hứa Nghị, cho cậu biết tâm tình hắn bây giờ thật không tốt.

Cùng người tâm tình không tốt nói chuyện, hiệu suất câu thông sẽ rất thấp, tốt nhất hoãn một chút.

Thế là, Lâm Tinh Mạch không nói gì thêm, cậu chậm rãi đứng dậy, đưa tay vuốt vuốt đầu gối bị đụng đau.

"Tôi đi đây."

Nói xong, quả thật không lưu luyến chút nào xoay người.

Hứa Nghị hung hăng hít một hơi khói, lại chậm rãi phun ra, sương mù mông lung, tựa hồ ngay cả bóng lưng dứt khoát của thanh niên ở trước mắt đều mơ hồ.

Hắn nhắm lại hai mắt, lần nữa mở ra, đáy mắt tất cả thống khổ khó xử đã biến mất.

Hắn mở miệng nói: "Chúng ta ly hôn đi."

Lâm Tinh Mạch dừng lại, quay đầu.

Nam nhân nhưng không có lại nhìn cậu, ánh mắt lần nữa rơi vào một góc cửa sổ, thần sắc lạnh lùng cậu chưa từng thấy qua.

"Thư thỏa thuận ly hôn sẽ để luật sư gửi cho em, em ký tên là được."

Hắn nói như vậy, ngữ khí lạ lẫm lại xa cách.

...

Lâm Tinh Mạch ngồi xổm ở gầm xe, nhớ lại lần cuối cùng gặp Hứa Nghị lúc phát sinh một màn này, tròng mắt màu lam hờ hững nhắm lại, sau đó yên lặng lui về sau một bước.

Trước mặt cậu, cậu bé với khuôn mặt phiên bản thu nhỏ của Hứa Nghị đang nằm bò trên nền đất, chật vật đưa tay về phía cậu.

Vốn dĩ hắn đã có thể thành công rồi.

Nhưng mà, bởi vì Lâm Tinh Mạch lùi lại một bước nhỏ này, tiểu Hứa Nghị dù cho nghẹn đỏ mặt, sử dụng toàn bộ sức mạnh, cũng chỉ còn chênh lệch một centimet nữa, mới có thể đụng vào cậu được...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro