Chương 2: Biến thành mèo
Gió rét thổi qua, mang theo lạnh lẽo của đầu đông.
Hàng cây bên đường đã trụi lủi, lá rụng đầy đất, mang theo hơi thở của mùa đông tiêu điều.
Buổi chiều khoảng ba bốn giờ, là lúc mấy đứa trẻ con đeo cặp sách, từ đằng xa đi về.
Dẫn đầu là một thằng bé nhìn không chớp mắt đi lên phía trước, sau lưng là hai bạn học đang cúi đầu, nhàm chán giẫm lên lá rụng trên đất chơi, phàn nàn bài kiểm tra hôm nay có chút khó.
Bọn hắn là học sinh của trường tiểu học Triều Dương, nhà ở ngay bên cạnh, ngày bình thường sau khi tan học đều cùng một chỗ về nhà.
"A, kia là Hứa Nghị phải không?"
Thằng bé đi đầu, chợt phát hiện cái gì, chỉ vào cách đó không xa nói.
Một chiếc ô tô nhỏ màu đen đỗ dưới bức tường thấp ở đó, một đứa trẻ trạc tuổi bọn hắn đang nằm bên cạnh chiếc xe, nửa người chui vào gầm xe.
"Hình như là hắn, mình nhận ra cặp sách của hắn."
Trên mặt đất đặt một cái ba lô của học sinh tiểu học, chỗ khóa kéo còn có một cái lỗ, rất dễ để nhận ra.
"Hắn nằm rạp trên mặt đất làm gì vậy? Có phải dưới gầm xe có thứ gì đó không?"
"Vậy chúng ta cũng đi qua nhìn một chút!"
Ở chỗ con xe con màu đen đó, tiểu Hứa Nghị ghé vào mang theo ẩm ướt của mặt đất, một cái tay chống đỡ thân thể, một cái tay khác tốn sức với vào trong gầm xe.
Chỉ là mặc dù hắn cố gắng với vào trong như thế nào, cũng không đủ.
"Hứa Nghị Hứa Nghị, cậu đang làm gì vậy?"
Âm thanh quen thuộc vui đùa ầm ĩ sau lưng vang lên, hắn cau mày thu tay lại.
Trước cúi đầu xác nhận một chút, dưới gầm xe có mèo trắng còn ngồi xổm ở chỗ đó, chỉ là hơi rụt về phía sau, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, đối với mấy đứa trẻ chạy tới vây quanh hắn, líu ra líu rít nói chuyện dựng lên một bộ dạng im lặng.
Vây tới có ba đứa trẻ, đều là bạn học cùng lớp của tiểu Hứa Nghị, cũng là hàng xóm của hắn, nhà cũng ở cạnh nhau.
Gặp hắn như vậy, có hai đứa trẻ vô ý thức liền bưng kín miệng của mình, mà trong đó một đứa động tác lưu loát, đã nằm rạp trên mặt đất hướng xuống nhìn quanh.
"A, có mèo!" Đứa trẻ hưng phấn hét lên.
Hai đứa trẻ khác lập tức hứng thú, cũng ngồi xổm người xuống tò mò nhìn xuống dưới đáy xe.
"Oa, thật sự là mèo!"
Đó là một con mèo trắng rất nhỏ, đại khái chỉ lớn chừng một lòng bàn tay, lông mềm, vì gió lạnh của mùa đông mà co lại thành một khối.
Nó thực sự quá nhỏ, trong mắt còn màng xanh chưa bong ra, khiến nó nhìn ra một màu xanh xám, hơi híp mắt lại, lãnh đạm mà nhìn bọn hắn.
Không hề có sự sợ hãi, cũng không giống mèo nhà, chạy đến lân cận để xin đồ ăn.
Thời đại này còn chưa phổ biến việc gọi người nuôi mèo, nhưng đã có rất nhiều người thích mèo.
Ai có thể cự tuyệt một con mèo nhỏ đáng yêu mềm mại đâu?
"Mèo con thật đáng yêu! Tại sao nó lại ở chỗ này? Mèo mẹ đâu rồi?" Bé gái duy nhất trong bốn đứa trẻ nói.
"Có lẽ là bị lạc rồi?"
"Mèo nhỏ thật đáng thương, thời tiết lạnh thế này, tách khỏi mèo mẹ, tương lai nó làm sao bây giờ? Sẽ chết sao?"
"Ài, đáng tiếc mẹ mình không cho mình nuôi mèo..."
Dưới gầm xe, nghe được mấy tiềng ồn ào líu ríu của bọn trẻ con, mèo trắng nghiêng đầu một chút, trong mắt cuối cùng sinh ra một tia nghi hoặc nhân tính hóa.
Nó nghiêng đầu, có chút hé miệng.
"Meo..."
Một tiếng kêu tinh tế thuộc về mèo con vang lên, vừa phát ra liền ngừng lại.
Mèo trắng nhỏ mắt có chút mở to, giống như là bị âm thanh mình phát ra giật nảy mình, lộ ra vẻ ngốc manh đáng yêu.
Tiểu Hứa Nghị cảm giác trái tim đều muốn tan chảy.
Hắn không để ý đến việc mèo con đối với mình lãnh đạm chút nào, nghiêng đầu sang chỗ bạn học đang nói chuyện sôi nổi nói:
"Yên tĩnh một chút, các cậu hù đến nó."
Hơn nữa, hắn cũng không thích nghe Lư Trác Khải bọn hắn thảo luận con mèo có thể bị chết hay không.
Chỉ là, hắn ngăn cản dường như đã muộn một chút.
Mèo trắng ban đầu đang ngồi xổm trên mặt đất, bỗng nhiên nhìn trái nhìn phải, sau đó tứ chi cử động, hóa thành một cái bóng trắng từ gầm xe chạy đi.
Cuối cùng khi những đứa trẻ đuổi theo, nó hai ba lần nhảy lên trên bức tường thấp.
"Ai da, mèo con chạy mất rồi!"
"Lá gan nó cũng quá nhỏ rồi? Nhưng nó chạy nhanh quá."
"Đúng vậy đúng vậy, vù vù vù liền nhảy lên rồi!"
Bọn nhỏ đứng tại góc tường ngẩng đầu, ồn ào, tiểu Hứa Nghị cũng ngẩng đầu, khẩn trương nhìn mèo con.
Mà giờ khắc này, Lâm Tinh Mạch đã không có để ý tới tâm tư của hắn.
Sau khi nhảy lên bức tường thấp, thị giác cũng trở nên to hơn để cậu có thể xem hoàn cảnh xung quanh tốt hơn.
Có chút cảm giác quen thuộc, giống như là từng tới qua, nhưng càng nhiều hơn chính là sự lạ lẫm đập vào mặt.
Bởi vì...
Tất cả mọi thứ đều bị phóng đại.
Cậu cúi đầu xuống, nhìn móng vuốt lông xù của mình.
Đây là móng vuốt thuộc về mèo, bộ lông màu trắng rậm rạp mềm mại, đệm thịt màu hồng bẩn thỉu, dính lấy tro bụi cùng cáu bẩn đông cứng.
Hoang đường là, cậu cảm giác trong thân thể dâng lên một cỗ bản năng, vô ý thức liền muốn lè lưỡi liếm, cuối cùng bị cậu cứng rắn ngừng lại.
Cậu thả móng vuốt xuống, lần nữa ngẩng đầu quan sát hết xung quanh, cũng càng cảm nhận được rõ ràng, trong lồng ngực trái tim đập bịch bịch.
Đây là kết quả sau khi vừa mới vận động mạnh.
Hô hấp của cậu cũng rất sốt ruột gấp rút, cảm giác hút vào phổi khí lành lạnh, nghẹt ở xoang mũi và bên trong khí quản, mang đến cảm giác khó chịu.
Chỉ là sau khi vận động, không còn lạnh như trong gầm xe ô tô nữa.
Lâm Tinh Mạch nhíu chặt lông mày, những trải nghiệm giác quân chân thực này, tạo thành một loại cảm giác hoang đường mười phần.
Cậu hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào mấy đứa trẻ dưới bức tường, giờ phút này trong mắt cậu, những đứa trẻ như những người khổng lồ.
Bị tác động vào thị giác như vậy, khiến trái tim cậu lại đập nhanh một chút.
Ánh mắt cậu có chút chuyển động, mở to mắt nhìn về hướng khác, lần đầu tiên liền thấy một gương mặt quen thuộc.
Quả thực là Hứa Nghị tỉ lệ thu nhỏ.
Với lại, cậu mới hoàn toàn nghe chính xác mấy đứa trẻ hô tên của hắn.
Đây là có chuyện gì?
Vốn chỉ cho là mình đang ngủ thiếp đi thì nằm mơ, nhưng bây giờ, Lâm Tinh Mạch lại không thể không bắt đầu hoài nghi.
"Meo meo —— "
Phát giác được con mèo đang nhìn hắn, tiểu Hứa Nghị học được một tiếng mèo kêu, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tia nắng mùa đông không hề chói chang chiếu vào người thiếu niên, lộ ra một cảm giác sạch sẽ, cặp mắt cười cong cong, bên trong chứa đầy yêu thích cùng chờ mong.
Thiếu niên cứ như vậy đứng dưới bức tường thấp, đưa tay ra với con mèo đang ở tường thấp.
"Mày về nhà cùng tao đi, tao có thể nuôi mày."
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, thuộc về loại thanh tịnh cùng ôn nhu, mang theo sự khát vọng thận trọng.
Lâm Tinh Mạch thẳng tắp nhìn về ánh mắt của hắn.
Thiếu niên cũng không tránh cậu, giống như là muốn cố gắng chứng minh thành ý của mình.
Mấy đứa trẻ vây quanh hắn cũng yên tĩnh lại, chờ đợi kết quả, nhất là khi nhìn thấy chân trước mèo con có chút nâng lên, bọn hắn càng nín thở.
Chỉ là cuối cùng, Lâm Tinh Mạch vẫn đem móng xuống.
Nhìn đôi mắt hơi sáng của thiếu niên, cậu xoay người, con mắt nhìn chằm chằm vào cái cây bên tường, tứ chi hơi cong, sau đó ra sức nhảy lên một cái.
Thân ảnh màu trắng giữa không trung chợt lóe lên.
Bọn nhỏ kinh ngạc thốt lên.
Lâm Tinh Mạch không để ý đến, khi chạm tới cành cây, móng nhọn theo bản năng lộ ra, găm chặt vào vỏ cây.
Bởi vì đột nhiên xuất hiện trọng lượng, cành nhỏ kêu một tiếng, bị ép thành hướng cong xuống.
Trong thân thể dường như có loại ý chí khác.
Trước khi cành cây gãy, Lâm Tinh Mạch đã mượn lực, một đường nhanh chóng chạy tới thân cây thô chắc, thẳng đến khi xác định an toàn, mới dừng lại.
Quay lại nhìn khoảng cách ít nhất ba bốn mét cho với bức tường thấp, Lâm Tinh Mạch không khỏi chớp mắt.
Chỉ cần hơi không cẩn thận, cậu có khả năng sẽ rơi xuống thịt nát xương tan, nhưng...
Cậu thật sự đã làm được.
Trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn, cảm nhận được hô hấp dồn dập, còn có tâm trạng xa lạ tràn ngập trong tim, ánh mắt Lâm Tinh Mạch trở nên sáng ngời dị thường.
"A, nó chạy!"
"Hứa Nghị mèo của cậu chạy đến trong vườn rồi!"
"Nó có thể bị ngã chết hay không?"
Ở một bên tường thấp khác, lần nữa truyền đến tiếng nói chuyện líu ríu của đám trẻ con.
Lâm Tinh Mạch nhíu mày.
Mèo của Hứa Nghị...
Trong đầu cậu, một khuôn mặt trưởng thành hơn đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cậu.
Nam nhân ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu lên nhìn cậu, cặp mắt giăng đầy tia máu, chứa đựng đầy cảm xúc bi thương.
Lâm Tinh Mạch mím môi một cái, thoáng có chút do dự.
Chỉ là rất nhanh, cậu lại thu hồi ánh mắt.
Đứa trẻ kia không thể nào là Hứa Nghị, coi như cậu thật sự biến thành một con mèo, chẳng lẽ còn có thể là trở về quá khứ, biến thành mèo của Hứa Nghị khi còn bé?
Cái này quá hoang đường, không phù hợp logic.
Mặc dù, chuyện cậu biến thành một con mèo, chuyện này rất huyền học.
Lâm Tinh Mạch đánh giá qua cây đại thụ, suy nghĩ một hồi, sau đó bắt đầu thuận theo thân cây bò xuống.
Thân thể mèo vô cùng linh hoạt, lại thêm cậu cũng không còn tâm tình sợ hãi, dù cho thân thể ở không trung cũng không có bất kỳ cái gì sợ hãi, cho nên rất nhanh liền vững vàng rơi xuống mặt đất.
Hắn ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, dưới thị giác con mèo, tất cả mọi thứ đều to lớn hóa, lộ ra một loại sắc thái thần kỳ như mộng ảo.
Lâm Tinh Mạch thuận đường nhỏ đá cuội lát thành mà đi, nhìn xung quanh.
Nơi này hẳn là tiểu hoa viên của gia đình nào đó.
Phủ lên trên hai bên đường đá cuội chất đống lá rụng, trên đường nhỏ cũng rất sạch sẽ, rõ ràng có người quét dọn qua.
Một con đường dài đến mười mét, Lâm Tinh Mạch cảm giác đi rất lâu mới đến được cuối cùng.
"Soạt —— "
Cuối đường là một hồ nước, bên trong nuôi mười mấy con cá chép, đầy màu sắc, mỗi một con đều ít nhất gấp hai lần thân thể cậu hiện tại.
Cá chép trong hồ nước hồ bơi lội, Lâm Tinh Mạch thò đầu ra, xuyên qua mặt nước sóng gợn lăn tăn, cậu thấy được cái bóng của mình.
Một con mèo con màu trắng.
Lâm Tinh Mạch thử nghiêng đầu, mèo trắng nhỏ cũng nghiêng đầu, cậu lại động động lỗ tai, đến khi nhìn thấy tai mèo trắng cũng động đậy, mới từ bỏ thí nghiệm vô vị này.
Cậu từ bỏ, chuẩn bị rời đi.
"Ào ào —— "
Nhưng mà đúng vào lúc này, một con cá chép vậy mà từ trong nước hồ nhảy vọt lên, ở giữa không trung ra sức quẫy thân.
Buổi chiều đầu đông, cá chép nhảy dưới ánh sáng đẹp, mang cảm giác rung động lòng người.
Con mèo nhỏ ngồi xổm ở bên hồ nước, ngẩng lên đầu ngơ ngác nhìn, bị một màn này hấp dẫn ánh mắt, cũng bởi vậy ngừng bước chân rời đi.
Sau đó...
"Bịch —— "
Chờ cá chép bị sức hút trái đất lần nữa kéo vào trong nước, tóe lên bọt nước, trực tiếp đem mèo trắng vội vàng không kịp chuẩn bị ướt hết.
Lâm Tinh Mạch: "..."
Nhìn xem lông ẩm ướt nước nhỏ giọt chảy xuống, mèo trắng lại trong gió lạnh, không chịu được rùng mình một cái.
Lâm Tinh Mạch lắc lắc đầu, đem nước còn dính trên lông dùng sức bỏ, sau đó tranh thủ thời gian bỏ đi, rời khỏi hồ nước như chạy trốn.
Thân thể nhiệt độ giảm xuống nghiêm trọng, Lâm Tinh Mạch chỉ có thể dùng sức chạy, sinh ra nhiệt lượng lấy chống cự rét lạnh, nhưng rất nhanh cậu liền cảm nhận được đói khát.
Những cảm giác vừa chân thực vừa thống khổ, đem cậu từ truyện cổ tích mộng ảo mới lạ kéo về thực tế.
Mà cậu cũng càng thêm nhận thức rõ ràng——
Cậu thật sựu biến thành một con mèo, cũng không phải là đang nằm mơ.
Tác giả có lời nói:
Bé Mạch biến thành mèo là tạm thời, chương kế tiếp liền biến trở về rồi ——
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro