Chương 52: Tư duy theo quáng tính
Ân Vinh Lan vẫn luôn liếc mắt để ý Trần Trản, thấy vẻ mặt của cậu, hỏi: "Hot search lại là dạng gì?"
Trần Trản tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, cười lạnh nói: "Phá án."
Nghĩ đến ba Lâm đã từng nghiêm trang mà thừa nhận việc đánh thưởng là vì cầu suất diễn, huyết mạch liền tâm, Lâm Trì Ngang làm ra loại chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
Dứt lời đem điện thoại đặt ở trên đùi, nhắm mắt không biết ở suy tư cái gì.
Màn hình vẫn là sáng lên, dựa vào mấy cái bình luận đầu tiên, Ân Vinh Lan đại khái cũng đoán ra, thập phần bình tĩnh nói: "Rất lâu trước kia đã nghe nói qua hắn là người rất hiếu thắng."
"Như vậy mà cũng có thể đem công việc của công ty xử lý ổn thỏa?"
Ân Vinh Lan cười nói: "Lâm Trì Ngang ở trên phương diện nào đó là một người tương đối khôn khéo."
"Cũng đúng." Trần Trản thầm thở dài, nhớ tới lúc trước đối phương đồng ý đầu tư điện ảnh, tuy rằng quy mô không lớn nhưng vì giảm thiểu rủi ro nên đã tìm thêm mấy nhà đầu tư.
Ước chừng qua nửa giờ, giao thông dần dần khôi phục, sắp đến ngã tư đường tiếp theo, Ân Vinh Lan hỏi: "Còn đi Cục Cảnh Sát không?"
Trần Trản lắc đầu: "Tìm một chỗ quay đầu, về đi."
Cứ nửa đường lại xem bảng xếp hạng trên trang web một lần, <Sám Hối Lục> vẫn treo trên đầu, không khỏi nói: "Được như ước nguyện, hắn cũng nên nghỉ ngơi đi."
Ân Vinh Lan siết chặt tay lái, rất mau khôi phục lại tự nhiên, sau khi xe chạy đến tiểu khu, hai bên vừa nói vừa cười tìm một quán ăn gia đình.
Bất quá chỉ bằng khoảng thời gian ăn một tô mì, khi Trần Trản lại xem điện thoại, giữa mày nhảy dựng, mức thưởng của <Bằng hữu nam thần của tôi> cư nhiên đã bị đẩy lên. Lại xem bình luận Weibo, cư dân mạng so với cậu còn tích cực hơn, thậm chí chụp lại một màn này
"Quả là một màn tranh đoạt thế kỷ, tôi đoán lần đánh thưởng này là bạn của Trần Trản mua."
"Chậc chậc, rốt cuộc cũng hiểu cạnh tranh giữa những người giàu là như thế nào."
"Có chút đau lòng cho Nam Cực Tinh, không biết cuối cùng nên giải quyết vấn đề số liệu này như thế nào."
"Đau lòng Nam Cực Tinh +999."
"Các người sai rồi, vạn nhất bọn họ vẫn luôn tranh đấu, thậm chí vì vậy mà phá sản, Nam Cực Tinh sẽ là người thắng cuộc cuối cùng."
Mỗi lần đăng chương, đều có thể nhận được những bình luận thần thánh không giống nhau.
Trần Trản nhìn về phía nam nhân ngồi đối diện: "Tại sao anh lại hồ nháo chung với hắn?"
Ân Vinh Lan ngẩng đầu, không hiểu lắm, nói: "Cái gì?"
Trần Trản nghi ngờ: "Có phải anh là người battle với Lâm Trì Ngang trên bảng xếp hạng không?"
Ân Vinh Lan bật cười: "Làm sao là tôi được?" Hoãn một chút nói: "Huống chi chúng ta không phải vẫn luôn ở bên nhau sao?"
Trần Trản đánh mất một chút tia nghi ngờ, từ thời gian gây án xem xét, đích thực không quá ăn khớp.
Ân Vinh Lan tâm bình khí hòa nói: "Có thể có cư dân mạng nào đó không muốn cho hắn vui vẻ, ôm tâm trạng của người hóng hớt mà đánh thưởng."
Miễn cưỡng có thể coi là có logic, Trần Trản tiếp nhận loại giả thiết này.
Thấy thế lòng Ân Vinh Lan hơi hơi buông lỏng, biểu tình trên mặt lại không biến hóa. Đưa khăn giấy qua cho cậu, nhẹ nhàng cắt đề tài: "Công viên Sâm Lâm gần đây có hoạt động miễn phí vào cửa, muốn đi dạo hay không?"
Trần Trản lý trí cự tuyệt.
Ân Vinh Lan cười như không cười: "Chung quanh hồ nhân đã phong tỏa, sẽ không lại vì cứu người mà biến thành gà rơi vào nồi canh."
Trần Trản: "Sau khi viết song song hai bộ truyện thì lượng công việc tăng nhiều, còn phải trở về gõ chữ."
Sau khi ăn xong thì phất tay tạm biệt nhau, Ân Vinh Lan thấy thời gian còn sớm, lái xe đến công ty.
Quý đầu tiên là mùa không bán được hàng, nhân viên công ty còn trong thời gian thanh thản.
Dưới sự thúc đẩy của bộ tiêu thụ, doanh số của Nguyên Thụy vững bước tăng lên. Giám đốc kinh doanh trước đây bỏ phiếu đồng ý thu mua Nguyên Thụy bây giờ lại tỏ vẻ biết vậy chẳng thu mua, vốn là một hạng mục có hay không cũng chẳng sao, nhưng vì tranh đấu một hơi, chính là lăn lộn hơn nửa năm.
Tiểu Triệu đưa mắt ra hiệu cho ông, giám đốc kinh doanh vừa quay đầu lại, cấp trên đang đi tới bên này, vội vàng thẳng người như là nghênh đón quốc vương tuần tra.
Cũng may đối phương chỉ muốn một phần báo cáo, giám đốc kinh doanh nhìn theo Tiểu Triệu cùng cấp trên rời đi, thở ra một hơi.
Tiểu Triệu vừa đi vừa báo cáo kế hoạch hai ngày liên tiếp, dò hỏi có yêu cầu sửa đổi gì hay không.
Ân Vinh Lan lắc đầu.
Tiểu Triệu khép lại văn kiện, hỏi về một sự việc khác: "<Bằng hữu nam thần của tôi> đã dẫn đầu, còn muốn tiếp tục đánh thưởng không?"
Ân Vinh Lan xua tay: "Không cần." anh cúi đầu xem báo cáo, một lúc đột nhiên nói: "Thật đúng là hoang đường."
Trần Trản thật vất vả mới viết một quyển lấy đề tài là mình, kết quả lên hot search vẫn như cũ là cậu ấy cùng Lâm Trì Ngang.
Cấp dưới hiểu rõ thâm ý trong lời nói của cấp trên, thức thời không lắm miệng.
Tầm mắt Ân Vinh Lan đảo qua đảo lại.
Tiểu Triệu ớn lạnh cả người, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng chân thành kiến nghị nói: "Có lẽ...... Ngài có thể thử tháo dỡ Weibo?"
Không có hot search để lên, thì không cần lại liều mạng đấu tranh nữa.
"Đúng không?" Ân Vinh Lan hiền lành mà cười cười.
Nháy mắt, Tiểu Triệu biết sau sự kiện Ân Khô Lan, tiền thưởng có lẽ sẽ lại lần nữa vụt mất trong tầm tay.
·
Mặt đường thật vất vả mới dọn sạch sẽ, gần đến chạng vạng, trên bầu trời lại bắt đầu có những hạt bông tuyết rơi xuống.
Trần Trản rất có hảo cảm đối với mưa tuyết, thời tiết như vậy, sẽ làm lòng người trở nên bình thản...... Bình thản đến muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lấy nước lạnh rửa mặt, tinh thần liền phấn chấn rất nhiều, Trần Trản rửa sạch trái cây sau đó đặt bên cạnh, bắt đầu gõ bàn phím --
Ân Bá lớn hơn tôi vài tuổi, làm việc rất đúng mực.
Cho dù tôi đi nơi nào, hắn đều có thể lấy ra các loại xe khác nhau đưa đón tôi, cũng lấy cớ nói là của bạn.
Chúng ta dần dần thân thiết hơn.
Theo tôi, Ân Bá chỗ nào cũng tốt, nhưng lại có vài điểm rất kỳ quái.
Một lần trên đường trở về, tôi mua hai bình sữa chua.
Hắn vặn nắp bình ra, đang chuẩn bị uống, đột nhiên liếc nhìn tôi một cái, ngược lại bắt đầu dùng môi nhấp nhấp sữa chua trên nắp.
Sau lại đi thành phố kế bên đóng phim, lúc đi dạo thì nhìn thấy một mô hình xe đua rất ngầu.
Chúng ta quyết định mỗi người mua một cái, lúc sau lại mua chút đặc sản địa phương, bởi vì đồ quá nhiều, liền quyết định gửi chuyển phát nhanh trở về.
Khi Ân Bá điền đơn chuyển phát nhanh, không biết nghĩ đến cái gì, xóa đi địa chỉ đã viết được một nửa, một lần nữa xin tờ mới.
Lúc này tôi đã điền xong, đứng ở cạnh hắn buồn bực: "Lạnh sao?"
Ân Bá lắc đầu.
Tôi càng cảm thấy kỳ quái: "Nhưng ngón tay anh hình như đang run."
Hắn miễn cưỡng cười cười, không lưu loát lắm mà điền xong.
Chỉ cần đi ra ngoài một chuyến, lại trở về thành phố chính mình đang sống sẽ luôn cảm thấy có vài phần mới mẻ.
Sinh hoạt nhẹ nhàng hơn so với trước một chút, tôi qua nhà ông lão trò chuyện trong khoảng thời gian dài, trong lúc vô ý nghe ông ấy nói hai ngày nay Ân Bá có chút cảm nhẹ.
Ông lão tuy không cố tình nhắc quá nhiều, nhưng ngẫu nhiên nói chuyện phiếm liền sẽ nhắc đến Ân Bá.
Dường như bởi vì từng trải qua cho nên có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Nỗi lòng tôi đột nhiên trở nên phức tạp, chuẩn bị qua đi chăm sóc hắn.
Mua chút thuốc cảm, mang theo cháo hạt kê xuất phát.
Nửa giờ sau, tôi ở ven đường điện thoại cho Ân Bá.
"Uy." Âm thanh hắn hơi khàn khàn một chút.
Vốn định cho đối phương một cái kinh hỉ, hiện giờ tôi lại đứng trong gió một mình: "Số 236 phố Thiên Hi?"
Hắn hơi nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"
"Lần trước thấy địa chỉ của anh trên đơn chuyển phát nhanh." Tôi ngẩng đầu nhìn một cái bảng hiệu thật lớn, cười lạnh nói: "Anh ở vườn bách thú hoang dã sao?"
"......"
Viết đến một nửa, Trần Trản bỗng nhiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Ân Vinh Lan không phải muốn giả nghèo ngay từ đầu, cho nên nhân thiết có rất nhiều lỗ hổng. Chỉ là trước đây cậu luôn theo bản năng xem nhẹ thôi.
Cũng mệt cho Ân Vinh Lan xoay chuyển tư duy nhanh, cho dù là xuất hiện lỗ hổng trí mạng, cuối cùng đều có thể kéo trở về.
Liên tục viết xong hai chương, sống lưng liền cảm thấy không khoẻ, Trần Trản làm vài động tác kéo duỗi thân thể, thuận tiện rửa sạch đĩa trái cây.
Khi trở về phát hiện có một cuộc gọi nhỡ.
Trần Trản ấn nghe, đầu bên kia điện thoại hơi ầm ĩ.
Ân Vinh Lan hỏi: "Đang ở đâu?"
Trần Trản hỏi lại: "Kim ốc tàng kiều, anh cảm thấy tôi có thể ở đâu?"
Bên kia truyền đến tiếng cười: "Có thể ra đây một chút không? Đưa cho lão gia tử vài thứ, tiểu khu không còn chỗ dừng xe."
Trần Trản đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn xuống, hai bên đường đổ đầy xe, ở giữa có một khoảng đường nhỏ.
"Tôi xuống ngay."
Gió lạnh thổi vào cổ, Trần Trản dựng cổ áo lên bước nhanh.
Kết quả cậu vừa đến, liền có người lái xe rời đi, để lại một chỗ đậu xe.
Ân Vinh Lan xuống xe mở cốp ra, bên trong chủ yếu là chút trái cây đắt tiền.
Mới vừa đem mấy cái thùng ra liền nghe phịch một tiếng, Trần Trản theo phản xạ có điều kiện run lên, quay người lại vừa thấy...... Phía trên cột điện bùm bùm lóe sáng, ngay sau đó khắp tiểu khu lâm vào bóng tối.
Có mấy cư dân đi ngang qua báo cháy xong sau đó liền bắt đầu quay video.
Trần Trản ra cửa gấp, không mang di động, hoàn toàn dựa vào đèn pin điện thoại của Ân Vinh Lan.
Khiêng một cái thùng lên, Trần Trản nhún nhún vai: "Chỉ sợ tạm thời lấy xe ra không được."
Điều đáng mừng chính là mới vừa rồi có được một chỗ đậu xe.
Khóa kỹ xe xong, trong bóng đêm mò mẫn đi lên lầu, nghĩ ông lão đã ngủ sớm, nên chuẩn bị chờ đến ngày mai lại đem đồ qua.
Ân Vinh Lan khiêng ba thùng, tốc độ chậm rãi. Trần Trản bỏ đồ lên tầng trước lại vòng xuống, khiêng một thùng từ trong tay anh.
Trong bóng đêm hai người tay chạm tay, một lạnh một nóng.
Trong phòng không có nến, bên ngoài đã có thể nghe được tiếng xe cứu hỏa, nghe bảo sẽ cố sửa gấp, chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Trần Trản: "Uống nước không?"
Ân Vinh Lan đột nhiên ngồi sát bên người cậu, chạm vào lỗ tai mềm mại.
Trong nháy mắt kinh ngạc, Trần Trản thực mau phản ứng lại, nín thở nghe, trong phòng tựa hồ có động tĩnh rất nhỏ.
Tâm tư hơi động, vừa nãy xuống giúp Ân Vinh Lan, nghĩ chỉ cách một tầng, nên chỉ khép hờ cửa.
Ân Vinh Lan về một hướng.
Trần Trản cố ý đem âm thanh trên điện thoại mở lớn một chút, khoa tay múa chân một chút: "Tôi đi mở cửa trước, sau đó chúng ta cùng đi vào phòng ngủ bắt người."
Ân Vinh Lan: "Mở cửa làm cái gì?"
Trần Trản: "Đánh không lại có thể chạy."
"......"
Trên thực tế, công tác chuẩn bị của cậu còn nhiều hơn, từ phòng vệ sinh cầm lấy cây lau nhà, sau lại đi vào phòng bếp tìm hai cái công cụ.
Phòng người xấu cũng có chỗ tốt, tủ quần áo thiết kế theo kiểu chia ngăn, không thể trốn vào được. Có thể giấu người cũng chỉ có một chỗ...... Dưới giường.
Trần Trản dùng cây lau nhà quét xuống đáy giường: "Lăn ra đây."
Ăn trộm phản ứng còn tính nhanh nhẹn, chui ra từ một bên khác, muốn từ cửa sổ dọc theo ống nước trượt xuống.
Vừa mở hai cánh cửa ra, bi ai phát hiện cửa sổ bị hư.
Vừa quay đầu lại, nương theo ánh trăng, liền thấy Trần Trản cầm dao, bị dọa sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: "Đại ca, tôi sai rồi."
Trần Trản cùng Ân Vinh Lan liếc nhau, nghĩ đến cái gì biểu tình không hẹn mà cùng trở nên lãnh đạm.
Cất bước về phía trước, ánh mắt Trần Trản lạnh băng mà nhìn chăm chú vào tên trộm đang xin tha mạng, hỏi trắng ra: "Nói, có phải Lâm Trì Ngang phái ngươi tới hay không?"
----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn trộm:???
Lâm Trì Ngang:...... Đừng động vào lão tử.
P/s: Bất luận vào thời điểm nào, khi ra cửa nhớ đóng cửa, trong nhà có ăn trộm hãy chạy trốn trước sau đó báo công an.
P/s: Viết lại một lần nữa sẽ làm câu chuyện trở nên nhạt, quyển sách <Bằng hữu nam thần của tôi> này, ghi lại chủ yếu là quá trình hai người ở chung trước đây mà truyện không viết đến, cho nên sẽ có rất nhiều tình tiết xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro