Chương 47: Tôi có miệng, có thể giải thích!
Lục Minh Vũ thở dốc, rõ ràng là vừa chạy một mạch tới nơi. Anh nhìn khung cảnh hỗn loạn trong phòng, đáy mắt lạnh lẽo hiện lên sát khí.
Ba tên kia bị phá đám, bất mãn quay đầu lại. Một tên trề môi nói: "Biết xếp hàng không? Muốn chơi thì cũng phải đến lượt chứ!"
Lục Minh Vũ cả người tỏa ra khí lạnh, bước nhanh vào phòng.
Ba tên kia lập tức chắn trước mặt anh: "Này! Mày định làm gì.. Aaa!!"
Tên còn chưa nói xong, đã bị một cú đấm thẳng mặt của Lục Minh Vũ đánh văng ra.
Là nam chính trong truyện bá tổng, Lục Minh Vũ sở hữu chỉ số sức mạnh tối đa. Một đấm thôi đã khiến người ta ngã lăn ra đất, không dậy nổi.
Hai người phía sau thấy tình hình không ổn, sợ hãi nói ngay: "Đại ca, nếu anh muốn thì có thể, anh tới trước..."
Lục Minh Vũ mặt không chút biểu cảm, sải bước đi đến trước giường, ánh mắt dừng lại trên người Tống Thời An.
Lúc này, toàn thân Tống Thời An đã ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi bị xé rách một nửa, dính sát vào da thịt, khiến đường nét cơ thể như ẩn như hiện, vừa nhếch nhác vừa vô cùng chật vật.
Lục Minh Vũ mở miệng hỏi: "Không sao chứ?"
Tống Thời An gắng sức ngồi dậy, giọng khàn khàn đầy tức giận: "Anh nhìn tôi thế này giống như là không sao à?!"
Lục Minh Vũ hoàn toàn không để tâm tới sự bất mãn của cậu, cởi áo khoác, đắp lên người Tống Thời An rồi chuẩn bị đưa cậu rời khỏi.
Tống Thời An vội vàng giữ lại: "Đợi đã... tôi... tôi còn để điện thoại dưới gầm giường!"
Lục Minh Vũ tất nhiên sẽ không tự mình cúi người tìm điện thoại cho cậu, chỉ lạnh lùng liếc về phía hai tên đàn ông đang run rẩy đứng bên cạnh.
Hai người nọ lập tức răm rắp chui xuống gầm giường lục tìm, một lát sau, hai tay dâng điện thoại lên như dâng bảo vật.
Đừng hỏi vì sao bọn họ ngoan như vậy. Bởi vì ngoài cửa đang đứng hơn mười vệ sĩ cao to lực lưỡng, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Tống Thời An nhận lại điện thoại, run rẩy mở mã QR chuyển khoản, chẳng hề khách sáo, hất cằm ra lệnh: "Cái áo sơ mi này của tôi bị mấy người xé rách, giá tám ngàn tệ. Đền."
Hai tên kia chẳng dám thở mạnh, ngoan ngoãn chuyển khoản.
Thấy tiền vào tài khoản, cục tức trong lòng Tống Thời An cuối cùng cũng hạ xuống được một chút.
Lúc này, động tĩnh bên trong rốt cuộc cũng truyền ra ngoài, Diệp Thạch lập tức dẫn Đường Nguyễn chạy vào.
"Chuyện gì xảy ra vậy?!" Diệp Thạch nghiêm mặt hỏi.
Vừa vào phòng đã thấy một người nằm sõng soài dưới đất, bất tỉnh nhân sự, hai người còn lại thì co rúm một góc, y như ba con chim cút.
Tống Thời An vừa thấy Diệp Thạch, lửa giận càng bốc lên, có Lục Minh Vũ và vệ sĩ ở đây, hắn cũng không sợ nữa, liền chỉ thẳng mặt Diệp Thạch cáo trạng: "Lục tổng, đều là hắn! Hắn cấu kết với người khác muốn lợi dụng tôi để đối phó anh!"
Lục Minh Vũ lạnh lùng nhìn sang phía Diệp Thạch. Đối phương cũng lập tức cảm thấy bầu không khí không ổn.
Diệp Thạch vội vàng biện giải: "Chỉ là hiểu lầm thôi. Vị tiên sinh này uống hơi quá chén, tôi chỉ đưa cậu ấy vào phòng nghỉ một lát..."
"Hiểu lầm cái đầu anh! Cả người tôi không hề có mùi rượu, các người rõ ràng hạ thuốc tôi, còn dẫn ba thằng kia tới định giở trò! Muốn quay video uy hiếp tôi! Tôi có miệng, tôi có thể nói rõ mọi chuyện!" Tống Thời An tức đến phát run.
Ngay lúc đó, Đường Nguyễn bước từ sau lưng Diệp Thạch ra, giọng nói mềm nhẹ nhưng đầy giả tạo: "Lục tổng, hôm nay là tôi mời Tống trợ lý đi ăn, anh ấy uống hơi nhiều nên mới xảy ra chút hiểu lầm, thật ngại quá, lại phiền đến anh phải đích thân tới."
Tống Thời An nghe xong thì suýt cười thành tiếng, bất chấp cơ thể còn chưa ổn, gắng gượng bò từ trên giường xuống, trực tiếp đi tới trước mặt Đường Nguyễn.
Không nói hai lời "Bốp! Bốp!" Hai cú tát vang dội, không chút do dự.
Tâm tình tức khắc sảng khoái.
Tống Thời An lạnh lùng nghĩ: Ai nói tôi có thiết lập nhân vật không đánh phụ nữ?
Hiện tại, lửa giận trong lòng Tống Thời An như muốn bùng nổ đốt cháy cả người, ven đường có chó, cậu cũng muốn nhào lên vả hai cái cho hả giận.
Đường Nguyễn hoàn toàn không ngờ Tống Thời An lại dã tính như thế, vừa lên đã tát cô ta hai cái vang dội.
Gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, hốc mắt cũng phiếm hồng. Dù giận đến phát run, nhưng ngại Lục Minh Vũ còn đang ở đây, cô ta vẫn cố gắng giữ hình tượng tiểu bạch hoa yếu đuối của mình.
"Tống trợ lý... tôi... tôi đã làm gì đắc tội anh, mà anh lại đánh tôi như vậy?" Đường Nguyễn cụp mắt, giọng nói run rẩy như bị oan ức lắm.
Tống Thời An cười lạnh một tiếng, ánh mắt bén như dao: "Cô còn có mặt mũi hỏi? Cho tôi uống thuốc, gọi lũ đàn ông kia tới làm trò đồi bại, bây giờ còn giả vờ ngây thơ vô tội? Cô thấy còn kịp chắc?!"
Đường Nguyễn cố sống cố chết không chịu nhận: "Tống trợ lý, là anh uống rượu quá chén đòi nghỉ ngơi, chuyện đó liên quan gì đến tôi? Sao lại đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi?!"
"Lười đôi co với cái loại thiểu năng não tàn như cô!" Tống Thời An giận đến run người, "Chờ nhận đơn kiện của luật sư đi, đồ ngu!"
Nói càng lúc càng hăng, càng mắng càng tức, cậu chỉ muốn tát thêm mấy cái nữa cho hả giận. Nghĩ lại lúc trước mình còn tốt bụng muốn tác hợp cô ta với Lục Minh Vũ, đúng là thánh mẫu não tàn!
Chửi xong rồi, hai chân cậu như nhũn ra, suýt nữa thì ngã sõng soài ra đất.
Cũng may phía sau Lục Minh Vũ tay mắt lanh lẹ, kịp thời đưa tay đỡ lấy cậu, ôm cả người vào lòng, tránh cho Tống Thời An ngã ra sàn như chó ăn c*t.
Lục Minh Vũ siết nhẹ cánh tay, đỡ cậu thật chặt.
Anh chưa từng thấy Tống Thời An như thế này.
Người trợ lý đi theo anh năm năm, luôn là bộ dạng nghiêm túc, cung kính, lạnh lùng mà điềm tĩnh. Mà bây giờ, lại nóng nảy, chua ngoa, đanh đá đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
"Chuyện bên này, tôi sẽ bảo người xử lý. Tôi đưa cậu về trước." Giọng Lục Minh Vũ trầm thấp vang lên bên tai.
Tống Thời An gật đầu, chỉ cần có Lục Minh Vũ ở đây, cậu không hiểu sao lại thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Thấy cậu đứng không vững, Lục Minh Vũ dứt khoát khom lưng bế người lên, ra hiệu cho vệ sĩ ở lại xử lý hậu sự, rồi ôm người rời khỏi hiện trường.
"Lục tổng!" Đường Nguyễn vội vàng gọi theo, "Anh không thể chỉ nghe lời một phía từ Tống Thời An! Anh ta đang nói dối!"
Đến lúc này rồi mà vẫn còn đổ phân ngược lại đầu cậu, Tống Thời An suýt tức đến văng máu.
Cậu đang định mở miệng mắng lại, thì Lục Minh Vũ đã lạnh giọng cắt lời: "Thời An theo tôi năm năm. Tôi không tin cậu ấy, chẳng lẽ lại tin cô, một người ngoài?"
Nói xong, anh không quay đầu lại, ôm Tống Thời An rời đi.
Vừa lên xe, Lục Minh Vũ ra lệnh cho tài xế lái thẳng về chung cư.
Tống Thời An trong lòng khổ không tả nổi. Cổ họng khô khốc, hô hấp dồn dập, toàn thân nóng bừng như có lửa đốt, từng đợt từng đợt thiêu cháy lý trí.
Cậu cố gắng nuốt nước bọt để giảm cảm giác khó chịu, nhưng vẫn không dám biểu hiện quá mức, dù sao Lục Minh Vũ đang ở bên cạnh.
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nghĩ thầm: Về đến nhà rồi tự xử lý là được, cố thêm chút nữa thôi...
Bầu không khí trong xe yên lặng đến kỳ lạ, tài xế lái xe cực kỳ ổn định, hơn mười phút sau đã đưa bọn họ về tới khu chung cư cao cấp.
Tống Thời An cảm giác cả người như vừa từ dưới nước vớt lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Lúc xuống xe, Lục Minh Vũ đã nhận ra điều bất thường, khẽ cau mày hỏi: "Cậu thấy không khỏe à? Hay là tôi đưa cậu đến bệnh viện?"
"Không cần, chỉ hơi mệt thôi. Về nghỉ ngơi một lát là ổn." Tống Thời An vội vàng từ chối.
Chút chuyện nhỏ như thế này, cậu cũng không muốn làm lớn, càng không muốn ai khác biết.
Hai người cùng bước vào thang máy. Không hiểu vì sao, Lục Minh Vũ cũng thấy cổ họng khô rát, cả người nóng hầm hập.
Anh giơ tay kéo lỏng cổ áo sơ mi, cởi luôn hai nút trên cùng, nhưng cảm giác nóng bức vẫn không giảm đi chút nào.
Tới cửa nhà, Tống Thời An mở cửa, khách khí cảm ơn một câu: "Lục tổng, hôm nay cảm ơn anh. Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi vào nghỉ trước." Nói xong, cậu định đóng cửa lại. Nhưng cánh cửa bị Lục Minh Vũ vươn tay ngăn lại.
"Tôi thấy hơi khát, muốn xin ly nước." Toàn thân như đang bị thiêu đốt, Lục Minh Vũ biết rõ mình không ổn.
Tống Thời An tuy cũng khó chịu vô cùng, nhưng người ta vừa mới giúp mình một mạng, cậu cũng không thể vô tình đến mức mời người ta đứng ngoài cửa. Cuối cùng chỉ có thể cắn răng mời vào, hy vọng đối phương uống xong rồi đi ngay.
Vào nhà, Lục Minh Vũ uống liền hai chai nước, nhưng cơ thể vẫn như có lửa đốt, không đỡ hơn là bao. Trong lòng anh lập tức dâng lên nghi ngờ rất có thể mình đã bị hạ thuốc.
Thời gian, địa điểm bữa tiệc đều do Khương Sơ Nhiên sắp xếp. Không cần nghĩ cũng biết ai động tay.
Sắc mặt trầm hẳn xuống, Lục Minh Vũ đặt ly nước xuống bàn, định ra ngoài tự giải quyết một chút.
Vừa bước ra khỏi phòng khách, tầm mắt liền bắt gặp một cảnh khiến anh dừng lại.
Tống Thời An nằm trên sofa, áo sơ mi đã cởi, quần bị kéo xuống một nửa, cả người đỏ bừng, trán rịn mồ hôi, thân thể run rẩy.
Nghe thấy tiếng động, cậu nặng nề ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Lục Minh Vũ, khàn giọng gọi: "Lục tổng... tôi khó chịu lắm... giúp tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro