Chương 66: Tới một nữ, lại tới một nam

Hai cô nương cho rằng hắn mê chơi loại tiết mục này, nhấp môi nở nụ cười. Họ tiến lên, muốn dựa vào ngực Tống Thời An.

"Tống tiên sinh, đêm nay để chúng tôi hảo hảo hầu hạ ngài đi." Nữ nhân cười duyên nói.

Tống Thời An nhanh chóng lùi hai bước, hai tay giao nhau đặt trước ngực, mặt đầy cảnh giác: "Các người đừng đến đây! Nếu còn vậy, tôi liền phải báo động!"

Đêm khuya thế này, cậu thật sự sợ hãi!

Lúc này cậu và Đường Tăng đang vào Bàn Tơ Động cùng nhau.

Thấy Tống Thời An mâu thuẫn như vậy, nữ nhân nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn: "Không phải anh kêu chúng tôi đến sao? Bây giờ còn giả vờ trong sạch gì nữa?"

Tống Thời An: "??"

Trời đất chứng giám! Cậu khi nào kêu?!

Lớn như vậy rồi mà nồi nấu lại chính mình trên người sao?

"Chu tổng phái chúng ta tới, nói anh đồng ý." Nữ nhân tiếp tục nói.

Chu tổng? Chu Kiến Ninh?

Tống Thời An từ đầu giường lấy ra điện thoại, nhìn thoáng qua, quả nhiên trong tin nhắn có, nhìn thấy Chu Kiến Ninh gửi tới tin nhắn.

[ Tống trợ lý, có thể hỗ trợ nói vài câu tốt trước mặt với Lục tổng, đề cập chút về giá cả, cậu yên tâm, chỉ cần có thể thương lượng giá, tôi sẽ cho cậu một khoản thù lao hậu hĩnh! ]

[ Tống trợ lý, nếu không, đêm nay tôi sẽ phái người tới chăm sóc cậu. ]

Tin nhắn này vừa gửi được nửa tiếng, thấy Tống Thời An vẫn chưa trả lời.

Chu Kiến Ninh lại trực tiếp gửi thêm một tin: [ Tống trợ lý, nếu cậu không từ chối, tôi coi như cậu đã đồng ý. ]

Cứt chó! Cậu đã ngủ rồi, làm sao mà từ chối được!

Tống Thời An nhìn tin nhắn, không khỏi đau đầu.

Chu Kiến Ninh có phải đầu óc có vấn đề không! Gửi người nữ nhân cho cậu, lại muốn đưa thẳng vào phòng Lục Minh Vũ à!

Cậu trực tiếp gọi điện cho Chu Kiến Ninh.

Điện thoại bị chuyển máy, Chu Kiến Ninh kia vẫn đầy vẻ nịnh nọt cười nói: "Tống trợ lý, sao rồi? Tôi gửi người cho cậu, có thích không?"

"Không thích! Mau chạy đi gọi người về! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!" Tống Thời An nói.

Mình đang ngủ ngon, bị đánh thức, trong người đầy hỏa khí.

"Không thích loại này sao, Tống trợ lý? Cậu nói cho tôi biết, cậu thích kiểu nữ nhân nào, tôi đều có thể tìm cho cậu." Chu Kiến Ninh quyết tâm muốn bám lấy cậu.

Tống Thời An đáp: "Tôi không thích loại nữ nhân nào cả! Mau lôi đi, đừng làm phiền tôi!"

Sau khi nói xong, Tống Thời An trực tiếp cúp điện thoại, nhìn hai người trước mắt, thở dài nhẹ: "Sự tình hôm nay chỉ là một sự hiểu lầm, tôi đã giải thích rõ ràng rồi, các người nhanh đi đi."

Nữ nhân nhìn Tống Thời An, vẻ mặt rất suy sụp, đặt áo khoác sang một bên rồi mặc vào, thầm nói: "Cái loại nữ nhân mà anh không thích, thì đừng có đi đâu!"

Tống Thời An cắn răng nhẫn nhịn, không muốn tranh luận với họ nữa.

Chờ hai người rời đi sau, Tống Thời An mới che lại cái trán nằm ở trên giường.

Chờ hai người đi rồi, cậu mới lấy tay che trán, nằm xuống giường.

Thật đúng là chẳng được ngủ yên một chút nào.

Sau mấy chuyện ầm ĩ vừa rồi, buồn ngủ cũng chẳng còn chút nào.

Cậu trợn tròn mắt nhìn trần nhà.

Lại nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm mười hai giờ, không ngủ được, ngày mai chắc chắn sẽ mệt rũ rượi.

Cậu quyết định nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ tiếp.

Vừa chợp mắt được một lúc, cửa phòng lại có động tĩnh.

Tống Thời An lập tức tỉnh giấc, ngồi dậy.

Không phải cậu đã đuổi hai cô gái kia đi rồi sao? Sao cửa còn mở?

Hiện tại khóa cửa tốt như vậy, làm sao lại có người mở được?

Cậu mò tay tìm bật đèn trên đầu giường.

Phòng bỗng sáng rõ.

Chỉ thấy cửa phòng đứng ba người đàn ông.

Một người mặc áo thun không tay, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, rất lực lưỡng; một người dáng người tinh tế, tóc dài ngang vai, có chút mềm mại; người còn lại là một nam nhân đĩnh đạc, anh tuấn.

Ôi chao! Đây là vào nhà cướp hay sao?

Người đàn ông anh tuấn tiến lên một bước, nhìn Tống Thời An chăm chú rồi giải thích: "Tống tiên sinh, chúng tôi là Chu tổng phái tới."

Chu tổng! Lại là Chu Kiến Ninh! Hắn có bị điên không vậy?!

Sớm biết thế, cậu thà cùng Lục Minh Vũ ngủ chung còn hơn.

Không ngờ lại phải chịu đựng hai lần kinh hoàng trong một đêm.

"Ra ngoài!" Tống Thời An mệt mỏi không muốn cãi cọ nữa.

Lúc này cậu nhỏ bé, yếu đuối và bất lực...

Ba người có vẻ không ngờ Tống Thời An lại cương quyết như vậy, hơi do dự đứng lại cửa.

Có vẻ như họ rất muốn tìm kiếm lợi ích từ chuyện này.

Tống Thời An mặt không biểu cảm, nói: "Về nói với Chu Kiến Ninh, tôi thích nhân yêu."

Ba người nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi, biểu tình không nói nên lời.

Có lẽ họ sợ Tống Thời An quá kỳ quặc nên vội quay người bỏ đi.

Tống Thời An thấy họ rời đi, liền khóa cửa, sợ lát nữa lại có người đến phá khóa, bèn dọn ghế dựa chắn cửa.

Lúc này cậu mới nằm trở lại giường.

Như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Chu Kiến Ninh cũng không đến mức tìm người yêu cho cậu rồi chặn lại đây.

Ngày hôm sau, Tống Thời An bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Cậu có hai quầng thâm đen to lớn dưới mắt, khi tỉnh dậy thì đầu óc vẫn còn mơ màng, uể oải.

Lần mò xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt rồi mở cửa.

Thấy dáng vẻ của cậu, Lục Minh Vũ tò mò hỏi: "Sao rồi? Tối qua ngủ không ngon hả? Quầng thâm mắt nặng thế kia kìa."

Tống Thời An ngáp một cái, việc tối qua khó mà nói rõ hết.

Dù sao Chu Kiến Ninh cũng không thành công trong việc thu phục cậu, nên cậu thẳng thắn nói thật: "Tối qua, Chu tổng vào phòng tôi chặn cửa, nên tôi không ngủ được."

Vừa nói xong, sắc mặt Lục Minh Vũ lập tức trở nên nghiêm trọng: "Sao lại như vậy?"

Tống Thời An: "Chu Kiến Ninh muốn thu phục tôi, nhờ tôi giúp hắn lần này đàm phán để chiếm được chỗ tốt."

Giọng Tống Thời An hơi gắt, vội giải thích rõ tâm ý: "Nhưng những người đó tôi đã đuổi hết rồi, tôi không chịu bị họ mê hoặc!"

【Quả thực cả đêm hơn nửa không ngủ ngon, thật là sốt ruột.】

【 Đưa nữ nhân đến rồi bị từ chối, lại đưa nam nhân đến, Chu Kiến Ninh cũng thật chu đáo!】

Lục Minh Vũ nghe xong, sắc mặt đen lại.

Tống Thời An liếc mắt nhìn Lục Minh Vũ, thấy vẻ mặt anh rất khó coi, vội tỏ vẻ mình trong sạch: "Lục tổng, tôi luôn nhớ mình là trợ lý của ngài, sẽ không phản bội ngài!"

Lục Minh Vũ cười nhẹ, giọng trầm trọng: "Có vẻ Chu Kiến Ninh không biết cách nói chuyện tử tế rồi."

Thấy Lục Minh Vũ nổi giận, Tống Thời An hơi bối rối không hiểu chuyện nghiêm trọng đến mức nào.

Chu Kiến Ninh đâu có chặn anh trong chăn như lời đồn?

Nhưng Tống Thời An cũng tỉnh táo, không hỏi thêm, theo sau Lục Minh Vũ vui vẻ bước đi, đến tập đoàn Chu thị.

Tập đoàn Chu thị.

Khi hai người đến, Chu Kiến Ninh, bí thư tập đoàn, đã trực tiếp xuống tiếp đón.

Lục Minh Vũ không nói gì thêm, đi theo bí thư lên lầu.

Bí thư mang theo lời xin lỗi nói: "Lục tổng, xin lỗi, Chu tổng có chút việc trì hoãn. Tôi sẽ dẫn các anh lên trước, khoảng mười phút nữa Chu tổng sẽ đến."

Lục Minh Vũ không nói gì thêm, đi theo bí thư lên lầu.

Tống Thời An theo sau Lục Minh Vũ, vừa định bước vào thì bị bí thư chặn lại: "Tống trợ lý, tôi không biết Lục tổng thích uống gì, cậu có thể cùng tôi đi chuẩn bị một chút nước trà được không?"

Chẳng phiền khách như vậy, chắc là bí thư muốn thử khai thác mình.

Tống Thời An không từ chối, theo bí thư đi cùng.

Tuy nhiên, không đi ra phòng nước trà, mà vòng quanh lòng vòng rồi đi vào một phòng, bí thư mở cửa và mời cậu bước vào.

Liếc mắt nhìn một cái, thấy Chu Kiến Ninh đang ngồi ở bên kia.

Chu Kiến Ninh không đi tìm Lục Minh Vũ, lại tìm mình làm gì?

"Chu tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì?" Tống Thời An hỏi.

Bí thư rất tinh ý đóng cửa lại.

Chu Kiến Ninh nhìn Tống Thời An, đột nhiên nét mặt biến đổi, giận dữ bộc phát.

Tống Thời An lập tức lùi lại, luôn sẵn sàng bật cửa chạy ra.

Chuyện này cũng không thể để hắn ăn vạ được! Cậu không làm gì cả.

Chu Kiến Ninh thở dài, nói: "Tống trợ lý, tập đoàn Chu thị là tâm huyết cả đời tôi, nhưng giờ đây nợ nần ngập đầu, tôi buộc phải bán nó! Tôi rất day dứt trong lòng."

Nói với cậu những chuyện này để làm gì?

Chu Kiến Ninh tiếp tục: "Tống trợ lý, cậu có khẩu vị rất độc đáo, nhưng tôi đảm bảo trong vòng 3 ngày sẽ tìm theo yêu cầu của cậu và tặng cậu người đó."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro