Chương 67: Ở phòng tôi đều nghe thấy

Tống Thời An: "???"

Chu Kiến Ninh chẳng lẽ không hiểu rằng lời trước kia của cậu là trêu chọc và từ chối?

Tống Thời An vội vã xua tay: "Không cần đâu, Chu tổng, chúng ta không phải như vậy."

Chu Kiến Ninh tiến tới nói: " Tống trợ lý, chỉ cần cậu giúp tôi nói vài câu tốt với Lục tổng, tôi sẽ lập tức phái người đi Thái Lan!"

Tống Thời An: "......"

Im lặng...

Lời nói bậy bạ như vậy, hắn cũng tin sao?

"Thật không cần." Tống trợ lý vẫy tay từ chối.

Chu Kiến Ninh nói: "Tống trợ lý, cậu thích gì, cứ thẳng thắn nói với tôi, tôi đều có thể hỗ trợ!"

Tống Thời An nhức đầu đáp: "Chu tổng, tôi chỉ là trợ lý thôi, không thể giúp được chuyện lớn như vậy. Nếu thật sự muốn làm ăn, hẳn nên tìm Lục tổng."

Chu Kiến Ninh tiếp tục: "Cậu theo Lục tổng năm năm rồi, tình cảm chắc chắn không bình thường! Chỉ cần cậu nói tốt vài câu, biết đâu Lục tổng sẽ..."

Tống Thời An cắt ngang, mỉm cười nói: "Chu tổng quá để mắt đến tôi rồi. Nếu không có việc gì khác, tôi xin phép về trước." Nói xong, không chờ Chu Kiến Ninh phản ứng, cậu xoay người rời đi một cách dứt khoát.

Chu Kiến Ninh mặt đầy khó chịu nhìn bóng dáng Tống Thời An rời đi.

Tống Thời An quay lại bên bí thư: "Nếu còn muốn làm phiền, mang tôi đi phòng trà, tôi cũng sẽ giúp Lục tổng chuẩn bị chút nước."

Bí thư ngạc nhiên vì hắn ra nhanh thế, do dự nói: "Tống trợ lý, Chu tổng cũng..."

Tống Thời An lại cắt ngang: "Tôi chỉ đến giúp Lục tổng lấy chút nước, việc Chu tổng với tôi liên quan gì?"

Bí thư kịp thời im lặng, dẫn Tống Thời An vào phòng trà.

Tống Thời An rót nước pha trà, đưa cho Lục Minh Vũ.

Khi Tống Thời An đi, Lục Minh Vũ đã cùng Chu Kiến Ninh lên lầu.

Tống Thời An vừa đặt ly xuống thì phải rời đi, nhìn thấy Chu Kiến Ninh mặt đầy khó coi.

Tống Thời An buông ly nước liền phải rời đi, liền thấy Chu Kiến Ninh sắc mặt thập phần khó coi.

"Lục tổng, hôm qua chúng ta còn nói chuyện tốt, sao giờ lại muốn giảm 10%?" Chu Kiến Ninh giọng hơi cao. 

Lục Minh Vũ lãnh đạm nhìn hắn, "Vậy tối qua ông làm gì? Không biết à?"

Chu Kiến Ninh lập tức tái mặt.

Hắn biết những chuyện tối qua không tiện nói, nên Tống Thời An cũng không định kể lại với Lục Minh Vũ.

Chu Kiến Ninh cố giải thích: "Lục tổng, tối qua chỉ là hiểu lầm..."

Lục Minh Vũ đứng lên: "Có hợp tác hay không là chuyện của Chu tổng, ông tự suy nghĩ rồi trả lời tôi."

Chu Kiến Ninh mặt đầy máu sắc, lập tức lùi lại. Đường lui duy nhất của Chu thị tập đoàn là Lục gia!

Ban đầu hắn định dùng Tống Thời An làm điểm yếu giữ chân Lục Minh Vũ, thu lợi sau này.

Không ngờ lại tự đá vào chân mình.

"Được, tôi đồng ý!" Chu Kiến Ninh nghiến răng, chấp nhận xuống nước.

Giờ Chu gia đã hết đường lui.

Lục Minh Vũ lấy ra hợp đồng, đưa cho Chu Kiến Ninh: "Chu tổng xem kỹ, nếu đồng ý thì ký tên."

Chu Kiến Ninh đọc kỹ các điều khoản rồi cuối cùng ký tên.

Sau khi thu hợp đồng, khi cả hai chuẩn bị ra đi, Chu Kiến Ninh đột nhiên gọi lại: "Lục tổng, chuyện tối qua thật sự là lỗi của tôi, không nên thu mua Tống trợ lý."

Lục Minh Vũ bước chân hơi nặng nề, không nói gì.

Chu Kiến Ninh tiếp tục: "Tống trợ lý, lần này dù chuyện của tôi chưa thành, nhưng tôi cũng nhận ra sai lầm của mình. Mong Lục tổng có đại lượng, tha thứ cho tôi lần này."

Tống Thời An: "???"

Cái kiểu xin tha này đúng là muốn khiến người ta đau đầu!

"Chu tổng, lời này cũng đừng nói bậy." Tống Thời An nói.

Chu Kiến Ninh nhìn thẳng vào Tống Thời An, đáy mắt hiện lên một tia oán độc: "Tống trợ lý, hợp đồng đã ký. Dù giá không lý tưởng, tôi vẫn đảm bảo chuyện sẽ được làm thành. Cậu cứ yên tâm đi."

Rõ ràng là quyết tâm muốn kéo cậu xuống nước.

Tống Thời An cười nhạt: "Chu tổng cũng thật thích nói đùa, ngài hứa tôi cái gì?"

" Tống trợ lý, lúc nãy còn tìm tôi nhờ giúp việc, giờ quên sạch rồi sao?" Chu Kiến Ninh nhìn Tống Thời An.

Tống Thời An cười khẩy trong lòng, người này đúng là vừa tóm được mình thì không buông tha.

Đang định nói thêm vài câu, thì Lục Minh Vũ đột nhiên lên tiếng: " Chu tổng, nói chuyện cẩn thận."

Chu Kiến Ninh tiến lại gần Lục Minh Vũ, nói nhỏ: "Lục tổng, tôi chỉ nhắc ngài, đề phòng người bên cạnh ngài, coi chừng bị bán đứng."

"Người của tôi, không cần ai xen vào." Giọng Lục Minh Vũ bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt đen sâu thẳm hạ xuống.

Chu Kiến Ninh nói: "Là tôi nhiều lời, nhưng người như Tống trợ lý ở bên cạnh ngài, tôi sợ Lục tổng sẽ không yên tâm nổi."

Lục Minh Vũ đáp thẳng: "Thời An theo tôi nhiều năm như vậy, tôi không tin cậu ấy thì tin ông chắc? Chu Kiến Ninh, ông đã đi quá giới hạn rồi."

Chu Kiến Ninh không ngờ Lục Minh Vũ lại tin tưởng Tống Thời An đến thế, câu kia chưa gì đã khiến hắn nghẹn lời.

Trong lòng Tống Thời An hí hửng: 【Lão cáo già, nhìn thì văn nhã lễ độ, chứ trong bụng 800 cái tâm nhãn! May mà tối qua mình đã đuổi hết người đi rồi.】

【Được người ta tín nhiệm vô điều kiện như vậy, cảm giác đúng là quá đã!】

Nói xong, Lục Minh Vũ liền dẫn Tống Thời An rời khỏi đó.

Hai người rời khỏi tập đoàn Chu thị, Tống Thời An cảm thấy nên thể hiện lòng biết ơn với cấp trên của mình: "Lục tổng, cảm ơn ngài đã tin tưởng tôi vừa rồi."

"Cậu là người thân cận nhất bên cạnh tôi, đương nhiên tôi phải tin cậu rồi." Lục Minh Vũ đáp.

Cả hai cùng trở về khách sạn.

Lúc này, trong lòng Tống Thời An đã có bóng ma tâm lý với cái khách sạn này.

Bố cục cửa phòng, cách bài trí, tất cả đều y như hôm qua mà tối qua thì hết nhóm này đến nhóm khác kéo tới.

Nghĩ đến thái độ vừa rồi của Chu Kiến Ninh, cậu cảm thấy chắc chắn đêm nay cũng chẳng yên ổn gì.

Vừa thấy Lục Minh Vũ sắp trở về phòng, Tống Thời An vội bước lên: "Lục tổng, tối nay... tôi có thể ở cùng ngài được không?"

Lục Minh Vũ khẽ nhướng đuôi mắt.

Tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang hỏi vì sao.

Tống Thời An nghiêm túc nói: "Hôm nay nhìn thái độ của Chu Kiến Ninh, tôi sợ đêm nay hắn sẽ giở trò. Tôi ở cùng ngài, cũng có thể che chắn phần nào cho ngài."

【 Thật ra là sợ trinh tiết của tôi không giữ nổi, mấy người tối hôm qua còn biết nghe lời, nhỡ đâu Chu Kiến Ninh nổi điên, phái người đến cưỡng bức thì sao! Tôi cánh tay chân nhỏ như thế này, căn bản không kháng cự nổi đâu!】

Khóe môi Lục Minh Vũ khẽ cong lên, trong đáy mắt hiện rõ ý cười: "Được thôi. Nhưng mà đêm nay là cậu chủ động muốn ở cùng tôi, vào phòng rồi thì phải nghe lời tôi hết đấy."

Tống Thời An gật đầu như gà mổ thóc.

Nhưng sao cậu lại cảm thấy câu nói kia nghe có chút là lạ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro