Chương 78: Tôi gọi là Vương Đại Tráng

Đôi môi cô ta run rẩy, rõ ràng đang cố đè nén cơn giận, chỉ tay vào Tống Thời An hét lên: "Anh làm cái gì vậy?! Tạt cả chậu nước lạnh vào người tôi! Anh bị điên à?!"

Tống Thời An thu ống nước lại, lắp lại cẩn thận. Cậu mỉm cười dịu dàng: "Tiểu thư, cô xem, không phải cô vừa đứng dậy được rồi sao?"

"Anh..." Cô ta tức đến mức nghẹn lời.

Tống Thời An cười càng hiền hòa hơn: "Cô mới nói chân trẹo, eo đau, sắp tàn phế đến nơi. Tôi mới tạt cho cô ít nước, cô liền bật dậy được luôn, vậy chẳng phải tôi nên được khen là thần y sao?"

"Anh... tôi..." Cô ta tức đến mức muốn ngất.

Tống Thời An thản nhiên nói tiếp: "Tiền khám bệnh tôi không lấy, tôi đi trước nhé." Nói xong, cậu ung dung rời đi.

Người phụ nữ kia vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, sao có thể cam tâm bỏ cuộc? Vội vàng chạy theo sau Tống Thời An: "Anh đợi chút, tôi có chuyện muốn nói với anh!"

Cũng may quanh năm Tống Thời An đi theo Lục Minh Vũ, bước chân đã quen nhanh như gió.

Cô ta cố bước nhanh đuổi theo, nhưng khổ nỗi đang mang giày cao gót, vừa định nói thêm mấy câu, chân trẹo một cái "A!" hét lên một tiếng thảm thiết.

Ngã cái "rầm" thẳng tắp. Nghe tiếng động, lần này là ngã thật.

Mẹ kiếp, vừa rời khỏi Lục Minh Vũ một tí đã có phiền toái tìm đến tận nơi, đúng là kiểu âm hồn không tan.

Tống Thời An lúc này đang đảo mắt tìm bóng dáng Lục Minh Vũ, muốn nhanh chóng quay lại dán lấy cho an toàn.

Còn chưa kịp tìm ra thì một người phục vụ tiến tới: "Xin hỏi, ngài có phải là Tống Thời An tiên sinh không ạ?"

Tống Thời An đáp không cần nghĩ: "Không phải, tôi tên Vương Đại Tráng."

Nói xong liền định quay đầu rời đi, nhưng người phục vụ vội vàng ngăn lại: "Tống tiên sinh, tiểu thư nhà chúng tôi muốn mời ngài qua gặp một chút."

"Tôi nói rồi, tôi không họ Tống. Anh nhận nhầm người rồi đấy." Tống Thời An mặt không đổi sắc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Ơ...?" Người phục vụ ngẩn người.

Tống Thời An tiếp lời: "Nếu tiểu thư nhà anh thật sự có chuyện cần nói, anh cứ lên sân khấu gọi thử một tiếng. Tôi tin chắc Tống tiên sinh nghe thấy sẽ tự đến ngay."

Người phục vụ đầy vẻ hoang mang nhìn Tống Thời An, bắt đầu nghi ngờ cả cuộc đời mình. Rõ ràng trông giống hệt ảnh, sao lại nói không phải?

Nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của Tống Thời An, hắn lại do dự.

Tống Thời An chẳng hơi đâu chờ hắn phân vân, nhấc chân bỏ đi thẳng.

Mấy trò mèo vặt vãnh như này, nếu không phải cậu từng đọc qua cả đống truyện tổng tài não tàn, chưa chắc đã né được đâu!

Khó khăn lắm mới tìm được Lục Minh Vũ, Tống Thời An mới thở phào nhẹ nhõm.  

Vẫn là ở bên cạnh Lục Minh Vũ mới có cảm giác an toàn.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của cụ Phó lão gia là nhân vật chính của buổi tiệc. Ông mặc một bộ áo dài kiểu Trung Sơn, tóc đã bạc nhưng thần thái lại sáng láng, khỏe khoắn vô cùng.

Phó Cảnh Ngôn đứng bên cạnh ông, cười mà mặt cứng đơ.

Đến tiết mục chúc thọ, Lục Minh Vũ dẫn theo Tống Thời An bước tới, Phó Cảnh Ngôn thì điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Lục Minh Vũ, ý bảo mau tìm cớ kéo mình ra khỏi đây.

Lục Minh Vũ tiến lên, nói vài lời chúc mừng.

Cụ Phó cười hiền: "Minh Vũ à, cái thằng Cảnh Ngôn kia, cái mồm không có cửa, hay nói năng bậy bạ, cháu đừng chấp."

Chuyện Phó Cảnh Ngôn lắm lời trước đó, ông đều nghe hết. Cũng biết là vì trốn chuyện cưới xin nên mới kéo Lục Minh Vũ xuống nước theo.

Lục Minh Vũ điềm nhiên: "Không sao đâu, Phó gia gia, Cảnh Ngôn chỉ là thích đùa thôi."

Phó Cảnh Ngôn liền thừa cơ ghé vào nói nhỏ: "Gia gia, cháu đứng đây cũng không giúp được gì hay là cháu đi tiếp khách giùm người?"

Cụ Phó liếc nhìn hắn một cái: "Biết ngay mày chẳng yên phận. Bắt mày đứng cạnh ông già này chút mà khó khăn thế à?"

"Không không không!" Phó Cảnh Ngôn vội xua tay: "Cháu đứng đây cứ như cái cột đèn, chả giúp ích gì, còn vướng chân mọi người."

"Thôi được rồi, biết là mày vô dụng rồi, đi đi." Cụ cũng không chấp, khoát tay cho hắn đi.

Phó Cảnh Ngôn hí hửng đi cùng Lục Minh Vũ ra ngoài. Vừa đi vừa hỏi: "Dạ Đình đâu? Lúc mới tới, tôi bảo cậu ta đến tìm cậu trước, sao giờ không thấy đi cùng?"

"Trần tiểu thư sức khỏe không tốt, cậu ấy đưa cô ấy đến bệnh viện rồi." Lục Minh Vũ giải thích.

Phó Cảnh Ngôn gãi đầu: "Hai người bọn họ cái kiểu này, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra thôi."

Nói xong lắc đầu: "Thôi thôi, không nói mấy chuyện đó nữa. Hôm nay tôi đã cố tích góp chút may mắn, đi đi, vào chơi một ván cho vui!"

Lục Minh Vũ không từ chối, đi theo Phó Cảnh Ngôn vào phòng lô phía sau.

Trong phòng lô đã có không ít người ngồi sẵn. Ở giữa đặt một chiếc bàn, có cả mỹ nữ chia bài đang ngồi tại chỗ chuẩn bị.

Thấy hai người tới, những người trong phòng lô đồng loạt lên tiếng chào: "Chào Lục tổng, Phó thiếu!"

"Ngồi đi, ngồi đi, buổi tiệc này còn kéo dài ít nhất mấy tiếng nữa đấy." Phó Cảnh Ngôn vừa nói vừa ngồi phịch xuống ghế.

Lục Minh Vũ không làm mất hứng, cũng chọn một chỗ ngồi xuống.

Mỹ nữ bắt đầu chia bài. Tống Thời An đứng một bên không có việc gì làm, thấy bên ngoài có góc cà phê, liền đi chuẩn bị pha cho Lục Minh Vũ một ly.

Đúng là trợ lý tâm lý số một!

Mọi người đều chăm chăm nhìn bài, chỉ có Tống Thời An nghiêm túc đứng pha cà phê.

Đang bận rộn, bên cạnh đột nhiên có người tiến lại gần: "Vương Đại Tráng tiên sinh, tiểu thư nhà chúng tôi mời ngài qua một chút."

Tống Thời An không thèm ngẩng mắt lên: "Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi. Tôi tên là Lưu Thiết Chùy."

Người phục vụ: "......"

Tống Thời An nhanh chóng hoàn thành ly cà phê, thấy người kia còn đứng chình ình ở đó, bèn hỏi: "Sao thế? Anh muốn tìm Vương Đại Tráng thì đi tìm đi, đứng đây làm gì vậy?" Nói xong liền bưng cà phê quay lại phòng, đặt ngay tầm tay Lục Minh Vũ.

Phó Cảnh Ngôn nhìn ly cà phê, "Ồ hô" một tiếng, quay sang trêu: "Tống trợ lý thật là chu đáo, người ta đang đánh bài mà cậu cũng không quên hầu hạ Minh Vũ cơ đấy."

Lục Minh Vũ hờ hững nâng mí mắt, lật bài trong tay: "Tôi lại thắng ván này."

Phó Cảnh Ngôn lập tức xụ mặt: "A! Tôi đúng là không nên gọi cậu tới. Tự chuốc lấy khổ mà."

Không khí trong phòng có phần nặng nề, khiến Tống Thời An hơi cau mày không thoải mái.

Lục Minh Vũ chơi thêm vài ván, dứt khoát ném bài xuống: "Tôi nghỉ một lát, ra ngoài hít thở không khí."

Có Lục Minh Vũ ở đây là gần như thắng tuyệt đối. Phó Cảnh Ngôn thấy anh muốn đi cũng không cản: "Đi đi, đi luôn đi, đừng có quay lại! Có cậu ở đây chơi mất vui!"

Lục Minh Vũ dẫn theo Tống Thời An cùng bước ra ngoài.

"Lục tổng, anh thật sự không chơi nữa à?" Tống Thời An tò mò hỏi.

Lục Minh Vũ mỉm cười: "Trong phòng hơi nặng nề, tôi thấy cậu không thoải mái, nên ra ngoài hít thở."

Đồ... đồ tri kỷ đáng chết này!!!

Tống Thời An đang định nói mấy câu cảm động thì...

Vẫn là cái tên phục vụ lúc nãy, thở hồng hộc chạy tới, lần này không thèm quan tâm bên cạnh Tống Thời An có ai hay không, gằn giọng nói: "Mặc kệ cậu tên Vương Đại Tráng hay Lưu Thiết Chùy! Cậu phải theo tôi đi một chuyến!"

Bị Tống Thời An xoay vòng mấy lần như vậy, người phục vụ rốt cuộc cũng hiểu, mình bị chơi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro