Chương 80: Tôi trung thành và tận tâm!

Nhìn thấy Lục Minh Vũ đang ngồi gật gù vẻ như đồng tình, Tống Thời An hoảng lên.

【 Không thể nào! Bá tổng không thể đầu óc đơn giản đến mức nghe vài lời của Đường Nguyễn mà tin ngay đấy chứ?!】

Đường Nguyễn đắc ý, ngẩng đầu nhìn Lục Minh Vũ, "Minh Vũ, anh chẳng lẽ không cảm thấy ghê tởm sao? Cả ngày bị Tống Thời An nhớ thương như thế!"

Cô ta đúng là nghĩ nhiều quá rồi...

Khụ khụ!

"Thì ra là vậy, hóa ra Tống trợ lý lại một lòng một dạ với tôi như thế mà tôi không hay biết." Lục Minh Vũ nghiêng đầu nhìn Tống Thời An, ánh mắt sâu xa.

Tống Thời An: "......"

"Lục tổng, nữ nhân này còn nói anh là nam chính với anh là trời sinh một đôi đấy! Anh tin nổi mấy lời đó không?" Tống Thời An phản kích.

Lục Minh Vũ: "Dĩ nhiên là không tin rồi."

Đường Nguyễn tức tối, nước bẩn không thể hắt lên người Tống Thời An khiến cô ta không cam lòng: "Lục Minh Vũ, anh chẳng lẽ không thấy ghê tởm sao?! Bị Tống Thời An canh chừng từng giây từng phút!"

"Anh ta là trợ lý bên cạnh anh, xử lý hầu hết mọi việc, vạn nhất anh ta có ý đồ xấu, nhân lúc sơ hở bỏ thuốc anh thì sao?!"

Thì... nhân lúc sơ hở ăn sạch anh luôn.

Tống Thời An bỗng thấy lạnh sống lưng...

"Đường tiểu thư, cô không thấy những lời mình nói quá hoang đường à? Tôi ở bên cạnh Lục tổng đã 5 năm, nếu thật sự có ý đồ xấu như cô nói, chẳng lẽ tôi còn phải đợi đến bây giờ?" Tống Thời An phải chứng minh mình trong sạch.

Nhỡ đâu Lục Minh Vũ tin mấy trò bịa đặt kia, đuổi cổ cậu thì biết đi đâu làm nữa?!

"Anh là vì sự xuất hiện của tôi mới cảm thấy có nguy cơ!" Đường Nguyễn nói.

【Không, chị gái à! Chính cô phải tự cân đo đong đếm lại đi!】

【Cô bưng trà mà còn đụng đụng chạm chạm người ta! Tôi thì phải có cảm giác nguy cơ cái gì chứ?!】

【Nguy cơ gì, cô đi tiểu còn chưa chắc bay xa bằng tôi đâu!】

Nói chuyện với người không cùng tần số thật là mệt mỏi!

Tống Thời An lười dây dưa, dứt khoát chuyển chủ đề: "Cho nên hôm nay Đường tiểu thư gọi tôi tới đây, là để dùng mấy chuyện này uy hiếp tôi?"

Ách...

Đúng là như vậy...

Nhưng hiện tại Lục Minh Vũ cũng đang ở đây, cô ta biết nói thế nào bây giờ?! 

Không lẽ lại ngay trước mặt Lục Minh Vũ bảo Tống Thời An giúp mình...

Mang Lục Minh Vũ lên giường cô ta luôn?

Thấy Đường Nguyễn im lặng, Tống Thời An dứt khoát tỏ rõ lập trường: "Đường tiểu thư, cô sẽ không nghĩ rằng chỉ dựa vào mấy lời bịa đặt nhảm nhí này mà có thể uy hiếp được tôi đấy chứ?"

"Tôi đối với Lục tổng trung thành và tận tâm. Cho dù cô có cầm dao kề cổ tôi, tôi cũng sẽ không phản bội ngài ấy!"

Lục Minh Vũ: "......"

Lần trước cậu bị bắt cóc, chẳng phải mới bị dọa chút đã suýt khai luôn cả mật mã thẻ ngân hàng của tôi sao?

"Anh..." Đường Nguyễn tức đến nghẹn lời.

Vốn tưởng đêm nay kế hoạch chu toàn không kẽ hở, ai ngờ thuốc thì không hạ được, đổ oan cũng không xong, đến cả người đi gọi Tống Thời An, gọi ba tiếng thì kéo luôn cả Lục Minh Vũ tới!

Đường Nguyễn tức đến nghiến răng ken két.

Đúng là một đám chỉ giỏi làm hỏng chuyện, chẳng nên cơm cháo gì!

Tống Thời An nhắc nhở: "Lục tổng, cô gái này chắc bị tâm thần phân liệt, cả ngày chỉ nghĩ chuyện hóa rồng hóa phượng, tốt nhất là mình đi thôi, nhỡ đâu bị cô ta vu vạ thì phiền."

Đường Nguyễn tức đến muốn hộc máu, gào lên: "Anh đang nói bậy gì đó?! Tôi là nữ chính thiên mệnh! Ai ăn vạ ai hả?!"

Tống Thời An ghé sát vào tai Lục Minh Vũ, thì thầm: ""Lục tổng, anh nhìn đi, tinh thần cô ta hình như có vấn đề thật. Lỡ đâu nổi điên rồi đánh tôi, chẳng lẽ tôi phải chịu trách nhiệm? Mệt lắm!"

Đường Nguyễn đỏ mặt, chỉ vào Tống Thời An, giọng run lên: "Anh nói tôi bị tâm thần?!"

"Tự nhận thức được vấn đề của mình là dấu hiệu cho thấy bệnh chưa nặng lắm." Tống Thời An bình thản nhận xét.

Đường Nguyễn suýt nữa thì phát tác, nhưng vì có Lục Minh Vũ ở đó, đành cố giữ vẻ đoan trang mà nghẹn lại.

"Minh Vũ, thật ra tôi còn có thân phận khác. Chỉ cần anh đồng ý bên tôi, tôi có thể khiến Lục gia thành nhà giàu số một thế giới!" Đường Nguyễn nói chắc nịch.

Lại là màn vẽ bánh vẽ khổng lồ.

Dựa vào biểu hiện từ nãy đến giờ, Đường Nguyễn rất giỏi bịa chuyện, vẽ chuyện, đúng là nên làm HR, mở miệng là thành tích, công trạng đủ loại.

"Chẳng lẽ không có cô, tôi không làm được sao?" Lục Minh Vũ tự tin đáp.

Đường Nguyễn sốt ruột, "Không giống! Nếu anh ở bên tôi, Diệp gia sẽ giúp anh!"

【 Nghe thì hay lắm, nhưng trong giai đoạn đầu thương chiến, Diệp gia chưa từng giúp đỡ gì, Lục Minh Vũ hoàn toàn dựa vào bản thân vượt qua. 】

【 Dù có theo đúng cốt truyện gốc, cô ta cũng chẳng giúp được gì, cùng lắm pha cho anh ta ly cà phê, còn chẳng có ích bằng tôi! 】

【 Đến giai đoạn sau, Diệp gia gặp chuyện gì là lại đẩy qua Lục Minh Vũ xử lý, còn gọi là hai nhà hợp tác vì anh! 】

【 Cuối cùng Lục gia mất công mà chẳng được cổ phần nào, ngược lại còn phải làm không công cho cô! 】

【 Lục Minh Vũ đúng là người coi tiền như cỏ rác! 】

"Không cần, tôi tự lập." Lục Minh Vũ ghét bỏ thẳng thừng từ chối.

Anh đến đây cũng chỉ vì tò mò không biết Tống Thời An có bí mật gì, giờ phát hiện bí mật này đúng là khiến người ta vui vẻ thật.

Đường Nguyễn còn muốn nói gì đó thì bảo vệ đã bước đến. Cô ta vừa nhìn thấy bảo vệ là hơi hoảng, ngày nào cũng bị kéo đi, nên thành có phản xạ.

"Tiểu thư, chúng tôi nghi ngờ cô không có thiệp mời mà lẻn vào. Xin cho biết tên để chúng tôi xác minh." Bảo vệ cầm danh sách, nghiêm túc hỏi.

Đường Nguyễn sắc mặt có chút khó coi, ấp úng nói: "Tôi... tôi là nhân viên phục vụ ở đây..."

Bảo vệ nhìn từ trên xuống dưới: váy dạ hội tím, tóc uốn sóng, tay cầm ly champagne.

"Người phục vụ mà ăn mặc thế này sao? Mời đi theo chúng tôi." Bảo vệ chẳng tin, lập tức đưa cô rời khỏi.

Xem ra Đường Nguyễn vẫn chưa nhận mặt được bên Diệp gia, nếu không thì cũng chẳng chật vật thế này.

Đường Nguyễn vừa bị kéo đi, Tống Thời An lập tức thấy không khí buổi tiệc trở nên dễ thở hẳn.

Hai người rời đi. Chỗ này khá hẻo lánh, không biết Đường Nguyễn tìm kiểu gì, mà đi một đoạn dài rồi quanh quẩn vẫn chẳng thấy ai.

Hai người sóng vai đi, trông cứ như một cặp tình nhân đang tản bộ.

Có lẽ vì không khí quá mức yên tĩnh, Lục Minh Vũ mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Vừa rồi Đường Nguyễn nói..."

"Đều là bịa đặt! Lục tổng, ngài ngàn vạn lần đừng tin cô ta nói linh tinh!" Tống Thời An vội vàng phủ nhận, khẳng định sự trong sạch của mình.

Sắc mặt Lục Minh Vũ hơi trầm xuống: "Vậy ý cậu là, không thích tôi?"

?? Chết thật, đây là câu hỏi trí mạng rồi?!

Nói không thích thì đắc tội Lục Minh Vũ... Mà nói thích chẳng lẽ lại nói mình nhớ cái mông của sếp à?!

"Lục tổng, tôi không có ý đó." Tống Thời An nhất thời bí từ.

Lục Minh Vũ hơi nghiêng người lại gần, thân hình cao lớn áp tới gần hơn một chút: "Vậy cậu nói thử xem, là ý gì, tôi nghe."

"Cái này... nói ra thì dài lắm..." Tống Thời An định lảng sang chuyện khác.

Nhưng Lục Minh Vũ không cho cơ hội: "Vậy nói ngắn gọn thôi. Thích hay không thích?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro