Chương 86: Lục tổng! Anh thật sự quá lợi hại!
Tống Thời An cảm thấy đầu óc mình xoay không kịp. Đồng tử run lên. Bá tổng này chẳng lẽ định chảy nước miếng với mình thật à?!
Cậu lập tức lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách: "Lục tổng, các cô tiểu thư thích ngài nhiều như vậy, nếu ngài muốn luyện tập, tôi có thể liên hệ ngay bây giờ, đảm bảo ai cũng tình nguyện!" Cậu đã sẵn sàng bỏ chạy.
Lục Minh Vũ như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, dang tay kéo người về. Tống Thời An còn chưa kịp chạy, đã bị giữ chặt lại.
Ánh mắt Lục Minh Vũ sâu thẳm, mang theo ý xâm chiếm rõ ràng: "Nếu tôi có hành động thân mật với mấy cô gái kia, nhất định sẽ bị truyền thông moi móc. Nếu bọn họ lấy mấy thứ đó ra để uy hiếp tôi, ép tôi kết hôn thì sao?"
Ách... Chuyện nghiêm trọng vậy luôn hả?!
"Vậy... vậy nếu không thì..." Tống Thời An vò đầu, cố gắng tìm kế sách khác để thuyết phục.
Lục Minh Vũ dứt khoát ngắt lời: "Tống trợ lý, hay là em giúp tôi đi. Dù sao em cũng là trợ lý của tôi, tôi tuyệt đối tin tưởng em."
Anh trai, chuyện này chúng ta đừng nói là tín nhiệm nữa được không!!
"Lục tổng, chuyện này không ổn lắm đâu." Tống Thời An bắt đầu do dự, lùi một bước nhỏ.
Thấy Lục Minh Vũ vẫn đang nhìn mình chằm chằm, giọng nói của cậu bắt đầu run lên: "Lục tổng, theo nghiên cứu, rất nhiều bệnh truyền nhiễm đều lây qua đường nước bọt..."
"Tôi năm nào cũng kiểm tra sức khỏe đầy đủ, cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh." Lục Minh Vũ đáp tỉnh bơ.
Tống Thời An: "Tôi sợ tôi lây bệnh cho ngài."
Lục Minh Vũ: "Tôi đã xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của em rồi, không vấn đề gì."
Trời đất ơi! Hiện tại Lục Minh Vũ trông chẳng khác gì một con sói xám đang rình mồi!
"Trợ lý Tống, khoảng thời gian này, chẳng lẽ em không có chút cảm tình nào với tôi sao?" Giọng Lục Minh Vũ vang lên bên tai, vừa khàn vừa trầm.
Tống Thời An bất giác hồi tưởng lại. Dạo gần đây, Lục Minh Vũ đúng là giúp cậu không ít chuyện, giống như đã vượt xa mối quan hệ cấp trên - cấp dưới thông thường.
Nói không có cảm tình thì là nói dối.
【 Có cảm tình thì có, nhưng tình huống hiện tại, tôi sợ chỉ cần tôi gật đầu một cái, miệng anh sẽ dán lên liền! 】
【Lùi một bước nói, tôi xem anh như huynh đệ thân thiết được không? 】
Chợt trong đầu cậu hiện lên một vài hình ảnh cần mosaic...
【 Khụ khụ, mà lại lùi thêm một bước nữa, huynh đệ tốt với nhau, chẳng lẽ không thể giúp nhau giải quyết chút vấn đề nhỏ? 】
【 Nhưng mà hai người đàn ông hôn nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy lạ lạ, nhất là người đó lại còn là sếp trực tiếp của mình! 】
Tống Thời An thở sâu, sửa sang lại suy nghĩ, chuẩn bị dùng ba tấc lưỡi khéo léo để khuyên can Lục Minh Vũ.
Vừa định mở miệng...
"Mười vạn."
Tống Thời An: "!!!"
Cái gì!!
"Tôi chỉ muốn luyện tập một chút, lỡ sau này gặp người mình thích, kỹ năng hôn quá kém lại bị người ta chê thì sao?" Lục Minh Vũ hạ giọng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Nếu trợ lý Tống chịu giúp tôi một tay, tôi sẽ trả em mười vạn coi như phí vất vả."
Trời ơi, chuyện bánh bao rơi từ trên trời là thật sự có!
"Tiền nong không quan trọng," Tống Thời An bắt đầu đổi giọng: "Chuyện liên quan đến hạnh phúc sau này của Lục tổng, với tư cách là trợ lý, tôi có nghĩa vụ và trách nhiệm hỗ trợ hết sức mình!"
【 Lùi một bước nữa mà nói, huynh đệ thân thiết hôn nhau thì đã sao! 】
【 Dù gì cũng là mười vạn đó!! Chỉ cần động cái miệng thôi là tiền vào tay! 】
【 Người ta làm nữ chính ngược văn, nào là uống rượu, cởi đồ, còn phải bị bá tổng làm nhục, mới được số tiền đó. 】
【 Mà tôi, chỉ cần hôn một cái là có! Còn không cần buông bỏ tôn nghiêm! 】
【 Chỉ cần mặt dày một chút là xong. 】
Với tài ăn nói xuất chúng của mình, Tống Thời An thành công thuyết phục được chính mình.
Sau khi chấp nhận, cậu lại bắt đầu thấy ngại ngùng, dù sao trong lĩnh vực này, cậu cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm.
"Lục... Lục tổng, tôi nên lấy tinh thần trước hay là trực tiếp luôn?" Tống Thời An lắp bắp hỏi.
Lục Minh Vũ không nói gì, trực tiếp đưa tay giữ lấy đầu cậu, cúi người hôn xuống. Khoảnh khắc môi chạm nhau, mắt Tống Thời An trợn to.
Phản ứng đầu tiên trong đầu là: 【 Tên này tuyệt đối là lúc tôi đi WC đã tranh thủ nhai kẹo cao su! Mùi bạc hà rõ ràng như thế! 】
Phản ứng thứ hai: 【 Mình mới vừa ăn hành tây vòng (loại ngon nhất ấy), miệng có mùi không ta? Hy vọng không làm anh ta bị sốc! Đáng lẽ phải súc miệng trước rồi! 】
Hai người hôn không đến mức mãnh liệt, chỉ là chạm môi khẽ khàng.
"Hôn thì phải chuyên tâm, trong đầu đừng nghĩ linh tinh." Giọng khàn khàn của Lục Minh Vũ vang lên.
Người này thật là kỳ lạ, hôn còn không quên dạy dỗ người ta.
Tống Thời An còn tưởng sắp kết thúc, thì đột nhiên thân thể bị đẩy ngửa về sau, cả người ngã vào ghế, hoảng quá cậu theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Lục Minh Vũ.
Lục Minh Vũ đè cậu xuống ghế. Nếu như lúc nãy là chạm môi, thì bây giờ là chó gặm.
Gặm đến độ có chút đau.
Quả nhiên, bá tổng đúng là thuần khiết, không có tí kỹ thuật nào, cũng không tự học mà hiểu. Nhưng khí thế quá mạnh, ép tới mức Tống Thời An đầu óc trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng được thả ra.
Hai người họ ít nhất đã dính môi gần năm phút, thậm chí còn lâu hơn một đoạn trong phim điện ảnh.
Tống Thời An thở hổn hển, môi hơi tê rần. (Vì vừa rồi bị gặm hơi mạnh tay một chút.)
【 Kết thúc rồi? Dù sao cũng là người ta bỏ ra mười vạn tệ, phục vụ chuyện này, dĩ nhiên phải làm cho tốt.】
"Lục tổng, ngài thật lợi hại." Tống Thời An tán thưởng.
【 Cắn như chó vậy, chẳng có chút kinh nghiệm nào, vừa nãy còn ho sặc tôi, bảo sao không dám luyện tập với người khác. Nếu bị ai biết được, chắc chắn bị chê cười chết mất.】
【Haizz, ai bảo mình là trợ lý của anh ta, miệng lại kín, loại chuyện này chỉ có thể để mình gánh thôi.】
Lục Minh Vũ: "......" Anh bị ghét bỏ......
【Hôn xong rồi còn đè tôi ra làm gì, mau đứng dậy đi chứ.】
Lục Minh Vũ không nhúc nhích, ngược lại còn cúi người xuống, đè lên thêm lần nữa.
Lần này nụ hôn như mang theo chút cảm giác không cam tâm chịu thua.
【Không phải chứ, lại hôn nữa à!】
Lại thêm năm phút.
Tống Thời An nằm dài trên ghế, sợ Lục Minh Vũ lại lao lên nữa. Vội vàng ngồi dậy, nịnh nọt nói: "Lục tổng, hôn kỹ của ngài thật sự rất khá. Sau này nếu gặp người mình thích, nhất định sẽ khiến người ta rung động!"
【So với lần đầu thì có tiến bộ, nhưng anh ta đúng là chó mà! Cắn tôi luôn rồi!】
【Phải vào phòng tắm xem môi có bị trầy da không nữa.】
【Thôi vậy, Lục Minh Vũ tuy hôn kỹ không ra gì, nhưng tôi cũng không có tư cách chê anh ta, rõ ràng bản thân như con cá chết, chẳng động đậy gì.】
Nghe xong mấy câu lời lòng này, sắc mặt Lục Minh Vũ đen như đít nồi.
"Tôi hôn tệ đến vậy sao?" Lục Minh Vũ nghiến răng hỏi.
Tống Thời An lắc đầu, "Không đâu, Lục tổng rất lợi hại!"
【Sao sắc mặt lại khó coi vậy. Chẳng lẽ là vì mình biểu hiện kém nên anh ta đổi ý, không định trả tiền nữa?】
【Tiêu rồi! Mười vạn của tôi!】
Tống Thời An vội giải thích cho cái sự "cá chết" ban nãy: "Lục tổng, tôi vừa rồi không cử động là muốn cho ngài có cơ hội thể hiện hoàn toàn. Bây giờ nhìn lại, ngài quả thật rất lợi hại!"
Lục Minh Vũ đứng dậy, móc điện thoại chuyển khoản mười vạn tệ cho Tống Thời An, mặt đen thui quay người bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro