Chương 52

Trong căn phòng khách sạn yên tĩnh, trên chiếc giường lớn mềm mại có một khối nhô lên, một cánh tay thò ra từ đó, mò mẫm chiếc điện thoại di động mà trước khi ngủ đã ném bừa lên đầu giường.

Trong căn phòng tối om, một vệt sáng hình chữ nhật lớn lóe lên, màn hình hiển thị thời gian hiện tại, 7 giờ 3 phút.

Quý Dư ném điện thoại sang một bên, ánh sáng trắng mờ ảo chiếu sáng sườn mặt anh, đồng thời làm lộ ra những dấu hôn đỏ như hoa mai trên chiếc gáy trắng nõn.

Anh nhìn chằm chằm trần nhà, ngơ ngác mất hồn, còn rất nhiều việc chưa giải quyết, nhưng lúc này Quý Dư chỉ muốn ngây người, không nghĩ gì, không làm gì.

Đêm qua Quý Dư ngủ không ngon, anh mơ rất nhiều giấc mơ, hỗn loạn, giấc mơ này nối tiếp giấc mơ kia.

Có những ký ức tuổi thơ không muốn nhớ lại, cũng có hình ảnh bà Lê động viên anh, nhưng nhiều nhất vẫn là Thương Viễn Chu.

Quý Dư nằm trên giường rất lâu, đến khi xương cốt bắt đầu lên tiếng phản đối, anh mới chậm rãi ngồi dậy.

Khi đánh răng bằng kem đánh răng bạc hà dùng một lần rẻ tiền của khách sạn, đôi mày thanh tú của anh vẫn không khỏi nhíu lại, anh ghét mùi vị này.

Quý Dư cầm thẻ ăn sáng do khách sạn phát, đến phòng ăn sáng tự phục vụ của khách sạn lấy chút đồ ăn.

Anh ăn không nhiều, một ly sữa đậu nành, một quả trứng gà, cùng một chút bánh mì là đủ rồi.

So với những người đàn ông có chiều cao và cân nặng tương đương mình, lượng ăn sáng của Quý Dư có thể gọi là nhỏ như mèo.

Trước đây, Thương Viễn Chu luôn muốn dỗ anh ăn nhiều hơn, tìm đủ mọi cách làm những món ăn sáng khác nhau, bây giờ...

Quý Dư lắc đầu, xua người kia ra khỏi đầu.

Anh lướt qua đám du khách ồn ào ăn sáng sớm trong phòng ăn tự phục vụ của khách sạn, một mình bước ra khỏi khách sạn.

Dù cuộc sống có bao nhiêu tệ, đến giờ làm việc anh vẫn phải đến đúng giờ.

Nhưng lần này Quý Dư đến để xin thôi việc.

Chị Kỷ vừa đến cửa văn phòng của mình, liền thấy Quý Dư đứng đó, cười chào hỏi: "Ôi, sáng sớm tìm chị có chuyện gì sao?"

Quý Dư: "Chị Kỷ, em đến để xin thôi việc."

Vẻ mặt chị Kỷ đang tươi cười lập tức biến đổi, kéo Quý Dư vào văn phòng, tiện tay khóa cửa lại.

Chị Kỷ: "Có gì không hài lòng trong công việc sao?"

"Có vấn đề gì, cậu cứ nói, chúng ta trao đổi, có thể giải quyết thì cố gắng giải quyết."

Quý Dư lắc đầu: "Em phải rời khỏi thành phố A."

"Cái gì?" Chị Kỷ đột ngột đứng dậy, suýt chút nữa không kiềm chế được biểu cảm, "Chuyện này Thương tổng có biết không?"

Quý Dư: "Chắc là có thể đoán được."

Biểu cảm của chị Kỷ thay đổi liên tục, cuối cùng kéo Quý Dư ngồi xuống ghế sofa gần đó, "Giữa cậu và Thương tổng xảy ra chuyện gì sao?"

Quý Dư không nói nhiều, chỉ tóm lược: "Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi."

Chị Kỷ nhìn chằm chằm anh, mặt mày ủ rũ: "Vậy cậu có thể nói cho chị biết sau khi thôi việc cậu định làm gì không?"

Quý Dư: "Đi làm nhiếp ảnh gia dã ngoại, em đã liên hệ được với một đội nước ngoài."

Chị Kỷ lắc đầu không tán thành: "Nhiếp ảnh gia dã ngoại vất vả thế nào chị không nói, cậu đi theo đội nước ngoài, không khéo là mất mạng đấy, biết không?"

"Dã ngoại, không đẹp như cậu tưởng đâu."

Rời xa môi trường con người, nhiều bệnh sốt rét lây lan tùy ý, thậm chí những khu rừng nguyên sinh còn có nhiều bệnh tật tự nhiên mà con người không thể đối phó, rất nhiều trong số đó là cấp tính.

Bị ve ký sinh trùng cắn một cái, có thể là đi luôn.

Còn có môi trường tự nhiên khắc nghiệt, rét buốt, nhiệt độ thấp, phơi nắng, mất nước, thiên tai như bão cát, tuyết lở, vân vân, chị Kỷ tùy tiện kể một cái cũng có thể lấy mạng người.

Chưa kể đến một số khu vực hoang vắng, vẫn là nơi tội phạm tự nhiên ẩn náu, ở đó, cái chết thực sự là sự ra đi lặng lẽ không một tiếng động, trên vùng đất rộng lớn, không có camera theo dõi, không có bóng người, không ai biết người đó chết như thế nào, thi thể sẽ trở thành bữa tiệc của lũ kền kền.

Quý Dư khẽ cười: "Không sao, con người rồi cũng sẽ chết."

Chị Kỷ kinh hãi nhìn anh, nhìn ra được từ vẻ mặt Quý Dư, anh thật sự không quan tâm, không phải là sự giận dỗi bốc đồng của người trẻ tuổi.

Cô nàng há hốc miệng: "Chị vẫn luôn nghĩ cậu chỉ là hơi hướng nội, Quý Dư."

Việc muốn làm nhiếp ảnh gia dã ngoại có thể giải thích là muốn thoát khỏi đám đông.

Nhưng bây giờ chị Kỷ mơ hồ cảm thấy, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Quý Dư có lẽ là sự chán chường cuộc sống.

Nhưng Quý Dư ngụy trang quá giỏi, không ai phát hiện ra vấn đề trong lòng anh, nó đang lặng lẽ mục ruỗng.

"Những lời này chị sẽ nói hết cho Thương tổng," chị Kỷ có chút muốn hút thuốc, nhưng cố nhịn, "Quý Dư, cậu như vậy là không được, có nghĩ đến việc kết thêm bạn bè không?"

Quý Dư như đang ngẩn người, không nghe thấy lời cô nàng nói.

Chị Kỷ nắm tay, gõ nhẹ vào trán anh, "Có nghe chị nói không?"

Quý Dư ngập ngừng như đang suy nghĩ: "Chị nói chị sẽ nói cho Thương Viễn Chu..."

Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện nhỏ, một chuyện rất nhỏ, nhỏ đến mức không đáng kể.

Sáng hôm đó, anh ra khỏi biệt thự mà chưa ăn sáng, chị Kỷ tình cờ mua thừa bánh mì, nói thấy anh đến sớm như vậy, đoán là anh chưa ăn sáng, nên đưa cho anh.

Lúc đó Quý Dư nói cảm ơn, vì chút may mắn nhỏ nhoi đó mà tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

Nhưng bây giờ...

Anh nhớ đến câu nói trong email: Có thể có người theo dõi hành động của anh và báo cho Thương Viễn Chu.

Có thể là anh đa nghi, nhưng Quý Dư vẫn quyết định thử.

Quý Dư mở miệng: "Thương Viễn Chu bảo chị theo dõi em đúng không?"

Tuy là câu hỏi, nhưng giọng Quý Dư rất chắc chắn, ánh mắt nhìn chằm chằm chị Kỷ, "Chị đừng mong gạt em, chị Kỷ, những chuyện anh ta làm em đều biết rồi."

Chị Kỷ há hốc miệng, mở ra rồi lại ngậm lại, cuối cùng như đầu hàng giơ tay lên: "Những chuyện khác chị không biết, nhưng cậu ấy quả thực có nhờ chị chiếu cố cậu nhiều hơn."

Cô nàng bẻ ngón tay nói: "Nói cách khác là nói tình hình câj đi làm mỗi ngày, tiếp xúc gần gũi với ai, phần lớn thời gian đều không nói chi tiết, chỉ có những chuyện cậu không vui hoặc vui vẻ mới tỉ mỉ hơn một chút."

Nhưng Quý Dư mỗi ngày đều rất bình tĩnh, giữ khoảng cách với mọi người, thực ra cũng không nói gì nhiều.

Quý Dư im lặng, rất lâu không nói gì.

Trong sự im lặng khiến người ta khó chịu này, chị Kỷ vốn thoải mái hào phóng cũng có chút không tự nhiên, "Chuyện này là chị sai, câj đừng giận chị, cậu cứ yên tâm ở lại làm việc, sau này sẽ không có chuyện này nữa."

Quý Dư: "Em không giận chị, chị Kỷ, em thôi việc cũng không liên quan đến chuyện này."

"Em thực sự phải đi."

Chị Kỷ thở dài: "Ban đầu chị còn cảm thấy cậu ấy làm vậy có thể không tốt lắm, nhưng bây giờ, chị thấy Thương tổng không sai."

"Vì sao?" Quý Dư nhẹ nhàng hỏi lại.

Chị Kỷ nghiêm mặt nói: "Cậu ấy thực sự rất quan tâm cậu, và cậu cần sự quan tâm đó."

Quý Dư lắc đầu: "Em không cần, chị thấy em coi thường sinh mệnh của mình sao?"

"Không phải," Quý Dư nghiêm túc nói: "Con người vốn dĩ sẽ chết, nếu chết trên con đường nhiếp ảnh dã ngoại, cũng là vì điều em theo đuổi cả đời, so với việc chết vô nghĩa như chị nói thì hơn."

"Hơn nữa, cái chết cũng chỉ là một hình thức khác của sự sống, có lẽ sau khi em chết, gió sẽ thổi linh hồn em đến những cánh đồng bao la."

Chị Kỷ gần như bị anh thuyết phục, nhưng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Quý Dư mới hơn hai mươi tuổi, sao một người có thể ở độ tuổi tràn đầy sức sống nhất, mà lại như không vướng bận gì trên đời, sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào.

Anh dường như tách biệt khỏi thế giới này, quá xa cách với mọi người và mọi việc.

Chị Kỷ từng nghĩ, với thân phận của Thương Viễn Chu, thế nào cũng là Quý Dư trèo cao.

Nhưng bây giờ cô nàng lại bắt đầu nghi ngờ, người như vậy, Thương Viễn Chu có thật sự giữ được không?

Chị Kỷ không biết phải nói thế nào, cô nàng không thể can thiệp vào tình cảm của hai người, chỉ có thể nói ra ý nghĩ chân thật nhất trong lòng: "Thương tổng thật sự rất yêu cậu."

Không khí trong văn phòng im lặng trong giây lát, một lúc sau Quý Dư thấp giọng hỏi lại: "Anh ta bảo chị theo dõi em, đó gọi là yêu sao?"

Anh rõ ràng là đang châm biếm, nhưng trong lời nói lại lộ ra sự bất lực cùng cực.

Chị Kỷ im lặng không nói, nhưng trong sự im lặng đó, lại kỳ lạ thay nhẹ nhõm, không hiểu sao, cô nàng lại cảm thấy Thương Viễn Chu có lẽ sẽ giữ được người này.

Cảm xúc của anh đang dao động vì Thương Viễn Chu.

Cuối cùng chị Kỷ vẫn không thể giữ Quý Dư ở lại, trước khi Quý Dư đi, cô nàng dùng phương thức liên lạc cá nhân của mình kết bạn với Quý Dư, "Nếu có lúc nào cảm thấy có tâm sự không có người nói, cậu có thể tìm chị."

Cô nàng vẫn cảm thấy Quý Dư không có một người bạn nào trên thế giới này là không đúng, dù Quý Dư có thể sẽ không tìm cô nàng tâm sự, cô nàng vẫn kiên trì muốn có một phương thức liên lạc.

"Tuy rằng chị không còn là sếp của cậu, nhưng chị vẫn có thể là bạn của cậu."

Chị Kỷ tặc lưỡi, nhướng mày: "Nói đúng ra, sếp mới không nghe cậu tâm sự, nhưng chị em mình thì có thể."

Cô nàng đưa tiền lương chưa thanh toán tháng này cho Quý Dư, còn đưa thêm một khoản, nhấn mạnh là để xin lỗi chuyện đã theo dõi Quý Dư, nếu không nhận, cô nàng sẽ không đồng ý cho Quý Dư thôi việc.

Nhưng sau khi Quý Dư đi, cô nàng lại thuật lại toàn bộ cuộc trò chuyện hôm nay cho Thương Viễn Chu.

Chị Kỷ bực bội nhìn chằm chằm khung chat bên kia chưa có phản hồi, châm một điếu thuốc lá nữ hút một hơi, rồi vội vàng gõ chữ trên điện thoại,

"Thật sự không thể để em ấy đi làm cái nghề nhiếp ảnh gia dã ngoại chết tiệt kia, đặc biệt là đội nước ngoài, có mấy đội cực kỳ liều lĩnh, mấy tên ngốc đó vì một tấm ảnh mà dám đứng cách sư tử hoang dã vài mét, không khéo là mất mạng như chơi."

Khi cô nàng đang nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện, chuẩn bị gọi điện thoại thì bên kia cuối cùng cũng trả lời.

Thương Viễn Chu: "Tôi chưa bao giờ định mặc kệ em ấy đi làm nhiếp ảnh gia dã ngoại."

Hắn không quan tâm phản hồi từ đầu dây bên kia nữa, thoát khỏi giao diện trò chuyện này, mở một khung chat khác.

Thương Viễn Chu: "Cây trúc quy bối ở biệt thự còn cần không, không cần tôi bảo người vứt đi."

Khi điện thoại Quý Dư rung lên, anh đang dùng máy tính xách tay tìm kiếm nhà cho thuê ngắn hạn.

Trước khi ra nước ngoài, còn phải làm nhiều thủ tục, không thể cứ ở mãi khách sạn được.

Chi phí quá cao Quý Dư không kham nổi.

Anh cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn từ Thương Viễn Chu, vốn dĩ không định trả lời, nhưng lại thấy dòng tin nhắn đó.

Quý Dư:......

Anh kìm nén cơn giận, ngón tay thon dài gõ lên bàn phím, "Đừng vứt cây trúc quy bối của tôi, tôi vẫn cần."

Nhìn kỹ giao diện trò chuyện, có rất nhiều tin nhắn từ đối phương, nhưng phía Quý Dư lại trống trơn.

"Thật sao?"

Đối phương trả lời rất nhanh, như thể luôn chờ Quý Dư.

Thương Viễn Chu: "Dù sao em cũng định ra nước ngoài, không thể mang cả cây trúc quy bối đi được."

"Đằng nào cũng phải vứt, tôi vứt giúp em chẳng phải tốt hơn sao, giảm bớt gánh nặng cho em."

Tiểu Ngư: "Không cần anh quản."

Thương Viễn Chu: "Được, vậy khi nào em đến lấy?"

Quý Dư: "Rất nhanh thôi."

"Vì sao anh muốn chị Kỷ theo dõi tôi?"

Thương Viễn Chu không ngạc nhiên khi anh biết: "Không phải theo dõi, là tôi quan tâm em."

Quý Dư thấy buồn cười, anh không muốn nói nhiều, "Ngày mai tôi sẽ đến dọn đồ, sau đó chúng ta đi làm thủ tục ly hôn."

Thương Viễn Chu: "Ngày mai không được, giờ làm việc tôi rất bận, nhưng em có thể đến lấy cây trúc quy bối."

Quý Dư: "Ngày nghỉ Cục Dân Chính không làm việc, khi nào giờ làm việc của anh rảnh, tôi sẽ đến."

Anh nhìn tin tức thuê nhà đang xem, rồi nhìn quanh phòng khách sạn, "Anh đừng vứt cây trúc quy bối, tôi sẽ đến lấy."

Đối phương rất lâu sau mới trả lời.

Thương Viễn Chu: "Tôi thực sự không quan tâm đến chậu trúc quy bối đó, tôi chỉ muốn mượn nó để gặp vợ tôi thôi."

Quý Dư cảm thấy Thương Viễn Chu có chút khác lạ, trước đây Thương Viễn Chu tuyệt đối không gọi anh là vợ.

Giống như xé một góc mặt nạ, hé lộ một chút chân thật.

Nhưng anh không thể xác định, đây là Thương Viễn Chu chân thật, hay chỉ là một góc của tảng băng chìm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro