Chương 13: "Khấu bình an"
Editor: Tờ Tờ
-----------------
Khúc Tiểu Khê đang cầm nắp bút của Hoắc Minh, cũng sững sờ tại chỗ. Lâu lắm không được chạm vào đồ vật, nên xúc cảm trong tay làm cậu cảm thấy xa lạ.
Trong đầu vừa mới nghĩ như vậy, nắp bút lại từ trong tay cậu rơi xuống, thẳng tắp ngã xuống đất, lăn hai vòng.
Mới vừa rồi Khúc Tiểu Khê cũng nhìn thấy nắp bút rớt ở trước mặt, theo bản năng duỗi tay đi nhặt, quên mất bản thân hiện tại không thể chạm được đồ vật, càng không nghĩ tới cậu thật sự có thể nhặt nắp bút lên.
Mắt thấy nắp bút lại rớt, Khúc Tiểu Khê lại duỗi tay nhặt lấy, nhưng dù thế nào cũng không thể nhặt lại được.
Theo tầm mắt của Hoắc Minh, nắp bút trống rỗng bay lên rồi lại đột nhiên rơi xuống, hắn dùng sức chớp chớp mắt mấy lần, suýt nữa thì cho rằng bản thân bị hoa mắt.
Nhưng hắn tận mắt nhìn thấy cái nắp bút từ mặt đất bay lên, lơ lửng hai giây mới rớt trở về, nhìn đến rõ ràng rành mạch, chỉ có ăn nấm ảo giác mới khiến hắn trông thấy như vậy.
Ba chữ "quỷ chiếm xác" lại chuyển động trong đầu Hoắc Minh, nếu thân thể Khúc Tiểu Khê bị "quỷ chiếm xác", vậy Khúc Tiểu Khê thật sự đâu?
Nhóc ngốc cùng bàn của hắn hiện đang bị áp chế ở trong thân thể ngủ say, hay là bị xa lánh bên ngoài thành cô hồn dã quỷ.
Trong lúc nhất thời, vô số tình tiết tiểu thuyết, kịch bản phim truyền hình như muốn nổ tung trong đầu Hoắc Minh, hắn nhìn nắp bút nằm trên mặt đất nửa ngày mãi không có động tĩnh gì khác, bèn duỗi tay đem đồ vật nhặt trở về. Khi đứng dậy lại chợt nghĩ ra gì đó, nhẹ giọng gọi: "Khúc Tiểu Khê?"
Khúc Tiểu Khê chớp đôi mắt khóc đỏ hoe như mắt thỏ, từ xoang mũi khẽ hừ ra một tiếng đầy tủi thân "Ừm".
Hoắc Minh vẫn là không nghe được.
Cứ gục xuống vậy một lát nữa thầy toán sẽ bắt được, Hoắc Minh vội ngồi dậy với vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng tầm mắt lại không nhịn được mà liếc nhìn xung quanh, càng nhìn càng hoài nghi liệu Khúc Tiểu Khê có phải hay không đang ở bên cạnh hắn.
Thật sự, Khúc Tiểu Khê lúc này đang ngồi bên cạnh hắn, cũng đang chăm chú nghiên cứu ngón tay vừa dùng để nhặt nắp bút. Cậu thử chạm vào những đồ vật khác - từ đống văn phòng phẩm trên bài thi của Hoắc Minh, đến cây thước dài chuyên dùng để hù dọa học sinh của thầy Toán. Nhóc ngốc đi một vòng quanh lớp, nhưng lại chẳng thể chạm được vào bất cứ thứ gì. Dù vậy, cậu lại phát hiện có ba học sinh gan to bằng trời đang vụng trộm chơi điện thoại ngay trong giờ Toán.
Khúc Tiểu Khê quay trở lại bên cạnh Hoắc Minh, đáng thương ôm đầu gối mà ngồi co lại sát mép đùi người kia. Cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể khe khẽ gọi một tiếng 'Hoắc Minh'... rồi lại thêm một tiếng nữa. Cậu hy vọng, chỉ cần một lần thôi, Hoắc Minh sẽ nghe thấy tiếng gọi ấy.
Hoắc Minh cố lục kí ức để tìm những câu truyện thần quái mình từng nghe, cũng không nói rõ được chuyện của Khúc Tiểu Khê rốt cuộc là như thế nào. Hắn có thể trực tiếp hỏi người bên cạnh là yêu quái phương nào, nhưng thế này cũng quá dễ chối, "Khúc Tiểu Khê giả" chỉ cần dùng một câu mất trí nhớ, là có thể đem mọi lời nói của hắn trả ngược về.
Anh Hoắc căng bộ mặt lãnh khốc, bất tri bất giác ở trên tập nháp của bản thân vẽ ra một chiếc đầu heo hoạt hình, lúc vẽ trong đầu đều hiện lên hình ảnh ngốc nghếch của nhóc ngồi cùng bàn.
Khúc Tiểu Khê ở một mình như vậy nhất định là vô cùng sợ hãi.
Hoắc Minh nghĩ về nhóc ngốc đến tâm phiền ý loạn, toàn dựa vào việc vẽ đầu heo mới trụ được tới khi tan học, tiếng chuông vừa vang lên, hắn lập tức nhấc cặp sách rời đi. Khúc Tiểu Khê ngồi ở bên chân hắn cũng bất chấp tất cả, không hề nghĩ ngợi gì mà đuổi theo Hoắc Minh.
Vẫn luôn đi theo người đến tận cổng trường, nhìn Hoắc Minh được xe Hoắc gia tiếp đi, cậu đuổi không kịp, mới dừng lại nện bước.
Mắt thỏ mới vừa tiêu sưng không lâu lại bắt đầu đỏ hoe, đèn trên đường phố dần dần sáng ngời, một mình Khúc Tiểu Khê giữa dòng chảy tấp nập của con đường, nhìn từng đuôi xe một cứ thế nối tiếp nhau, cho đến khi mất dạng.
Khúc Tiểu Khê có thể rời [ Khúc Tiểu Khê ] khoảng cách xa hơn.
(Truyện được đăng trên W@ttp@d: Tot0887, đọc và ủng hộ chứ đừng reup)
Ngày thường đều là [ Khúc Tiểu Khê ] ngồi xe rồi Khúc Tiểu Khê sẽ bị kéo bay về nhà, hôm nay không có bị lôi đến tận cửa nhà, mà là mới vừa tới cửa tiểu khu, liền ngừng lại.
Xe của Khúc gia đã đi vào từ lâu, Khúc Tiểu Khê chỉ có thể tự đi từ cửa tiểu khu để trở về nhà.
Sắc trời đã tối, ánh trăng treo ở phía chân trời, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ sau bữa tối chạy ngang qua bên cạnh Khúc Tiểu Khê để đi chơi, nhóc ngốc trong lúc né tránh đã bất cẩn đụng vào một con Samoyed.
Cậu vội vàng rút chân đã đạp trúng người Samoyed, Samoyed vẫn ngốc nghếch không biết gì, còn thè lưỡi với chủ nhân ở ghế dài ven đường rồi liên tục thổi gió.
Khúc Tiểu Khê ngồi xổm xuống cách không khí chạm nhẹ vào bộ lông của "thiên thần đang mỉm cười", sau một lúc lâu mới mất mát mà thu hồi tay, rồi nói tạm biệt với bé chó dù nó không thể thấy cậu.
Ngay cả bé cún cũng không nhìn thấy cậu.
Có thể phát hiện hồn ma nhỏ là cậu chỉ có Hoắc Minh.
Nếu không phải bị [ Khúc Tiểu Khê ] lôi lại, Khúc Tiểu Khê thật muốn đi theo Hoắc Minh.
...... Nhưng cậu cũng không thể đuổi kịp xe của Hoắc gia.
Trong gió đêm, Khúc Tiểu Khê lòng tràn đầy cô đơn mà trở về nhà, xuyên tường vào phòng khách, nghe được [ Khúc Tiểu Khê ] đang gọi điện thoại.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm chỉ học tập, không cần đăng kí lớp học thêm đâu, thật sự không cần mà." [ Khúc Tiểu Khê ] đang đùa nghịch quả chuối trong tay, tự biên tự diễn nói, "Bạn học trong lớp đặc biệt quan tâm con, con không hiểu chỗ nào cũng có thể hỏi bọn họ, lại nói còn có các thầy cô giáo nữa, mẹ xem, con mới học một tháng đã có thể tham gia thi cử, nếu vừa phải đi học bổ túc cùng với học tại trường nữa ngược lại dễ phân tâm hơn."
Mẹ Khúc gần đây phải đi nơi khác công tác, dù vội trăm điều nhưng vẫn không quên để bí thư theo dõi điểm trong nhà của hai đứa con.
Bên này, khi thành tích thi cử trong trường của [ Khúc Tiểu Khê ] được phát ra, bí thư đều kịp thời hội báo cấp trên, mẹ Khúc bận xong liền nhớ tới, lậo tức gọi điện cho con trai, hỏi một chút thành tích, lại báo cho [ Khúc Tiểu Khê ] chuyện học thêm.
Kỳ thật mẹ Khúc căn bản không nghĩ [ Khúc Tiểu Khê ] có thể thi được thành tích tốt, mười bảy năm ngốc nghếch bỏ lỡ biết bao kiến thức, vẫn là nên tìm thêm mấy gia sư một chọi một mà bù đắp.
Nhưng mà [ Khúc Tiểu Khê ] mang về cho bà thứ hạng hai trăm.
Tuy rằng đây là xếp hạng thấp nhất của Khúc gia từ trước đến nay, nhưng mẹ Khúc kêu [ Khúc Tiểu Khê ] nói được cũng không đành lòng bắt bẻ quá nhiều.
[ Khúc Tiểu Khê ] dỗ dành: "Mẹ à, mẹ công tác vất vả như vậy, buổi tối nên nghỉ ngơi sớm một chút, không cần lo lắng về thành tích của con, lần sau con khẳng định sẽ thi tốt hơn lần này!"
"Được được, mẹ không ép con. Trước cũng đã nói rồi, lần tới nếu chưa đạt đến thành tích quy định, mẹ sẽ tìm gia sư cho con." Mẹ Khúc nói.
Trong lòng [ Khúc Tiểu Khê ] nhẹ nhõm thở ra, ngoài miệng thì ngọt ngào nói: "Dạ, con nhất định sẽ nghiêm túc học tập."
Mẹ Khúc nói thêm hai câu liền đi nghe điện thoại, dừng một chút, nhớ tới một việc: "Khúc Tiểu Khê, trên tay con vẫn còn đeo khấu bình an chứ?"
"Vẫn còn mang." [ Khúc Tiểu Khê ] liếc nhìn xuống dưới.
"Trong khoảng thời gian này mẹ vội quá nên quên nhắc, lắc tay kia của con là do Hoa Thanh điện khai quang, phù hộ con bình an lớn lên, sớm ngày khôi phục thần trí, trở thành người bình thường. Hiện tại con cũng thật sự tốt lên, còn có thể theo kịp việc học, mặc kệ có phải thần phật phù hộ hay không, chúng ta đều phải đến đó cầu nguyện."
[ Khúc Tiểu Khê ] biết người kinh doanh hay tin mấy cái này, mẹ Khúc cũng là làm buôn bán, con trai lại ngốc, cầu thần bái Phật cũng không kỳ quái, y không có khả năng cùng mẹ Khúc nói mình là hàng giả, chỉ ngoan ngoãn đáp lại.
Mẹ Khúc lại dặn dò y lần nữa về việc ngày thường cũng nhất định phải mang theo lắc tay, rồi kết thúc cuộc gọi.
Giải quyết xong việc lớp học bổ túc, [ Khúc Tiểu Khê ] trong lòng nhẹ bớt, cũng không định làm đề thi nữa, dứt khoát đem chuối mà dì Lưu chưa từ bỏ ý định đưa cho y thả lại đĩa trái cây, về phòng ngủ xem bộ điện ảnh nổi tiếng gần đây.
Khúc Tiểu Khê ở một bên quan sát một lát, lực chú ý dần dần bị lắc tay trên cổ tay [ Khúc Tiểu Khê ] thu hút.
Hôm nay cậu nhìn thấy Hoắc Minh viết ở trên vở hai chữ "Lắc tay", buổi tối mẹ lại nhắc tới.
Cái bình an khấu này từ lúc Khúc Tiểu Khê có ý thức đã mang theo bên người, khi còn nhỏ đeo ở trên cổ, bởi vì ngọc không lớn, sau khi lớn lên liền đeo ở trên cổ tay.
Mẹ không thể nhớ được cậu không thích uống sữa bò, không thể ăn chuối, nhưng lần nào cũng dặn dò các dì chăm sóc cậu, nhất định phải để cậu mang theo cái khấu bình an này.
Sau khi [ Khúc Tiểu Khê ] dùng thân thể của cậu, cũng là dì Lưu nhắc nhở, nên vẫn luôn mang theo lắc tay.
Khúc Tiểu Khê không biết chiếc lắc tay này có chỗ nào kỳ dị không, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi sinh ra vài phần tò mò.
Buổi tối [ Khúc Tiểu Khê ] xem xong điện ảnh thì đi tắm rửa, đem lắc tay cởi xuống đặt ở đầu giường, Khúc Tiểu Khê nhìn một lát, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, duỗi tay chạm chạm cái khấu bình an đã làm bạn với cậu nhiều năm.
Chợt có ánh sáng lóe lên, Khúc Tiểu Khê thấy hoa mắt, thế nhưng trong một khoảng trống rỗng lại nhìn thấy một con đường mòn u tịch.
Từng lớp rừng rậm nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, rêu xanh mọc dọc trên thềm đá.
Một bóng hình duyên dáng đang ôm tã lót bỗng bước vào trong bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp này, có một đạo sĩ mặc đạo bào đang đứng ở thềm đá cuối cùng cũng thấy cảnh ấy, bỗng ném động phất trần rồi niệm câu pháp hiệu.
Hình ảnh thay đổi, người tới xốc lên lớp chăn che gió, trong đó lộ ra một đứa trẻ, không khóc cũng không nháo, chỉ mở to một đôi mắt to an tĩnh nhìn người trước mặt.
"Người này chịu kiếp trước sở mệt, ba hồn bảy phách có tổn hại, giờ đây ngu dại ngu dốt. Hoa thanh điện thời trẻ nhận thấy ngọc bội cùng người này có duyên, trụ trì đã vì thế mà khai quang chúc phúc, thí chủ nhớ lấy, ngọc này cần thời thời khắc khắc mang trên người thiếu gia nhỏ, mới có thể trợ giúp tụ hợp hồn phách đã ly tán, nhiều hơn ôn dưỡng."
"Ngày sau phúc duyên tới rồi, thiếu gia tự có thể thần thanh trí minh, lại vô ưu khó."
Người phụ nữ tiếp nhận bình an khấu chỉ còn lại một khối nho nhỏ đã trải qua biết bao năm tháng, cảm tạ bố y đạo sĩ, rồi đem dương chi bạch ngọc không nhiễm hạt bụi đeo trên cổ trẻ nhỏ.
Khúc Tiểu Khê còn muốn tiếp tục xem, trước mắt bỗng nhòe đi, lại là bóng hình [ Khúc Tiểu Khê ] tắm rửa xong ra tới, rồi cầm lấy lắc tay.
"Cho tôi." Khúc Tiểu Khê duỗi tay muốn chạm vào, kết quả ngọc này vừa vào tay [ Khúc Tiểu Khê ], như là cắt đứt liên hệ với Khúc Tiểu Khê, cậu dù cố thế nào cũng đều sờ không được.
Khúc Tiểu Khê thử lại vài lần, không thể chạm được lắc tay, cũng không thể nhìn đến bất cứ hình ảnh nào nữa, đành phải từ bỏ.
Nhóc ngốc lùi về bên cạnh hồ ly thú bông, tự hỏi chính mình khi nãy vì sao sẽ nhìn thấy một màn như vậy.
Ông lão râu dài có nói cái gì mà kiếp trước... Ba hồn bảy phách có tổn hại...
Kia hẳn là cảnh tượng mẹ ôm cậu đi xin khấu bình an nhỉ? Vì sao cậu lại có thể nhìn đến chuyện quá khứ?
Lời nói của ông lão kia rốt cuộc là có ý tứ gì?
Bé AI vội vàng hồi tưởng lại những câu nói ấy, âm thanh cảnh cáo trong đại não vang lên "Khó có thể phân biệt".
Ông lão râu dài nói phúc duyên tới rồi, hẳn là có thể trở nên thông minh, phúc duyên là chỉ [ Khúc Tiểu Khê ] sao?
[ Khúc Tiểu Khê ] thông minh, liền đại biểu rằng cậu thông minh sao?
Vậy bản thân cậu biết làm sao bây giờ?
Kiếp trước lại là cái gì nữa thế?
Nghĩ mãi cũng không thể có câu trả lời, cứ thể quanh quẩn trong não của bé AI, nghĩ đến độ hoa mắt chóng mặt.
Không biết từ khi nào, [ Khúc Tiểu Khê ] đã tắt đèn đi vào giấc ngủ.
Ánh trăng sáng như hoa rơi đầy phòng, Khúc Tiểu Khê ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm ánh trăng trải khắp nền nhà đến ngẩn ngơ.
Sâu kín ám mang tự thân sườn lộ ra, qua hồi lâu, nhóc ngốc mới hồi phục tinh thần lại, cậu quay đầu nhìn lại đúng lúc [ Khúc Tiểu Khê ] ngủ ở trên giường xoay người, cổ tay đeo khấu bình an kia khẽ lộ ra ngoài chăn.
Tựa như ánh sáng dạ minh châu lặng lẽ lan ra từ trong khối bạch ngọc.
Khúc Tiểu Khê không khỏi đưa tay sờ soạng.
Khó khăn lắm mới chạm đến một chút ôn lương, vào lúc này trước mắt Khúc Tiểu Khê bất ngờ tối sầm lại, ngất đi.
Trong bóng tối vô hạn không có điểm dừng, Khúc Tiểu Khê mơ hồ nghe được một thanh âm uy nghiêm với chất giọng lạnh băng nói:
"Khúc Tiểu Khê, đại đạo vô tình."
Tờ đã chính thức trở lại, cảm ơn mọi người vẫn nhớ đến tui🌷
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro