Chương 15: "Hoa thanh điện"


Editor: Tờ Tờ

---------

Hoa thanh điện tọa lạc trên một ngọn núi thấp bên cạnh thành phố. Phong cảnh vô cùng tú lệ, nhưng vị trí lại không dễ tìm, bởi thế nên chưa bị thành phố S khai phá thành khu du lịch, ngày thường chỉ có dân địa phương leo núi đến bái thần, nên nơi đây rất thanh tịnh.

Không biết có phải thật sự có thần tiên phù hộ hay không, Khúc Tiểu Khê vừa bước một bước vào đỉnh núi của hoa thanh điện, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, đến cả tâm trí luôn hỗn loạn cũng trở nên rõ ràng hơn.

Xe chạy đến đoạn đường cuối núi, phải leo một đoạn bậc thang mới có thể đến đạo quan. Mẹ Khúc dẫn [ Khúc Tiểu Khê ] đi lên, Khúc Tiểu Khê dừng ở phía xa xa cách bọn họ 1000 mét, đến khi cậu tới bãi đỗ xe thì chỉ còn xe nhà mình và tài xế đứng ở một bên hút thuốc.

Cậu mê mang mà nhìn quanh một vòng, bằng vào trực giác đi dọc theo một thềm đá rêu xanh hướng về phía trước.

Gió thu làm rừng cây rậm rạp lay chuyển, Khúc Tiểu Khê nhận ra đây là nơi cậu nhìn thấy khi lần đầu đụng vào lắc tay, lão đạo sĩ chính là ở chỗ này cho mẹ một quả bình an khấu.

Theo cảm giác quen thuộc, nhẹ nhàng bước lên đất bằng, tường đỏ ngói xanh, đấu củng mái cong. Khúc Tiểu Khê đi vào thanh u đình viện, thấy được mẹ mình đang quỳ gối trong đại điện.

Vị chủ tịch oai phong lẫm liệt khi xưa, giờ đây mặc trên mình bộ tây trang chỉnh tề, bóng dáng lúc cúi đầu hướng tượng thần dâng lễ tạ thần thoạt nhìn thực đơn bạc.

Sống lưng bà thẳng tắp, miệng khẽ niệm lời cầu, vì đứa con ngây ngốc mười bảy năm mà dâng lễ tạ thần, cuối cùng cúi lạy ba lần, lòng thành khẩn dâng trọn.

Dưới ánh nắng, Khúc Tiểu Khê đang đứng bên ngoài điện phủ, ngửa đầu nhìn nơi bức tượng trung thần đã khuất sau tầng tầng bóng tối trong cung điện vắng lặng.

Nếu mẹ biết rằng cậu thật ra vẫn là một kẻ ngốc.

…… Phải chăng mẹ sẽ có chút thất vọng hay không?

“Nguyện cho mẹ luôn bình an khỏe mạnh…… Vui vẻ, hạnh phúc.”

Trong đầu cậu, chỉ còn vang lên tiếng tim đập theo từng câu nguyện.

Khúc Tiểu Khê xem một lúc, còn [ Khúc Tiểu Khê ] đi phía sau mẹ Khúc vừa lạy ba cái lại tựa hồ không sợ bị thần tiên trong điện nhận ra y là kẻ giả mạo, mà chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện gì đó.

(Truyện được đăng trên w@pp@d: Tot0887, hãy đọc và ủng hộ, nghiêm cấm mọi hành vi REUP)

Đại trụ trì của hoa thanh điện đã mọc cánh thành tiên từ lâu, lão đạo sĩ lúc trước cho mẹ Khúc khấu bình an đã đến nơi khác tham gia hội thảo lý học, cũng không ở đạo quan. Mẹ Khúc có chuyện phong thủy muốn hỏi cho công ty, khi [ Khúc Tiểu Khê ] đỡ lên liền lấy có đạo sĩ mang bà đi bái kiến trụ trì đương nhiệm.

“Con tự đi dạo một vòng, hoặc lên trên xe chờ, đừng chạy loạn.” Mẹ Khúc dặn dò một câu, liền theo đạo sĩ rời đi.

[ Khúc Tiểu Khê ] rảnh rỗi đi lại khắp nơi, trong chỗ sâu của đạo quan có một trà quán nhỏ, bà chủ nhiệt tình kể một loạt tên các loại trà, y dứt khoát báo tên một loại, rồi ngồi vào ghế mây cùng nhóm bác trai bác gái leo núi phẩm trà.

Khúc Tiểu Khê không đi theo y, một mình lang thang không có mục tiêu ở đạo quan. Cậu đối với thần tượng cao lớn không có chút lòng kính sợ, ánh mắt không hề né tránh mà quan sát các toà tượng thần từ đầu đến chân.

Từ những mảng màu bong tróc lộ ra hoa văn vốn có của gỗ, Khúc Tiểu Khê dần dần đánh mất hứng thú, ngược lại là bé mèo tam thể đang nằm phơi nắng trên con đường lát đá càng thu hút sự chú ý của cậu hơn.

Cậu cùng ngồi phơi nắng bên cạnh bé mèo tam thể đang thích ý liếm lông, trong đầu tựa hồ hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ, lại dường như cái gì cũng không có.

Tai mèo khẽ run run, bé mèo tam thể bỗng nhiên đứng lên, uể oải vươn mình rồi bước từng bước đến đại điện.

Khúc Tiểu Khê không chút suy nghĩ mà đuổi theo nó.

Nhóc ngốc toàn tâm toàn ý mà cúi đầu nhìn mèo, khi ngẩng đầu lên đã thấy mèo tam thể bước xuyên qua từng tòa thần tượng, rồi dừng trước một đôi giày thể thao.

Cậu trai đứng ở cửa đạo quan lau cái trán đầy mồ hôi, thở hổn hển rồi thấp giọng nói: “Leo mệt sắp chết rồi.”

Bé mèo tam thể phát ra một tiếng kêu nũng nịu “Meo ~”, lấy lòng mà cọ một vòng quanh quần vận động màu xám nhạt của cậu trai.

Khúc Tiểu Khê ngơ ngác nhìn cậu trai đang ngồi xổm xuống đang một bên bình phục hô hấp một bên xoa mèo, rồi nhẹ nhàng nói: “…… Hoắc Minh.”

“Được rồi, đừng làm nũng, anh còn có việc nữa.” Hoắc Minh đứng lên, từ phía sau ba lô móc ra bình nước khoáng uống hai ngụm, nâng bước rồi thầm nghĩ đến việc vào trong.

Một người một mèo nhắm mắt theo đuôi mà đi theo hắn.

“Hầy ——!” Hoắc Minh dừng bước xoay người, “Nhóc con này, đi theo anh làm gì?”

Khúc Tiểu Khê vô tội mà chớp chớp mắt.

Bé mèo tam thể dưới chân lại giống như không có xương cốt tiếp tục cọ chân Hoắc Minh, còn ngồi dậy rồi dùng móng vuốt mềm như bông nghịch ngợm quai cặp của Hoắc Minh.

Hoắc Minh nghĩ gì đó. Từ trong cặp sách móc ra nửa cái bánh rán, cũng không biết đạo quan có để cho mèo ăn hay không, lén lút mà quét mắt nhìn chung quanh một vòng, cầm bánh rán dẫn bé mèo tam thể đến ven đường, từ trong cái bánh rán ấy rút ra cây lạp xưởng đã cắn qua, chọn một vị trí sạch sẽ mà đặt xuống.

Bé mèo tam thể này cũng không hề kén ăn, vùi đầu cắn nửa cây xúc xích tinh bột đến ngon lành.

Hoắc Minh xoa xoa đầu nó, trong mắt mang theo chút ý cười, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên: “Nhóc mèo ham ăn.”

Khúc Tiểu Khê ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn đến mê muội, một chút cũng không nhớ tới lúc này [ Khúc Tiểu Khê ] không ở bên người, cậu có thể thử tạo ra động tĩnh hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Minh.

Không chờ Khúc Tiểu Khê phản ứng lại đây, một thanh âm quen thuộc đúng là âm hồn bất tán từ phía xa truyền đến: “Hoắc Minh?”

Hoắc Minh ngẩng đầu, nhỏ đến không thể phát hiện mà nhíu nhíu mày: “Sao cậu cũng ở chỗ này?”

“Tớ đi cùng với mẹ.” [ Khúc Tiểu Khê ] liềm nhìn thấy bé mèo tam thể đang “Hồng hộc” vùi đầu ăn, cười rồi đi tới ngồi xổm bên người Hoắc Minh, “Còn cậu tới đây làm gì?”

Nhìn [ Khúc Tiểu Khê ] đầy mặt từ ái mà sờ đầu mèo, thần sắc Hoắc Minh có chút phức tạp, dừng một chút nói: “Tôi đi cầu nguyện để lần sau thi được hạng nhất.”

[ Khúc Tiểu Khê ] cười to, làm bé mèo tam thể sợ hãi chạy trốn tới mức chân suýt bén lửa.

“Thi tháng có gì đáng phù hộ, muốn khấn cũng nên khấn cho kì thi đại học nha.”

Hoắc Minh không hé răng, hắn đứng lên nói: “Cậu chơi tiếp đi, tôi đi vào trước.”

[ Khúc Tiểu Khê ] tỏ vẻ không sao cả mà xua xua tay, còn tốt bụng nhắc nhở: “Bên trong có bán trà, đừng bị lừa dối đi nhã tọa, phí một trăm đồng đó.”

“Cũng đừng gọi trà, đắng.”

Hoắc Minh: “……”

Hoắc Minh đối với trà không hề có nửa điểm hứng thú, hắn là trốn học tới, sợ bị trong nhà phát hiện, cũng không dám kêu tài xế.

Xe taxi chạy đến chân núi liền không chạy tiếp nữa, một đường leo tới đây, chút nữa còn phải vội vàng xuống núi.

Người trong đạo quan không nhiều lắm, đạo sĩ cũng chỉ có mấy người, Hoắc Minh vòng qua vòng lại tìm người, cuối cùng phát hiện tại cửa chủ điện liền đặt một cái bảng, trên đó có niêm yết giá rõ ràng.

Xem bát tự 200, phá tai 200, nghiệp vụ cố vấn khác giá cả cùng đại sư bàn luận.

Có một tiểu đạo sĩ ngồi ở cái bàn cạnh cửa đại điện, đang mơ màng sắp ngủ.

Hoắc Minh nghĩ thầm, còn may vừa rồi ở chân núi vì tiếc tiền nên không khai giá cao để tài xế dẫn hắn đi lên, bằng không lúc này cũng không có đủ tiền mở miệng.

Ngón tay gập xuống rồi gõ gõ lên mặt bàn, tiểu đạo sĩ tỉnh thần, ngáp một cái: “Tính bát tự?”

Hoắc Minh lắc đầu: “Chuyện khác, đại sư đâu, tôi tìm gặp ngài ấy nói chuyện.”

Tiểu đạo sĩ sửa sửa đạo bào, ngồi thẳng người, đôi tay đặt lên bàn mỉm cười nói: “Tôi chính là đại sư.”

Hoắc Minh nhìn mặt tiểu đạo sĩ, phỏng chừng cũng không lớn hơn hắn là bao, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ hồ nghi.

Tiểu đạo sĩ thật ra một người thành thật, ở dưới ánh mắt của Hoắc Minh còn khờ khạo cười cười: “Sư phụ ta không ở đây, nhưng mà năng lực nghiệp vụ của ta cũng không kém, vấn đề không phải quá phức tạp đều có thể giải quyết, ta thu phí so với sư phụ còn thấp một nửa!”

“Trừ bỏ sư phụ của cậu thì không còn người nào khác sao?” Hoắc Minh cũng không phải ghét bỏ tiểu đạo sĩ tuổi còn nhỏ, thật sự là việc có liên quan đến Khúc Tiểu Khê, hắn không dám qua loa.

Tiểu đạo sĩ gãi gãi đầu: “Đạo giáo mở đại hội, hoa thanh điện ít người, sư thúc sư bá đều đi giữ thể diện, nhưng trụ trì thật ra ở lại, nhưng vừa rồi có người tìm ngài ấy, lúc này không rảnh.”

Tiểu đạo sĩ lại cười lộ ra hàm răng: “Những người khác tuổi so với ta lớn hơn, nhưng bản lĩnh lại không tốt bằng ta đâu.”

Hoắc Minh cầm điện thoại xem thời gian, không do dự lâu, mở miệng nói: “Tôi là định đến hỏi một chút…… Thật sự có người có thể bị đoạt xá sao?”

Đôi mắt to của tiểu đạo sĩ đột nhiên sáng ngời, hứng thú bừng bừng ý bảo Hoắc Minh nói nhiều thêm chút.

Hoắc Minh xóa xóa giảm giảm mà nói tình trạng của Khúc Tiểu Khê cùng nghi ngờ của bản thân, tiểu đạo sĩ trầm ngâm: “Nghe cậu nói, người này có vẻ như là bị đoạt xá. Nhưng đoạt xá nguy hiểm cực lớn, nếu làm không đúng liền hồn phi phách tán, chẳng sợ có thành, cũng sẽ không ngừng tiêu hao nguyên khí thân thể mới, tham sống sợ chết thôi, không đáng giá.”

Cổ họng Hoắc Minh tràn ngập căng thẳng: “Vậy người bị đoạt xá đâu? Còn có cơ hội trở về thân thể của mình chứ?”

“Thế phải xem hồn phách người bị đoạt xá còn ở đây không, có người hồn phách vừa rời thân thể liền mất trí nhớ, quay đầu liền đi lạc, tìm mãi cũng không trở lại.”

“Ở!” Hoắc Minh nhất thời không khống chế được âm lượng, hắn vừa kêu xong liền xấu hổ mà khụ một tiếng, lại hạ thấp thanh âm nói, “Hẳn là ở, tôi từng nghe được tiếng của cậu ấy.”

Tiểu đạo sĩ lắc lắc đầu: “Cái này phải xem qua mới biết được. Nếu muốn người bị đoạt xá trở về, trước tiên xem người ấy có còn ở nhân gian không, triệu hồi ba hồn bảy phách của người ấy. Còn phải xem đồ vật chiếm thân thể người ấy đến tột cùng là thần thánh phương nào, đuổi vị này đi cũng muốn mất một phen công phu. Cuối cùng, hồn phách người bị đoạt xá rời thân thể lâu, thân thể lại bị tiêu hao nguyên khí, dù bình an trở về, sợ cũng muốn bệnh nặng một hồi, cần phải tu dưỡng một trận.”

“Chỉ cần cậu ấy có thể trở về……”

Ở góc tường cách đó không xa, [ Khúc Tiểu Khê ] đang trêu chọc bé mèo tam thể đối diện. Tầm mắt Hoắc Minh từ trên người y thu hồi tới, đột nhiên hỏi: “Tiểu sư phó, một người nếu bị đoạt xá, các ngài chỉ dựa vào bề ngoài là có thể nhìn ra tới sao?”

Tiểu đạo sĩ trả lời: “Có thể, chỉ cần đạo hạnh đủ cao.”

Hoắc Minh: “Đạo hạnh của ngài cao không?”

(Đoạn này tui đổi ngài nha, khúc đầu HM còn nghi ngờ năng lực, giờ có chút tin tưởng nên đổi xưng hô)

Tiểu đạo sĩ hàm súc gật đầu: “Rất cao.”

Gặp cũng đã gặp rồi, không hôm nào có cơ hội tốt như hôm nay, Hoắc Minh dứt khoát giơ tay đối với [ Khúc Tiểu Khê ] ở góc tường đang trêu đùa bé mèo, nói: “Vậy ngài nhìn xem người kia, có phải không?”

Tiểu đạo sĩ mê mang một cái chớp mắt: “Chẳng lẽ đây là người cậu mới vừa nói đến?”

Hoắc Minh không tỏ ý kiến.

Tiểu đạo sĩ nhìn chằm chằm [ Khúc Tiểu Khê ] đến cả nửa ngày, xem đến độ [ Khúc Tiểu Khê ] cũng nhận thấy được tầm mắt hai người, liền đứng dậy hướng bên này đi tới.

Khúc Tiểu Khê cách một cái bàn mà ngồi trước mặt tiểu đạo sĩ, nhàm chán đung đưa chân, cậu đoán tiểu đạo sĩ cái gì cũng nhìn không tới.

Rốt cuộc thì cậu đã ngồi ở đây nửa ngày, tiểu đạo sĩ cũng không có phát hiện ra cậu.

Quả nhiên, tiểu đạo sĩ lắc lắc đầu, nói: “Cũng không khác thường.”

Hoắc Minh có chút hoài nghi năng lực của tiểu đạo sĩ: “Ngài có phải hay không không được.”

Tiểu đạo sĩ có điểm tức giận: “Toàn đạo quan trừ bỏ sư phụ ta cùng trụ trì, không ai so với đôi mắt ta có thể tốt hơn!”

Hoắc Minh còn muốn nói gì đó thì [ Khúc Tiểu Khê ] đã đi tới.

“Nói chuyện gì thế?”

Hoắc Minh cho tiểu đạo sĩ một ánh mắt, mở miệng nói: “Tính bát tự, cậu có tính không?”

“Không tính.” [ Khúc Tiểu Khê ] lắc đầu, bình tĩnh nói, “Mệnh tớ là do tớ không do trời.”

Hoắc Minh: “……”

Tiểu đạo sĩ còn đang nhìn chằm chằm [ Khúc Tiểu Khê ], nhìn đến hắn hai mắt sắp bốc ra ánh lửa, thấy [ Khúc Tiểu Khê ] nhìn qua, tiểu đạo sĩ nhanh chóng dựng thẳng ngón tay cái: “Thí chủ nói rất đúng nha!”

[ Khúc Tiểu Khê ]: “……”

Hoắc Minh nhìn thấy tiểu đạo sĩ ở trong tối hướng hắn lắc lắc đầu, đây là cái gì cũng chưa nhìn ra tới, hắn dứt khoát lấy ra di động: “Có tiện thêm cái phương thức liên hệ phương thức không?”

Tiểu đạo sĩ một bên cau mày trầm tư một bên từ trong tay áo lấy ra di động.

Tiểu sư phó nghiệp vụ còn rất bận rộn, thông báo trên WeChat liên tiếp điểm đỏ.

“Tiền thì chuyển qua WeChat của ngài có được không.” Hoắc Minh hỏi.

Tiểu đạo sĩ lắc đầu: “Để sau đã rồi nói, cậu…… Bát tự của cậu hiếm thấy, chờ ta đi hỏi sư phụ đã.”

[ Khúc Tiểu Khê ] không khỏi cười hạ: “Bát tự của cậu rốt cuộc thế nào vậy?”

Thấy bọn họ thêm cả WeChat, [ Khúc Tiểu Khê ] hỏi Hoắc Minh: “Buổi chiều cậu có việc không? Nếu không thì cùng đi xem triển lãm tranh nha?”

Hoắc Minh không thể hiểu được: “Triển lãm tranh?”

“Không tồi.” [ Khúc Tiểu Khê ] cười tủm tỉm gật đầu, “Triển lãm tranh của bạn thầy Mộ, Hạ Lê cũng đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro