Chương 23:"Bản thân Khúc Tiểu Khê, cũng phải thích Khúc Tiểu Khê."
Editor: Tờ Tờ
------------
Mặt sau dãy nhà cũ của trường trung học Đức Dục có một con hẻm từng là vườn hoa, nhưng từ khi dãy nhà mới mở ra thì lượng người đến đấy cũng giảm, vườn hoa dần hoang phế, phủ kín cỏ dại.
[Khúc Tiểu Khê] bước vào con hẻm khuất nắng này, lòng thầm hối hận vì đã không mang theo thứ gì để phòng thân.
Người dẫn y đến đây là người lần trước ngồi hàng trên [Khúc Tiểu Khê] trong kỳ thi, luôn đứng nhất từ dưới đếm lên, cũng là cậu Smart đỏ mặt vô tình quỳ xuống trước mặt Hạ Lê trong cuộc thi nhảy cao, kiêm luôn nam phụ thâm tình tương lai của cuốn ngược luyến tình thâm《 ngược luyến tình thâm: Tổng tài xin hãy buông tay 》—— Cố Phong.
Từ tên người này đều có thể nhìn ra tới, dòng họ đúng chuẩn bá tổng tùy tay gõ ra, cùng “Mộ Thích Trần” bậc này u buồn đau thương chú định có không ít bóng ma thơ ấu, khả năng còn có cả đau dạ dày, Cố Phong hiển nhiên là nhân vật lót đường.
Ở góc tường, Cố Phong nện một quyền vào tường, rồi hung hăng dồn [ Khúc Tiểu Khê ] vào tường.
[ Khúc Tiểu Khê ]: “……”
Vụn tường rơi xuống, [ Khúc Tiểu Khê ] hậu tri hậu giác mà nhớ tới, tương lai dịu dàng săn sóc công cụ người nam phụ, thời niên thiếu hình như là trùm trường.
Thực đáng tiếc, lúc Cố Phong xuất hiện trước cửa nhà ăn, rồi hung thần ác sát làm [ Khúc Tiểu Khê ] đi một chuyến thì [ Khúc Tiểu Khê ] lại không suy xét nhiều như vậy. Y chỉ là có chút tò mò, vị nam phụ nửa đoạn sau tiểu thuyết này mới đánh mụn vá giống nhau lên sân khấu, trong hồ lô sẽ bán dược gì.
Ở trong tiểu thuyết gốc, cuộc sống học đường của Hạ Lê cơ bản quay chung quanh nam chính Mộ Thích Trần, thẳng đến khi chuyện xưa tiến vào giai đoạn trưởng thành, Mộ Thích Trần gặp gỡ Hạ Lê tại công ty, hai người ái hận lôi kéo mấy hiệp, người đọc bị nữ chính không biết cố gắng chọc tức chết, tác giả lúc này mới khẩn cấp lôi ra một kẻ yêu nữ chính yêu đến chết đi sống lại nam phụ, mời nữ chính đi ăn máng khác.
Nam phụ Cố Phong, hồi cấp ba vạn người ngại, chỉ có nữ chính Hạ Lê thiện lương đối với hắn vươn tay, bởi vậy Cố Phong coi Hạ Lê là nữ thần.
Theo tác giả giải thích, Cố Phong tuy là trùm trường, nhưng ở trước mặt nữ thần Hạ Lê lại vô cùng tự ti, cho nên trong suốt tuổi dậy thì Cố Phong cũng chưa xuất hiện trước mặt Hạ Lê, thẳng đến nhiều năm sau quyết chí tự cường, trở thành bá tổng, mới dám tới gần nữ thần.
Tiếp theo vừa xuất hiện liền anh hùng cứu mỹ nhân, làm nam chính ghen điên cuồng, hắc hóa suốt đêm.
[ Khúc Tiểu Khê ] đã đến thay đổi bánh răng vận mệnh.
Chỉ thấy trùm trường Smart ngẩng đầu lên, dưới lớp tóc mái dày nặng lộ ra ánh mắt sắc bén, giọng điệu tàn nhẫn nói: “Thằng ranh kia, về sau cách Hạ Lê xa một chút.”
[ Khúc Tiểu Khê ]: “……”
Nguyên lai trong hồ lô bán chính là loại dược nhàm chán thế.
Lòng hiếu kỳ đã được giải đáp, [ Khúc Tiểu Khê ] cạn lời mà vỗ tay Cố Phong, bình tĩnh nói: “Cậu là ai cơ chứ, là người quen của Hạ Lê à, cậu quản nhiều thế.”
Cố Phong giận dữ: “Hạ Lê có quen tao hay không cũng không quan trọng, tao chỉ biết mày làm Hạ Lê đau khổ!”
[ Khúc Tiểu Khê ]: “……”
[ Khúc Tiểu Khê ]: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy là tôi làm Hạ Lê buồn.”
“Hai con mắt!” Bộ dáng Cố Phong niên thiếu thoạt nhìn là kẻ có đầu óc không tốt lắm, cậu ta một phen túm chặt cổ áo [ Khúc Tiểu Khê ], âm u nói, “Từ lúc mày đi theo bên cạnh Hạ Lê, Hạ Lê tươi cười càng ngày càng ít! Cái thứ có mỗi gương mặt đẹp nhưng không nổi 1 mét tám còn không thi nổi hạng nhất, không xứng với cậu ấy!”
[ Khúc Tiểu Khê ]: “……”
Không phải, nói tới nói lui, như thế nào còn công kích cá nhân vậy!
[ Khúc Tiểu Khê ] cười lạnh: “Vậy cậu 1 mét tám thi luôn được hạng nhất đếm ngược thì xứng đôi với cậu ấy à?”
Gió lớn thổi bay tóc mái dày của Cố Phong, đôi mắt khi gặp ánh sáng ngoài ý muốn sáng ngời, Cố Phong nhìn chằm chằm [ Khúc Tiểu Khê ], nói: “Tao không xứng, cả mày cũng chẳng xứng.”
“Hạ Lê tương lai thi xong sẽ đến một trường đại học tốt, quen biết được càng nhiều người ưu tú, cậu ấy sẽ tìm được người cùng chung chí hướng cùng những người bạn tốt. Mà mày, mỗi ngày quấn lấy Hạ Lê, làm hại cậu ấy phân tâm, thành tích giảm xuống, căn bản chính là chướng ngại vật trong cuộc sống của Hạ Lê!”
Những lời này nếu là đối Mộ Thích Trần nói, [ Khúc Tiểu Khê ] nguyện đồng ý cả hai tay.
Trong nguyên tác, thành tích của Hạ Lê cũng trải qua một lần biến hóa lớn, đồng dạng là bởi vì Mộ Thích Trần.
Thái độ của nam chính đối Hạ Lê lúc xa lúc gần làm Hạ Lê mỗi ngày lo được lo mất, vào đúng giai đoạn thi, thành tích xuống dốc không phanh.
Vì thế, nam chính lái chiếc motor lớn ngầu lòi của hắn, mang theo nữ chính Hạ Lê ngoan ngoãn đến bờ biển giải sầu, dịu dàng lại lãng mạn.
Khi mặt trời lặn xuống biển, sóng nước lóng lánh, nam chính chỉ cần buông một hai câu quan tâm, nhẹ nhàng tạo thành hình tượng thầy tốt bạn hiền, còn mê hoặc thiên chân đơn thuần Hạ Lê.
[ Khúc Tiểu Khê ] không chút khách khí mà trào phúng Cố Phong: “Cậu nói tôi là chướng ngại vật, vậy cậu tính cái gì? Cậu thật sự hiểu biết Hạ Lê sao? Cậu biết vì sao cậu ấy buồn ư? Cậu từng thử đến gần cậu ấy, vì cậu ấy làm ra thay đổi sao?”
“Chỉ dám tránh ở sau lưng xa xa nhìn, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, còn không biết xấu hổ thay Hạ Lê nghĩ về tương lai.”
“Loại như cậu căn bản là nhu nhược!”
“Mày!”
“Leng keng ——”
Một thanh âm vang lên đánh gãy hai người tranh chấp, [ Khúc Tiểu Khê ] cùng Cố Phong đồng thời hướng phía trên nhìn lên, nhưng mà trừ bỏ một loạt cửa sổ thì chẳng nhìn thấy cái gì.
[ Khúc Tiểu Khê ] không khỏi nhíu mày. Y tiến lên phía trước hai bước, muốn nhìn xem là ai đang nghe lén, kết quả cổ áo căng chặt, bị Cố Phong túm về tại chỗ, tiếp theo là một quyền bất ngờ lao tới.
“Ái da!”
[ Khúc Tiểu Khê ] che lại khóe miệng, kinh ngạc ngẩng đầu.
Tên nhóc này thật đúng là đánh mà!!
(Truyện được đăng trên w@ttp@d: Tot0887, đọc và ủng hộ chứ đừng reup)
*
Hoắc Minh giống như nghe được dưới lầu có người mắng câu thô tục, nhưng đại não hắn lúc này trống không, tứ chi cứng đờ, không rảnh lo cái khác.
Không phải chỉ có thanh âm, cũng không cần sờ soạng thật kĩ, nhóc ngốc cùng bàn đi lạc của hắn, đang ôm eo hắn, ngửa đầu trừng mắt với hắn, hơi dẩu môi lên, giống mèo con muốn cắn người.
Hoắc Minh hoảng hốt trong chớp mắt, nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.
Bàn tay của hắn còn đang đỡ cánh tay của Khúc Tiểu Khê, mất nửa ngày mới chợt buông ra như bị điện giật, Hoắc Minh không nghe rõ Khúc Tiểu Khê đang nói cái gì, chỉ ngây ngốc hỏi một câu: “Cậu có lạnh hay không?”
Mèo con hùng hổ lập tức khựng lại, khi Hoắc Minh vừa thốt ra, liền cúi đầu nhìn tay áo sơmi ngắn của mình, rồi phản ứng lại đây, căm giận ngẩng đầu: “Cậu không nghe tớ nói gì cả!”
“Đang nghe đang nghe.” Hoắc Minh một bên cởi áo khoác một bên trả lời.
Nhưng mà chỉ chớp mắt, không thấy Khúc Tiểu Khê nữa.
Hoắc Minh: “……?”
Mơ hồ chợt tâm thoáng chốc trở nên hụt hững tại chỗ: “Khúc Tiểu Khê?”
Mày Hoắc Minh nhíu chặt, lại thử thăm dò kêu: “…… Nhóc ngốc?”
Nhất thời tức giận trốn đi, giá trị phẫn nộ của nhóc ngốc lập tức tăng lên, giống như cá nóc tức giận mà trừng mắt Hoắc Minh.
Có lòng tốt cứu người còn bị gọi là nhóc ngốc.
Nhóc ngốc tức giận rồi! Dỗ cũng chẳng được đâu!
Đợi nửa ngày, Hoắc Minh không những không những không dỗ dành, còn bỗng nhiên buông áo khoác trong tay, xoay người lại trèo lên cửa sổ.
“Cậu làm gì vậy!” Khúc Tiểu Khê duỗi tay túm vạt áo Hoắc Minh, cổ tay lại đột nhiên căng chặt.
Khúc Tiểu Khê bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
“Đừng đi.” Hoắc Minh đem người ôm chặt lấy, thân hình đơn bạc hoàn toàn được nạp vào trong lòng ngực, Hoắc Minh vùi đầu vào sườn cổ Khúc Tiểu Khê, nhẹ giọng nói, “Cậu làm tớ sợ muốn chết.”
Nhóc ngốc hậu tri hậu giác nhận ra bản thân bị lừa dối, cậu tức giận mà nện nhẹ phía sau lưng Hoắc Minh: “Đồ ngốc! Xấu xa!”
“Ừm, là tớ quá ngu ngốc.”
Thực mau, Hoắc Minh đã buông Khúc Tiểu Khê ra, nắm tay cậu rồi cười: “Chỉ có như vậy mới tìm được cậu thôi.”
Khúc Tiểu Khê còn đang giận việc bản thân bị lừa, cậu thở phì phò tức giận mà đối diện với gương mặt tươi cười xán lạn của Hoắc Minh, lại ngơ ngẩn, chỉ nhớ rõ nhỏ giọng nhắc mãi: “Bên cửa sổ nguy hiểm, sẽ ngã xuống, không thể leo lên đâu.”
“Ừm.” Hoắc Minh lần này nghe được, hắn cười trả lời, “Về sau sẽ không trèo nữa.”
Việc này nếu để Hoắc Văn Uyên biết, đại khái là sẽ tức chết.
Suốt 18 năm nay, Hoắc Văn Uyên phế đi vô số đôi dép lê cũng chưa thể làm Hoắc Minh ngoan ngoãn phục một lần. Tên nhóc thúi một thân phản cốt, không cho làm cái gì hắn liền một hai phải làm, rất giống như là có thù oán đời trước với anh trai hắn.
Cái áo khoác lớn hơn hai cỡ đang khoác trên vai Khúc Tiểu Khê, cậu bị nắm tay kéo đến trước ghế dựa rồi ngồi xuống, ngoan ngoãn, chọc đến Hoắc Minh thực đau lòng.
“Tớ không thể vẫn luôn như này, sức mạnh dùng hết rồi, sẽ nhìn không thấy nữa.” Khúc Tiểu Khê giải thích.
Hoắc Minh nhớ tới tiểu đạo sĩ dặn dò rằng dương khí sẽ gây hại tới hồn phách ly thể, lập tức muốn buông tay, lại bị Khúc Tiểu Khê nắm lấy.
Khúc Tiểu Khê lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ trong chốc lát, sẽ khôi phục.”
“Tớ rất lo lắng cho cậu.” Hoắc Minh vẫn nới lỏng tay, khẽ khàng chạm vào Khúc Tiểu Khê.
“Tớ biết.” Khúc Tiểu Khê đáp.
Hiện ra bộ dáng hoàn chỉnh cực kỳ hao tổn năng lượng, cứ như vậy trong chốc lát, ngưng thật hồn phách phai nhạt vài phần, lộ ra hư ảnh nhàn nhạt. Khúc Tiểu Khê nắm chặt thời gian nói: “Tớ vẫn luôn ở, cậu đừng lo lắng nha.”
Áo khoác hoodie từ vai trái Khúc Tiểu Khê trượt xuống, Hoắc Minh kéo mũ lên, che Khúc Tiểu Khê lại, cách quần áo, xoa xoa đầu Khúc Tiểu Khê: “Tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu sớm trở về, cậu cũng đừng sợ.”
“Không sợ đâu.” Khúc Tiểu Khê nghĩ nghĩ, vẫn là thành thật nói, “Kỳ thật, cậu ấy cũng không phải người xấu.”
Hoắc Minh trước sau như một nhanh chóng nghe hiểu lời Khúc Tiểu Khê, hắn nhíu mày nói: “Cậu ta chiếm thân thể của cậu.”
Khúc Tiểu Khê không cảm nhận được hệ thống tung tích, nhưng để ngừa vạn nhất, cậu vẫn thiết trí một lớp lá chắn. Hồn thể lại trong suốt vài phần, Khúc Tiểu Khê từ trong đống phức tạp giải thích một câu: “Cậu ấy tới giúp Hạ Lê.”
Hoắc Minh nhìn ra thân ảnh Khúc Tiểu Khê càng lúc càng mờ nhạt, hắn không nhịn được mà cổ áo hoodie xuống, kéo người vào trong lòng ngực, không truy vấn chuyện khác nữa, chỉ nghiêm túc nói: “Dù là người giúp đỡ, cũng không thể chiếm dụng thân thể của cậu.”
Kỳ thật Khúc Tiểu Khê còn không xác định bản thân có thể trở lại thân thể của mình hay không, rốt cuộc hệ thống tiên sinh là kẻ lừa đảo, những lời nói ra đều không thể tin.
Nó từng nói Khúc Tiểu Khê có thể trở về, cũng từng nói Khúc Tiểu Khê đã chết.
Khúc Tiểu Khê không định nói cho Hoắc Minh này đó, cậu hãm mình trong lồng ngực ấm áp, cằm tựa trên vai Hoắc Minh, nhìn không gian rộng lớn bên ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ trong chốc lát, nhịn không được mà nhẹ nhàng nói ra những điều mình giữ trong lòng bấy lâu nay: “Như bây giờ, rất tốt rồi. Ngốc, không tốt. Trở về, mọi người đều không thích.”
“Không tốt.” Hoắc Minh không chút do dự nói.
Cánh tay ôm Khúc Tiểu Khê xiết thật chặt, Hoắc Minh lặp lại: “Như bây giờ không tốt.”
Trong phòng học yên tĩnh thật lâu, khi mở miệng lần nữa, giọng điệu Hoắc Minh liền có thêm vài phần nghiêm túc, hắn nói: “Tớ nhận thức Khúc Tiểu Khê, ngây ngốc, không thích sữa bò, không thích chuối, còn không học được cách từ chối. Nhưng chẳng sao cả, tớ có thể dạy cậu ấy cách từ chối, từ chối những thứ không thích, lẫn người không thích, tiếp tục làm chính mình. Đi ngắm chim nhỏ ngoài cửa sổ, lá rụng, xem phong cảnh cậu ấy muốn nhìn, cảm thụ thế giới cậu ấy muốn cảm nhận.”
“Khúc Tiểu Khê chính là Khúc Tiểu Khê, không có người nào thay thế được.”
“Cậu ấy sẽ vẽ ánh trăng hồng nhạt, sẽ đàn 《 ngôi sao nhỏ 》, lợi hại như thế, nỗ lực như thế. Cho nên sẽ có người yêu cậu ấy, thích cậu ấy, để ý đến cậu ấy.”
“Bản thân Khúc Tiểu Khê, cũng phải thích Khúc Tiểu Khê.”
“Là như thế này sao?” Khúc Tiểu Khê ngơ ngác hỏi.
“Là như thế này.”
Người trong lòng ngực từng chút từng chút biến mất không thấy, nhưng áo khoác vẫn còn ở đây, Hoắc Minh còn có thể cảm giác được Khúc Tiểu Khê dựa vào hắn.
Hoắc Minh nói: “Cậu không cần đi xa đâu.”
“Ừm.”
Hoắc Minh nói: “Chờ tớ đón cậu trở về.”
Khúc Tiểu Khê nghiêm túc đáp ứng: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro