Chương 27: "088"

Editor: Tờ Tờ

---------

Hạ Lê đột nhiên té xỉu, Tô Nghệ Cẩn liền đưa cô tới bệnh viện, sau đó phát hiện ra Hạ Lê đã mang thai, đứa bé trong bụng suýt thì không giữ được.

Lúc này Tô Nghệ Cẩn lại không cường ngạnh như khi đối mặt với Mộ Thích Trần, cô chờ Hạ Lê tỉnh lại, để Hạ Lê tự lựa chọn: Nếu muốn giữ đứa bé, cô ấy sẽ từ hôn cùng Mộ Thích Trần, để thành toàn cho đôi tình nhân này; nếu không cần đứa bé, cô ấy sẽ đưa Hạ Lê ra nước ngoài, bảo đảm sẽ không gặp lại Mộ Thích Trần nữa.

Hạ Lê nằm ở trên giường bệnh khó khăn lắm mới lấy được chút thanh tỉnh, cô liền lấy điện thoại đặt ở đầu giường, mở lịch sử trò chuyện cùng Mộ Thích Trần còn dừng lại ở tối hôm qua ra.

Ngày hôm qua Mộ Thích Trần uống say ở bên ngoài, có nhắn cho cô, muốn Hạ Lê cho hắn thêm chút thời gian, để xử lý chuyện trong nhà.

Chờ Mộ Thích Trần về nhà, người đã say không còn biết gì, ôm Hạ Lê khóc không ngừng, khóc suốt một đêm khiến đầu óc Hạ Lê nóng lên, lập tức đặt vé máy bay tới thành phố H tìm Tô Nghệ Cẩn.

Nghi ngờ tựa như một hạt giống, chôn dưới đáy lòng, dấu vết để lại đều thành chất dinh dưỡng, tưới dội xuống hạt giống ấy khiến nó mọc rễ nảy mầm, rồi trở thành những dây leo rậm rạp chằng chịt.

Hạ Lê nhớ đến lời âu yếm dưới ánh hoàng hôn, nhớ đến những lời hứa hẹn trước khi ở chung, nhớ đến sự trầm mặc trong chớp mắt ấy…… Mỗi một lần trầm mặc, do dự, chần chờ, mỗi một ánh mắt từng hướng về phía cô, tựa hồ đều chứa đựng đầy thâm ý.

Quan tâm sao? Thật sự là quan tâm sao?

Bản thân chính là người luôn bị ánh mắt chuyên chú ấy nhìn đến, trong lòng Hạ Lê rõ ràng nhất.

Quan tâm.

Nhưng không quan tâm đến thế.

Hạ Lê sảy mất đứa bé trong bụng chưa thành hình, cô không muốn tiền của Tô Nghệ Cẩn, một mình trở về nhà, dưới sự khuyên bảo của cha mẹ liền tạm nghỉ học rồi đến nơi khác ở.

Nhưng mà Hạ Lê như là bị nhốt trong 5 năm như mộng như ấy, mở mắt nhắm mắt đều là hình ảnh Mộ Thích Trần nói “yêu” cô.

Đáy lòng cô cũng có thanh âm không ngừng vang lên, nói “Trở về đi”, nói “Tha thứ cho anh ấy đi”, nói “Cô còn yêu anh ấy mà”……

Hạ Lê đến bờ biển, để mặc sóng biển cuốn mắt cá chân mình, rồi đến cẳng chân, làn váy.

Những lời Tô Nghệ Cẩn nói đột ngột vang vọng bên tai, người phụ nữ thành thục chẳng màng đến tình yêu ấy nói: “Đi ra nước ngoài đi, chuyên tâm học hành, và yêu lấy bản thân.”

Hạ Lê nhìn mặt biển không thấy điểm cuối, cùng mặt trời rực đỏ dần lặn xuống, như một quả cầu rực lửa đang nhanh chóng rơi xuống mặt nước dịu êm.

Sóng nước lấp loáng cũng có thể khiến con người ta mê muội dù không có những lời âu yếm dịu dàng, cho nên một chớp mắt si mê đến tột cùng kia là bởi vì những lời hắn nói, hay vẫn là do khung cảnh này.

Hạ Lê liền rơi lệ trước biển cả rộng lớn, càng khóc càng lớn tiếng, biển rộng thì đang cuốn lấy làn váy cô, rồi mang theo những giọt nước mắt ấy đi xa.

Hạ Lê đi nước ngoài, một lần đi chính là 5 năm.

Đánh mất Hạ Lê, Mộ Thích Trần liền phát điên sau đó tiếp nhận Mộ gia, cùng Tô Nghệ Cẩn kết hôn, dùng quan hệ của mình để tìm Hạ Lê trong suốt 5 năm.

Không thể tìm được.

Tô Nghệ Cẩn lạnh lùng nhìn Mộ Thích Trần đưa hết người này đến người khác trông giống Hạ Lê về nhà, nên càng chôn sâu tin tức về Hạ Lê.

Nhưng mà vận mệnh an bài khó có thể tránh thoát, Hạ Lê vì vướng bận chuyện cha mẹ, nên đã trở về nước. Cô nghe nói tình cảm giữa Mộ Thích Trần cùng Tô Nghệ Cẩn rất tốt, dù có hơi hoảng thần một chút, nhưng đã nhanh chóng đem chuyện cũ vứt ra sau đầu, cho rằng bản thân sẽ không bao giờ có liên quan đến Mộ Thích Trần nữa.

Hạ Lê vừa làm việc chưa được một thời gian thì tầng lãnh đạo đã thay đổi người, cách xa 5 năm, cô lại một lần nhìn thấy Mộ Thích Trần. Người đàn ông đã trở thành một vị tổng giám đốc cao cao tại thượng, ánh mắt nhìn về phía cô vừa thâm trầm vừa điên cuồng.

Ở trong mắt Mộ Thích Trần, Hạ Lê chính là một tội nhân bởi chỉ mới bị Tô Nghệ Cẩn châm ngòi vài câu đã không tin hắn, gi/ết chết con của hắn.

Hắn vẫn yêu cô như cũ, nhưng cũng hận cô.

Hắn muốn có được cô lần nữa, khiến cô không bao giờ dám chạy trốn nữa.

“…… Từ đây về sau, bọn họ bắt đầu rồi một đoạn ‘ em chạy, anh đuổi, em có chạy đằng trời! ’ cũng là tên bôn truyện kinh điển.”

Hoắc Minh: “……”

Nhạc Hiểu Dao xoa xoa khóe mắt không tồn tại nước mắt, nói: “Tui dù nhiều hay ít đều mang theo vài phần cảm xúc cá nhân, kỳ thật trong nguyên tác Tô Nghệ Cẩn cũng xem như vai ác, Hạ Lê đối với Mộ Thích Trần cũng không hoàn toàn buông, nhưng mà ‘ có một ngàn Hamlet trong mắt một ngàn người* ’, tui cảm thấy là Hạ Lê so với làm Mộ phu nhân, càng nên làm chính Hạ Lê.”

(* vì dài nên tui để giải thích trong bình luận bên cạnh nha)

Khúc Tiểu Khê còn đang tiêu hóa cốt chuyện nguyên tác mà Nhạc Hiểu Dao vừa kể, Hoắc Minh liền mở đầu vấn đề: “Cho nên nhiệm vụ của cậu là khiến Hạ Lê và Mộ Thích Trần không hiểu lầm nhau quá mức, để các tình tiết không bị lố bịch, rồi HE một cách hoàn mỹ?”

“Đại khái là như thế.” Nhạc Hiểu Dao chống cằm, liếc mắt đánh giá hai người trước mắt đang dính lấy nhau nhưng lại có phần ngây thơ, rồi thu hồi xưng hô quá liều lĩnh, nói, “Nhưng bạn cùng bàn của cậu làm mất hệ thống của tui, nên tui tính đòi bồi thường đó.”

Nét mặt Nhạc Hiểu Dao khó được mà nghiêm túc vài phần: “Tui muốn giúp Hạ Lê hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh đáng ghét này, đi trên con đường mà bản thân muốn.”

“A.” Khúc Tiểu Khê nói, “Chính là điều mà hệ thống nói, kết thúc nhiệm vụ sẽ bình xét cấp bậc, hoàn thiện tốt lộ tuyến gốc, mới có thể S+.”

“Đúng vậy, bình xét cấp bậc cao, tui có thể trở về thế giới của mình sớm một chút.” Nhạc Hiểu Dao cười nhạt, “Nhưng hoàn thiện tốt lộ tuyến gốc thế nào, hiện tại không đến lượt 675 định đoạt.”

“Loại hệ thống đáng ghét đấy, cả ngày gắt gao theo dõi tui, hận không thể để bản thâm tới làm nhiệm vụ, hơi không hợp tâm ý nó, sẽ uy hiếp bằng việc tháo bỏ ràng buộc với tui, để tui mất đi cơ hội sống.”

Khúc Tiểu Khê gật gật đầu, tán thành việc hệ thống đó đúng là một hệ thống chuyên gia uy hiếp người khác.

“Ngay từ đầu vì sợ nó làm thật, nên tui còn phối hợp theo nó làm những tình tiết xàm xí ấy sao cho thú vị, nhưng đánh giá nhiệm vụ cuối cùng chỉ là xếp hạng B phổ thông, hệ thống liền trách tui quá bảo thủ, không đủ máu chó.”

“Sau đó tui không muốn nghe nó nữa, thế giới này là lần tui cách vai chính gần nhất, thời gian tham gia cũng sớm, tui nghĩ có thể ở đây một thời gian dài, rồi cẩn thận cân nhắc cách để ‘hoàn thiện lộ tuyến gốc’, thuận tiện nghĩ cách đuổi tên hệ thống phiền phức kia đi.”

“Tui còn chưa kịp làm gì thì Khúc Tiểu Khê đã giúp tôi hoàn thành một nửa nguyện vọng.”

Nhạc Hiểu Dao cảm kích mà nắm lấy tay Khúc Tiểu Khê, nhưng nửa đường bị Hoắc Minh đen mặt ngăn lại: “Vậy một nửa nguyện vọng nữa đâu? ‘ Hoàn thiện lộ tuyến gốc ’? Cậu còn muốn chiếm dụng thân thể Khúc Tiểu Khê bao lâu nữa?”

“Khúc Tiểu Khê ở đây, tôi đương nhiên sẽ không ăn vạ không đi. Nhiệm vụ tiếp theo lại cân nhắc sau cũng được, nhưng ở thế giới này, tui cũng phải làm xong nhiệm vụ trước, mới có thể trả lại thân thể cho Khúc Tiểu Khê.”

Hoắc Minh không có thời gian để rối rắm xem bản thân tại sao chỉ là người qua đường Giáp trong tiểu thuyết, hắn căn cứ vào những gì Nhạc Hiểu Dao nói mà đưa ra nghi vấn: “Hiện tại mới là lớp 12, nếu tôi không đoán sai, cốt truyện mấu chốt chắc nằm ở giai đoạn đại học phải  không? Vậy cậu xác nhận cốt truyện biến động thế nào?”

Nhạc Hiểu Dao tích cực giải đáp: “Chính vì tất cả mấy tình tiết cẩu huyết còn chưa xảy ra, nên càng phải bóp chết chúng ngay từ trong nôi. Còn về việc cốt truyện có thay đổi hay nhiệm vụ có hoàn thành hay không, hệ thống đã có cách xác nhận rõ ràng. Tổng cộng có ba lần cơ hội, ký chủ có thể xin xác nhận bất cứ lúc nào.”

“Nếu muốn để tui rời đi sớm một chút, khả năng còn phải nhờ bạn học Hoắc giúp đỡ rồi ~” Nhạc Hiểu Dao vất vả giải thích nửa ngày, cuối cùng cũng để lộ đuôi cáo của mình.

Hoắc Minh hỏi: “Gấp cái gì?”

“Nhờ tài nguyên của anh cậu một chút, nghĩ cách làm cho Hạ Lê biết tin Mộ Thích Trần đã đính hôn, dập tắt mọi khả năng từ gốc rễ.” Nhạc Hiểu Dao dự tính kỹ, nếu mọi việc suôn sẻ, y sẽ sớm rời khỏi thế giới này, việc xét cấp bậc lần này không quan trọng, đổi được hệ thống cũng coi như đã thành công một nửa.

“Được.” Hoắc Minh không có do dự, trực tiếp đáp ứng đề nghị của Nhạc Hiểu Dao, còn nói, “Có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần cậu có thể sớm biến đi là được.”

Nhạc Hiểu Dao: “……”

Hoắc tiểu thiếu gia tính tình còn không nhỏ.

*

Giờ nghỉ trưa vốn không dài, bỏ qua việc bị trì hoãn ở phòng y tế cùng nhà ăn, thì chỉ còn dư lại một giờ ngắn ngủn, thế giới quan của Hoắc Minh đã bị đảo lộn.

Hoắc Minh chợt bừng tỉnh, hắn vốn đang muốn hỏi là ai đánh [ Khúc Tiểu Khê ], Nhạc Hiểu Dao vừa nói một câu “Thế giới trong sách”, Hoắc Minh liền quên mất chuyện này.

Nghe Nhạc Hiểu Dao kể về yêu hận tình thù của Hạ Lê và Mộ Thích Trần, Hoắc Minh như là đang nghe chuyện xưa, không dành quá nhiều tình cảm.

Đối với vấn đề của Nhạc Hiểu Dao đều là dựa vào vài phần lý trí cuối cùng phân tích, hắn chỉ muốn, bảo hộ nhóc ngốc cùng bàn của hắn.

Dù có kể thêm nữa, hắn không muốn nghe, cũng không muốn biết.

Cái gì hệ thống, cái gì mà thế giới trong sách, chỉ cần cứu giúp, sẽ làm con người ta nhịn không được mà nghĩ, nếu là tiểu thuyết, vậy chính mình ở trong thế giới đã định sẵn kịch bản này là nhân vật gì? Chính mình vẫn là chính mình sao? Hay chỉ là công cụ người đã được sắp đặt sẵn?

Càng nghĩ như vậy, cuối cùng chung điểm sẽ là hoài nghi sự tồn tại của chính mình, hoài nghi sự tồn tại của thế giới, hoài nghi hết thảy.

Tay Hoắc Minh được Khúc Tiểu Khê nắm lấy từ khi nghe Nhạc Hiểu Dao nói về “nguyên tác”.

Nhóc ngốc ngồi bên cạnh hắn luôn kịp thời mà nhận thấy được cảm xúc của hắn, sau đó sẽ dùng những phương pháp vụng về nhưng hữu hiệu để an ủi hắn.

Khúc Tiểu Khê lặng lẽ nắm tay hắn ở dưới bàn, tự cho là Nhạc Hiểu Dao không có phát hiện.

Hoắc Minh vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc sức mạnh nào đã kéo hắn từ “trung tâm cơn lốc của thế giới hư ảo” trở về. Hắn chỉ biết nắm chặt tay Khúc Tiểu Khê, mặc cho ánh mắt trêu chọc của Nhạc Hiểu Dao, càng nắm càng chặt, giống như vừa bắt được điểm tựa duy nhất của mình.

“Nhạc Hiểu Dao từng nói, cậu không có xuất hiện trong nguyên tác.” Khúc Tiểu Khê nói.

Cách thời gian vào học còn có một chút, Nhạc Hiểu Dao rất hiểu ý mà rời phòng học cũ trước.

“Đúng không.” Hoắc Minh còn nắm tay Khúc Tiểu Khê, bọn họ chẳng ai nhắc đến việc buông ra, mười ngón tay cứ như thế mà đan vào nhau rồi nói chuyện phiếm.

“Phải, cậu ấy nói cậu rất đẹp, thích hợp để theo đuổi Hạ Lê.” Khúc Tiểu Khê vốn thật thà, nên không hề áp lực mà bán Nhạc Hiểu Dao.

Mặt Hoắc tiểu thiếu gia tối sầm, âm trầm trầm cắn răng: “…… Đi thôi.”

Bị nắm lấy tay, Khúc Tiểu Khê một chút không sợ đại sư tử đang bạo nộ, ngược lại còn tới gần hơn, nghiêng đầu tìm tòi nghiên cứu biểu tình trên mặt Hoắc Minh, hỏi: “Vậy cậu sẽ thích cậu ấy sao? Sẽ theo đuổi cậu ấy chứ?”

Hoắc Minh nhìn chằm chằm đôi mắt long lanh của Khúc Tiểu Khê, sắp buột miệng thốt ra lời “Sẽ không” bỗng kẹt lại, biến thành: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Nhóc ngốc chớp chớp mắt, nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, rồi cậu lắc đầu, nói: “Sẽ không.”

“Ừm.” Hoắc ca rũ mắt, muốn tỏ ra lạnh lùng nhưng vẫn không nhịn được mà cong cong đôi mắt.

Nhóc ngốc giảng giải với hắn: “Khúc Tiểu Khê chính là Khúc Tiểu Khê, Hoắc Minh chính là Hoắc Minh.”

“Chúng ta đều chỉ là chúng ta.”

“Khi đã nhìn  rõ được chính mình, sẽ không còn bị nhốt trụ nữa.”

Khúc Tiểu Khê nhếch lên khóe miệng ngoan ngoãn mà cười: “Cái  này vẫn là cậu dạy cho tớ.”

*

Lại một đêm trôi qua, hệ thống mới của Nhạc Hiểu Dao khoan thai tới muộn, từ 675 biến thành 088.

Nhạc Hiểu Dao: “Sao ta lại cảm thấy như ngươi đang muốn chiếm tiện nghi của ta thế”

Khác hẳn với 675 luôn hận không thể hừ lạnh ba lần, 088 ôn hòa nói: “Ký chủ cũng có thể trực tiếp gọi ta là hệ thống.”

Hệ thống mới gánh vác trọng trách giải  thích cho ký chủ cùng với việc bồi thường, nó không trò chuyện hoà thuận vui vẻ trong đầu như Nhạc Hiểu Dao tưởng, mà mang Nhạc Hiểu Dao vào không gian hệ thống.

088 đi thẳng vào vấn đề nói: “Trên tổng bộ xác minh, hệ thống 675 bị nghi ngờ có liên quan đến việc lạm dụng chức quyền, chiếm lấy thân thể nguyên chủ không phù hợp yêu cầu, ác ý nhúng tay thế giới vận hành, cùng với việc quấy nhiễu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, hiện đã bị áp giải vào ngục giam điện tử, chờ đợi phán quyết.”

Nhạc Hiểu Dao kinh ngạc khi biết tổng bộ hệ thống còn có ngục giam điện tử, nhưng mà y chỉ tiếc thương cho cộng sự trước chưa tới một giây, chỉ cảm thán những chuyện thứ này lén làm quả là không ít.

Nếu 088 thẳng thắn thành khẩn như thế, Nhạc Hiểu Dao cũng không vội nói điều kiện, y giống như tùy ý nói: “Thân thể Khúc Tiểu Khê cũng là do 675 động tay chân đi,  còn phải cho người ta một lời giải thích thích đáng nha.”

Còn tưởng rằng 088 sẽ thoái thác, hoặc là nói cái gì “Người qua đường Giáp không sao cả”, kết quả 088 sảng khoái nói: “Đương nhiên, sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, Khúc Tiểu Khê sẽ trở lại thân thể của mình.”

Chưa kịp đưa ra yêu cầu bồi thường, đã đồng ý. Nhạc Hiểu Dao cố giấu vẻ kinh ngạc, lại hỏi: “Vậy thời gian mà ta bị 675 làm chậm trễ thì sao?”

“Tổng bộ nguyện ý đưa ra bồi thường thích hợp, ngài xem giảm miễn hai lần nhiệm vụ có được không?”

Nhạc Hiểu Dao trầm mặc.

Y còn chưa kịp suy xét làm sao giúp Khúc Tiểu Khê tranh thủ phần bồi thường tốt  nhất, đã bị 088 dễ dàng nói ra.

Dễ dàng nhưng lại chẳng hề dễ dàng.

Nhạc Hiểu Dao là người thức thời, y không cò kè mặc cả nữa, gật đầu tán thành bồi thường của 088, đồng thời cũng chợt nhận ra, có lẽ Khúc Tiểu Khê vốn dĩ liền có thể trở lại thân thể của mình, căn bản không cần hệ thống tham gia.

Y cũng đã quên, Khúc Tiểu Khê chính là người công kích 675.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro