Chương 28: "Chưa bao giờ là người đặc biệt nhất"

Editor: Tờ Tờ

--------------

Melody: Tôi có nói về biểu hiện kì quái của Khúc Tiểu Khê, nhưng mẹ nói bà ấy rất bận, bảo tôi đừng gây thêm phiền phức nữa.

Melody: Bà ấy vẫn không tin.

Melody: Chờ bà ấy trở về, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với bà ấy.

Melody: Có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Hành ngàn dặm đường: Không vội.

Hành ngàn dặm đường: Có anh ở trường học quan sát rồi, đừng lo lắng.

Khúc Ca thả điện thoại xuống, bực bội vò tóc, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái kẹp tóc, cô bé vừa kẹp tóc vừa nói thầm: “Người nói vội chính là anh ta, mà nói không vội cũng là anh ta.”

Khối 10 có cuộc thi biện luận, Khúc Ca là biện luận viên thứ ba, áp lực rất lớn. Trên bàn có một đống tư liệu được mở ra, cô bé cầm lấy bút gạch hai hàng, một chữ cũng chưa vào đầu, phần tóc chưa được kẹp chặt lại trượt xuống từ bên tai.

Khúc Ca ném bút, vùi đầu vào đống tư liệu, nhắm mắt lại.

“Thật phiền phức.”

Nhạc Hiểu Dao xuống tầng lấy nước, đi ngang qua phòng Khúc Ca, cửa phòng ngủ đột nhiên bị kéo ra, dọa y giật mình.

Trong tay Khúc Ca cũng cầm một cái cốc, cô bé nhàn nhạt quét mắt về phía Nhạc Hiểu Dao, rồi bước xuống lầu.

Nhạc Hiểu Dao đi phía sau Khúc Ca, thấy được chiếc kẹp tóc màu trắng của cô bé. Tóc Khúc Ca không dài lắm, ngày thường buộc cao thành đuôi ngựa, bên dưới đuôi ngựa còn cài thêm hai cái kẹp màu sắc rực rỡ, để giữ mấy sợi tóc con không rơi xuống.

Vẫn là lần đầu tiên Nhạc Hiểu Dao thấy cô bé dùng kẹp tóc, cài không quá cao, làm Khúc Ca bớt đi vài phần sắc sảo, nhưng lại tăng thêm vài phần thanh nhàn.

Nhạc Hiểu Viện cũng thích dùng loại kẹp tóc có màu sắc rực rỡ. Cài một cách tùy ý, không lo rối tóc. Loại kẹp màu sắc rực rỡ hình chữ nhất thường được dùng để cài tóc mái.

Nhạc Hiểu Dao từng mua cho cô bé một cái hộp lớn, loại nào cũng có.

Nhưng Nhạc Hiểu Viện sẽ không dùng trang sức màu trắng trên tóc, nói là màu trắng không may mắn.

Nhạc Hiểu Dao mải nghĩ đến ngẩn ngơ, không chú ý rằng Khúc Ca đã lấy nước xong và đang đứng ở một bên quan sát y.

Nước đã nhanh chóng chạm đến miệng cốc, Nhạc Hiểu Dao đóng chốt mở, phát hiện Khúc Ca còn chưa đi.

“Làm sao vậy?” Nhạc Hiểu Dao cười nói.

Khúc Ca hỏi y: “Anh vừa nãy đang nhìn ai?”

Nhạc Hiểu Dao liền nghẹn, vội nuốt nước miếng, rồi tiếp tục cười với Khúc Ca: “Nhìn em chứ ai nữa.”

Khúc Ca không nói chuyện, cô bé nhìn Nhạc Hiểu Dao một cái thật sâu, rồi xoay người rời đi, khi đi đến cầu thang lại bỗng quay đầu nói: “Về sau đừng gọi tôi là em gái, nghe không quen.”

Nước trong cốc đã nhanh chóng bị uống đến còn lại một nửa, Nhạc Hiểu Dao bình tĩnh nhìn mặt nước, nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng đáp ứng cô bé: “Được.”

Khúc Ca đã lên trên tầng.

*

“Nếu cao vị diện không muốn bị biết đến thì người nơi này sẽ không phát hiện được bất luận dấu vết gì. Người thực sự có thể nhìn ra thân phận của tui, người ấy nên phi thăng thành tiên được rồi đấy.” Hai tay Nhạc Hiểu Dao cắm túi, ra vẻ lão luyện mà nói với Hoắc Minh, “Cho nên, mau thu lại thần thông của cậu đi, tui không muốn bị nhìn chằm chằm đâu.”

Sáng nay ở cổng trường, Nhạc Hiểu Dao lại thấy hai đạo sĩ lén lút kia, lần trước là tiểu đạo sĩ lôi kéo lão đạo sĩ, lần này đổi thành lão đạo sĩ mua bánh mua sữa đậu nành cho tiểu đạo sĩ, trốn ở phía sau quầy ăn mà nhìn chằm chằm vào mặt y.

Tựa hồ là đối với gương mặt của y có phần nghi ngờ, lại đến xác nhận một lần.

Hoắc Minh không biết tiểu đạo sĩ lại tới nữa, nhưng Hoắc Minh cũng chưa bảo ngừng tra xét, khả năng là tiểu đạo sĩ lại đến quan sát.

Nhạc Hiểu Dao nói y hoàn thành nhiệm vụ là có thể rời đi, Hoắc Minh không yên tâm, vẫn là muốn chuẩn bị thật kĩ.

Nghe Nhạc Hiểu Dao nói cũng vô dụng, Hoắc Minh liền hỏi thẳng: “Cậu đi rồi thì Khúc Tiểu Khê thật sự có thể trở về sao?”

“Có thể.” Nhạc Hiểu Dao đáp một cách dứt khoát, cũng hiểu rõ sự lo lắng của Hoắc Minh, vợ chồng son còn nhiều điều băn khoăn, y đạt được sự đồng ý của 088, liền giải thích, “Tui mới đổi hệ thống mới, vị diện lần này tui được tự do phát huy, chỉ cần làm xong hết thảy nhiệm vụ thì sẽ dễ nói chuyện.”

“Còn đầu óc 675 kia xấu xa, tổng bộ hệ thống không quy định chỉ có thể dùng phương thức cẩu huyết để thông quan, nhưng 675 có chấp niệm, chấp niệm đến tui là ký chủ duy nhất mà nó mang, những người khác đều chạy hết rồi. Nó đặc biệt hy vọng tui có thể sử dụng phương thức cẩu huyết để đạt được thành tựu S+, cho nên muốn dùng mọi biện pháp để lấy được thân phận tốt nhất.”

“Dựa theo lưu trình bình thường, hệ thống sẽ lựa chọn người có chút quan hệ với nam nữ chính, đã xác định tử vong làm thân phận tạm thời. Nhưng 675 làm việc vi phạm quy định, khiến người không nên chết phải chết đi, đem thân phận cho tui dùng.”

Mắt thấy sắc mặt Hoắc Minh càng ngày càng lạnh, như là muốn đóng băng mười dặm, Nhạc Hiểu Dao vội nói: “Yên tâm, Khúc Tiểu Khê không chết. Cậu ấy chỉ là gặp tai nạn xe cộ bình thường, cậu khả năng không biết, hồn phách Khúc Tiểu Khê yếu, tai nạn xe cộ lần này vô tình đẩy hồn phách cậu ấy ra ngoài, vốn dĩ có thể tự khôi phục, nhưng 675 vừa lúc rà quét đến cậu ấy, liền nhân cơ hội nhét tui vào.”

Hoắc Minh lạnh lùng hỏi: “Cậu chiếm thân thể cậu ấy như vậy, sẽ không tạo thành thương tổn đối với hồn phách của cậu ấy chứ?”

“Sẽ không.” Nhạc Hiểu Dao nghĩ thầm, không chỉ có sẽ không, cậu ta cũng không nhìn xem, vợ tương lai của cậu ta đánh 675 thành cái dạng gì.

Nghe nói rất thảm, cực kì thảm, một đống số liệu sắp vỡ thành nhân sủi cảo rồi kia kìa.

“Chờ tôi làm xong nhiệm vụ, Khúc Tiểu Khê có thể trở lại thân thể của mình, sẽ không có bất luận di chứng gì.” Nói không chừng trí lực cũng có thể khôi phục đấy.

Chuyện này 088 không nói tỉ mỉ, Nhạc Hiểu Dao chỉ biết linh hồn Khúc Tiểu Khê trời sinh có tàn khuyết, nhờ cơ hội xuất hồn lần này nên đang chữa trị, chờ cậu ấy trở lại thân thể của mình, có lẽ sẽ thật sự hoàn chỉnh.

Đối mặt với lực lượng bản thân không biết, việc con người ta có thể làm thật sự là quá ít. Nếu hệ thống kia không muốn chịu trách nhiệm với Khúc Tiểu Khê, Hoắc Minh cũng sẽ không có bất luận biện pháp gì để tìm đối phương tính sổ.

Hiện tại Nhạc Hiểu Dao còn nguyện ý giải thích, Hoắc Minh chỉ có thể tạm thời tin.

Nhưng hắn ngoài miệng vẫn không buông tha, cười lạnh nói: “Này đó đều là hệ thống mới nói cho cậu nhỉ, cho nên lần trước lúc chúng ta nói chuyện, cậu căn bản là không xác định được xem liệu Khúc Tiểu Khê có thể trở về hay không.”

Nhạc Hiểu Dao: “……”

Tên nhóc này sao cứ phải dầu muối không ăn thế.

“Kết quả tốt là được rồi mà, cậu nhất định phải nhai lại những chi tiết này sao.” Nhạc Hiểu Dao nghiến răng nghiến lợi.

Bé ma đúng lúc phát huy vai trò người hoà giải, bên này vuốt vuốt lông, bên kia vỗ vỗ vai, lừa gạt một hồi, mới khiến hai người đang giương cung bạt kiếm kia buông ân oán xưa, tiếp tục quay lại vấn đề chính.

“Tôi hỏi anh trai mình rồi, một khoảng thời gian trước, Mộ gia ở thành phố H mới vừa tuyên bố đính hôn cùng Tô gia, vừa lúc, tuần sau chính là tiệc đính hôn.” Hoắc gia cùng Mộ gia ít nhiều cũng có chút quan hệ làm ăn, cũng nhận được lời mời tham dự, Hoắc Văn Uyên không có thời gian đi, nên định gửi quà biểu đạt tâm ý.

Hoắc Minh nói: “Hay là, để Hạ Lê nhìn tận mắt được không?”

Nhạc Hiểu Dao: “……”

Nhạc Hiểu Dao: “Được không? Chẳng lẽ nói thầy mỹ thuật tuần sau đính hôn, tớ mang cậu đi xem một chút? Có phải có hơi quá cố tình hay không.”

Hơn nữa biết rõ Hạ Lê thích Mộ Thích Trần, còn nhắc đến chuyện này, đây không phải là xát muối lên miệng vết thương sao.

“Cuối cùng chẳng phải vẫn muốn cho cậu ấy biết sao, cậu quanh co lòng vòng mãi mới nói cho cậu ấy biết chẳng lẽ không phải xát muối lên miệng vết thương chắc?” Hoắc Minh lạnh nhạt, “Sớm nói thì có thể sớm nhận rõ hiện thực một chút.”

Nhạc Hiểu Dao mỉm cười: “Thân phận hiện tại tui đang dùng chính là Khúc Tiểu Khê, nếu cậu không ngại để Khúc Tiểu Khê đóng vai kẻ xấu, vậy thì tui cũng chẳnh có gì để nói nữa.”

Hoắc Minh: “……”

Hoắc Minh trầm mặc.

Một lát sau, Hoắc Minh đứng lên: “Vậy để tôi đi nói.”

Khúc Tiểu Khê kéo Hoắc Minh lại, cậu biết rằng nếu hai người ấy mà nói chuyện với nhau thì căn bản không có biện pháp nói chuyện hòa bình được, đành phải tự nhăn mặt suy tư, nói: “Để một thiếu nữ rời khỏi tỉnh, không an toàn. Cũng không cần thiết phải tự mình tham gia, cho cậu ấy xem ảnh chụp cũng được mà.”

Nhạc Hiểu Dao bị Hoắc Minh dỗi đến mức đầu óc tỉnh ra một chút: “Tiệc đính hôn của bọn họ chắc chắn có truyền thông tham dự.”

“Sẽ.” Hoắc Minh nắm tay Khúc Tiểu Khê, rồi ngồi trở lại, “Trọng điểm cũng không phải tiệc đính hôn, là hai nhà Mộ Tô hợp tác, hai bên khẳng định đều thuê cánh truyền thông để đưa tin.”

“Vậy thì được rồi.” Nhạc Hiểu Dao đã có ý tưởng.

(Truyện được đăng trên w@pp@d: Tot0887, đọc và ủng hộ chứ đừng reup)
*

Một tuần nữa lại trôi qua, Nhạc Hiểu Dao lại trở về với nhóm bạn của Hạ Lê, cùng nhau đi ăn cơm nói chuyện phiếm với mấy cô gái.

Sau khi đi từ nhà ăn về phòng học xong, Hạ Lê không định ngủ trưa, liền kéo Nhạc Hiểu Dao đi lên khu cầu thang ở tầng cao nhất để nói chuyện phiếm.

Cửa sân thượng bị khóa chặt, hai người liền ngồi ở bậc thang trước cửa. Bên này không cửa sổ, ánh sáng vô cùng ảm đạm, Hạ Lê ôm đầu gối rồi cùng Nhạc Hiểu Dao trò chuyện vài câu, mở đầu có chút ngốc nghếch, như là hồn bị câu đi đâu mất.

Nhạc Hiểu Dao chủ động nói: “Cậu đang suy nghĩ về thầy Mộ phải không?”

Hạ Lê cho Nhạc Hiểu Dao một quyền, rúc đầu vào trong khuỷu tay cọ cọ, rồi ngẩng mặt lên kêu một tiếng: “A!”

“Làm tớ sợ muốn nhảy dựng.” Nhạc Hiểu Dao ngồi xa một chút.

Hạ Lê nhìn y đầy u oán: “Ngồi xa như thế làm gì, tớ cũng có ăn cậu đâu.”

Nhạc Hiểu Dao nói giỡn: “Nhưng oán khí quanh người cậu như là muốn ăn tớ cho hả giận vậy.”

“Ài.” Hạ Lê buông đầu gối, đổi tay chống ra sau, duỗi chân xuống bậc thang, quơ quơ chân, u buồn nói, “Không biết thầy Mộ làm gì nhỉ, vì sao lại xin nghỉ, không phải là ốm rồi đấy chứ.”

“Thích thầy ấy đến thế sao?” Nhạc Hiểu Dao nghiêng đầu nhìn phiền muộn Hạ Lê.

“Thích lắm luôn.” Hạ Lê nhấc chân đong đưa dây giày đang lắc lư, “Lần đầu tiên nhìn thấy thầy ấy, tựa như thấy được bạch mã vương tử trong truyện cổ tích, tim đập siêu nhanh ý.”

Lúc ấy lớp 10 mới vừa khai giảng không lâu, bắt đầu phát sách vở mới, Hạ Lê mới lên làm lớp trưởng, còn hơi xấu hổ khi sai khiến mấy cậu bạn trong lớp, nghĩ rằng sách cũng không nhiều lắm, liền tự mình đến Phòng Giáo Vụ.

Mộ Thích Trần cũng ở trong đó, khi Hạ Lê tìm được sách của lớp 10-1 thì đúng lúc Mộ Thích Trần có việc phải đi ra ngoài, nên hai người cùng nhau rời khỏi Phòng Giáo Vụ, đi xuống lầu cùng một hướng.

Dây giày Hạ Lê bỗng tuột ra, Mộ Thích Trần liền chú ý thấy, săn sóc nói: “Bạn học à, để thầy cầm sách giúp em nhé.”

Đôi tay thon dài hữu lực tiếp nhận lấy sách vở, đống sách mà Hạ Lê ôm đến tay lên men, ở trong tay đối phương tựa hồ chẳng nặng chút nào.

Hạ Lê nhanh chóng buộc xong dây giày, nói “Cảm ơn thầy ạ”, rồi định lấy lại đống sách, nhưng Mộ Thích Trần đột nhiên nghiêng người: “Không có việc gì, em ở lớp nào, để thầy mang về luôn cho. Về sau những chuyện bê sách như này, cứ bảo các bạn nam trong lớp tới là được.”

“Không có việc gì, cũng không nặng, một mình em có thể làm được ạ.” Hạ Lê hơi xấu hổ khi để giáo viên phải bê sách hộ, định nói thêm mấy câu với Mộ Thích Trần.

Muốn hỏi xem hắn là giáo viên dạy môn gì, cũng muốn hỏi một chút xem hắn chủ nhiệm lớp nào.

Không chờ Hạ Lê hỏi ra khỏi miệng, dây giày cô lại tuột ra. Gương mặt Hạ Lê đỏ bừng, vội vàng ngồi xổm xuống cột dây giày.

“Từ từ.” Mộ Thích Trần gọi cô lại, hắn nhét sách trở lại tay Hạ Lê, sau đó vô cùng tự nhiên mà ngồi xổm trước mặt Hạ Lê, ngón tay thon dài quấn quanh dây giày trắng tinh, Mộ Thích Trần nhẹ giọng nói, “Trước như vậy, còn như vậy, vòng một vòng, sau đó đánh cái kết…… Được rồi, buộc dây giày như này sẽ không dễ dàng tuột nữa.”

Mộ Thích Trần ngẩng đầu, khóe môi treo ý cười nhàn nhạt, mi mắt cong cong dịu dàng ấm áp: “Có cần thầy làm mẫu lại lần nữa không?”

Bên tai chỉ còn tiếng rung động “Thịch thịch thịch”, Hạ Lê ôm sách cúi đầu nhìn Mộ Thích Trần, đã quên mất bản thân nên nói cái gì, chỉ bằng theo bản năng nói: “…… Không…… Không cần ạ.”

Mộ Thích Trần cười cười, đứng lên tiếp nhận sách trong tay Hạ Lê: “Vậy đi thôi, bạn học nhỏ.”

……

Hạ Lê chìm sâu trong hồi ức tỏa ra bong bóng màu hồng nhạt, Nhạc Hiểu Dao khua khua điện thoại trong túi, cảm thán nam chính ánh mắt đầu tiên đã bắt đầu câu dẫn rồi.

“Khoảng thời gian trước tớ vẫn luôn rất băn khoăn, không biết nên như thế nào xử lý này cảm giác thích này, kết quả là nghĩ lâu ơi là lâu, đến độ thành tích tuột dốc khá nhiều.”

“Hiện tại tớ đã nghĩ thông suốt.”

Hạ Lê quay đầu nhìn Nhạc Hiểu Dao, những lời thốt ra sau đó vô cùng chấn động: “Chờ tốt nghiệp xong, tớ sẽ quang minh chính đại thổ lộ với thầy ấy!”

Hạ Lê tươi cười xán lạn: “Tớ không muốn để thanh xuân của mình có bất cứ tiếc nuối nào!”

Nhạc Hiểu Dao nhìn thiếu nữ tươi cười rộng rãi, nắm lấy di động, có điểm hối hận vì không nghe Hoắc Minh, đi thẳng vào vấn đề rồi nói thẳng, trực tiếp nói cho Hạ Lê việc Mộ Thích Trần đã đính hôn.

Trong nguyên tác, Hạ Lê sau khi tốt nghiệp biểu lộ tình cảm đối với Mộ Thích Trần, rồi được như ước nguyện.

Hiện tại Hạ Lê làm ra đồng dạng quyết định, lại về với quỹ đạo vận mệnh vốn có.

Nhạc Hiểu Dao âm thầm thở dài, nhưng đó đâu phải con đường dẫn đến kết cục tốt đẹp đâu.

Lại trò chuyện thêm một lát, Nhạc Hiểu Dao lấy ra di động làm bộ lướt video, dữ liệu lớn đúng là cảm động lòng người, chẳng cần Nhạc Hiểu Dao chủ động tìm kiếm, thuật toán đã tự đẩy ngay một đoạn thích hợp.

“Tớ đi……” Nhạc Hiểu Dao ôm di động, ngồi bật dậy, kỹ thuật diễn lộ rõ vẻ hoa mỹ quá mức.

“Làm sao vậy?” Hạ Lê hiếu kỳ nói.

Nhạc Hiểu Dao bày ra bộ dáng không biết nên nói hay không, nắm chặt di động, đầy mặt bi thương mà nhìn về phía Hạ Lê.

“Sao thế?” Hạ Lê cười tiến đến bên cạnh Nhạc Hiểu Dao, nhìn về phía màn hình điện thoại.

Trong ảnh chụp có hai người giơ champagne đứng chung một chỗ, không hiện lộ ra vẻ thân mật, nhưng ngón giữa của họ lại đeo nhẫn đôi như một cách ngầm đáp lại nhau.

Khuôn mặt vừa nhớ nhung bỗng xuất hiện ở trong màn hình, vẫn là nụ cười quen thuộc đầy thoả đáng ấy, đối với bất luận kẻ nào, hắn đều bày ra bộ dáng
nho nhã lễ độ như thế.

Cô chưa bao giờ là người đặc biệt nhất.

Cũng chẳng hề có cơ hội trở thành người đặc biệt nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro