Chương 34: "Rời đi"
Vẫn là nhờ lúc trước Hoắc Minh loạn một hồi vì chuyện đoạt xá đã cho Nhạc Hiểu Dao linh cảm.
“Vừa lúc mẹ cậu muốn tìm đạo sĩ, tui liền làm bộ bị đạo sĩ hàng phục, nói với hắn rằng tui đời trước chết không nhắm mắt, cho nên mới đoạt lấy thân thể của cậu, muốn chiếm được lòng tin của người nhà cậu, sau đó làm xằng làm bậy!”
Như vậy thì cha mẹ Khúc Tiểu Khê lại chẳng ước có thể tiễn y đi cho nhanh, cũng sẽ không còn quản thành tích hay không nữa.
Khúc Tiểu Khê nhíu mày: “Cậu không có làm xằng làm bậy mà.”
“Đây chỉ là thiết lập nhân vật thôi, cũng giống như thiết lập nhân vật học bá vậy.” Nhạc Hiểu Dao không để bụng hình tượng, dù sao ở thế giới này y cũng chỉ là khách qua đường.
Khúc Tiểu Khê vẫn không đồng ý.
Hai người thương lượng sau một lúc lâu, cuối cùng kết thúc bằng thỏa hiệp của Nhạc Hiểu Dao.
Đại quất nửa đêm cào cửa, Nhạc Hiểu Dao bèn cho nó vào trong, mèo béo liền ưu nhã bước tới, rồi nhảy lên giường, cào trái cào phải, chui vào chăn, rúc vào lòng Khúc Tiểu Khê.
Khúc Tiểu Khê dù ngủ vẫn rất thành thục ôm lấy đại quất đang rúc thành cục, cọ cọ mặt vào người nó.
Nhạc Hiểu Dao liền kéo chăn giúp một người một mèo, gõ 088: “Bố à, kiếp trước Khúc Tiểu Khê có quan hệ gì với Hoắc Minh thế?”
088: “……”
Nhạc Hiểu Dao đợi một lúc lâu sau, nhưng người cha nuôi ép buộc ấy vẫn chẳng thèm để ý đến đứa con trai này, Nhạc Hiểu Dao đành phải phóng đại chiêu: “Hệ thống, ta muốn xin xác nhận tiến độ nhiệm vụ.”
088 bị bắt xuất hiện: “Ký chủ xin xác nhận tiến độ nhiệm vụ lần thứ hai, có xác nhận hay không?”
Nhạc Hiểu Dao không hề do dự: “Xác nhận.”
“Đang xác nhận tiến độ nhiệm vụ ……”
“Nhận thấy tuyến cốt truyện biến động, nội dung tiểu thuyết đổi mới ……”
“Nội dung tiểu thuyết đã được cập nhật.”
“Chúc mừng ký chủ đã trợ giúp vai chính Hạ Lê tự mình thức tỉnh tự mình ý thức đạt được cuộc sống mới hoàn toàn. Tiểu thuyết đô thị - gương vỡ lại lành《 ngược luyến tình thâm: Tổng tài xin hãy buông tay 》, hiện đã đổi mới thành đô thị - tinh anh sự nghiệp, đang được tạo tựa đề mới……”
“Tựa đề mới mang tên: 《 Vì không muốn yêu đương nên tôi đành phải điên cuồng tập trung vào sự nghiệp 》”
Nhạc Hiểu Dao:?
“Đang tạo tuyến thế giới……”
Nhạc Hiểu Dao thấy hoa mắt, trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một quyển sách, trang sách lật mở, một luồng ánh sáng được chiếu ra từ đó.
Từng màn cốt truyện yêu hận gút mắt từ trong ánh sáng ấy xẹt qua, lại vỡ vụn thành từng đốm sáng, rồi một lần nữa hợp nhất.
Nhạc Hiểu Dao nhìn thấy Hạ Lê đang đón năm mới trong trận tuyết lớn, ở góc đường chợt lóe qua bóng dáng Mộ Thích Trần, Cố Phong cười ngốc nghếch ……
Còn có…… Hoắc Văn Uyên?
……
Hôm sau, Khúc Tiểu Khê tỉnh lại, cậu trở mình, vùi mình vào một mảnh lông xù xù.
Một tiếng hắt xì lớn vang lên, làm đại quất giật mình tỉnh giấc, mèo béo hoảng hốt nhảy xuống giường, “Vèo” một cái mất dạng.
Khúc Tiểu Khê xoa mũi rồi ngồi dậy, phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng Nhạc Hiểu Dao.
Cậu giật mình, cúi đầu nhìn xuống thấy bản thân vẫn còn mặc áo sơmi tay ngắn, lại yên lòng.
Bé ma vẫn là bé ma mọi hôm, có thể trở nên trong suốt. Khúc Tiểu Khê liền phiêu ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng ngủ bên cạnh đang thì đang mở ra.
Hoắc Minh đang đứng bên bàn gọi điện thoại, còn Nhạc Hiểu Dao ngồi một bên ghế, khuỷu tay vắt ngang lưng ghế, mơ màng sắp ngủ.
Khúc Tiểu Khê gõ gõ cửa, hai người bên trong đồng thời hướng tầm mắt về phía cậu.
“Được, đã biết.” Hoắc Minh cúp điện thoại, đối Khúc Tiểu Khê nói, “Sớm.”
Khúc Tiểu Khê đi vào phòng ngủ Hoắc Minh, Nhạc Hiểu Dao vừa chống cằm vừa vẫy tay với cậu, vui vẻ nói: “Khúc Tiểu Khê, nhiệm vụ của tui hoàn thành rồi, hôm nay liền có thể rời đi!”
“Khúc Ca mới vừa gọi điện thoại tới, nói dì đã tìm được đạo sĩ.” Hoắc Minh nói tiếp.
Mẹ Khúc rất quyết đoán, chỉ cần tin tưởng lời Khúc Ca nói là lập tức hành động, sáng sớm hôm nay lập tức thỉnh đạo sĩ Hoa Thanh điện xuống núi.
Nhạc Hiểu Dao ngáp một cái: “Còn may là tối hôm qua đã thức đêm xác nhận nhiệm vụ, vậy cũng không cần phải mất công tìm thời cơ rời đi nữa.”
Tại Khúc gia.
Vừa vào cửa, Nhạc Hiểu Dao liền thấy hai vị đạo sĩ một già một trẻ quen thuộc.
Lão đạo sĩ mỉm cười hiền từ: “Chào tiểu thí chủ, ta tới đây giúp mẹ con xem phong thủy nhà.”
Nhạc Hiểu Dao: “……”
Còn tưởng rằng y vừa vào cửa sẽ bị hàng phục luôn chứ.
Lão đạo sĩ hiển nhiên rất có nguyên tắc: “Ta cần đến phòng của con xem, khả năng còn muốn hỏi con mấy vấn đề, tiểu thí chủ thấy thế nào, không bất tiện chứ?”
Mẹ Khúc ngồi trên sô pha ngẩng đầu, bà lẳng lặng nhìn Nhạc Hiểu Dao một lát, đạm thanh nói: “Dẫn hai vị sư phó lên nhìn xem đi.”
Vì thế Nhạc Hiểu Dao gật đầu, lại xoay người vẫy vẫy tay với Hoắc Minh, rồi dẫn hai vị đạo sĩ lên lầu.
“Sao anh cũng có mặt ở đây vậy?” Khúc Ca hỏi.
Hoắc Minh mặt không đổi sắc: “Anh sợ cậu ta nhận ra điều không ổn, nửa đường chạy trốn, bèn tự mình đưa cậu ta đến đây.”
Khúc Ca: “……”
Mẹ Khúc nghe Khúc Ca nói, người đầu tiên phát hiện ra con trai bà không thích hợp chính là cậu bạn cùng bàn của con.
“Bạn học à, ngồi xuống trước đi. Cảm ơn cháu đã quan tâm tới Tiểu Khê.” Đáy mắt mẹ Khúc có quầng thâm nhàn nhạt, hiện ra mỏi mệt.
Hoắc Minh nhìn bà một cái, lắc lắc đầu tỏ vẻ không phiền, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Trên lầu, lão đạo sĩ cầm cái la bàn, làm bộ đang đánh giá phòng, thực tế vẫn luôn đang âm thầm quan sát Nhạc Hiểu Dao.
Lão đạo sĩ lần đầu tiên đến trung học Đức Dục liền cảm thấy gương mặt lẫn tướng mạo này rất quen thuộc, ông lại dẫn tiểu đồ đệ đi hai lần mới dám xác nhận, đứa nhỏ này chính là đứa trẻ được bế lên núi mười bảy năm trước.
Năm đó lão đạo sĩ làm theo lời trụ trì, giao một viên ngọc bội của hoa thanh điện cho đối phương.
Lão còn nhớ rõ khi đó hai mắt Khúc Tiểu Khê vô thần, vừa dại ra vừa an tĩnh. Lão đạo sĩ chỉ nhìn ra được linh hồn Khúc Tiểu Khê trời sinh có bệnh nhẹ, chờ thời cơ tới, sẽ có cơ duyên khôi phục.
Hiện giờ xem ra Khúc Tiểu Khê đã khôi phục bình thường, lão đạo sĩ một chút cũng nhìn không thấu vận thế của đối phương. Cho dù là bị đoạt xá, cũng nên có vận thế của kẻ đoạt xá mới đúng.
Một già một trẻ vây quanh Nhạc Hiểu Dao ngoài sáng trong tối đánh giá, lão đạo sĩ khụ một tiếng, cất la bàn, mở miệng nói trước: “Tiểu thí chủ, có thể để ta nhìn xem chỉ tay của con được không?”
Nhạc Hiểu Dao căng thẳng nắm chăht tay trái trước ngực, y chậm rãi vươn tay về phía trước, khi chưa kịp mở tay ra, lại đột nhiên rụt tay về.
Khi ngẩng đầu lên, mắt Nhạc Hiểu Dao đã ngấn lệ, y dựa theo kịch bản đã bàn với Khúc Tiểu Khê, vừa khóc vừa than thở với lão đạo sĩ: “Đại sư, là tôi sai, tôi không nên chiếm thân xác người khác!”
Lão đạo sĩ: “……?”
Chờ đã, ông cũng chưa nhìn ra cái gì mà.
Nhạc Hiểu Dao mặc kệ ông có xem ra sự khác thường hay không, lại nói có hệ thống che chắn, lão đạo sĩ nhiều lắm cũng chỉ coi y giống như kẻ vô danh.
Nhạc Hiểu Dao kể về thân thế thê thảm mà mình đã bịa ra tối hôm qua: “Ai, tôi chỉ là quá yêu thích việc học, trước đây không được học hành, chỉ có thể học trộm ở khắp nơi, kết quả khiến bản thân mệt chết. Biến thành quỷ ngược lại có thể ở trung học nghe ké, tôi mơ ước được thi một lần, nhìn xem trình độ của bản thân rốt cuộc đến đâu.”
“Thế rồi, liền gặp phải đứa con của nhà này gặp tai nạn xe cộ ở trước cổng trường học. Đứa nhỏ này hồn nhẹ, một chút đã bị đâm bay ra ngoài, tôi không nghĩ nhiều, liền dùng thân thể cậu nhóc.”
Lão đạo sĩ nghe xong vô cùng sửng sốt, tiểu đạo sĩ quở trách: “Ngươi chiếm thân thể này, vậy chủ nhân thân thể này làm sao bây giờ? Hồn phách không chỗ để đi, tùy thời có khả năng tiêu tán, này có khác gì gi/ết người đâu!”
“Tiểu sư phó đừng có gấp.” Nhạc Hiểu Dao nắm lấy tay tiểu đạo sĩ, “Nói ra cũng kì lạ, hồn phách Khúc Tiểu Khê kia có một ngày bỗng trở về với thân thể này, chỉ là tôi tương đối lợi hại, đem cậu ta áp chế mà thôi.”
“Hiện giờ tâm nguyện của tôi đã hoàn thành, lại bị hai vị đạo trưởng lợi hại là các ngươi nhìn ra chân thân, tôi liền đem thân thể trả Khúc Tiểu Khê, rồi đi đầu thai chuyển thế thôi!”
Tiểu đạo sĩ cố sức rút tay mình ra: “Ai nhìn ra chân thân của ngươi cơ chứ, ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào!”
Nhạc Hiểu Dao: “Tại hạ cùng lắm chỉ là một kẻ bình thường yêu thích học tập thôi!”
Lão đạo sĩ: “……”
Lão đạo sĩ cắt ngang hai người chỉ miệng toàn nói phét kia, lão hỏi: “Tiểu thí chủ, ý của ngươi là, ngươi chủ động rời đi, Khúc Tiểu Khê có thể trở lại?”
“Vâng.” Nhạc Hiểu Dao một giây sau bỗng trở nên ngoan ngoãn, y nói, “Sư phó, ngài nói cho người nhà Khúc Tiểu Khê một tiếng đi. Trong khoảng thời gian này vẫn luôn chiếm thân thể Khúc Tiểu Khê, thật sự là quá xấu hổ.”
Lão đạo sĩ vuốt râu, ánh mắt sâu xa mà nhìn chằm chằm Nhạc Hiểu Dao một lúc lâu, nhắm mắt lắc đầu, thở dài nói: “Thôi được rồi.”
Lão đạo sĩ quay ngươig rời đi, tiểu đạo sĩ nhìn quanh, đuổi kịp sư phụ của mình: “Không phải chứ sư phụ, ngài thật sự tin một hồi bậy bạ kia của hắn ạ?”
Lão đạo sĩ không đáp: “Ta hỏi con, đôi mắt của con nhìn mất nửa ngày, có nhìn ra hắn có bất luận vấn đề gì không?”
“Con không thấy có gì sai, nhưng!……”
Giọng lão đạo sĩ từ từ truyền đến: “Đồ nhi à, sư phụ lại dạy con một điều, đó chính là tham không phá sự, chớ có cường tham (nếu không hiểu thì đừng cố)…… Giống như lấy trứng chọi đá vậy, hỏng mắt thì nhỏ, nhưng mất đi đạo tâm thì coi như xong đời……”
……
Khúc Tiểu Khê hỏi: “Cậu không xuống nữa sao?”
Nhạc Hiểu Dao trả lời: “Không xuống nữa.”
Nhạc Hiểu Dao ngồi ở trên giường, bên cạnh là Khúc Tiểu Khê.
Y nói: “Tui đã giúp cậu hỏi qua 088, nó vẫn không muốn nói đời trước từng xảy ra cái gì. Nhưng nó bảo cậu không cần lo lắng, kiếp trước đã thành quá khứ, đối với cậu cùng Hoắc Minh, đều sẽ không ảnh hưởng. Cậu hiện tại có được năng lực, chờ cậu tỉnh lại, cũng sẽ dần dần tiêu tán.”
“Sẽ thấy tiếc chứ?” Nhạc Hiểu Dao hỏi.
Khúc Tiểu Khê lắc đầu: “Năng lực, không quan trọng.”
Nhạc Hiểu Dao dự đoán được sẽ là đáp án này, y cười nói: “Được, vậy hãy quý trọng những gì đang có nhé.”
“Thật sự là không định tạm biệt bọn họ sao?…… Hạ Lê, còn có Cố Phong nữa.” Khúc Tiểu Khê nhìn gương mặt trước mắt giống y hệt mình, có chút tiếc nuối vì cậu không thể nhìn thấy dung mạo thật của Nhạc Hiểu Dao.
Trên mặt Nhạc Hiểu là nụ cười tiêu chuẩn thường thấy, vô cùng xán lạn, rất dễ mến.
Y giơ tay véo má Khúc Tiểu Khê, nói: “Lần này Hạ Lê thật sự sẽ có được tương lai thuộc về cậu ấy, yên tâm đi, cậu ấy và Cố Phong đều sẽ ổn thôi. Cậu và Hoắc Minh cũng vậy, chờ tui trở lại thế giới của mình, sẽ nhớ hai người lắm.”
“Đúng rồi, tui có thể giới thiệu cậu cho em gái tui chứ, với thân phận là bạn thân nhất của tui được không?”
Khúc Tiểu Khê đồng ý: “Đương nhiên.”
Khúc Tiểu Khê nói: “Cậu cũng là bạn thân của tớ.”
Nhạc Hiểu Dao tỏ ra đáng thương: “Không phải thân nhất sao?”
Khúc Tiểu Khê rối rắm: “Nhưng…… Còn có Hoắc Minh.”
“Ha ha ha……” Nhạc Hiểu Dao cười ngã người trên giường, “Vậy thì tui vẫn là thân nhất.”
Nhạc Hiểu Dao đá văng dép lê, dịch đến giữa giường nằm, y đối Khúc Tiểu Khê nói: “088 nói, chờ cậu trở lại thân thể của mình, khả năng sẽ sinh bệnh một đoạn thời gian, không phải sợ.”
Khúc Tiểu Khê lắc đầu: “Tớ sẽ không sợ đâu.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nhạc Hiểu Dao cong cong mắt, “Vậy tui đi nhé.”
Khúc Tiểu Khê nhìn y.
Nhạc Hiểu Dao nhắm mắt lại, nói: “Tiểu Khê, gặp được cậu tui rất vui.”
……
Bóng tối bao trùm lấy Nhạc Hiểu Dao, y quay đầu lại một lần cuối, khi nhìn thấy linh hồn Khúc Tiểu Khê về với thân thể mình, y mới yên lòng, để dòng dữ liệu dẫn y trở về trạm trung chuyển nhiệm vụ.
“Bố à, hiện tại bố có thể nói cho con biết chuyện giữa Khúc Tiểu Khê và Hoắc Minh rốt cuộc là như thế nào được chứ?”
Trong tuyến thế giới《 Vì không muốn yêu đương nên tôi đành phải điên cuồng tập trung vào sự nghiệp 》, Nhạc Hiểu Dao thậm chí thấy được Hoắc Văn Uyên, nhưng lại không thể nhìn thấy bóng dáng Hoắc Minh và Khúc Tiểu Khê.
Thật giống như bọn họ cũng chưa từng xuất hiện bên cạnh Hạ Lê.
Nhạc Hiểu Dao lại nghĩ đến một chuyện mà y vẫn luôn rất nghi hoặc, thiết lập Hoắc Minh như vậy, còn là bạn cùng lớp Hạ Lê, vì sao chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết?
Còn có Khúc Tiểu Khê, trợ giúp bạn học đặc thù cần được chiếu cố, có thể dễ dàng thể hiện ra tính cách thiện lương của nữ chính, độ dài của tình tiết học đường trong《 ngược luyến tình thâm: Tổng tài xin hãy buông tay 》cũng không phải ngắn, nhưng lại chẳng đề cập qua trong lớp có bạn học trí lực chướng ngại.
Trở lại thế giới hệ thống, 088 không cần lại lo lắng bị ý thức vô hình nghe được nói chuyện, nó thấy Nhạc Hiểu Dao thật sự tò mò, liền thoải mái kể cho y nghe.
“Tổng bộ hệ thống thời trước từng xảy ra một hồi thay đổi quyền lực, lúc ấy tất cả thế giới lớn nhỏ đều rơi vào hỗn loạn rung chuyển, Khúc Tiểu Khê trong lúc ấy chui qua thời không, mang theo một người, vào tổng bộ hệ thống xuyên thư.”
“Thế giới gốc của Khúc Tiểu Khê, so với thế giới của cậu thì cao hơn không ít cấp bậc. Cậu ta là người có hy vọng đột phá vị diện nhất ở thế giới kia, để đạt đến một cấp độ cao hơn.”
“Nhưng cậu ta vẫn bại bởi vận mệnh, bại bởi Thiên Đạo, cuối cùng bị ý chí thế giới nuốt chửng, trở thành năng lượng vận chuyển của thế giới kia.”
“Thẳng đến khi tổng bộ hệ thống nội đấu, Khúc Tiểu Khê nắm lấy cơ hội, thoát ly khỏi thế giới gốc, chủ động giáng xuống một chiều không gian thấp hơn, tiến vào thế giới trong sách.”
Nhạc Hiểu Dao ngơ ngẩn nói: “Người mà cậu ấy mang theo, chẳng lẽ là Hoắc Minh?”
“Đúng vậy.” 088 trả lời, “Linh hồn và tu vi của Khúc Tiểu Khê bị ý chí thế giới nuốt hết, chính ngọc bội của Hoắc Minh đã thu thập linh hồn đã dung nhập thiên địa của cậu ta, đem tất cả hội tụ một lần nữa, ôn dưỡng, mới làm Khúc Tiểu Khê có cơ hội thoát khỏi khống chế của ý chí thế giới.”
“Cậu ta có thể cường chống không khuất phục với ý chí thế giới, cũng là vì có người mỗi một đời đều cầm ngọc bội đợi cậu ta, chờ đến hết quãng đời cô độc còn lại, vĩnh viễn cô độc một mình. “
“Ngọc bội…… khấu bình an trên cổ tay Khúc Tiểu Khê?”
“Đó là một phần nhỏ của ngọc bội. Khúc Tiểu Khê phân ngọc bội thành rất nhiều khối, mỗi một khối đều phong ấn một chút lực lượng của cậu ta, phân tán ở mỗi thế giới khác nhau, trở thành phương tiện để cậu ta tìm được Hoắc Minh.”
Nhạc Hiểu Dao kinh ngạc: “Mỗi thế giới khác nhau ư?”
088 bất đắc dĩ: “Thế giới có duy độ thấp căn bản không chịu tải được năng lượng khổng lồ của Khúc Tiểu Khê, chỉ có thể để thật nhiều thế giới nhỏ cùng nhau gánh vác. Nói cách khác, Khúc Tiểu Khê và Hoắc Minh còn sẽ tương ngộ ở rất nhiều thế giới, gặp lại, đi xong cuộc đời bình đạm nhưng có thể hỗ trợ lẫn nhau cả đời.”
“Tuyến thế giới bắt giữ không được bọn họ, là bởi vì Khúc Tiểu Khê đã thiết lập kết giới từ trước.”
088 giải thích: “Tôi không ở thế giới nhiệm vụ nói với cậu này đó, là sợ Khúc Tiểu Khê nhớ lại những chuyện không nên nhớ. Nhỡ cậu ta thay đổi tâm nguyện, lại muốn tập hợp lực lượng một lần nữa, trở lại thế giới cao duy, sẽ mang rất nhiều biến động tới vô vàn thế giới nhỏ, đối với bộ xuyên thư tới nói là phiền toái không nhỏ.”
“Cậu ấy sẽ không làm thế đâu.” Nhạc Hiểu Dao khẳng định nói.
“Cậu ấy rất thích cuộc sống hiện tại…… Bởi vì có Hoắc Minh ở đó.”
……
……
……
Khúc Tiểu Khê đã mơ một giấc mơ rất rất dài.
Cậu mơ thấy bản thân du đãng trong thiên địa rộng lớn vô ngần, dường như tự do tự tại, lại giống như, chỗ nào cũng không đi được.
Hoàng hôn nóng rực thiêu thấu nửa bầu trời, Khúc Tiểu Khê trôi dạt đến một cái cây.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy một cái chân từ trên cây rũ xuống, đung đưa một cách tùy tiện.
Chàng trai tuấn tú chẳng hề quy củ mà ngồi trên cây, nghiêng trái nghiêng phải, như là sẽ rơi xuống bất kì lúc nào.
Khúc Tiểu Khê ở một bên xem đến có chút gấp gáp, muốn nâng chàng trai lên, để hắn ngồi ngay ngắn.
Chàng trai không biết tốt xấu ấy lại trực tiếp nằm ngả người xuống trên cây.
Chàng trai giơ nắm đấm về phía hoàng hôn xa xa, ngón tay thon dài buông lỏng, một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, trơn tru như mỡ cừu, rơi ra khỏi lòng bàn tay hắn, được buộc bằng sợi dây ở gốc ngón giữa, lắc lư trong không khí.
Ngọc bội tắm mình trong hoàng hôn đang buông xuống, được mạ lên bởi ánh sáng ôn nhuận.
“Mình rốt cuộc…… Quên mất cái gì……” Chàng trai lẩm bẩm hỏi ngọc bội.
Một làn gió chiều mềm nhẹ bất chợt thổi qua khu rừng, giống như không tiếng động đáp lại.
Khúc Tiểu Khê trong mơ theo làn gió này, đi lên trên cây, đến bên cạnh chàng trai.
Cậu mơ thấy bản thân nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má chàng trai.
……
……
……
Khúc Tiểu Khê mơ màng mở mắt ra, nhận ra mình đang nằm ở bệnh viện.
Cậu chợt có sở giác, mà cúi đầu nhìn xuống tay. Trên cổ tay kia là cái khấu bình an ngọc không biết đã vỡ thành hai nửa từ khi nào, nằm ở mép giường.
Tác giả có lời muốn nói:
Tên truyện《 Vì không muốn yêu đương tôi đành phải điên cuồng tập trung sự nghiệp 》 là do tôi không thể nghĩ được tên nên nói bừa ( đỉnh nắp nồi )
Tương lai mở ra cho Hạ Lê, mọi người tự do tưởng tượng…… Phiên ngoại khả năng còn sẽ nhắc tới một chút về cô và Cố Phong, nhưng cũng chỉ là đến đại học.
Nếu yêu cầu chắp vá quá nhiều, thật ra có khả năng sẽ có một phiên ngoại riêng.
Nhưng mà trước mắt còn không xác định! ( khiêng nắp nồi lên rồi nhanh chóng chạy trốn )
Phòng hờ: Chương này không phải kết thúc chính văn đâu! ( chương sau nhé)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro