Chương 6:"Nhiệm vụ"

Editor: Tờ Tờ

--------------

Khúc Tiểu Khê có nhiều nghi hoặc, người xuất hiện ở trong thân thể cậu là ai? Sẽ chiếm dụng thân thể cậu bao lâu? Người này còn sẽ rời đi sao? Cùng với......

"Chờ cậu đi rồi...... Tớ sẽ đi nơi nào?"

Một âm thanh điện tử lạnh băng vang lên, trả lời Khúc Tiểu Khê nghi vấn: "Ký chủ, mục đích của cậu chỉ là làm nhiệm vụ, nguyên thân sớm đã tử vong, việc cậu rời đi cũng giúp cho vận mệnh của hắn trở lại kết cục vốn có mà thôi."

Khúc Tiểu Khê còn đang gian nan mà lý giải những lời này thì [ Khúc Tiểu Khê ] đã trả lời: "Cậu ấy vốn có kết cục là tử vong do tai nạn xe cộ, tôi đến giúp mọi người lầm tưởng cậu ấy trở nên thông minh, rồi bỗng chết đột ngột. Tựa như mới vừa có chút hy vọng, lại đem hy vọng này hoàn toàn bóp tắt, đối với người nhà của cậu ấy thật sự quá tàn nhẫn."

"Chết vì tai nạn xe cộ, nguyên thân cũng chỉ là tên ngốc chạy loạn tự hại chết mình thôi, nói ra cũng thật buồn cười. Trở nên thông minh sau lại chết đột ngột, càng như thế càng dễ dàng đạt được thương cảm của mọi người, đối với người của Khúc gia cũng là chuyện tốt." Âm thanh điện tử không hề phập phồng mà nhắc nhở "Ký chủ, thứ tôi nói thẳng, cậu hoàn toàn không cần phải vì vận mệnh của một nhân vật nhỏ bé mà cảm thấy thổn thức."

Khúc Tiểu Khê nhẹ nhàng chớp chớp lông mi: "...... Chết......?"

"Được được được, nhiệm vụ, tranh thủ thời gian làm nhiệm vụ đúng không?" [ Khúc Tiểu Khê ] ôm hồ ly thú bông, xoay người lấy di động trên giường, trong miệng lẩm bẩm "Hệ thống, ngươi cũng thật vô nhân tính nha."

Vị kia được [ Khúc Tiểu Khê ] gọi là "Hệ thống" không có lên tiếng đáp lại.

Khúc Tiểu Khê nhỏ giọng nói: "Ngài hệ thống ơi."

"......"

Không người đáp lại.

Quả nhiên vẫn là nghe không thấy tiếng của cậu sao?

Khúc Tiểu Khê đứng lên, đi đến mép giường, dạo vòng quanh [ Khúc Tiểu Khê ] một lượt, lại đi một vòng, vẫn không thể tìm được bóng dáng của hệ thống.

Khúc Tiểu Khê không phải lần đầu tiên nghe được tiếng điện tử kỳ quái kia.

Khi ở bệnh viện [ Khúc Tiểu Khê ] từng cùng hệ thống nói chuyện qua, bọn họ đàm luận một ít Khúc Tiểu Khê nghe không hiểu đề tài. Cái gì nhiệm vụ, cẩu huyết văn, truy thê hỏa táng tràng.

Tất cả đều là Khúc Tiểu Khê không quen thuộc từ ngữ.

Hệ thống và Khúc Tiểu Khê hiện tại giống nhau, là một thứ tồn tại nhưng không thể nhìn, không thể sờ thấy. Ngay từ đầu Khúc Tiểu Khê còn sẽ đi quanh [ Khúc Tiểu Khê ], ý đồ tìm ra xem y giấu hệ thống ở nơi nào, sau lại thật sự tìm không thấy, bèn từ bỏ.

Đây cũng là nhóc ngốc thói quen. Không hiểu được chuyện gì: bỏ qua.

(Truyện được đăng trên w@ttp@d: Tot0887, đọc và ủng hộ chứ đừng reup)

Chẳng sợ [ Khúc Tiểu Khê ] không mở miệng cũng có thể phát ra âm thanh cùng hệ thống giao lưu, Khúc Tiểu Khê cũng không còn thấy kỳ quái, sẽ chỉ ở một bên nghe một chút bọn xem họ đang nói cái gì.

Dù dành hầu hết thời gian nghe, cậu vẫn cứ như lọt vào trong sương mù.

Nhưng giờ phút này Khúc Tiểu Khê lại muốn bắt được hệ thống ấy, cẩn thận hỏi một chút xem nó nói vậy có ý tứ gì.

Cái gì gọi là "Chết hôm tai nạn xe cộ"?

Khúc Tiểu Khê không xác định mà nhìn nhìn thân thể nửa trong suốt của mình, hoang mang nghĩ liệu con người sau khi chết sẽ trở nên giống cậu như vậy hay không.

Cậu thật sự...... Đã chết sao?

"Hệ thống."

[ Khúc Tiểu Khê ] đột nhiên lên tiếng, dọa Khúc Tiểu Khê nhảy dựng. Cậu lui về phía sau vài bước, cách [ Khúc Tiểu Khê ] xa chút.

"Nam chính thật sự vô tội sao?" [ Khúc Tiểu Khê ] lướt lướt di động, lười nhác nói.

"Ký chủ, thế giới trước tôi từng nói qua, chuyện này không quan trọng. Chữa trị phần kết cốt truyện, giúp chuyện xưa có một cái kết cục mới tốt đẹp chính là việc cậu nên làm."

Khúc Tiểu Khê từ bình đạm điện tử âm nghe ra vài phần không kiên nhẫn: "Cậu không cần đi tăng cường chuyện xưa tính lộ tuyến, chỉ cần chuyên tâm xoát số lượng, nhanh chóng đạt tiêu chuẩn, cậu cũng có thể sớm một chút trở lại thế giới của chính mình."

[ Khúc Tiểu Khê ] không hề nhiều lời, trong phòng lại khôi phục an tĩnh.

Khúc Tiểu Khê hoang mang mà lặp lại: "Cốt truyện? Chuyện xưa?"

Chưa đến 10 giờ, [ Khúc Tiểu Khê ] ngáp một cái, lấy cốc sữa bò ở đầu giường, uống hai ngụm thở dài: "Đồng hồ sinh học của thân thể này quá chuẩn, bệnh mất ngủ của tôi đều bị trị hết."

Một phen rửa mặt, tắt đèn đầu giường, căn phòng hoàn toàn tối sầm xuống, ánh trăng nhẹ nhàng xuyên thấu qua bức màn chiếu ra những tia sáng mơ hồ, [ Khúc Tiểu Khê ] hô hấp dần trở nên vững vàng.

Từ lúc thành "ma" Khúc Tiểu Khê ngược lại không dễ buồn ngủ như trước nữa.

Cậu ngồi ở mép giường, giơ tay sờ sờ bé hồ ly bị [ Khúc Tiểu Khê ] ôm vào trong ngực. Không có chạm được đến lông xù khiến người an tâm, cậu như đang đối với không khí phất phất tay.

Khúc Tiểu Khê lùi về một góc, ôm lấy chính mình đầu gối.

Cậu có rất nhiều lời nói muốn hỏi, muốn hỏi cậu có phải hay không thật sự đã chết, muốn hỏi [ Khúc Tiểu Khê ] cùng hệ thống sau khi rời khỏi thân thể cậu thì cậu sẽ hoàn toàn biến mất sao, muốn hỏi cậu nếu tự dưng trở nên thông minh, lại đột nhiên chết...... Khúc Ca sẽ càng chán ghét cậu sao?

......

Khúc Tiểu Khê bất tri bất giác dưới ánh trăng mơ màng ngủ.

Cậu mơ thấy cũng trong một đêm mờ ảo, ba ba bảo a di đem toàn bộ thú bông trong phòng bé Tiểu Khê ném hết đi, quát "Lớn như vậy còn ôm thú bông ngủ, không khác gì một đứa con gái, ra cái thể thống gì."

Bé Tiểu Khê vẫn luôn khóc, luôn khóc, a di luôn mắng bé là đồ ngốc một phen giật lấy con thú bông trong tay bé.

Bé Tiểu Khê vội ôm con khác, a di liền đi theo để đoạt lấy.

Một cái lại một cái, bé Tiểu Khê ôm vào trong lòng ngực mỗi một cái thú bông, đều bị lấy đi.

Nhóm thú bông bị đóng gói vào một cái túi đen lớn, bé Tiểu Khê khóc nháo không ngừng nên bị nhốt ở phòng ngủ trống rỗng.

Cái gì cũng không bắt được cùng cảm giác sợ hãi làm bé Tiểu Khê vội trốn vào trong bức màn, những hạt tro bụi li ti bị chấn động đến nỗi rơi xuống, bé Tiểu Khê nhịn không được ho sặc sụa, nhưng bé chỉ có thể càng sợ hãi mà túm chặt
bức màn, đem chính mình vây lấy, phảng phất chỉ cần giấu bản thân đi thì sẽ không có người có thể lại thương tổn bé nữa.

Dần dần, bé Tiểu Khê khóc mệt rồi. Bé ở bức màn bọc ra cả người toàn mồ hôi, thấp giọng khóc nức nở, trong đầu cũng ngốc ngốc, trong mơ hồ tựa như bé nghe thấy có người mở cửa phòng ngủ.

Bức màn đong đưa, bé Tiểu Khê lại xê dịch vào chỗ sâu hơn.

"Đừng trốn, tôi nhìn thấy anh rồi." Non nớt thanh âm vang lên, Khúc Tiểu Khê vang lên tiếng nấc nghẹn ngào.

Bức màn dày nặng bị kéo ra, tám tuổi Khúc Ca nghiêm khuôn mặt nhỏ từ trên cao nhìn xuống mà nhìn Khúc Tiểu Khê: "Ra đây."

Bé Tiểu Khê lại ủy khuất mà rớt nước mắt, bé dịch bức màn ra một xíu, xoa xoa đôi mắt, đem chính mình xoa thành bé mèo hoa.

Bé Khúc Ca lấy ra tờ giấy ăn, ghét bỏ mà cọ cọ bé Tiểu Khê mặt, ra lệnh: "Đừng khóc."

Một cục lông xù xù màu trắng bị nhét vào trong lòng ngực bé Tiểu Khê, bé cúi đầu, ngơ ngác nói: "...... Hồ ly."

"Còn biết đây là hồ ly à." Bé Khúc Ca dùng hai đầu ngón tay nhấc lên tờ giấy dính đầy nước mũi của bé Tiểu Khê, cô bé đem bức màn kéo gọn gàng, lại dắt Khúc Tiểu Khê lên giường, chậm rãi nói, "Ai hỏi thì bảo đây là hồ ly của tôi để tạm trong phòng của anh, nhớ rõ chưa?"

Khúc Tiểu Khê vô cùng trân trọng mà ôm hồ ly rúc ở trong chăn, "Ưm" một tiếng giọng mũi.

"Ngốc chết đi được"

Nói thế nhưng bé Khúc Ca vẫn giúp bé Tiểu Khê dém lại góc chăn.

......

Kỳ thật thú bông của Khúc Tiểu Khê vốn là của Khúc Ca.

Cha mẹ ngẫu nhiên sẽ mang Khúc Ca đi tham gia một vài buổi tụ hội lấy trẻ con làm cớ, người lớn sẽ giúp các cô bé chuẩn bị nhưng món quà đơn giản là thú bông cùng Babi, Khúc Ca không thích này đó, nhưng thật ra có thể lấy tới ứng phó nhóc ngốc luôn dính lấy cô.

Mỗi khi Khúc Tiểu Khê lại tới túm vạt áo Khúc Ca hoặc là nắm tay Khúc Ca, Khúc Ca liền sẽ đưa cho cậu một con thú bông. Nhóc ngốc sẽ đưa hai tay ôm lấy thú bông, có thể một mình an tĩnh mà ngẩn ngơ một hồi lâu, thẳng đến khi Khúc Ca kéo lại dòng suy nghĩ bay xa của ông anh ngốc nhà mình thì cậu mới phản ứng lại. 

Khúc Ca thường mắng Khúc Tiểu Khê ngốc, cũng không thích Khúc Tiểu Khê giống như bọ theo đuôi đi theo cô nàng.

Nhưng Khúc Ca sẽ lấy ra hồ ly thú bông mà bạn tốt đưa cho cô để an ủi Khúc Tiểu Khê, cũng sẽ nghĩ cách lưu trữ chứng cứ a di lén nhục mạ Khúc Tiểu Khê giao cho ba mẹ, khiến cho bọn họ phải đổi người.

Khúc Tiểu Khê không hy vọng Khúc Ca càng chán ghét cậu.

Nếu, [ Khúc Tiểu Khê ] có thể vẫn luôn ở thân thể cậu, vẫn luôn trở lên thông minh như vậy, không cần đòi hỏi Khúc Ca chăm sóc cùng bảo hộ, còn có thể giúp Khúc Ca ngăn trở cha mẹ quá mức trầm trọng chờ mong.

...... Khúc Ca sẽ cảm thấy vui vẻ sao?

......

Vì để làm rõ [ Khúc Tiểu Khê ] xuất hiện trong thân thể mình đến tột cùng là người nào, Khúc Tiểu Khê bắt đầu nghiêm túc nghe [ Khúc Tiểu Khê ] cùng hệ thống đối thoại, chẳng sợ tạm thời lý giải không được, cũng nỗ lực ghi nhớ hai người nói chuyện nội dung, chờ đêm khuya tĩnh lặng lại chậm rãi phân tích.

Nghe một câu lại một câu lặp lại rồi cân nhắc xuống dưới, Khúc Tiểu Khê đại khái đã hiểu [ Khúc Tiểu Khê ] cùng hệ thống mục đích.

Theo [ Khúc Tiểu Khê ] nói, Khúc Tiểu Khê vị trí thế giới là một quyển tiểu thuyết cụt đuôi, thuộc thể loại thanh xuân bi thương, có yếu tố bá đạo tổng tài và truy thê hỏa táng tràng.

[ Khúc Tiểu Khê ] cùng hệ thống đến đây, là vì thay đổi vận mệnh nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, đưa cốt truyện đi đến hợp lý kết cục, nhằm xoa dịu sự tức giận của độc giả.

Khúc Tiểu Khê nghe mà mơ mơ hồ hồ, tự hỏi ba ngày cường độ cao, khiến bé AI suýt chút nữa thiêu hỏng cpu của mình

Tóm lại, quan sát hồi lâu, Khúc Tiểu Khê biết giai đoạn hiện tại mục tiêu của [ Khúc Tiểu Khê ] là tiếp xúc nữ chính, cùng nữ chính xây dựng quan hệ tốt.

Mà vị nữ chính của cuốn văn học thanh xuân bi thương, tương lai sẽ cùng bá tổng lôi lôi kéo kéo ái hận không dứt cẩu huyết tiểu thuyết, chính là lớp trưởng 12A1-- Hạ Lê.

"Lớp trưởng, tớ muốn tìm cậu hỏi vài vấn đề, có phải hay không quá làm phiền cậu." [ Khúc Tiểu Khê ] ghé vào trên bàn, nghiêng đầu đối Hạ Lê cười cười.

Hạ Lê kiên nhẫn mà đem đề toán học cấp 2 mỗi một cái giải đáp bước đi mở ra viết rõ, dùng bút chọc chọc [ Khúc Tiểu Khê ] cánh tay: "Không quấy rầy, tớ vừa lúc củng cố cơ sở, mau thẳng người lên xem đề."

[ Khúc Tiểu Khê ] ngồi thẳng lên chút, tới gần tỏ ra vài phần nghiêm túc mà nghe Hạ Lê giảng đề.

Cách đó không xa.

"...... Có đề không hiểu nhưng lại không biết hỏi tôi, ngốc."

"Không ngốc." Khúc Tiểu Khê đáp lời, "Cậu ấy đang làm nhiệm vụ."

Hoắc Minh càng nhìn càng thấy hai người hàng phía trước không vừa mắt, hắn dứt khoát đứng lên, hướng chỗ ngồi Hạ Lê đi đến.

Khúc Tiểu Khê chưa kịp dịch lại, bị đôi chân dài kia đạp lên người.

Đạp lên không khí cũng coi như đạp cậu.

"Cậu mới là đồ ngốc." Khúc Tiểu Khê hướng bóng dáng Hoắc Minh phình phình mặt, lại như chú vịt con bẹp miệng nói, "...... Cậu ấy rõ ràng không phải tớ."

......

"Đội ơn cậu, lớp trưởng! Trưa nay tớ mời cậu ăn cơm nhé?" [ Khúc Tiểu Khê ] lấy lại quyển sách luyện tập cấp 2, mời Hạ Lê.

"Mời khách thì thôi." Hạ Lê vỗ tay một cái, từ bàn học lấy ra một cái kẹp giấy bản kẹp, lộ ra một nụ cười sang sảng với [ Khúc Tiểu Khê ] "Sắp tới đại hội thể thao rồi, cậu báo cái hạng mục đi!"

[ Khúc Tiểu Khê ]: "......"

Ăn ké chột dạ, của cho là của nợ. Mỗi ngày dính lớp trưởng hỏi đông hỏi tây, thời khắc mấu chốt liền phải bị kéo đi thế mạng.

[ Khúc Tiểu Khê ] mặt ủ mày ê nhìn hạng mục báo danh, có phần lo lắng cho cơ thể hàng năm không vận động của nhóc ngốc có thể hay không tham gia đại hội thể thao...... Trọng điểm ở chỗ nếu lấy được cái thứ hạng đếm ngược thì quá mất mặt.

Hạ Lê thấu hiểu lòng người nói: "Không cần lo, năm cuối quan trọng ở việc tham dự, đem danh sách báo đầy là được, không cần lấy thành tích."

Đầu tiên loại bỏ chạy bộ, thân thể Khúc Tiểu Khê khẳng định lao lực.

[ Khúc Tiểu Khê ] đối với mấy cái hạng mục nhỏ do dự, cuối cùng đem ánh mắt đặt ở ô nhảy cao.

...... Học sinh trung học giống nhau đều không thể nào nhảy được quá cao, hiện trường thường thường có người nhảy nhảy liền cưỡi ở côn thượng.

Hơn nữa lần trước đánh bóng chuyền, cảm giác Khúc Tiểu Khê thân thể sức bật không tồi, y hơi luyện một chút, đến lúc đó dù không xuất sắc nhưng cũng không tệ quá là được.

[ Khúc Tiểu Khê ] tiếp nhận bút Hạ Lê đã sớm chuẩn bị sẵn, ở khung báo danh biểu viết xuống tên của mình.

Cánh tay bỗng nhiên bị đụng phải, [ Khúc Tiểu Khê ] lập tức nhấc bút để tránh quẹt vào giấy.

Hoắc Minh rũ mắt liếc mắt nhìn y: "Ngại quá!"

[ Khúc Tiểu Khê ]: "......"

[ Khúc Tiểu Khê ]: "Lối đi nhỏ đến nỗi khiến cậu một hai phải va vào tớ à?"

Hoắc Minh nhìn chằm chằm chiếc bút có hình mèo nhỏ màu hồng nhạt trong tay [ Khúc Tiểu Khê ], nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."

[ Khúc Tiểu Khê ]: "......"

[ Khúc Tiểu Khê ]: "Cậu có phải hay không có bệnh."

Hạ Lê đánh gãy cuộc hội thoại trẩu tre của hai cậu trai, cô vỗ vỗ Hoắc cánh tay Minh, phục khắc ra một nụ cười thương mại vô cùng nhiệt tình: "Tới cũng tới rồi, báo cái hạng mục đi! Bạn cùng bàn của cậu cũng báo rồi, cậu không báo chẳng phải là xấu hổ lắm sao!"

Hoắc Minh: "......"

[ Khúc Tiểu Khê ] tiếp thêm lời: "Đúng! Không báo tớ sẽ khinh thường cậu!"

Hoắc Minh: "...... Khúc Tiểu Khê."

[ Khúc Tiểu Khê ] xem hắn: "?"

"Rồi rồi." Hoắc Minh dịch khai tầm mắt, lấy bút trong tay [ Khúc Tiểu Khê ], ở hạng mục chạy dài 3000 mét ký xuống tên của mình.

Dư quang nhìn đến Khúc Tiểu Khê lại cùng Hạ Lê vui vẻ nói chuyện phiếm, Hoắc Minh mím môi, ở trong lòng bổ toàn lời chưa nói xong.

...... Khúc Tiểu Khê, cậu thật sự vẫn là Khúc Tiểu Khê sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro