Chương 2


Nhà Quảng Linh Linh cách Nhất Trung Giang Thành rất gần, bình thường cưỡi xe đạp chỉ khoảng mười phút là đến, lần này phải mất gần bốn mươi phút.

Cô vừa đẩy xe đạp vừa đi vừa chơi, có thể không trễ sao?

Dù sao đối với cô, đến trễ hay không đến trễ cũng vậy.

Một lát sau.

Bảo vệ Lý Tiên Vinh đứng ở cổng trường nhìn cô đẩy xe đạp chậm rì rì đi vào, cười nói: "Bạn học Tiểu Quảng, ngày khai giảng mà đã trễ rồi a?"

"Lý đại gia."

Quảng Linh Linh giả vờ thở dài tiếc nuối: "Tôi cũng không muốn trễ đâu."

Cô đá vào bánh xe sau: "Bánh xe bể, không có cách nào."

Lý Tiên Vinh nhìn xuống, quả nhiên bánh xe sau bị bể: "Vào nhanh đi, tiết đầu tiên đã bắt đầu lâu rồi."

Quảng Linh Linh gật đầu nghiêm túc: "Vâng."

Sau đó, vẫn chậm rì rì đẩy xe đạp đi vào trường.

Lý Tiên Vinh nhìn bóng lưng tiêu sái của Quảng Linh Linh, cảm thấy cô không hề có cảm giác mình đã đến trễ, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều, lắc đầu cười cười.

Đứa nhỏ này...

Quảng Linh Linh rất nổi tiếng ở Nhất Trung Giang Thành.

Ở ngoài trường cũng rất nổi tiếng.

Vì sao nổi tiếng? Nổi tiếng vì vô pháp vô thiên không tuân thủ kỷ luật.

Từ khi học lớp 7 Quảng Linh Linh đã đến trễ về sớm, cúp tiết, trốn học, chuyện lung tung rối loạn gì cũng đã trải qua, còn đánh nhau với học sinh lớp trên. Lý Tiên Vinh thường xuyên thấy Quảng Linh Linh đọc bản kiểm điểm trước toàn trường. Nghe nói sỡ dĩ Nhất Trung Giang Thành vẫn để vị đại Phật Quảng Linh Linh này ở lại là vì ông nội Quảng Linh Linh có quyền lực.

Nếu không, Quảng Linh Linh đã bị đuổi học từ lâu.

Ba năm cấp hai, hắn đương nhiên cũng biết Quảng Linh Linh.

Tuy đứa trẻ này hơi phản nghịch, nhưng cũng chưa làm chuyện xấu chân chính nào.

Lý Tiên Vinh biết Quảng Linh Linh không có ý xấu, hơn nữa Quảng Linh Linh chưa phân hoá mà còn muốn xinh đẹp hơn Omega, hắn cũng rất thích đứa nhỏ này.

Quảng Linh Linh từng nói với hắn, báo cáo sức khỏe cho thấy sẽ phân hóa thành Omega.

Hắn nghĩ Quảng Linh Linh phân hóa thành Omega, chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn nhiều.

Ngày đầu tiên của năm học mới, tiết học đầu tiên là tiết sinh hoạt lớp. Sau khi giáo viên chủ nhiệm kết thúc sinh hoạt lớp, sẽ bắt đầu giờ tự học, hiện tại khu dạy học rất yên tĩnh.

Quảng Linh Linh không nhanh không chậm thong thả đi ở hành lang. Thu hút không ít thiếu nữ trong mấy lớp học mà cô đi ngang qua, Quảng Linh Linh là Beta chưa phân hóa mà còn đẹp hơn Omega, trong trường có không ít Alpha, Omega và Beta thầm thích cô, đặc biệt là sau khi nghe nói Quảng Linh Linh sẽ phân hoá thành Omega, rất nhiều Alpha bắt đầu mơ tưởng.

Tuy nhiên, chưa từng có ai dám thổ lộ với Quảng Linh Linh.

Trừ khi là không muốn sống nữa.

Từ xa, Quảng Linh Linh đã nghe thấy thanh âm của giáo viên chủ nhiệm Đàm Dục Sơn. Các lớp khác đã kết thúc sinh hoạt, đang tự học, không nghĩ tới lớp 10A1 của bọn họ vẫn còn đang sinh hoạt. Dù sao, ba năm cấp hai cũng đã quen với việc Đàm Dục Sơn dài dòng.

Chưa đến lúc hết tiết Đàm Dục Sơn sẽ không ngừng.

Trên đường tới lớp cô cũng đã chuẩn bị sẵn lý do cho việc đi trễ.

Không lo.

Cô đến cửa sau lớp 10A1 rồi dừng lại, sau đó mở cửa bước vào.

"Báo cáo."

Âm thanh phi thường vang dội.

Lời của Đàm Dục Sơn bị thiếu nữ đi vào từ cửa sau cắt ngang.

Cả lớp đồng loạt quay lại nhìn.

Chỉ thấy thiếu nữ tóc dài đến eo, vừa đẹp vừa kiêu hãnh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Một nam sinh ngồi ở hàng cuối sát cửa sổ giấu tay dưới bàn, giơ ngón cái lên với Quảng Linh Linh, còn dùng khẩu hình miệng nói "Lão đại thật ngầu".

Quảng Linh Linh đứng ở cửa sau, bình tĩnh chờ phán quyết của Đàm Dục Sơn.

Đàm Dục Sơn bị cắt ngang liền khó chịu, ngày khai giảng Quảng Linh Linh đến trễ làm hắn càng khó chịu hơn, hắn nhìn Quảng Linh Linh đứng ở cửa sau, tức giận cau mày: "Quảng Linh Linh, vào lớp bao nhiêu lâu rồi? Sao ngày khai giảng em đã đến trễ?"

Quảng Linh Linh: "Đàm lão sư."

Cô liếc nhìn Trần Mỹ Linh, người duy nhất không quay lại nhìn cô, sau đó bình tĩnh trả lời: "Cái này phải hỏi người luôn được mọi người yêu thích của lớp chúng ta, bạn học Trần."

Bạn học Trần?

Lớp 10A1 chỉ có một người họ Trần.

Trần Mỹ Linh?

Ánh mắt cả lớp đều tập trung trên người Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh không có biểu cảm gì. 

Quảng Linh Linh bày ra dáng vẻ vô tội lên án Trần Mỹ Linh: "Đàm lão sư, chuyện là như thế này. Trên đường đi học xe đạp của em bị cán đinh bể bánh, đúng lúc bạn học Trần đi ngang qua, vốn dĩ em muốn nhờ bạn học Trần chở em đến trường, chỉ là bạn học Trần sống chết không muốn, bánh xe của em bị bể chạy cũng không được, em chỉ có thể dắt bộ đến trường, sau đó liền đến trễ."

Nghe vậy, Đàm Dục Sơn nhìn về phía Trần Mỹ Linh.

Quảng Linh Linh tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Đàm lão sư, thầy luôn nhắc nhở chúng em phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng bạn học Trần làm em quá đau lòng, thầy không biết đâu, dáng vẻ bạn học Trần cự tuyệt em lúc đó rất vô tình, rất nhẫn tâm."

"Ai..."

Nói xong cô thở dài, làm bộ làm tịch giống như chuyện đó thật sự xảy ra.

Đàm Dục Sơn đã làm giáo viên chủ nhiệm của Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh ba năm cấp hai, cấp ba vẫn tiếp tục làm, hắn biết Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh bất hoà từ lâu, nhưng giữa học sinh ưu tú và học sinh luôn gây chuyện thị phi, hắn là chủ nhiệm đương nhiên sẽ thích Trần Mỹ Linh, cũng sẽ tin tưởng Trần Mỹ Linh vô điều kiện.

Tuy nhiên, trước mặt cả lớp, hắn vẫn phải làm bộ công bằng.

Ít nhất cũng phải hỏi cho rõ ràng.

Vì thế, hắn nhìn Trần Mỹ Linh: "Trần Mỹ Linh, có chuyện gì xảy ra?"

Trần Mỹ Linh đột nhiên đứng dậy, dáng vẻ lạnh như băng cự tuyệt người vạn dặm, không chút hoang mang trả lời: "Cậu ấy quấy rối em."

Cái... Cái gì?!

Quấy rối?!

Quảng Linh Linh ngơ ngác: "???"

Đàm Dục Sơn: "???"

Cả lớp khiếp sợ không thôi, lập tức có người bật cười ồn ào.

"A ~"

"Quấy rối ~~"

Trần Mỹ Linh vẫn duy trì biểu cảm lạnh nhạt người sống chớ tới gần, không hề chịu ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào xung quanh, bất động thanh sắc tiếp tục nói: "Cho nên em mới không chở cậu ấy."

Không phải Quảng Linh Linh muốn đấu với nàng sao?

Vậy thì nàng sẽ đấu với Quảng Linh Linh một trận.

Hiện tại, chỉ cần Quảng Linh Linh nghĩ lại chuyện xảy ra lúc nãy liền tức giận nhịn không được, cô cảm thấy Trần Mỹ Linh nói cô quấy rối tình dục là đang sỉ nhục cô, cô cũng không thích Trần Mỹ Linh sao lại quấy rối tình dục nàng? Cô tức giận đến mức đầu óc nóng lên dưới tình thế cấp bách buộc miệng nói ra: "Trần Mỹ Linh! Rõ ràng tôi không quấy rối tình dục cậu..."

Còn chưa nói hết, liền vội vàng im bặt.

Lúc này mới nhận ra.

Mẹ kiếp, cô vừa nói gì vậy?!

Cả lớp xôn xao.

Cái gì?! Quảng Linh Linh quấy rối tình dục Trần Mỹ Linh?!

Mọi người ở Giang Thành Nhất Trung đều biết Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh nhìn nhau không vừa mắt, còn là đối thủ một mất một còn, chẳng lẽ là bởi vì Trần Mỹ Linh phân hoá thành Omega cấp S, cho nên Quảng Linh Linh thích Trần Mỹ Linh? Khó trách vừa rồi Quảng Linh Linh nói Trần Mỹ Linh vô tình nhẫn tâm cự tuyệt, hoá ra là vì Quảng Linh Linh quấy rối tình dục Trần Mỹ Linh.

Nhưng Quảng Linh Linh là Beta... Beta không ngửi thấy tin tức tố, cũng không có tin tức tố để ảnh hưởng đến Omega. Chẳng lẽ Quảng Linh Linh... Dùng sức mạnh với Trần Mỹ Linh?

Toàn bộ lớp 10A1 đột nhiên vang lên tiếng kinh hô đinh tai nhức óc.

"Aaaaa ~~"

Quảng Linh Linh: "......"

Đàm Dục Sơn nghe Quảng Linh Linh nói liền tức đến mức hai mắt suýt chút nữa tối sầm. Dù Quảng Linh Linh là Beta chưa phân hóa, nhưng chuyện Beta quấy rối tình dục Omega cũng rất nghiêm trọng. Trong lúc tức giận hắn đập mạnh lên bàn: "Im lặng hết cho tôi!"

Cả lớp lập tức im lặng.

"Đàm lão sư." Mặt Trần Mỹ Linh không đổi sắc: "Thầy đã nghe thấy rồi."

Quảng Linh Linh: "?"

Nghe thấy cái rắm, rõ ràng không phải như vậy!

Cô không quấy rối tình dục a!

Đàm Dục Sơn chỉ cảm thấy Quảng Linh Linh thực sự quá kỳ cục. Bình thường gây chuyện thị phi không tuân thủ kỷ luật thì không nói, cư nhiên còn quấy rối tình dục Omega cấp S cùng lớp?

Hắn làm thế nào cũng phải dạy dỗ Quảng Linh Linh một chút: "Em ấy làm sao..."

Thanh âm dừng lại, ở trước mặt học sinh cả lớp nói chuyện này cũng không thích hợp lắm, vì thế hắn phất tay ý bảo Trần Mỹ Linh ngồi xuống: "Em ngồi xuống trước đi."

Trần Mỹ Linh liền ngồi xuống.

Quảng Linh Linh: "?"

Trần Mỹ Linh có ý gì?

Cứ như vậy ngồi xuống?

Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm sau gáy Trần Mỹ Linh, tức giận nói: "Trần Mỹ Linh, rõ ràng lúc nãy tôi không có quấy rối tình dục cậu, cậu giải thích rõ đi!"

Trần Mỹ Linh không để ý.

Quảng Linh Linh: "......"

Được.

Chuyện này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

"Quảng Linh Linh..." Đàm Dục Sơn rống lên: "Em ra ngoài hành lang đứng phạt cho tôi!"

Quảng Linh Linh không còn gì để nói: "Em thật sự không quấy rối tình dục cậu ấy..."

Đàm Dục Sơn: "Đến trễ bị phạt, còn không nhanh đi!"

Quảng Linh Linh: "......"

Cô đành quay người đi ra hành lang đứng phạt.

Chuyện chấn động vừa xảy ra ở lớp 10A1, nhanh chóng lan truyền trong các nhóm của trường.

Chỉ trong chốc lát.

Toàn trường đều biết Quảng Linh Linh quấy rối tình dục Trần Mỹ Linh.

Có một số chuyện một truyền mười mười truyền trăm, truyền truyền liền khác lúc đầu...

Cái gì?! Quảng Linh Linh cưỡng bách Trần Mỹ Linh?!

---

Không lâu sau, tiết học đầu tiên kết thúc.

Chủ nhiệm lớp ở Giang Thành Nhất Trung đều có một văn phòng riêng, Đàm Dục Sơn dẫn Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh đến văn phòng, muốn làm rõ chuyện quấy rối tình dục này như thế nào, trên đường đi, có không ít học sinh bàn tán xôn xao.

Toàn trường đã nổ tung rồi.

Trước khi phân hóa, Trần Mỹ Linh rất được yêu thích, sau khi phân hóa liền trở thành Omega được yêu thích nhất ở Giang Thành Nhất Trung. Khi bọn họ còn đang hâm mộ và ghen tị với Alpha sẽ có được Omega cấp S Trần Mỹ Linh trong tương lai, thì lại nghe được Trần Mỹ Linh bị Quảng Linh Linh chưa phân hoá cưỡng bách.

Quả thực quá bá đạo.

Trong mắt học sinh Giang Thành Nhất Trung, Quảng Linh Linh ngang ngược kiêu ngạo phóng túng, không phải học sinh tốt, cũng nổi tiếng là ghét Trần Mỹ Linh. Chuyện Quảng Linh Linh cưỡng bách Trần Mỹ Linh cũng không phải không có khả năng, vẫn còn may Quảng Linh Linh là Beta không có tin tức tố, không thể đánh dấu Omega.

Nếu không...

Cả đời này chỉ có Quảng Linh Linh mới có thể trấn an kỳ động dục của Trần Mỹ Linh.

Chỉ một lát sau, cửa văn phòng bị đóng lại thật mạnh.

Đàm Dục Sơn nhìn hai cô bé xinh đẹp đứng trước mặt.

Tâm tình vô cùng phức tạp.

Sau một lúc, hắn nhìn Trần Mỹ Linh: "Trần Mỹ Linh, em nói trước đi."

Quảng Linh Linh nghe xong kiền khó chịu: "Đàm lão sư, dựa vào cái gì mà cậu ấy nói trước? Cậu ấy có thể vu cáo em quấy rối tình dục, miệng chắc chắn không thể phun ra được ngà voi."

Đàm Dục Sơn bất thình lình nhảy ra một câu: "Em chột dạ đúng không?"

Quảng Linh Linh: "......"

Cô không có có quấy rối tình dục Trần Mỹ Linh, cô chột dạ cái gì?

Không cần nghĩ cũng biết Đàm Dục Sơn sẽ thiên vị Trần Mỹ Linh, cô lại lười nói nhiều với Đàm Dục Sơn, phất tay: "Được, cậu ấy nói trước."

"Em nói đi." Đàm Dục Sơn nhìn Trần Mỹ Linh: "Em ấy quấy rối tình dục em như thế nào?"

Trần Mỹ Linh lãnh đạm mở miệng: "Không nghiêm trọng lắm."

"Không nghiêm trọng lắm?" Đàm Dục Sơn hỏi: "Đây là ý gì?"

Trần Mỹ Linh: "Không có nghiêm trọng như thầy nghĩ."

Quảng Linh Linh: "......"

Câu này của Trần Mỹ Linh là muốn chứng thực cô không quấy rối tình dục phải không?

Được, cô sẽ nhịn.

Đàm Dục Sơn hơi sửng sốt, sau đó rơi vào trầm tư.

Trên thế giới này, ngoài trừ hành động quấy rối tình dục, Alpha dùng tin tức tố công kích hoặc xâm phạm Omega cũng là quấy rối tình dục. Quảng Linh Linh là Beta, có thể trực tiếp loại trừ khả năng dùng tin tức tố để quấy rối tình dục, như vậy chỉ có hành động quấy rối tình dục.

Vừa rồi đúng là hắn đã nghĩ Quảng Linh Linh dùng hành động quấy rối Trần Mỹ Linh.

Bây giờ, Trần Mỹ Linh nói không nghiêm trọng như hắn nghĩ.

Vì vậy... Hắn có một suy đoán táo bạo: "Có phải Quảng Linh Linh đã đuổi theo em trên đường, quấn lấy em nói thích em, ép buộc em đồng ý, sau đó em từ chối?"

Quảng Linh Linh: "???"

Cô nhìn Đàm Dục Sơn, trong lòng châm chọc: Trí tưởng tượng của Đàm lão sư thật phong phú, nếu cô thích Trần Mỹ Linh, thì con heo cũng có thể leo lên cây.

Đàm Dục Sơn lại hỏi Trần Mỹ Linh một lần nữa: "Có phải như vậy hay không?"

Trần Mỹ Linh vốn chưa nghĩ ra cách nào để đẩy chuyện quấy rối tình dục này, nhưng lời Đàm Dục Sơn nói đã gợi ý cho nàng, vừa lúc nàng cũng muốn biết phản ứng của Quảng Linh Linh khi nghe được sẽ là gì, vì thế nàng trực tiếp trả lời Đàm Dục Sơn: "Đúng vậy."

Quảng Linh Linh: "???"

Cô ngạc nhiên nhìn Trần Mỹ Linh: "Trần Mỹ Linh, tôi khi nào..."

"Quảng Linh Linh..." Đàm Dục Sơn lạnh lùng cắt lời: "Em để Trần Mỹ Linh nói xong đã."

Quảng Linh Linh để Trần Mỹ Linh nói xong mới lạ, cô chỉ vào Trần Mỹ Linh, kích động: "Trần Mỹ Linh bịa đặt, sao em có thể để cậu ấy nói xong? Đàm lão sư, thầy thấy em giống người thích cậu ấy lắm sao?!"

Đàm Dục Sơn tin tưởng Trần Mỹ Linh: "Có thích hay không, trong lòng em tự hiểu rõ."

Quảng Linh Linh: "......"

Mẹ kiếp!

"Em thề, em không thích." Quảng Linh Linh giơ tay phải qua đầu dựng ba ngón tay lên thề: "Em thật sự không thích Trần Mỹ Linh chút nào, em thề nếu em thích Trần Mỹ Linh, em sẽ không gây chuyện thị phi, cũng sẽ không bao giờ đi trễ, không bao giờ cúp tiết, không bao giờ trốn học. Đàm lão sư, thầy thấy em phát lời "Thề độc" như vậy, thầy cũng nên tin em đi."

Nghe vậy, sắc mặt Trần Mỹ Linh lạnh lẽo đến cực điểm trong nháy mắt.

"Em đếm xem em phát lời "Thề độc" còn ít lắm sao?" Đàm Dục Sơn hiểu rõ Quảng Linh Linh như lòng bàn tay: "Em phát lời "Thề độc" cũng giống như đánh rắm, xong rồi thì thôi."

Quảng Linh Linh: "......"

"Lần này không giống mấy lần trước, Trần Mỹ Linh bịa đặt em thích cậu ấy..." Mặt mày Quảng Linh Linh hớn hở, dáng vẻ như ước gì cả thế giới đều biết cô không thích Trần Mỹ Linh: "Đàm lão sư, lời em nói có trời đất chứng giám, em thật sự không thích..."

Lúc này, Trần Mỹ Linh đột nhiên mở miệng: "Quảng Linh Linh."

Quảng Linh Linh nuốt xuống lời chưa nói xong, nhìn về phía Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh xoay người nhìn thẳng vào mắt Quảng Linh Linh, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa u oán, tràn đầy mất mát: "Tôi không thích cậu, cậu đừng thích tôi nữa."

Quảng Linh Linh giận sôi máu: "Ai thèm cậu thích? Tôi..."

Trần Mỹ Linh: "Đàm lão sư, những gì cần nói em đã nói xong rồi."

Quảng Linh Linh: "..."

Trần Mỹ Linh nhìn về phía Đàm Dục Sơn: "Nếu không có chuyện gì nữa, em đi trước."

Đàm Dục Sơn gật đầu: "Em về lớp đi."

Trần Mỹ Linh xoay người rời khỏi văn phòng.

"Đàm lão sư..." Quảng Linh Linh chỉ vào chính mình hỏi Đàm Dục Sơn: "Còn em thì sao?"

"Em đứng yên ở đây không được nhúc nhích cho tôi..." Đàm Dục Sơn hận sắt không thể luyện thành thép nhìn Quảng Linh Linh: "Mỗi ngày đi học em đều quậy phá thì không nói, em đừng có gây chuyện với Trần Mỹ Linh nữa, Trần Mỹ Linh và em không cùng một loại người, em và Trần Mỹ Linh cũng không thích hợp."

Quảng Linh Linh: "......"

A, Trần Mỹ Linh nói cái gì Đàm Dục Sơn cũng tin.

Cô không còn gì để nói.

"Quảng Linh Linh, em phải biết rằng Trần Mỹ Linh là Omega cấp S, đến kỳ động dục Omega cần phải dùng thuốc ức chế để kiểm soát, Omega cấp S còn phải dùng nhiều thuốc ức chế hơn..." Đàm Dục Sơn dùng ngữ khí thấm thía nói với Quảng Linh Linh: "Hơn nữa, khi tuổi càng ngày càng lớn, thuốc ức chế sẽ dần dần không còn hiệu quả với Omega cấp S, bởi vậy chỉ có Alpha mới có thể trấn an kỳ động dục của Omega cấp S."

"Thậm chí, kỳ động dục của Omega cấp có thể kéo dài hơn bảy ngày."

Quảng Linh Linh: "......"

Những gì Đàm Dục Sơn nói trong lớp sinh lý cô đã học qua, cô không biết Đàm Dục Sơn nói mấy lời này với cô có ý tứ gì, nhưng làm cô nhớ đến một chuyện, một số Omega cấp S đặc thù có nồng độ tin tức tố cao, kỳ động dục có thể kéo dài nửa tháng.

Có nghĩa là Omega cấp S sẽ ở trong phòng với Alpha nửa tháng.

Trấn an suốt nửa tháng...

Đây không phải là Omega cấp S đặc thù muốn ép khô Alpha...

Quả thật quá đáng sợ.

Đau lòng.

Cô âm thầm cảm thấy may mắn vì sau này sẽ phân hoá thành Omega.

"Báo cáo kiểm tra sức khỏe của em cho thấy 99% em sẽ phân hoá thành Omega, cho nên đại khái em sẽ là Omega, như vậy trong vấn đề sinh lý em hoàn toàn không thể giúp Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh phải ở bên cạnh Alpha mới có thể bình yên vượt qua kỳ động dục..." Đàm Dục Sơn tiếp tục nói với Quảng Linh Linh: "Quảng Linh Linh, vì vậy em nên chặt đứt ý niệm thích Trần Mỹ Linh đi, sinh lý của em và Trần Mỹ Linh không tương thích, căn bản không có khả năng ở bên nhau."

Quảng Linh Linh thở dài.

Đau đầu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Đàm Dục Sơn vẫn nghiêm túc giảng kiến thức sinh lý của Alpha và Omega cho Quảng Linh Linh, kịp thời ngăn chặn tổn hại, nhưng một câu Quảng Linh Linh cũng không nghe vào tai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro