Chương 1
Giữa tháng 6, mặt trời chói chang, gió tạt hơi nước vào mặt, cỏ cây chim chóc đang nghỉ ngơi, thậm chí có người còn lười lang thang ngoài đường, trốn trong công ty hay ở nhà để bật điều hòa.
Hòa Diệp không có tiền mua điều hòa, nhưng không khí trong cửa hàng u ám đến mức không thấy nóng bức.
Cậu nằm trên ghế thái sư, trong tay cầm quạt hương bồ, quạt gió, nhắm mắt ngủ trưa giống như một ông già không có việc gì làm sau khi về hưu.
Chỉ là ngoại hình của cậu không giống cụ già chút nào. Cậu có mái tóc ngắn dày màu nâu nhạt, làn da trắng sứ, chiếc mũi thẳng, đôi môi hơi mỏng và một nốt ruồi bên cạnh đôi mắt đen nhắm nghiền khiến ngũ quan tăng thêm ba phần diễm lệ.
Nam sinh lớn lên rất tinh xảo, nhưng đường nét rõ ràng, khí chất lạnh lùng, xa cách toát ra từ cơ thể khiến mọi người phải tránh xa, không dám dễ dàng đến gần để bắt chuyện.
Mục Tịch Cảnh đứng ở cửa tiệm, im lặng nhìn cảnh tượng này hồi lâu.
Người nằm trên ghế thái sư đều lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, ánh mắt nhíu lại, lạnh lùng mở miệng: "Tính nhìn chằm chằm bao lâu."
Người đàn ông không hề cảm thấy chột dạ sau khi bị phát hiện, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện, chào hỏi nói: "Chào buổi trưa, ông chủ Hòa."
Hòa Diệp từ từ mở mắt, lạnh lùng nhìn nam nhân trẻ tuổi ,bước vào cửa hàng, đối phương thân hình cao ráo, có mái tóc đen, lông mày sắc sảo, đôi mắt hoa đào quyến rũ, rõ ràng chỉ là đơn thuần nhìn cậu. Nhưng nó lại mang đến cho người ta cảm giác sâu sắc khi nhìn một người nào đó được đặt đầu quả tim khiến ai cũng bật thốt ra câu si tình.
Khóe miệng của người này luôn nhếch lên, mặt mày cười nhạt, tạo cho người ta ảo giáo là người thân thiện và dễ gần.
Đúng vậy, ảo giác.
Hòa Diệp luôn cảm thấy nhiệt tình, ánh mặt trời, sự thân thiện, này tốt đẹp từ ngữ, những lời nói đẹp đẽ đó chỉ là khía cạnh mà đối phương muốn thể hiện với người khác.
Về những bộ mặt khác, Hòa Diệp không biết và cũng không buồn tìm hiểu thêm.
Mục Tịch Cảnh không để ý đến thái độ lạnh lùng của đối phương, chắn dời chiếc ghế đến gần, ngồi xuống cạnh Hòa Diệp, chủ động bắt chuyện: "Ông chủ Hòa, tôi tới mua đồ." Vừa nói, vừa lấy ra một bản danh sách viết tay đưa qua.
Hòa Diệp rũ mi nhìn lướt qua tờ danh sách trong tay đối phương mà không đưa tay ra nhận lấy. Dòng chữ trên danh sách viết rất mượt mà và mạnh mẽ, ai đọc cũng phải khen: Chữ đẹp.
Nhưng những người này không bao gồm Hòa Diệp, không phải là cậu không thích mà là những dòng chữ trên giấy đều do cậu viết ra. Danh sách này cậu đã đọc đi đọc lại hơn sáu lần.
Hòa Diệp nâng lên mí mắt, nhìn người đối diện, ánh mắt bắt gặp ý cười trong mắt hắn.
"Mục tiên sinh, người nhà anh nhất định phải sắp xếp cái chết như thế này sao?"
Nghe được lời này, Mục Tịch Cảnh không hề khó chịu mà lại cười nặng nề hơn, vẻ mặt bất lực: "Có lẽ bọn họ thích cái này."
Hòa Diệp: "......"
Cậu thực sự không hiểu, sao người này lại có thể tốt bụng và mặt dày như vậy?
Cách đây một tuần, vị Mục tiên sinh này đến tiệm làm giấy và nói muốn mua một số vật dụng làm giấy, Hòa Diệp hỏi hắn muốn mua gì, anh dựa vào quầy, giọng nhẹ nhàng nói: Người nhà qua đời khi yêu cầu dùng những loại đồ vật này, tất cả đều một đôi.
Hòa Diệp chỉ cho rằng cậu trẻ, không có kinh nghiệm tổ chức lễ tang, để cân nhắc khách mời, không để họ lãng phí tiền bạc, hắn lập danh sách cho đối phương giải thích: "Những thứ này đủ cho một đám tang rồi. "
Đối phương khá vui vẻ: "Vậy thì chuẩn bị theo những thứ anh liệt kê."
Hòa Diệp không hề nghi ngờ hắn, thu tiền bắt đầu chuẩn bị.
Khi chuẩn bị buộc giấy trát, nam nhân không hề có ý định rời đi mà chỉ tựa người vào quầy, nhìn cậu với nụ cười trên môi.
Hòa Diệp rất ý thức về ngoại hình của mình và từ lâu đã quen với việc bị nhìn chằm chằm. Tuy nhiên, đôi mắt của người này dường như đã khác so với trước đây.
Không có tục tĩu, cũng không có bất kỳ ý đồ nào để bắt chuyện, chỉ nhìn chằm chằm đánh giá.
Hòa Diệp lớn tiếng nhắc nhở: "Mục tiên sinh, ngài có thể để lại địa chỉ giao hàng, buổi chiều tôi sẽ trực tiếp giao hàng tận nhà."
Mục Tịch Cảnh cũng không cự tuyệt: "Được."
Hắn xoay người nhặt cây bút, viết xuống địa chỉ cùng với số điện thoại, nhưng sau đó vẫn tựa vào quầy nhìn chằm chằm vào Hòa Diệp.
Đến 6 giờ tối, Hòa Diệp đóng cửa quán không đón khách nữa
Ngày thứ hai, hắn lại đến, lý do mua giấy vẫn là người nhà đã qua đời. Lý do kỳ cục
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, thứ sáu......
Lý do đến đây mỗi ngày đều giống nhau, dù biết là vô lý nhưng đối phương cũng không buồn thay đổi.
Hòa Diệp cũng lười hỏi thêm, để Mục Tịch Cảnh nhìn chằm chằm vào mình.
Không phải cậu rộng lượng, mà là Mục Tịch Cảnh không hề nói những lời cợt nhả xúc phạm cậu, thái độ luôn lịch sự và xa cách, thậm chí còn không chủ động hỏi thăm thông tin liên lạc của cậu, chỉ là ở xa mà nhìn cậu, thỉnh thoảng lại lâm vào trầm tư vì việc làm gì đó ở cậu, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã, khắp người có chút cô đơn khó tả.
Hòa Diệp đoán rằng Mục Tịch Cảnh có thể đang tìm kiếm bóng dáng người quen cũ trong mình.
Nghĩ đến đây, cậu gạt bỏ suy nghĩ của mình, cự tuyệt nói: "Mục tiên sinh tìm cửa hàng khác đi."
Mục Tịch Cảnh ngẩn ra, ngược lại cười nói: "Ông chủ Hòa, tiền đưa đến tận nhà cậu cũng không kiếm sao?"
Hòa Diệp: "Không kiếm."
Mục Tịch Cảnh: "Tôi có thể đưa ra giá gấp đôi."
Hòa Diệp nhắm mắt không nói.
Mục Tịch Cảnh tiếp tục tăng giá: "Gấp ba."
Hòa Diệp như cũ trầm mặc, lắc nhẹ chiếc quạt hương bồ.
Mục Tịch Cảnh nhìn cậu trực tiếp tung ra giá cao: "Gấp mười lần."
Bàn tay lắc quạt của Hòa Diệp khựng lại, trầm mặt nửa giây, mở mắt ra, ngồi dậy nhìn người đàn ông bên cạnh: "Mục tiên sinh, sao anh không trả tiền, tôi bói giúp anh? "
Mục Tịch Cảnh sinh ra hứng thú: "Bói cái gì?"
Hòa Diệp: "Xem trong lòng anh còn có duyên với người cũ không?"
Nụ cười trên mặt Mục Tịch Cảnh đọng lại, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh trên lông mày và trong mắt lại nhiễm ý cười: "Xem ra, bị cậu nhìn thấu rồi, nhưng vị kia của tôi đã qua đời rất nhiều năm, chỉ sợ sớm đã đầu thai chuyển thế."
Hòa Diệp nhàn nhạt nói: "Nếu đã đầu thai, thuyết minh hai người đã không còn duyên phận nữa rồi, Mục tiên sinh sớm nên buông bỏ đi."
Mục Tịch Cảnh mím môi không trả lời.
Hòa Diệp không phải là người tọc mạch xen vào việc người khác, cậu cũng không muốn thuyết phục chứ đừng nói đến việc khơi gợi những chủ đề mới. Hai người chỉ ngồi im lặng, xung quanh cũng trở nên im lặng.
Hồi lâu, Mục Tịch Cảnh đứng lên, ctừ biệt Hòa Diệp rồi ra đi.
Nam nhân đi rồi, Hòa Diệp chậm rãi mở mắt ra, biểu tình vài phần nghi hoặc.
Là ảo giác sao?
Vừa rồi khi nói rằng người xưa qua đời, khuyên đối phương buông bỏ, Mục Tịch Cảnh bỗng nhiên có một nguồn năng lượng tà ác khó nhận thấy xung quanh hắn.
Hòa Diệp nhìn chằm chằm vào cửa hàng trống rỗng, hồi lâu mới lắc đầu cười nhạo mình, thật sự là suy nghĩ nhiều quá.
Làm sao một người bình thường trẻ tuổi lại có thể có linh hồn tà ác trong cơ thể mình?
------
Buổi chiều, Hòa Diệp biếng nhác mà nằm ghế thái sư, di động phát ra âm thanh vui nhộn, dùng ngón cái dài trắng nõn chọc vào màn hình.
Theo một tiếng bom, âm nhạc chuyển sang hiệu ứng âm thanh thất bại.
Hòa Diệp nhíu mày, lại thua rồi.
Đây là vận may gì vậy? Chưa bao giờ thắng một màn nào hết vậy.
Cậu vốn định tiếp tục chơi ván tiếp theo, nhưng giao diện nhảy ra, nhắc nhở cậu nạp phí.
"..." Hòa Diệp khẽ thở dài, ngước mắt nhìn đường phố nóng bức và vắng vẻ không một bóng người.
Ngày hôm nay đã trôi qua gần hết, ngoại trừ Mục Tịch Cảnh, trong cửa hàng không có một vị khách nào khác.
Hòa Diệp đứng lên, duỗi người, quyết định làm một việc gì đó nghiêm túc để giết thời gian.
Tiệm giấy Hòa Gia chỉ khoảng năm mươi mét vuông, chưa kể phòng vệ sinh, phòng tắm, nhà kho rộng hơn chục mét vuông nên cũng không tính rộng rãi lắm.
Quầy tính tiền nằm ở bên trái cửa hàng, bên phải là ba kệ gỗ cạnh tường, bên trong chứa đầy những bó giấy có màu sắc rực rỡ. Một trong số đó là một chiếc bàn gỗ dài lớn ở giữa với nhiều vật dụng được đặt trên đó. Đó là bàn làm việc nơi họ làm giấy.
Hòa Diệp đặt điện thoại lên bàn có giá chống, mở app thỏ trắng, tiến vào giao diện phát sóng trực tiếp.
Đây là lần thử phát sóng trực tiếp thứ ba của cậu, sau hai lần thử nghiệm đầu tiên, lần này cậu khéo léo chọn hạng mục ' hội họa ', click mở phát sóng trực tiếp.
Đây là bạn cùng phòng đề cử cho cậu, nói trên mạng có không ít người vẽ tranh có quyền dựa vào phát sóng trực tiếp kiếm tiền, đề cử cậu nên thử một lần khi không có việc gì làm.
Tiệm giấy Hòa Gia nằm giữa ngõ Thương Tỉ hẻm nhưng vì ngõ tương đối sâu nên khách đến mua đồ tang lễ nên quán cũng rất ít đi vào, cho nên trong tiệm khách thưa thớt, thường xuyên mấy ngày cũng không thấy một người khách.
R ất nhàn nhã, điều đó cũng có nghĩa là cậu không thể kiếm được nhiều tiền.
Hòa Diệp mới tiếp quản cửa hàng được nửa tháng, cậu đã nhận được tổng cộng 6 đơn hàng.
Trong đó 5 đơn, đều do Mục Tĩnh Cảnh đóng góp, người coi cậu như người xưa, điều này cho thấy công việc kinh doanh đang ảm đạm như thế nào.
Tục ngữ có câu, một phân tiền làm khó anh hùng hán, mặc kệ bản lĩnh bao lớn, đều cần ăn cơm.
Bởi vậy Hòa Diệp thực sự nảy ra ý tưởng phát sóng trực tiếp. Chuyên ngành của cậu là hội họa Trung Quốc. Bạn cùng phòng của cậu nói rằng nếu bức tranh của cậu đẹp, cư dân mạng thích sẽ tặng quà cho cậu, thậm chí mua cho cậu bức tranh ngay tại chỗ.
Hòa Diệp cảm thấy có đạo lý, nên làm theo từng bước hướng dẫn của bạn cùng phòng.
Lần đầu tiên, sẽ không thao tác, phát sóng trực tiếp không thành công.
Lần thứ hai, buổi phát sóng trực tiếp chỉ kéo dài hơn 20 phút, số người trực tuyến trong phòng phát sóng trực tiếp luôn là 0.
Đây là lần thứ ba, bạn cùng phòng giải thích trước, nói rằng có những phúc lợi tiềm ẩn dành cho người mới vào app thỏ trắng
Những người mới đăng ký tài khoản dưới một tháng và phát sóng trực tiếp hơn hai giờ sẽ nhận được lưu lượng truy cập, nếu phát sóng trực tiếp hơn 30 tiếng đồng hồ một tuần, họ sẽ có một điểm được đề xuất, tuy rằng vị trí không dễ thấy lắm, nhưng nó cũng có thể tạo ra một làn sóng lưu lượng truy cập cho họ, nên cậu kiên nhẫn, chậm rãi tích góp.
Điều quan trọng nhất mà Hòa Diệp thiếu chính là sự kiên nhẫn, chưa kể vẽ tranh đòi hỏi sự tập trung, mấy giờ bất động cũng là chuyện thường.
Cậu lấy ra một trương giấy Tuyên Thành ở mặt bàn trải ra, dùng thước kẻ chặn giấy, nhỏ vài giọt nước vào mực, cầm que mực mài theo chiều kim đồng hồ.
Thực tế, trên thị trường hiện nay có rất nhiều loại mực chất lượng tốt, có thể chấm trực tiếp bằng cọ nhưng Hòa Diệp không quen nên tự làm, cảm nhận được sự ma sát giữa que mực và viên mực, mùi mực nhạt dần tỏa ra, bình tâm tĩnh khí, cũng có thể đi vào trạng thái vẽ tranh nhanh hơn.
Lúc này, một cư dân mạng xông vào phòng phát sóng trực tiếp, nhìn thấy trong video trải ra giấy Tuyên Thành, góc trên bên phải một bàn tay to có khớp rõ ràng đang bình tĩnh mà nghiên mặc.
Thích ăn cơm cháy xảo xảo: 【Wow, bàn tay của chủ bá đẹp quá.】
Hòa Diệp liếc mắt nhìn thấy lời nhận xét này rồi im lặng.
Nửa giây sau, cậu mới hậu tri hậu giác nhớ lại lời bạn cùng phòng đã nói, rằng cậu nên tương tác nhiều hơn với cư dân mạng trong buổi phát sóng trực tiếp.
Hắn chần chờ trả lời một câu: "Cảm ơn."
Nhưng mà, số lượng người dùng trực tuyến ở góc trên bên trái đã trở về con số 0, cho thấy cư dân mạng đã bỏ xa.
Tâm trạng Hòa Diệp vẫn bình tĩnh, rũ mí mắt tiếp tục nghiên mặc, thường thường thêm vài giọt thủy vào, thẳng đến nghiên mực nước đen đặc, cậu cầm chiếc bút lông mảnh bắt đầu vẽ những đường nét.
Tranh của Hòa Diệp rất giản dị, bởi hội họa truyền thống Trung Quốc nhấn mạnh sự tương đồng về mặt tinh thần hơn là sự tương đồng về thể chất. Chỉ với một vài nét vẽ, hình dáng thô sơ của một con gà mái đã xuất hiện trên giấy Tuyên Thành.
Chưởng thượng Minh Trư: 【Chủ bá họa chính là tranh mực sao? 】
Hòa Diệp: "Ừ."
Chưởng thượng Minh Trư: 【Tranh đẹp, hơn nữa giọng của chủ bá cũng rất êm tai. 】
Hòa Diệp: "Cảm ơn."
Có lẽ Hòa Diệp đã phản ứng kịp thời nên cư dân mạng này cũng không vội rời đi, thậm chí còn gửi vài bông hoa cho Hòa Diệp khi cậu đang vẽ nửa chừng.
Một đóa hoa tươi, 1 hạt đậu trắng, bằng 1 xu, cũng có thể nhận miễn phí, chỉ cần xem đủ mười phút, hệ thống sẽ đưa một đóa, theo thứ tự tích lũy, mà hoa tươi có thể gia tăng nhân khí phòng phát sóng trực tiếp.
Có lẽ cư dân mạng này muốn Hòa Diệp nói nhiều hơn nên đã chủ động khuấy động chủ đề.
Chưởng thượng Minh Trư: 【Chủ bá bên tay phải là thứ gì vậu? 】
Hòa Diệp nghiêng đầu liếc mắt, nhàn nhạt trả lời: "Sọt tre, dùng để làm giấy trát."
Chưởng thượng Minh Trư: 【Giấy trát? 】
Chưởng thượng Minh Trư: 【 Dùng để làm mai táng sao? 】
Hòa Diệp: "Ừ."
Suzuki: 【Nắm thảo, thật đen đủi, vừa vào liền nhìn thấy loại đồ vật này, phi phi phi. 】
Suzuki: 【Chủ bá có bệnh không? 】
Suzuki: 【Thế nhưng đem loại giấy trát này vào phòng phát sóng trực tiếp, một người làm giấy thậm chí còn phát sóng trực tiếp. Chẳng phải thứ cậu vẽ cũng là dành cho người chết sao?】
Hầu hết mọi người đều kiêng kỵ chuyện tang lễ nên Hòa Diệp ít khi nhắc đến với những người xung quanh rằng gia đình có cửa hàng giấy trát.
Tuy nhiên, ngôn từ quá đáng của cư dân mạng này khiến Hòa Diệp cảm thấy khó chịu. Giọng điệu có phần lạnh lùng: "Giấy trát không chỉ dùng trong tang lễ mà còn dùng trong một số lễ chùa, tế lễ truyền thống. Nếu bạn cho rằng đó là điều không may mắn thì đó là vấn đề của bạn. "
Suzuki: 【Cậu là một tên ngu chết tiệt, người bình thường ai tiếp xúc loại giấy trát loại này, còn nói tôi có vấn đề, có tin tôi báo cáo cậu không】
"Tùy." Hòa Diệp ngữ khí nhàn nhạt bổ một câu: "Nếu có thể chịu được báo thù."
Suzuki: 【Cậu dám đe dọa tôi?】
Suzuki: 【Có nhiều người như cậu trong phòng phát sóng trực tiếp, cậu vẫn muốn bắt nạt tôi trên mạng, quả thực chê cười. 】
Hòa Diệp liếc nhìn màn hình điện thoại: "Thử xem."
Lúc sau, cậu không lại để ý tới Suzuki khiêu khích, tiếp tục an tĩnh vẽ tranh.
Nửa giờ sau, một loạt cảnh báo đột nhiên xuất hiện trên màn hình của phòng phát sóng trực tiếp: 【Phòng phát sóng trực tiếp này có hành vi đe dọa bằng lời nói và vi phạm quy định của trang web. Nó đã được báo cáo nhiều lần và buộc phải ngừng phát sóng trong mười phút. Chủ bá được yêu cầu điều chỉnh lời nói và hành động của mình và cấm bạo lực internet bạo lực, uy hiếp, đe dọa và các hành vi khác, chương trình phát sóng trực tiếp sẽ tự động đóng sau 30 giây】
30, 29, 28......3, 2, 1.
Phát sóng trực tiếp kết thúc.
Hòa Diệp: "......"
Buổi phát sóng trực tiếp thứ ba đã bị cư dân mạng tố cáo và buộc phải offline.
Cậu đặt chiếc bút lông bên cạnh viên mực, lấy điện thoại ra khỏi giá đỡ và nhìn thấy hàng tá tin nhắn báo cáo ở phía sau.
【xxx đã tố cáo bạn về hành vi đe dọa bằng lời nói vào lúc 16:09:38 ngày 14 tháng 6, xin cảnh báo bạn】
【xxx đã tố cáo bạn về hành vi đe dọa bằng lời nói vào lúc 16:11:04 ngày 14 tháng 6, xin cảnh báo bạn】
......
【xxx đã tố cáo bạn về hành vi đe dọa bằng lời nói vào ngày 14 tháng 6, 16:42:45. Nhiều cảnh báo đều không có hiệu quả và bạn buộc phải tải xuống video trong mười phút để cảnh cáo】
Tên người tố giác được giữ kín để bảo vệ nhưng Hòa Diệp không cần đoán cũng biết ai đã làm việc đó.
Suzuki
Cậu tìm tòi trong khung đưa vào tên này, nhập trang chủ của bên kia vào hộp tìm kiếm.
Cư dân mạng này có vẻ rất tự tin và đã đăng tải nhiều video hát nhép và độ cao đối với khẩu hình hát, ngay cả ảnh đại diện cũng là ảnh đã được chỉnh sửa rất kỹ của chính hắn.
Anh ta khoảng bốn mươi tuổi, ngoại hình trung bình, tóc húi cua viên mặt, hai mắt vô thần, và lông mày hẹp. Một người tính toán chi li, tâm nhãn cực tiểu, khó trách sẽ báo cáo mình đến mấy lần.
Lông mày mọc rải rác, mí mắt sưng và hơi sụp xuống, răng thưa và không đều. Đây là người tiêu tiền điển hình và có cuộc sống sung túc sẽ xảy ra vấn đề tài chính ở tuổi trung niên, thần không yên, tính tình táo bạo.
Xem cung vợ hãm sâu, cho nên quan hệ vợ chồng trong thời kỳ này không được hòa hợp.
Trông anh ta như đang gặp xui xẻo, mất tiền và gặp tai họa, nhưng anh ta vẫn có đủ can đảm không biết xấu hổ để gọi cậu là kẻ xui xẻo.
Hòa Diệp mím môi, chụp ảnh màn hình của người kia, in ra, dùng mực chu sa vẽ bùa sau lưng, gấp một người giấy nhỏ bằng giấy màu vàng, điểm hai mắt, đè ở trên ảnh chụp, lấy thước chặn giấy.
Làm xong, Hòa Diệp đứng dậy, dùng ngón tay bấm 2 lần vào ảnh đối phương, nhẹ nhàng nói: "Tiểu trừng đại giới."
Sau tất cả sự ồn ào này, mười phút đã trôi qua.
Hòa Diệp không bắt đầu phát sóng trực tiếp mà đứng dậy, đóng cửa hàng lại, rồi đi ra phòng khách phía sau để ngủ tiếp.
--------------------
Nói thiệt mấy cái huyền học tui không rành lắm luôn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro