Chương 11

第11章 追人的本事太差劲
因为晚上吃烧烤的时候喝了点啤酒,林絮脑袋晕沉,一觉睡到将近中午才醒来。
她揉着脑袋走出房门,刚要下楼,就听到尽头的房间响起激烈起伏的吵闹声。
林絮心中一动,朝那边走了过去。
越加清晰的吵闹声从虚掩的房门里传出。
温梨不知道在哪儿受了伤,手臂上多了一道鲜红刺眼的伤痕,脸色也是惨白的可怕。
她坐在沙发上,倔强地咬着红唇,撇开脑袋不肯看季廷阳。
季廷阳脸色一如既往地冰冷,看着她手上的伤口,本想出言安慰,可一开口就变成了嘲讽,"温梨,你可真有本事,竟然为了一个男人去爬墙。"
后院的墙很高,上面还有防盗的带刺围网。保安在后院巡逻的时候,正巧发现在努力爬墙的温梨,喊了一声。
温梨被吓了一跳,一个不留神,手臂不小心划出一道可怖的伤口,从墙上摔下来,痛得脸颊扭曲。
但不管有多痛,她都不愿意向季廷阳妥协。
此时旁边正有人在给她的伤口上药,她抽回手,"不用你管。"
大有一股如果今天不放她出门,就让她流血流死的气势。
那人收回手,熟练地站在一旁,抬头望天,仿佛对他们两人的争吵要已习惯。就等着两人吵完架,再在季廷阳的威胁下,强制给温梨上药,然后收工下班。
季廷阳冷下脸,双指紧紧捏住她的下巴,盯着她的双眼:"温梨,谁给你的胆子,为了一个男人来威胁我?"
温梨咬牙不语。
"既然不想治,那就如你所愿,希望你能坚持到最后,不要向我求饶。"季廷阳松手,转身离开。
刚打开房门,就迎头撞见林絮。
他怔了一瞬,就看见林絮边摇头边啧声。
"儿子,你这追人的本事都是在哪儿学的,太差劲了。"
"什......什么?"
"女人都是要宠的,你爸要是像你一样对我,我早就把他甩了,你应该多向你爸学习。"
季廷阳想起自家父亲对母亲言听计从,一副妻管严的模样,一时有些嫌弃。
脸上的神色没控制好,这份嫌弃显露出来,结果被林絮打了一掌。
"算了,让我来教你吧。"
林絮跃跃欲试。
因为缺席了儿子二十年的人生,很多东西都没来得及教导他,就连母亲的责任都没尽到多少。
现在季廷阳都这么大了,学业是不用辅导了,公司上的业务又太过高深,她更加没办法教点什么。
今天难得遇到个机会,让她有个可以发挥的地方。
她亲自监督教导,说不定能把儿子从变态反派的道路上拯救回来呢。
林絮越想越兴奋。
她催促着季廷阳,叫他先让人把温梨的伤口包扎好。
季廷阳抿唇,他上一刻才甩了脸色,哪有这么快就回头打脸的。
他张嘴就要拒绝,脑海里便闪过林絮昨晚失落的神情。
在久别重逢的母亲面前,难得感受到一点母爱,他还是想当一个乖儿子的。
季廷阳只能不情不愿让旁边那人重新进去给温梨包扎。
"这样才对嘛,我的儿子真乖。"林絮特别喜欢摸他的脑袋。
季廷阳也没制止,反而非常配合地俯下身子。
房间内。
温梨抽了一张又一张纸巾,哽咽着擦拭泪水。
床上的手机响起铃声,她拿起手机一看,来电显示上赫然写着萧煜二字。
她一时愣住,在铃声即将挂断前,才回过神急忙接通电话。
"萧煜......"温梨开口,声音带着哭腔。
电话那端的人怔了片刻,随即皱眉,"发生什么事了?"
"我,我没事。"她连忙回道。
萧煜很敏锐,想到她软弱的性子,马上问道,"是不是有人欺负你?"
"不,不是的。"温梨着急掩饰,"是我今天不小心摔了一跤,不能陪你去看电影了,对不起。"
她私心地不想让萧煜知道季廷阳的事。
"受伤了?严重吗,你现在还在家里?我带你去医院!"萧煜语气有些紧张。
听到他对自己的担心,温梨心里浮起一丝暖意,那是她在季廷阳身上体会不到的体贴。
"我没事的,你不用过来!"她现在没住在家里,萧煜过来她就露馅了。
她千说万劝,才阻止了萧煜要赶过来送她去医院的念头。
"那好吧,如果有事一定要告诉我。"
"好,只是不能跟你去看电影了,好可惜。"温梨软着声音说道。
"没关系,以后有机会再在一起去。"
"好。"温梨捧着手机,甜腻地笑起来。
电话腻腻歪歪打了许久才挂断。
萧煜看着早已挂断的电话,可乐里的冰块早已融化,杯壁上结出的水凝沾湿了他的左手。
显然已经在电影院里等了许久,因为担心温梨出事,才给她打了个电话。
他转身将可乐放在垃圾桶上,把兜里那两张早已经超时的电影票攥成纸团,扔进垃圾桶里。
他忽略掉微信里狂跳出来的微信信息,给老板打了个电话,取消今天的请假,重新回去上班。
上次温梨好像遇到一条喜欢的项链,她虽然没说,但他还是注意到了,要尽快赚到钱才行。
--
第二天一早,温梨急匆匆下楼。
昨天她没能出去,今天要早点出去找萧煜解释才行。
然而她的运气不好,才下楼就撞见从健身房出来的季廷阳。
他穿着健身专用的紧身衣,衣服下的肌肉线条流畅有力。稀碎的短发因为沾上汗水而变得湿漉,水珠顺着发梢滑落,身上散发出沉稳的男性气息。
温梨怔愣,半晌才回过神,匆匆撇开视线,耳尖泛起可疑的红晕。
她第一次看见这个样子的季廷阳。
季廷阳拿着毛巾,随意擦拭着下头发,"要吃早餐吗?"
少了平日里的针锋相对,语气是难得的平和。
温梨一时有些不习惯,下意识拒绝,"不了,我出去吃。"
她话里夹带着要出门的暗示,又心惊胆战地偷瞄季廷阳一眼。
就在她以为季廷阳会如往常一样突然变脸,不准她出门时,谁知他只是脸色平静的应了一声。
直到温梨出门,都琢磨不透他这是什么意思。

Chương 11 Khả năng đuổi người quá kém
Bởi vì buổi tối đi ăn thịt nướng uống chút bia, Lâm Húc cảm thấy đầu óc choáng váng, ngủ đến gần trưa.
Cô xoa đầu rồi bước ra khỏi phòng, vừa định đi xuống lầu thì cuối cùng cô nghe thấy tiếng động dữ dội phát ra từ phòng.
Lâm Húc trong lòng rung động, đi tới đó.
Một tiếng động ngày càng rõ ràng phát ra từ cánh cửa hé mở.
Ôn Lệ bị thương ở đâu đó, trên cánh tay có một vết sẹo đỏ tươi chói mắt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Cô ngồi trên sô pha, bướng bỉnh cắn đôi môi đỏ mọng, quay đầu đi không chịu nhìn Kỷ Đình Dương.
Sắc mặt Kỷ Đình Dương vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn vết thương trên tay cô, anh muốn an ủi cô, nhưng vừa mở miệng lại chuyển sang giễu cợt: "Ôn Lệ, em thật có năng lực, em thật sự đã leo lên đỉnh cao. bức tường cho một người đàn ông."
Tường ở sân sau rất cao, có hàng rào thép gai để chống trộm. Khi nhân viên bảo vệ đang tuần tra ở sân sau, tình cờ phát hiện Ôn Lệ đang cố trèo tường liền hét lên.
Ôn Lệ giật mình, không chú ý, vô ý bị thương nặng ở cánh tay, ngã từ trên tường xuống, hai má vặn vẹo đau đớn.
Nhưng dù có đau đớn đến đâu, cô cũng không muốn thỏa hiệp với Kỷ Đình Dương.
Lúc này có người đang bôi thuốc cho vết thương của cô, cô rút tay lại nói: "Cô không cần lo lắng."
Có động lực mạnh mẽ, nếu hôm nay không thả ra sẽ chảy máu đến chết.
Người đàn ông rút tay lại, khéo léo đứng sang một bên, ngước mắt nhìn trời, như thể đã quen với việc hai người cãi nhau. Chỉ cần đợi hai người cãi vã xong, sau đó dưới sự đe dọa của Kỷ Đình Dương, mạnh mẽ đưa thuốc cho Ôn Lệ rồi kết thúc.
Kỷ Đình Dương nhăn mặt, dùng ngón tay nhéo chặt cằm cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Ôn Lệ, ai cho cô dũng khí vì một người đàn ông mà uy hiếp tôi?"
Văn Lí nghiến răng im lặng.
"Nếu ngươi không muốn khỏi bệnh, vậy thì cứ làm theo ý mình đi. Ta hy vọng ngươi có thể kiên trì đến cuối cùng, đừng cầu xin ta thương xót."
Vừa mở cửa liền đụng phải Lâm Húc.
Anh sửng sốt một lúc, nhìn thấy Lâm Húc lắc đầu chặc lưỡi.
"Con trai, con học được kỹ năng đuổi người ở đâu vậy? Tệ quá."
"Cái... cái gì?"
"Phụ nữ cần được chiều chuộng. Nếu bố cậu đối xử với tôi như cậu thì tôi đã bỏ ông ấy từ lâu rồi. Cậu nên học hỏi cha mình nhiều hơn."
Kỷ Đình Dương nghĩ tới việc cha mình nghe theo lời mẹ và sự kiểm soát nghiêm khắc của vợ mình, Kỷ Đình Dương cảm thấy có chút chán ghét.
Hắn không khống chế được thần sắc trên mặt, khinh thường lộ ra, bị Lâm Húc một tát một cái.
"Quên đi, để ta dạy ngươi."
Lâm Húc nóng lòng muốn thử.
Vì xa con đã hai mươi năm nên tôi không có thời gian dạy dỗ nó nhiều điều, ngay cả trách nhiệm của mẹ tôi cũng chưa làm tròn được.
Hiện tại Kỷ Đình Dương đã lớn tuổi như vậy, việc học tập của nàng cũng không cần phụ đạo, công ty kinh doanh quá phát triển, cái gì cũng không dạy được hắn.
Hôm nay là cơ hội hiếm có để cô có được một nơi để tỏa sáng.
Cô đích thân giám sát và dạy dỗ, biết đâu cô có thể cứu được con trai mình khỏi con đường của một kẻ phản diện biến thái.
Lâm Húc càng nghĩ càng hưng phấn.
Cô thúc giục Kỷ Đình Dương, để anh băng bó vết thương cho Ôn Lệ trước.
Kỷ Đình Dương mím môi, vừa mới quay mặt đi, sao có thể quay người tát vào mặt anh nhanh như vậy.
Anh mở miệng định từ chối, nhưng ánh mắt thất vọng của Lâm Húc đêm qua lại hiện lên trong đầu anh.
Thật hiếm khi cảm nhận được một chút tình mẫu tử trước mặt mẹ đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách, mà anh vẫn mong muốn trở thành một đứa con ngoan.
Kỷ Đình Dương chỉ có thể bất đắc dĩ để người bên cạnh lại đi vào băng bó cho Ôn Lệ.
"Đây là điều đúng đắn. Con trai tôi giỏi quá." Lin Xu đặc biệt thích chạm vào đầu anh ấy.
Kỷ Đình Dương cũng không ngăn cản, mà rất hợp tác cúi xuống.
bên trong phòng.
Ôn Lệ lấy ra hết khăn giấy này đến khăn giấy khác, nghẹn ngào lau nước mắt.
Điện thoại di động trên giường reo lên, cô nhấc máy lên, nhìn thấy chữ Tiểu Vũ trên ID người gọi.
Cô sững sờ một lúc, ngay trước khi nhạc chuông chuẩn bị cúp máy, cô mới tỉnh táo lại và vội vàng nghe điện thoại.
"Tiểu Vũ..." Ôn Lệ giọng nói có chút nức nở.
Người ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, sau đó cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi, tôi ổn." Cô nhanh chóng trả lời.
Tiêu Ngữ rất nhạy bén, nghĩ đến tính tình yếu đuối của cô, lập tức hỏi: "Có người bắt nạt em à?"
"Không, không phải." Ôn Lệ vội vàng che đậy, "Hôm nay anh vô tình bị ngã, không thể cùng em đi xem phim được, xin lỗi."
Cô ích kỷ không muốn Tiểu Ngữ biết chuyện của Kỷ Đình Dương.
"Bị thương? Có nghiêm trọng không? Em vẫn ở nhà à? Anh đưa em đi bệnh viện!" Giọng điệu của Tiêu Ngữ có chút khẩn trương.
Nghe được sự quan tâm của anh dành cho mình, Ôn Lệ trong lòng cảm thấy ấm áp, đây là sự quan tâm mà cô chưa từng thấy ở Kỷ Đình Dương.
"Tôi không sao, cô không cần phải qua đây!" Cô hiện không ở nhà, cho nên bí mật của cô sẽ bị lộ khi Tiểu Ngữ tới.
Cô đã cố gắng hết sức để ngăn cản Xiao Yu lao tới đưa cô đến bệnh viện.
- Được rồi, nếu có chuyện gì thì phải nói cho tôi biết.
"Được rồi, chỉ là ta không thể cùng ngươi đi xem phim, đáng tiếc." Ôn Lệ nhẹ giọng nói.
"Không thành vấn đề. Khi có cơ hội chúng ta sẽ lại ở bên nhau."
"Được." Ôn Lệ cầm điện thoại, cười ngọt ngào.
Ni Ni Wai Wai gọi một lúc lâu mới cúp máy.
Tiêu Ngữ nhìn chiếc điện thoại đã được treo từ lâu, những viên đá trong Coke đã tan hết, hơi nước đọng lại trên thành cốc làm ướt tay trái của anh.
Rõ ràng anh đã đợi ở rạp rất lâu, lo lắng Ôn Lệ sẽ xảy ra chuyện nên mới gọi điện cho cô.
Anh quay lại, bỏ lon Coke vào thùng rác, vò nát hai tấm vé xem phim hết hạn trong túi thành những cục giấy rồi ném vào thùng rác.
Anh phớt lờ tin nhắn WeChat hiện lên trên WeChat, gọi điện cho sếp, hủy ngày nghỉ phép hôm nay và quay lại làm việc.
Lần trước Ôn Lệ hình như nhìn thấy một chiếc vòng cổ mà anh thích, tuy cô không nói gì nhưng anh vẫn để ý và muốn kiếm tiền càng sớm càng tốt.
--
Sáng sớm hôm sau, Ôn Lệ vội vã xuống lầu.
Hôm qua cô không thể ra ngoài nên hôm nay phải ra ngoài sớm để giải thích với Tiêu Ngữ.
Tuy nhiên, cô vừa xuống lầu đã gặp phải Kỷ Đình Dương đang đi ra khỏi phòng tập.
Anh ấy đang mặc một chiếc quần bó được thiết kế đặc biệt để tập thể dục, cơ bắp dưới lớp quần áo rất mịn màng và mạnh mẽ. Mái tóc ngắn mỏng trở nên ẩm ướt vì mồ hôi, những giọt nước trượt xuống đuôi tóc, toát ra khí chất nam tính điềm đạm.
Ôn Lệ sửng sốt, hồi lâu mới tỉnh táo lại, vội vàng nhìn đi nơi khác, vành tai hiện lên một tia nghi hoặc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kỷ Đình Dương như thế này.
Kỷ Đình Dương cầm khăn mặt tùy ý lau tóc cho hắn, "Muốn ăn sáng không?"
Không có sự ăn miếng trả miếng như thường lệ, giọng điệu trở nên hiếm hoi và bình tĩnh.
Ôn Lệ nhất thời có chút không thoải mái, theo bản năng từ chối: "Không cần, ta đi ra ngoài ăn cơm."
Trong lời nói của cô ẩn chứa ý tứ muốn đi ra ngoài, cô sợ hãi liếc nhìn Kỷ Đình Dương.
Ngay lúc cô cho rằng Kỷ Đình Dương sẽ đột nhiên thay đổi thái độ, không cho cô ra ngoài, như thường lệ, anh chỉ thản nhiên đáp lại.
Cho đến khi Ôn Lệ đi ra ngoài, cô vẫn không hiểu được ý anh là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: