Chương 13

第13章 别扭感
季廷阳还没听过父母的故事,以前年纪小,林絮说了他也听不懂,后来他长大了,他们也去世了。
现在听林絮提起,忽然起了好奇心。
"就因为露了个腹肌,你就跟他走了?"季廷阳觉得她未免也太肤浅了。
"才不是!"林絮反驳,而后腼腆一笑,"当然还有你爸的金钱攻势。"
他总喜欢给她送礼物,小到鲜花、发夹,大到珠宝、项链,每次见面都会有。
以至于她时常怀疑,这个男人是不是故意用这套方法提高她的眼界,好让她看不上其他的追求者。
季廷阳还以为会听到她选择父亲的各种深思熟虑,结果只是因为钱?
他不以为然,这不还是肤浅。
"这些可都是我的经验之谈,听我的肯定没错!"林絮一脸自信,然后开始了她的侃侃而谈,"有一次你爸......"
季廷阳心中抱有怀疑,但依旧静静听着她说话,时不时笑一下林絮太笨了,竟然被父亲的小把戏骗到。
时间渐渐过去,季廷阳甚至没察觉,这段时间他完全没有看过手机。
没再因为那被拉黑的好友而烦躁愤怒,甚至把温梨都忘了。
周围管家和佣人松了一口,看来今天季总不用再动不动就发火,克扣他们的奖金了。
林小姐可真是他们的救星啊!
温梨回到季家别墅,已经是晚上了。
回来之前她一直忐忑不安,她把季廷阳的微信拉黑了。
按她的经历,他肯定会对她发一通脾气,说不定还会再次把她关起来。
温梨抱着这种害怕的念头开门,本以为一进门就会看见守在门口、第一时间等她回来的季廷阳,结果玄关处空无一人。
只有再往里的客厅,时而响起两句笑声。
温梨疑惑地走过去,在客厅里看见了消失的季廷阳,还有林絮。
沙发上随手堆放着宛如一个小山的衣服,桌子上也摆满了大大小小的首饰盒。
林絮手里拿着一件衣服在身体上比画,正纠结询问季廷阳的意见,"好不好看?"
季廷阳毫不犹豫:"好看!"
他下午接到了高定服装店店长的电话,说最新季的衣服刚到,问要不要送一些到别墅里。
以往这些衣服都是买来给温梨的,但是她从来没有动用过这些,后面慢慢的,他就没再主动提起过了。
就在季廷阳犹豫时,旁边听到电话内容的林絮却是特别激动。
二话不说就叫店长送衣服过来,再顺带拿点店里的首饰。
店长一看来业务了,动作特别爽快,不到一个小时就把衣服首饰全送来了。
然后林絮就在客厅里比画了一下午的衣服,每一件都要问一下季廷阳。
刚开始季廷阳还会认真给出自己的意见,但随着林絮摆弄衣服的时间越来越久,他开始累了。
到后面完全就是不管林絮问什么,通通都说好看就对了。反正就算不好看,搁置在这里他也完全负担得起。
两人捣弄着衣服,完全没有注意到温梨已经回来了,还是一旁的管家率先发现了她。
"温小姐,您回来了?"
温梨点头应了一声,再看向沙发那边,季廷阳已经看见她了。
对上他那双漆黑深邃的眼眸,她的心跳倏地加速,空气仿佛都静了下来。
他这是要发怒了吗?
温梨害怕地攥紧手。
"廷阳,你看看这条项链好看吗?"林絮的声音突然响起。
季廷阳闻声回头,冲她淡笑,说了句好看。
发怒?质问她黑名单的事?禁止她出门?
这些通通没有。
季廷阳只是淡淡瞥了她一眼,便收回目光。
温梨错愕,她刚才建立的所有心理准备通通派不上用场。
一时间有些不知所措,呆呆地站在原地。
要是换做平时,季廷阳没有理会她,她能开心得多吃两碗饭。
恍惚之间,温梨看见林絮手中拿着的项链,震惊地瞳孔微缩。
那是她今天在市中心看见,心心念念许久的那条蓝宝石项链!
那昂贵的价格令她望而却步,结果转眼就被林絮轻松获得。她试戴了下,发觉不是很满意,又扔回桌上的首饰盒中。
温梨望着那条项链,咬了咬唇。
以前这些东西都是季廷阳送给她的,她一直不屑,现在却送给了林絮。
有一种原本属于她的东西,突然被别人捡走的别扭感。"我......我有点不舒服,先回房了。"温梨开口,试图挽回季廷阳的注意力。
声音不大,但此时他们没人说话,所以大家都听见了。
季廷阳起身,朝温梨走过来,伸手在她额头上探了探温度:"哪里不舒服?"
温梨不敢看他,心跳莫名地有些快,"就是......头有点疼。"
林絮回想今天外面的天气,"是不是今天风太大,吹得头凉发疼了?要不叫医生过来看看吧?"
季廷阳也有此意,拿出手机正想打电话呢,就被温梨伸手拦住了。
"不,不用!我回房间睡一觉就好了。"
林絮:"哦,那你快回去睡觉吧。"
"......"温梨没动,抬眸迟疑地看了看季廷阳。
季廷阳也不知道是不是看懂了她眼里的意思,主动道:"我带你回房。"
温梨说好,随即跟了上去。
上楼前,她往客厅那边扫了一眼。林絮完全没有介意她喊走季廷阳,正开心地收拾着沙发上的衣服首饰。
东西太多,林絮一个人收拾不过来,还喊了保姆一起帮她摆在衣帽间里。
忙活到很晚,林絮累得一口气把杯子里的水喝完,不够喝,又端着杯子下楼接水。
余光瞥见透着灯光的书房,心说不会吧,这么晚了还要加班吧?
林絮这么想着,推开书房的门。
季廷阳似乎是累了,靠在椅子上闭眼睡着,右手甚至还拿着钢笔,不忘工作。
林絮想了想,回房拿一条小毯子过来,动作轻柔地盖在他身上。
然而季廷阳睡得不沉,一点小小的动作就把他惊醒了。
他身体紧绷,睁开朦胧的眼睛,发现是林絮后身体又重新放松下来。
林絮也不怕吵醒他了,直接就喊他回房:"困了就回房睡。"

Chương 13 Cảm thấy khó xử
Kỷ Đình Dương chưa bao giờ nghe qua chuyện của cha mẹ mình, hắn không hiểu được Lâm Húc nói gì sau này, khi hắn lớn lên, bọn họ cũng qua đời.
Bây giờ nghe Lâm Húc nhắc đến, tôi đột nhiên trở nên tò mò.
"Chỉ vì khoe cơ bụng mà bỏ đi cùng anh ta sao?" Kỷ Đình Dương cảm thấy mình quá hời hợt.
"Không!" Lâm Húc phản bác, sau đó xấu hổ cười nói: "Đương nhiên còn có cha ngươi tiền công kích."
Anh ấy luôn thích tặng quà cho cô ấy, từ hoa, kẹp tóc đến đồ trang sức và dây chuyền, mỗi khi họ gặp nhau.
Đến mức cô thường thắc mắc liệu người đàn ông này có cố tình dùng phương pháp này để nâng cao tầm nhìn của cô để cô có thể coi thường những người cầu hôn khác hay không.
Kỷ Đình Dương tưởng rằng sẽ nghe được suy nghĩ sâu sắc của cô khi chọn cha, nhưng hóa ra chỉ vì tiền?
Anh không nghĩ vậy, đó chỉ là bề ngoài mà thôi.
"Tất cả những điều này đều dựa trên kinh nghiệm của tôi. Nghe tôi nói thì chắc chắn là đúng!" Lin Xu tỏ ra tự tin, sau đó bắt đầu nói: "Có lần bố của bạn..."
Kỷ Đình Dương trong lòng có nghi hoặc, nhưng vẫn là yên lặng nghe nàng nói, thỉnh thoảng cười nói Lâm Húc ngốc đến mức bị cha mình tiểu xảo lừa gạt.
Thời gian dần dần trôi qua, Kỷ Đình Dương trong khoảng thời gian này cũng không hề để ý tới điện thoại của mình.
Anh không còn cáu kỉnh, tức giận vì bị bạn bè chặn nữa, thậm chí còn quên mất Ôn Lệ.
Những quản gia và người hầu xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, dường như hôm nay ông Ji không còn phải tức giận mà trừ tiền thưởng của họ nữa.
Cô Lin thực sự là vị cứu tinh của họ!
Ôn Lệ trở về biệt thự của Kỷ đã là buổi tối.
Cô ấy đã cảm thấy bất an trước khi quay lại và đã chặn tài khoản WeChat của Ji Tingyang.
Dựa trên kinh nghiệm của cô, anh chắc chắn sẽ mất bình tĩnh với cô và có thể sẽ nhốt cô lại.
Trong lòng mang theo nỗi sợ hãi này, Ôn Lệ mở cửa ra, mong đợi cô vừa bước vào sẽ thấy Kỷ Đình Dương đã đợi ở cửa, đợi cô quay lại, nhưng lối vào lại trống rỗng.
Chỉ từ phòng khách xa hơn bên trong, thỉnh thoảng mới có thể nghe thấy một vài tiếng cười.
Văn Lệ bối rối bước tới, nhìn thấy Kỷ Đình Dương cùng Lâm Húc biến mất ở phòng khách.
Trên ghế sofa chất một núi quần áo, trên bàn bày đầy những hộp trang sức đủ kích cỡ.
Lâm Húc trong tay cầm một bộ quần áo, khoa tay múa chân trên người hắn, hỏi ý kiến ​​Kỷ Đình Dương: "Trông có ổn không?"
Kỷ Đình Dương không chút do dự: "Trông rất đẹp!"
Buổi chiều anh nhận được điện thoại của quản lý một cửa hàng quần áo cao cấp, nói rằng quần áo của mùa mới nhất vừa về đến, hỏi anh có muốn gửi một ít về biệt thự không.
Trước đây những bộ quần áo này là mua cho Ôn Lệ, nhưng sau này anh cũng không còn nhắc đến nữa.
Ngay tại Kỷ Đình Dương do dự thời điểm, Lâm Húc nghe được bên cạnh nội dung cuộc điện thoại liền đặc biệt hưng phấn.
Không nói một lời, anh yêu cầu người quản lý cửa hàng gửi cho anh quần áo và một số đồ trang sức từ cửa hàng.
Ngay khi người quản lý cửa hàng thấy việc kinh doanh đã hoàn tất, anh ta đã hành động rất nhanh chóng và giao tất cả quần áo và đồ trang sức trong vòng chưa đầy một giờ.
Sau đó Lâm Húc dành cả buổi chiều so sánh quần áo trong phòng khách, hỏi Kỷ Đình Dương từng món đồ.
Lúc đầu Kỷ Đình Dương sẽ nghiêm túc đưa ra ý kiến, nhưng Lâm Húc càng ngày càng nghịch quần áo, hắn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Cuối cùng, mặc kệ Lâm Húc có hỏi thế nào, bọn họ đều nói nhìn đẹp mắt, dù sao nhìn không đẹp, hắn cũng có thể để nó ở đây.
Hai người đang loay hoay với quần áo, hoàn toàn không biết Ôn Lệ đã trở về, người đầu tiên phát hiện ra cô là quản gia ở một bên.
"Cô Văn, cô về rồi à?"
Ôn Lệ gật đầu đáp lại, nhìn về phía ghế sofa Kỷ Đình Dương đã nhìn thấy cô.
Đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, nhịp tim cô tăng nhanh, không khí dường như trở nên yên tĩnh.
Có phải anh ấy đang tức giận?
Văn Li sợ hãi nắm chặt tay lại.
"Tingyang, bạn có thấy chiếc vòng cổ này trông đẹp không?" Giọng nói của Lin Xu đột nhiên vang lên.
Kỷ Đình Dương nghe được thanh âm quay người lại, nhẹ nhàng mỉm cười với cô, nói một câu gì đó tử tế.
Tức giận? Hỏi cô ấy về danh sách đen? Cấm cô ấy đi ra ngoài?
Không ai trong số này.
Kỷ Đình Dương chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay đi.
Ôn Lệ sửng sốt. Mọi chuẩn bị tinh thần vừa rồi đều vô ích.
Tôi hơi choáng ngợp trong giây lát và đứng đó ngây người.
Nếu bình thường Kỷ Đình Dương không để ý đến cô, cô sẽ vui vẻ hơn và có thêm hai bát cơm.
Trong lúc bàng hoàng, Văn Lệ nhìn thấy chiếc vòng cổ trong tay Lâm Húc, đồng tử co rúm lại.
Đó chính là chiếc vòng cổ sapphire mà cô nhìn thấy ở trung tâm thành phố hôm nay và đã nghĩ đến rất lâu!
Giá cao khiến cô thất vọng nhưng Lin Xu đã dễ dàng có được nó trong chớp mắt. Cô đeo thử, thấy không vừa ý lắm nên ném lại vào hộp trang sức trên bàn.
Ôn Lệ nhìn sợi dây chuyền, cắn môi.
Trước đây những thứ này là do Kỷ Đình Dương đưa cho cô, điều mà cô luôn coi thường, nhưng bây giờ lại đưa cho Lâm Húc.
Có một cảm giác khó xử khi thứ vốn thuộc về cô lại đột nhiên bị người khác lấy đi. "Tôi... tôi có chút không thoải mái, tôi về phòng trước." Ôn Lệ nói, cố gắng thu hút lại sự chú ý của Kỷ Đình Dương.
Âm thanh không lớn nhưng lúc này không ai nói chuyện nên mọi người đều nghe thấy.
Kỷ Đình Dương đứng dậy, đi về phía Ôn Lệ, đưa tay sờ thử nhiệt độ trên trán cô: "Em cảm thấy không thoải mái ở đâu?"
Ôn Lệ không dám nhìn hắn, tim đập nhanh khó hiểu: "Chỉ là... Đầu ta đau quá."
Lâm Húc nghĩ đến hôm nay thời tiết bên ngoài, "Hôm nay gió lớn quá? Đầu ta lạnh buốt, sao không gọi bác sĩ tới xem?"
Kỷ Đình Dương cũng có ý định này, anh lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện thì Ôn Lệ đưa tay ngăn cản.
"Không, không cần! Tôi sẽ về phòng và chợp mắt một lát."
Lâm Húc: "Ồ, vậy nhanh trở về giường đi."
"..." Ôn Lỵ không nhúc nhích, có chút do dự ngẩng đầu nhìn Kỷ Đình Dương.
Kỷ Đình Dương không biết mình có hiểu được ý tứ trong mắt cô hay không, nên chủ động nói: "Anh đưa em về phòng."
Ôn Li nói có, lập tức làm theo.
Trước khi lên lầu, cô liếc nhìn về phía phòng khách. Lâm Húc không hề để ý đến việc cô gọi Kỷ Đình Dương đi, vui vẻ thu dọn quần áo và trang sức lên ghế sofa.
Có rất nhiều đồ đạc, Lâm Húc một mình không thể gói hết được, thậm chí còn gọi bảo mẫu giúp cô cất vào phòng thay đồ.
Sau khi làm việc muộn, Lin Xu mệt mỏi đến mức uống hết nước trong cốc trong một hơi, không đủ, anh cầm cốc xuống lầu lấy nước.
Liếc qua khóe mắt, anh thoáng nhìn thấy phòng làm việc được chiếu sáng rực rỡ và tự nghĩ, không, muộn thế này mà phải tăng ca sao?
Lâm Húc nghĩ tới đây liền đẩy cửa thư phòng ra.
Kỷ Đình Dương có vẻ mệt mỏi, dựa vào ghế nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lâm Húc suy nghĩ một chút, sau đó trở về phòng, đem một chiếc chăn nhỏ đắp lên, nhẹ nhàng đắp lên người hắn.
Bất quá Kỷ Đình Dương ngủ không sâu, chỉ một động tác nhỏ nhất cũng có thể đánh thức hắn.
Cơ thể anh căng lên, khi mở đôi mắt mơ hồ ra, anh lại thả lỏng người khi nhận ra đó là Lâm Húc.
Lâm Húc không sợ đánh thức anh, liền gọi anh về phòng: "Nếu buồn ngủ thì về phòng ngủ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: