Chương 38

第38章 这才是真正属于他的温暖
  季廷阳在后院打着电话,神色烦躁,修长的双腿无意识地到处走动,一边回应着对方的问题。
  不知不觉间,他走到了泳池边上,深邃的黑眸盯着池子里深蓝色的水,心中的烦闷只增不减,甚至有种想把手机砸水里的冲动。
  管家就是在这时走进来的,激动地递给他一份文件袋。
  说是什么泄密者的资料。
  他还没来得及问这份资料是从哪来的,管家似害怕打扰他打电话,一说完就走了。
  什么乱七八糟的。
  季廷阳深深吐出一口浊气,摁捏着发涨的太阳穴,也没把文件放在心上,随手扔到了泳池边的小桌上。
  温梨就是这个时候跑进来的,她瞥了眼还未来得及拆封的文件袋,满脑子想的都是怎么把季廷阳骗走。
  "鸡汤已经煮好了,你先去喝一口吧。"温梨扯了扯他的衣角,柔声说道。
  举止温柔体贴,是季廷阳最喜欢的一面。
  烦躁的情绪消散了几分,季廷阳也不想拂了她难得的好意,对股东敷衍几句,就挂断了电话。
  出去前,季廷阳瞥见放在小桌上的文件袋,想起这件事,"管家好像说这是什么资料来着,我先看一眼。"
  他随手拿起来,撕开上面的文件袋上的封条。
  刹时间,温梨身体仿佛坠入冰窖一样寒冷。
  短短的几秒钟,时间好像被冻结了一样,宛如临死前的处决,无比漫长。
  要怎么办?
  冲过去把文件撕了?她能抢得过季廷阳吗?
  朝文件上泼水,纸张容易破开,还能晕染上面的字体......
  可是她手边哪来的水?
  她急得如热锅上的蚂蚁,各种想法在脑海里闪现。
  等她回过神,双手已经不受自己的控制,把毫无防备的季廷阳推进了泳池里,连带着那份文件......
  啊。
  这下文件要被池水溶破了。
  无情的水流疯狂灌进季廷阳的鼻腔、耳朵与眼睛,吞噬着他的身体,呼吸都变得异常困难。
  他没忍住呛了几声,水流灌进他的肺里,似有人在他的器官上捅刀般,痛苦地蜷缩起身体。
  就连游泳的本能都忘了。
  他微睁眼眸,水上的画面似乎蒙上了一层雾,朦胧之中看见温梨一脸恐惧无措地站在泳池边上。
  刚才他分明感觉到,是有一双手将他推了下来......
  在意识逐渐模糊前,他的脑海里闪现了许多。
  是因为恨他吗,所以才会如此无情?
  父母早逝,长兄如父,他当年只有七岁,却已经要承担起一个作为大哥的责任了。
  他被迫早熟,认清人情世故,带着泽秋和妹妹在嫌弃他们的亲戚间流转寄住。
  心里压抑着痛苦,也不敢在他们面前流露。直到他遇到温梨,从他身上感受到一丝温暖,让他想起记忆中温柔的母亲......
  后来她遇到了萧煜,一心一意的要跟萧煜交往,与他远离。
  他害怕就连最后这点属于他的温暖都要被掠夺,发了疯一样把她困在自己身边,占有着她身上那并不属于自己的那丝温暖。
  现在终于遭到报应了吗?
  季廷阳清晰感觉到自己的呼吸在逐渐消失,或许是濒死前的走马灯,让他回想起了以前的痛苦。
  心里嗤笑自己太过矫情。
  他眼睛渐渐合上......  
ADVERTISEMENT

  噗通。
  水面被炸开,一道阴影将他笼罩。
  季廷阳强撑着最后那点意识,眼睛睁开一条缝隙。
  他看见沉浮在水里的林絮,她的头发在水里散开,努力向他游去。
  不知道是不是哭过的原因,她的眼尾泛红,那双眼眸里的关切清澈可见,似跨越二十年时光的阻隔,向他奔来。
  季廷阳那颗快要停寂的心跳狂烈无比,他目不转睛地看着林絮,宛如天上炽热的太阳,照亮他二十年间的黑暗。
  看着两人间荡漾的水波纹,不断缩短的距离,他仿佛看到了小时候守在他床边讲故事的母亲,看到了嬉笑着要他长大后赚钱给她买衣服的母亲,看到了摸着他脑袋,说一定不会放过欺负他的人的母亲......
  他眸里的癫狂涌起,将她刻入眼中。
  这才是真正属于他的温暖。
  林絮游到季廷阳身前,双手从他的胳膊下环过,抱着他从水面上游去,破水而出。
  季廷阳的手动了动,虚虚地环抱住她的身体,意识终于散去,陷入黑暗。
  --
  季廷阳醒来,映入眼帘的一片白花的天花板,手背上传来轻微的痛感在告诉他,正输着点滴。
  没看到时间,也不知道过去了多久。
  他动了动身体,旁边就响起哽咽的关切声,"你先别动,医生说你的身体还没好。"
  季廷阳侧头,才后知后觉发现温梨竟然就在一旁。
  她眼眶通红,应该是大哭过,脸颊也有些红肿,像是被打了?
  但这些已经无所谓了。
  "林絮呢?"季廷阳环顾四周。
  温梨怔愣,没想到他醒来的第一句话就是问林絮,放在膝盖上的小手捏了捏,心里有些酸涨,"她......在医生办公室。"
  季廷阳"哦"了声,重新闭上眼睛。
  态度冷漠。
  温梨咬唇,眸里的泪珠再度涌了出来,抽泣着向他道歉:"对不起,我当时不是故意的要推你下水的。我那时脑子乱七八糟,意识也很混乱,我自己也不明白我为什么会这样......"
  差点错失杀人这件事,让她惶恐不安。
  "对不起对不起......你原谅我好不好?"豆大的泪珠从她眸里掉落,姣美的容颜与泪水交织,楚楚动人。
  以前只要她哭泣,季廷阳早就哄上去了,可这次他只是静静地看着她,半晌也没有说话。
  独角戏让人窘迫,温梨的哭声慢慢减弱。
  "可以摸一下我的脑袋吗?"季廷阳突然开口。
  温梨愣了下,不明所以,但还是照着他的话,伸出那只纤细的小手,在他的脑袋上揉了揉。
  季廷阳眼眸微垂,看不清眸底的神色。
  他唇角扬了扬,意义不明地嗤了一声。
  心底平静如水,没有一丝波澜。
  果然,这点仅存的温暖消散。
  什么感觉也没有了。
   下线倒计时2......

Chương 38 Đây mới là hơi ấm thực sự thuộc về anh
Kỷ Đình Dương đang ở sân sau nói chuyện điện thoại, vẻ mặt cáu kỉnh, đôi chân dài vô thức đi lại, đồng thời trả lời vấn đề của đối phương.
Trong vô thức, anh bước đến mép hồ bơi, nhìn chằm chằm vào làn nước trong xanh đậm trong hồ bơi bằng đôi mắt đen sâu thẳm, sự khó chịu trong lòng chỉ tăng lên, thậm chí còn có cảm giác muốn đánh rơi điện thoại xuống nước.
 Quản gia đúng lúc này bước vào, hưng phấn đưa cho hắn một túi đựng tài liệu.
 Nói về thông tin của người rò rỉ.
Trước khi anh kịp hỏi thông tin này đến từ đâu, quản gia dường như sợ làm phiền anh qua điện thoại và rời đi ngay sau khi nói xong.
 Thật là một mớ hỗn độn.
Kỷ Đình Dương thở dài một hơi, nhéo huyệt thái dương sưng tấy, ném tập tài liệu lên chiếc bàn nhỏ cạnh bể bơi mà không để ý tới.
Ôn Lệ lúc này chạy vào, cô liếc nhìn túi tài liệu còn chưa mở ra, trong đầu cô chỉ nghĩ làm thế nào để lừa Kỷ Đình Dương đi.
"Súp gà đã nấu xong, ngươi trước uống một ngụm đi." Ôn Ly kéo kéo góc áo hắn, nhẹ giọng nói.
 Tính cách dịu dàng và ân cần là điểm mà Kỷ Đình Dương yêu thích.
Cơn tức giận tiêu tan một chút, Kỷ Đình Dương không muốn xúc phạm lòng tốt hiếm có của cô, anh nói vài câu chiếu lệ với cổ đông rồi cúp điện thoại.
Trước khi ra ngoài, Kỷ Đình Dương nhìn thoáng qua túi đựng tài liệu đặt trên bàn nhỏ, nhớ tới, "Quản gia hình như nói đây là loại tin tức gì, để tôi xem trước."
 Anh ta thản nhiên nhặt nó lên và xé con dấu trên túi đựng tài liệu phía trên.
 Trong chốc lát, thân thể Ôn Lệ lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Chỉ trong vài giây, thời gian như bị đóng băng, giống như một cuộc hành quyết trước khi chết, vô cùng dài.
 Phải làm gì?
 Anh ta lao tới và xé tài liệu? Cô ấy có thể đánh bại Ji Tingyang không?
 Nước bắn vào tài liệu sẽ khiến giấy dễ bị gãy và nhòe phông chữ trên đó...
 Nhưng cô ấy lấy nước ở đâu thế?
 Cô ấy lo lắng như kiến ​​trong nồi nóng, với đủ loại suy nghĩ lóe lên trong đầu.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, đôi tay của cô đã không còn bị cô khống chế nữa, cô đẩy Kỷ Đình Dương không chút nghi ngờ vào trong bể bơi, mang theo tài liệu...
à.
 Tài liệu này sẽ bị nước ao làm vỡ.
  Dòng nước tàn nhẫn điên cuồng trút vào mũi, tai và mắt của Kỷ Đình Dương, nuốt chửng cơ thể anh và khiến việc thở trở nên vô cùng khó khăn.
Anh không khỏi nghẹn ngào mấy lần, nước tràn vào phổi, như bị ai đâm vào nội tạng, đau đớn cuộn tròn.
 Ngay cả bản năng bơi lội cũng bị lãng quên.
Anh khẽ mở mắt ra, khung cảnh trên mặt nước dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, trong sương mù, anh nhìn thấy Ôn Lệ đang đứng ở rìa bể bơi, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa bối rối.
Vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được có một đôi tay đẩy hắn ngã xuống...
Trước khi ý thức của anh dần dần mơ hồ, rất nhiều thứ hiện lên trong đầu anh.
 Có phải vì ghét anh ta nên mới tàn nhẫn như vậy không?
Cha mẹ anh mất sớm, anh là anh cả giống như cha anh khi đó mới bảy tuổi nhưng anh đã phải gánh vác trách nhiệm làm anh cả.
Anh buộc phải trưởng thành sớm và hiểu biết về thế giới nên đã đưa Zeqiu và em gái đến sống giữa những người họ hàng không ưa họ.
Tôi kìm nén nỗi đau trong lòng, không dám thể hiện ra trước mặt họ. Cho đến khi anh gặp được Ôn Lệ, cảm nhận được hơi ấm từ anh, khiến anh nhớ đến người mẹ dịu dàng trong ký ức của mình...
Sau đó cô gặp Xiao Yu, cô hết lòng muốn hẹn hò với Xiao Yu và tránh xa anh ta.
Anh sợ ngay cả chút hơi ấm cuối cùng của mình cũng sẽ bị cướp đi nên anh điên cuồng nhốt cô bên cạnh, chiếm hữu hơi ấm trên cơ thể cô vốn không thuộc về anh.
Cuối cùng bạn đã nhận được quả báo của mình bây giờ chưa?
Kỷ Đình Dương rõ ràng cảm giác được hơi thở của mình đang dần dần biến mất, có lẽ chính là cánh cửa xoay trước khi chết khiến hắn nhớ tới nỗi đau trước đó.
 Tôi tự cười mình vì quá kiêu ngạo.
 Mắt anh dần nhắm lại...  
QUẢNG CÁO

                                                   .
 Mặt nước nổ tung, và một cái bóng bao trùm lấy anh ta.
Kỷ Đình Dương cố gắng giữ lấy chút ý thức cuối cùng, hé mở đôi mắt.
 Anh nhìn thấy Lin Xu nổi trên mặt nước, tóc xõa trong nước và cố gắng bơi về phía anh.
Không biết có phải vì cô ấy đã khóc hay không mà khóe mắt cô ấy đỏ hoe, trong mắt hiện rõ sự lo lắng, như thể cô ấy đang chạy về phía anh qua rào cản hai mươi năm.
Nhịp tim sắp ngừng đập của Kỷ Đình Dương cực kỳ mãnh liệt. Anh chăm chú nhìn Lâm Húc, giống như mặt trời rực rỡ trên bầu trời, chiếu sáng bóng tối hai mươi năm của anh.
Nhìn làn nước gợn sóng giữa hai người và khoảng cách ngày càng thu hẹp, anh như thấy lại mẹ anh đã luôn bên giường anh kể chuyện thuở anh còn bé, nhìn thấy mẹ anh từng tinh nghịch bảo anh kiếm tiền mua quần áo cho bà khi Anh lớn lên, nhìn thấy sự cảm động trong đầu anh, anh nói rằng mẹ anh sẽ không bao giờ buông tha những kẻ bắt nạt anh...
 Sự điên cuồng trong mắt anh dâng trào, khắc sâu cô vào mắt anh.
 Đây chính là hơi ấm thực sự thuộc về anh ấy.
Lâm Húc bơi đến trước mặt Kỷ Đình Dương, đặt hai tay dưới cánh tay anh, ôm anh vào lòng, bơi ra khỏi nước, nổi lên khỏi mặt nước.
Kỷ Đình Dương hai tay khẽ động, yếu ớt ôm lấy thân thể của nàng, ý thức cuối cùng tiêu tán, rơi vào trong bóng tối.
  --
Kỷ Đình Dương tỉnh lại, nhìn thấy trần nhà trắng xóa, mu bàn tay hơi đau cho biết hắn sắp mất đi truyền tĩnh mạch.
 Tôi không nhìn thấy thời gian và tôi không biết đã trôi qua bao lâu.
Hắn cử động thân thể, bên cạnh vang lên một thanh âm nghẹn ngào lo lắng: "Đừng cử động nữa, bác sĩ nói sức khỏe của ngươi còn chưa tốt."
Kỷ Đình Dương quay đầu lại, nhận ra Ôn Lệ đang ở bên cạnh mình.
Mắt cô ấy đỏ hoe, chắc là cô ấy đã khóc rất to, hai má cũng hơi đỏ và sưng lên, hình như bị đánh?
 Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa.
"Lâm Húc đâu?" Kỷ Đình Dương nhìn quanh.
Ôn Lệ sửng sốt, không ngờ việc đầu tiên anh hỏi sau khi tỉnh lại chính là hỏi Lâm Húc. Anh ôm chặt đôi tay nhỏ nhắn của mình trên đầu gối, trong lòng có chút chua xót: "Cô ấy... đang ở phòng khám. "
Kỷ Đình Dương "Ồ" một tiếng rồi lại nhắm mắt lại.
  Thái độ thờ ơ.
Ôn Lệ cắn môi, nước mắt lại trào ra, cô nức nở xin lỗi anh: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý đẩy anh xuống nước, lúc đó đầu óc tôi rất hỗn loạn, Ý thức của tôi cũng rất mơ hồ, chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như thế này..."
 Việc cô suýt bỏ lỡ vụ giết người khiến cô hoảng sợ.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... bạn có thể tha thứ cho tôi được không?" Những giọt nước mắt lớn rơi từ khóe mắt cô ấy, khuôn mặt xinh đẹp và những giọt nước mắt hòa quyện vào nhau, thật cảm động.
Trước đây mỗi khi cô khóc, Kỷ Đình Dương đều sẽ dỗ dành cô, nhưng lần này anh chỉ im lặng nhìn cô, nhất thời không nói gì.
Buổi biểu diễn một người thật xấu hổ, tiếng khóc của Ôn Lệ dần yếu đi.
"Ngươi có thể sờ đầu của ta sao?" Kỷ Đình Dương đột nhiên nói.
Văn Lệ sửng sốt một lát, không biết tại sao, nhưng vẫn làm theo lời anh, vươn bàn tay mảnh khảnh ra xoa đầu anh.
Kỷ Đình Dương hơi cụp mắt xuống, nhìn không rõ biểu tình phía sau.
Anh ta nhếch lên khóe môi và chế nhạo vô nghĩa.
 Tâm tôi tĩnh lặng như nước, không một gợn sóng.
 Chắc chắn rồi, hơi ấm còn lại đã tiêu tan.
 Không cảm thấy gì nữa.
  Đếm ngược tới offline 2......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: