Chương 8
第8章 "你这辈子也别想离开我。"
即使每天晚上都要迫不得已回到季家,但温梨对于这几天的重见阳光还是很开心的。然而季廷阳的一句话,又把她囚在了牢笼里。
见过光明的人总是难以承受黑暗。
温梨性子虽软,但在季廷阳离开后也发了一通脾气,把房间里能砸的东西都砸了。
就连晚饭也不愿意吃。
管家端着原封不动的餐盘,从楼上下来,战战兢兢地对季廷阳道:"温小姐不开门。"
季廷阳寒着一张脸,他冷然起身,椅子在大理石上剐蹭,发出一声尖锐刺耳的刺啦声。
客厅里的气氛凝结成冰,仿佛掉进冰窖,不寒而栗。
周围的保姆和管家大气不敢出,努力减少自己的存在感。
季廷阳朝温梨的房门走去,他拧了下门把手,没推动,里面反锁了。
还没等他说话,房门便被砸了什么东西,哗啦一声,碎片落了一地。
"滚开!"
温梨带着哽咽的嗓音,歇斯底里地吼叫。
"你告诉季廷阳,除非他明天让我出去,否则我就绝食!"
季廷阳闭上正欲开口的唇瓣,半侧身子陷在灯光的阴影处,漆黑的瞳孔愈加幽暗阴鸷。
他对旁边的管家道:"既然她要绝食,那就如她所愿,谁也不准给她送吃的!"
说完,他就转身下楼。
不到片刻,车库里响起小车的轰鸣声,它驶出别墅,渐行渐远。
会所里的包厢里,几个男人乐呵呵地给季廷阳敬酒。
"季总今日居然没在家里陪美人,而是约我们出来喝酒,真是难得啊。"
圈子里的人都知道,季廷阳在家里养了一朵丝绒花,迷得连公司都去得少了,像是生怕人跑了似的,整日在家里守着。
季廷阳没理会他们的打趣,也不管酒桌上的酒到底有多烈,拿起就往嘴里灌。
烧灼感从喉痛蔓延到胃,再扩散到全身,似乎如此便能麻痹他心中的痛感一样。
季廷阳神情逐渐恍惚,耳边那一声又一声好酒量的惊叹散去,他好像回到了初遇温梨的那个午日。
那时他16岁,距离父母去世已经九年了。姑姑和姑父看在父亲巨额的家产下,勉强了收养了他们兄妹三人。
但也仅仅是给一口饭吃,不让他们饿死的程度,更多的就没有了。
每天早晨,司机送他们去学校前,季廷阳都会看见姑姑一脸慈爱地抚摸他儿子的脑袋,然后祝他今天开心,平安顺利,高兴时还会亲一下脸颊。
每次看见这幅场景,季廷阳总会怀念起自己母亲温柔的模样,心里的酸涩翻涌,难受到他的眼角泛红,又匆匆移开目光。
姑姑的儿子对于他们三人寄住在他家里的行为特别反感,总会有意无意地针对他们。
在家里他还会收敛几分,可到了外面,他就肆无忌惮了。
那天中午放学,季廷阳被这位表哥拖进教学楼的角落里拳打脚踢。
季廷阳虽然身体瘦弱,反击对他来说是一件易事,可是他不能。
因为反抗一次,这位表哥就会加倍地从家里的弟弟妹妹身上讨回来,所以季廷阳只能这么默默承受着。
没关系,他早已经习惯了。等以后成年了,他把家里的遗产夺回来,再和弟弟妹妹搬出去住,一切都会好转的。
季廷阳这么安慰,麻痹自己。
视线渐渐变得模糊,脑海也开始混沌不清。
"你在做什么!再不停下我就要叫老师了!"
如清泉般甜美的声音响起,嗓音带着一丝不易察觉的颤抖。那个看起来比她小很多的女孩明明是在害怕,却又勇敢的站出来。
"少多管闲事,不然我连你也打。"这位表哥恶狠狠道。
小女孩紧张地攥着背上书包的袋子,"我刚才已经告诉老师了,他很快就会过来抓你了!"
告老师虽然可耻,但有用。
老师对于学生来说都有一股天然的威慑力,他犹豫几秒,转身就跑了。
看见小女孩悄然松气的神色,季廷阳就知道她那句话是在撒谎。
他慢慢从地上爬起来,捂着淤青的手臂,一步步往校门口走去。
小女孩跟在他的身后叽叽喳喳,"喂,我帮了你,连一句谢谢也没有吗?"
"你的手受伤了,你要这样回去吗?你家里人会担心的。"
季廷阳愣了一下,想到弟弟和妹妹,面无表情的面庞终于浮起一抹犹豫。
小女孩咬了咬唇,鼓起第二次勇气,把他拉到一旁的石梯坐下。随后从包里拿出几张创口贴,帮他把伤口贴好。
季廷阳没有动弹,任她捣鼓,注意力被路边那对母子吸引。
那个小男孩指着一间冰淇淋店,拉扯着母亲的衣角撒娇,似乎想吃冰淇淋。
那位母亲蹲下身子,不知道跟他说了什么,惹得小男孩频频大笑,也不再央求着吃冰淇淋了。
那位母亲温柔地摸着小男孩的脑袋,像是在夸他乖,小男孩神色羞赧,脸颊浮现出一抹红晕。
季廷阳耷拉在身侧的手不由自主地紧握成拳,母亲的模样已经开始模糊了,就连记忆里母亲抚摸他时那股温暖的感觉也已经模糊不清了。
他拼命回忆,想要记起这股温暖的爱意,想要死死抓住它,永不放手......
蓦地。
一只小手落在他脑袋上揉了揉,就是这个温暖的感觉......
季廷阳抬头,那双黝黑的瞳孔紧缩,紧盯着眼前的小女孩。
小女孩被那阴森的眼神吓了一跳,后怕地收回手,小心翼翼解释,"我看你一直羡慕地盯着那边,以为你也想要别人摸一摸脑袋,所以才......"
难道她会错意了?
好尴尬。
季廷阳起身,用力抓住她的手腕,疼得她轻嘶一声。
他张嘴,牵扯着许久没有发声的声带,艰涩地发出她听到的第一句话。
"你叫什么名字?"
"温......温梨。"
转眼间,那个孤僻受伤的男孩长大了,变成阴鸷可怕的男人,将她囚禁在华丽的别墅里。
他抓着她的双手,越过头顶,身体俯下,把她禁锢在床上。
另一只骨节分明的手掐着她的脖子,眼神里充满着偏执与执着,宛如恶魔般紧缠着她。
"温梨,你这辈子也别想离开我。"
Chương 8 "Đời này anh sẽ không bao giờ rời xa em."
Dù mỗi đêm đều phải trở về nhà Quý, nhưng mấy ngày nay Ôn Lệ vẫn rất vui khi được nhìn thấy ánh nắng trở lại. Tuy nhiên, lời nói của Ji Tingyang lại nhốt cô vào lồng.
Những người đã nhìn thấy ánh sáng luôn cảm thấy khó chịu đựng được bóng tối.
Mặc dù tính tình Ôn Lệ mềm yếu nhưng sau khi Kỷ Đình Dương rời đi, cô đã mất bình tĩnh và đập phá mọi thứ trong phòng.
Tôi thậm chí còn không muốn ăn tối.
Quản gia ôm đĩa cơm còn nguyên vẹn từ trên lầu đi xuống, run rẩy nói với Kỷ Đình Dương: "Văn tiểu thư không mở cửa."
Kỷ Đình Dương sắc mặt lạnh lùng đứng lên, ghế cọ vào đá cẩm thạch, phát ra âm thanh chói tai.
Không khí trong phòng khách ngưng tụ thành băng, như rơi vào hầm băng, rùng mình.
Những bảo mẫu và quản gia xung quanh tôi không dám tỏ ra kiêu ngạo và cố gắng giảm bớt sự hiện diện của họ.
Kỷ Đình Dương đi về phía Ôn Lệ cửa, hắn xoay tay nắm cửa, lại không đẩy ra bên trong.
Anh chưa kịp nói gì thì có thứ gì đó đập vào cửa và các mảnh vỡ rơi xuống sàn.
"Tránh xa!"
Văn Li điên cuồng gầm lên, giọng nghẹn ngào.
"Nói với Kỷ Đình Dương, nếu ngày mai hắn không thả tôi ra, nếu không tôi sẽ tuyệt thực!"
Kỷ Đình Dương đang định mở miệng nhắm lại đôi môi, nửa người chìm vào bóng tối trong ánh sáng, con ngươi đen thẫm càng trở nên thâm trầm, nham hiểm hơn.
Anh ta nói với người quản gia bên cạnh: "Vì cô ấy muốn tuyệt thực nên theo ý muốn của cô ấy, không ai được phép cho cô ấy ăn!"
Nói xong hắn quay người đi xuống lầu.
Chưa đầy một lát, trong gara đã vang lên tiếng ô tô gầm rú, lao ra khỏi biệt thự rồi trôi đi.
Trong phòng riêng của câu lạc bộ, mấy người đàn ông vui vẻ nâng cốc chúc mừng Kỷ Đình Dương.
"Hôm nay Ji tiên sinh không ở nhà với người đẹp mà mời chúng ta đi uống rượu. Thật sự là hiếm có."
Trong vòng mọi người đều biết Kỷ Đình Dương cất một bông hoa nhung ở nhà, hắn mê mẩn nó đến mức hiếm khi đến công ty, như sợ nó trốn thoát, hắn suốt ngày canh giữ nó ở nhà.
Kỷ Đình Dương không để ý tới lời nói đùa của bọn họ, cũng không để ý rượu trên bàn nồng đến mức nào, cầm lên rót vào miệng.
Cảm giác nóng rát lan từ cổ họng đến bụng rồi lan khắp cơ thể, như thể điều này có thể làm tê liệt nỗi đau trong lòng anh.
Sắc mặt Kỷ Đình Dương dần dần rơi vào trạng thái hôn mê, bên tai những tiếng kêu uống rượu ngon tiêu tán, hắn tựa hồ quay về buổi chiều lần đầu tiên gặp Ôn Lệ.
Lúc đó anh mới 16 tuổi, chín năm sau khi cha mẹ anh qua đời. Xem xét khối tài sản khổng lồ của cha họ, dì và chú của họ miễn cưỡng nhận nuôi ba anh chị em.
Nhưng chỉ cho họ một miếng ăn để khỏi chết đói, không còn gì nữa.
Mỗi buổi sáng, trước khi tài xế đưa bọn trẻ đến trường, Kỷ Đình Dương sẽ nhìn thấy dì âu yếm vuốt ve đầu con trai, sau đó chúc cậu một ngày vui vẻ, bình an, đồng thời hôn lên má cậu khi cậu vui.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, Kỷ Đình Dương luôn nhớ đến dáng vẻ dịu dàng của mẹ, trong lòng chua xót dâng lên khóe mắt đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi.
Con trai của dì đặc biệt chán ghét ba người họ ở tại nhà mình, luôn cố ý hoặc vô ý nhắm vào họ.
Ở nhà, anh ấy sẽ có phần kiềm chế, nhưng ở bên ngoài, anh ấy sẽ vô lương tâm.
Buổi trưa ngày hôm đó tan học, Kỷ Đình Dương bị anh họ kéo vào góc giảng đường, đấm đá.
Kỷ Đình Dương tuy rằng gầy yếu, hắn dễ dàng đánh trả, nhưng hắn không thể.
Bởi vì một khi phản kháng, biểu ca của hắn sẽ làm nhiều việc hơn để lấy lại từ tay đàn em, cho nên Kỷ Đình Dương chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Không sao đâu, anh đã quen rồi. Khi trưởng thành, anh ấy sẽ nhận lại tài sản thừa kế của gia đình và cùng các em của mình chuyển ra ngoài sống, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Kỷ Đình Dương được an ủi đến mức chính mình tê dại.
Tầm nhìn của anh dần dần mờ đi, đầu óc anh trở nên hỗn loạn.
"Anh đang làm gì vậy! Nếu không dừng lại, tôi sẽ gọi giáo viên!"
Một giọng nói ngọt ngào như tiếng suối trong trẻo vang lên, trong đó có chút run rẩy. Cô gái trông trẻ hơn cô rất nhiều rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng cô vẫn dũng cảm đứng dậy.
"Đừng xen vào việc của người khác, nếu không tôi cũng sẽ đánh anh," người anh họ hung ác nói.
Cô bé căng thẳng ôm chặt chiếc túi trong cặp sách: "Vừa rồi em đã nói với giáo viên rằng thầy sẽ đến đón em ngay!"
Kiện thầy tuy xấu hổ nhưng cũng có ích.
Giáo viên có tác dụng răn đe tự nhiên đối với học sinh. Anh ta do dự vài giây, quay người bỏ chạy.
Nhìn thấy cô gái nhỏ lặng lẽ yên tâm bộ dáng, Kỷ Đình Dương biết cô nói là nói dối.
Anh từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, ôm cánh tay bầm tím của mình và bước từng bước đến cổng trường.
Cô bé đi theo anh, ríu rít nói: "Này, tôi đã giúp anh rồi, anh còn không nói cảm ơn à?"
"Tay ngươi bị thương, bộ dạng này muốn trở về sao? Người nhà sẽ lo lắng."
Kỷ Đình Dương sửng sốt một lát. Nghĩ tới anh chị em, trên khuôn mặt vô cảm của hắn cuối cùng cũng hiện lên sự do dự.
Cô bé cắn môi, lấy hết can đảm lần thứ hai, kéo anh đến bên cầu thang đá ngồi xuống. Sau đó, anh lấy trong túi ra vài miếng băng cá nhân và giúp anh băng bó vết thương.
Kỷ Đình Dương không nhúc nhích, mặc cho cô quậy phá. Sự chú ý của anh bị hai mẹ con bên đường hấp dẫn.
Cậu bé chỉ vào một quán kem và kéo mạnh quần áo của mẹ, hành động nũng nịu như thể muốn ăn kem.
Người mẹ quỳ xuống và không biết mình đã nói gì với cậu bé, điều này khiến cậu bé thường xuyên cười và ngừng xin kem.
Người mẹ dịu dàng chạm vào đầu cậu bé như muốn khen cậu bé ngoan.
Bàn tay buông thõng của Kỷ Đình Dương vô thức nắm chặt thành nắm đấm, dung mạo của mẹ anh đã bắt đầu mờ nhạt, ngay cả cảm giác ấm áp trong ký ức khi mẹ chạm vào anh cũng mờ nhạt.
Anh rất muốn nhớ lại tình yêu ấm áp này, muốn giữ chặt nó không bao giờ buông ra...
Đột nhiên.
Một bàn tay nhỏ đặt lên đầu anh, xoa xoa, cảm giác thật ấm áp...
Kỷ Đình Dương ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nheo lại, nhìn chằm chằm vào cô bé trước mặt.
Cô bé sợ hãi rút tay lại, cẩn thận giải thích: "Tôi thấy anh đang nhìn chằm chằm vào nơi đó với vẻ ghen tị, tôi tưởng anh cũng muốn người khác chạm vào đầu mình nên..."
Chẳng lẽ cô đã hiểu lầm?
Thật đáng xấu hổ.
Kỷ Đình Dương đứng dậy, dùng sức nắm lấy cổ tay cô, khiến cô rên lên đau đớn.
Anh mở miệng, kéo dây thanh quản đã lâu không nói ra, khó khăn thốt ra những lời đầu tiên cô nghe được.
"Tôi có thể biết tên của bạn được không?"
"Ôn... Văn Lí."
Trong chớp mắt, cậu bé cô đơn và bị thương lớn lên và biến thành một người đàn ông độc ác và đáng sợ, giam cầm cô trong một biệt thự lộng lẫy.
Anh nắm lấy tay cô, nâng chúng lên trên đầu cô, cúi xuống và nhốt cô vào giường.
Bàn tay xương xương còn lại đang siết chặt cổ cô, trong mắt anh đầy hoang tưởng và cố chấp, bám lấy cô như một con quỷ.
"Ôn Lệ, đời này đừng bao giờ nghĩ đến việc rời xa tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro