Chương 1

Năm 30 tuổi,

Nguyễn Chính Ý đặt lên mộ tôi bông hồng trắng, trên những cánh hoa tươi còn đượm ánh sương mai. 

Anh nhẹ nhàng cúi người đặt bó hoa xuống, nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp trắng đen trên bia mộ. Người trong ảnh chính là tôi, chọn cái gì không chọn lại đi chọn tấm ảnh xấu nhất. Giá mà tôi còn sống, tôi đã đến mắng anh một ta một trận rồi!  Anh ấy vươn tay, chạm vào gương mặt trẻ tuổi của tôi trong ảnh. Tấm ảnh này chụp từ thời đại học, khi còn  chưa biết trang điểm, chỉ biết cười rộ lên, dáng vẻ hết sức ngốc nghếch.

Anh chỉ thích duy nhất tấm ảnh này. 

Anh chẳng nói câu nào, đứng đó một hồi rồi rời đi. Anh nhất định không biết rằng, người vợ vừa chết cách đây mấy ngày bây giờ đang nhìn anh bằng vẻ mặt u ám.

Nguyễn Chính Ý! Bà đây là âm hồn không tan chứ còn lâu mới lưu luyến anh! Tôi đây còn muốn nhìn xem, vợ cũ chân trước rời đi, chân sau anh sẽ tái hôn cùng người phụ nữ như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: