Chương 11: Ta ăn vạ
Edit: Moẹ nó
Bệnh tình Lâm Thanh Nhan không ổn định, cần thiết nằm viện, Tạ Quyển chiều nào đều trước tiên đi bệnh viện chăm sóc nàng, sau đó mới về nhà làm cơm tối cho Tạ Tử Đình.
Tạ Kiến Sơn gần đây không biết đi nơi nào, liên tiếp mấy ngày không thấy bóng người, Tạ Quyển cũng không có lòng quan tâm ông ta đi hay ở, thậm chí hi vọng ông ta không cần trở về.
Trên đường đi đến bệnh viện, đầu tiên Tạ Quyển mua một phần cháo thịt nạc ven đường, suy nghĩ một chút, đi cách vách phố mua phần bánh rán Lâm Thanh Nhan thích ăn.
Thời điểm đến thăm, Lâm Thanh Nhan cùng nữ bệnh nhân cách vách tán gẫu, trên mặt là nụ cười hiếm thấy.
"Mẹ."
Tạ Quyển đến gần kêu nàng một tiếng, đang muốn đem đồ đặt lên bàn, lại phát hiện trên bàn có cái giỏ hoa quả, còn buộc ruy băng màu phấn hồng.
Hắn ngẩng đầu lên: "Mẹ, đây là người nào đưa tới?"
Lâm Thanh Nhan sinh bệnh không nhiều người biết, coi như biết đến, thân thích đại khái cũng sẽ không có lòng tốt đến thăm nàng.
Lâm Thanh Nhan lắc đầu một cái, cũng là một mặt mờ mịt: "Y tá nói là một nam sinh đưa, đối phương không lưu lại tên, mẹ nghĩ có phải là bằng hữu của con hay Không, tạm thời nhận."
Tạ Quyển không lên tiếng, hắn không có bằng hữu, càng không có nói cho bất luận người nào về bệnh tình của Lâm Thanh Nhan.
Kia tột cùng là ai đưa ?
Tạ Quyển nhìn chằm chằm bó hoa kia hồi lâu, tựa hồ là muốn giỏ hoa nhìn ra cái gì.
"Tiểu Quyển?" Lâm Thanh Nhan nhìn hắn, ôn thanh hỏi: "Mẹ hiện tại không đói bụng, con ăn không?"
Tạ Quyển lấy lại tinh thần: "Ân, trên đường con ăn rồi."
Hắn đem nắp cháo thịt nạc mở ra, đưa tới trước mặt Lâm Thanh Nhan: "Còn nóng ."
Lâm Thanh Nhan biết Tạ Quyển nói cho nàng nghe, mà cũng không cách nào vạch trần hắn, chỉ có thể tiếp nhận cháo thịt nạc trong tay hắn.
Nữ nhân cách vách đầy mặt ước ao nói: "Nhi tử cô thật là hiếu thuận, không giống nhà tôi, từ khi tôi bị bệnh chưa từng tới mấy lần."
Lâm Thanh Nhan cười khổ một cái, không có mở miệng.
Nếu như có thể, nàng tình nguyện Tạ Quyển chẳng phải hiếu thuận, có thể không cần cùng nàng chịu khổ .
Tạ Quyển bồi Lâm Thanh Nhan phút chốc, đi nộp tiền viện phí.
Giao nộp xong phí nhìn thẻ bên trong số dư không nhiều, Tạ Quyển mâu sắc tối sầm.
Mỗi ngày nằm viện phí gộp lại đối với bọn họ đã là con số không nhỏ, cứ theo đà này khoản tiền để dành sớm muộn cũng tiêu hết, mà trong nhà bọn họ người duy nhất có thể kiếm tiền lại nằm trên giường bệnh chờ đợi điều trị.
Tạ Quyển cúi đầu, thần sắc cô đơn, cảm giác vô lực xông tới.
Trở lại phòng bệnh, Lâm Thanh Nhan bén nhạy phát hiện hắn không đúng.
Minh bạch nguyên nhân, không khỏi trong lòng đắng.
Đều là lỗi của nàng, nếu không phải nàng bị bệnh, nhi tử cũng không cần mỗi ngày từ trường học đến bệnh viện mà thăm, học tập đều không để ý tới.
Nàng lặng lẽ kéo tay Tạ Quyển: "Nếu không...không cần trị, mẹ cảm thấy thân thể rất tốt, căn bản không nghiêm trong như bác sĩ nói."
"Không được." Tạ Quyển ngữ khí bình tĩnh, cũng rất kiên định cự tuyệt nàng.
Bác sĩ đã nói rất rõ ràng, thân thể Lâm Thanh Nhan từ lâu không chịu nổi như vậy gánh vác công tác, nếu bây giờ lại không trị, về sau sẽ xuất hiện nghiêm trọng hơn bệnh bội nhiễm ( mình tìm trên mạng ghi bệnh chàm bội nhiễm tức viêm da ), đến lúc đó khổ hơn so với hiện tại nhiều.
Tạ Quyển không muốn lấy chuyện như vậy mạo hiểm , còn chuyện tiền nong, để hắn nghĩ biện pháp.
Lâm Thanh Nhan những năm nay phải làm công, ngoại trừ ở công trường nấu cơm cho người khác, nàng có làm qua quản lý gia đình, làm qua công nhân làm vệ sinh, ở quán cơm rửa bát.
Tiền kiếm một bên trả tiền nợ của Tạ Kiến Sơn, một bên tích góp, chia làm nhiều phần.
Trong đó một phần giao tả tiền thuốc thang đã còn dư lại không có mấy, mà một phần khác, bị Lâm Thanh Nhan dấu đi, cho Tạ Quyển lên đại học dùng.
Tạ Quyển muốn đem số tiền kia lấy ra, trước tiên trị hết bệnh của nàng.
Tiền còn có thể giãy giụa, mà mẹ của hắn, hắn không muốn để cho nàng xảy ra một chút việc.
Rời bệnh viện, Tạ Quyển vội vàng lên chuyến cuối về nhà, nhìn thấy cửa mở ra, trong lòng hiện ra dự cảm không tốt.
Hắn vọt vào trong nhà, lại phát hiện Tạ Kiến Sơn trở lại.
Tạ Kiến Sơn lục tung tùng phèo tìm cái gì, Tạ Tử Đình hồ đồ đứng ở một bên nhìn, không hiểu ông ta đang làm gì thế.
Tạ Quyển mắt lạnh nhìn tất cả những thứ này, trên mặt biểu tình lãnh đạm đến mức tận cùng.
"Ông tìm cái gì."
Nghe đến giọng của hắn, Tạ Kiến Sơn cứng đờ, lập tức đứng thẳng lưng lên, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Trở về , mẹ ngươi thế nào?"
Không đi bệnh viện thăm một lần, lại vào lúc này làm bộ dò hỏi một câu, Tạ Quyển thực sự không muốn cùng người như thế giao lưu, vẫn cứ lạnh lùng nhìn gã.
Tạ Kiến Sơn đối với thái độ Tạ Quyển có chút căm tức, có thể gã nghĩ tới việc mình cần làm, liền nhẫn nhịn không được có phát tác.
Gã quay đầu ôn nhu hỏi Tạ Tử Đình: "Tử Đình, ngày hôm nay ba ba đưa các ngươi ra bên ngoài đi ăn cơm a?"
Tạ Tử Đình lắc đầu, hướng Tạ Quyển nhích lại gần: "Không đi, con muốn ở trong nhà làm bài tập."
"Đứa nhỏ này..."
"Lấy ra." Tạ Quyển nhìn gã, đáy mắt đen kịt phảng phất mang theo hơi lạnh.
"Ngươi đứa nhỏ này nói cái gì đó, nói ta lấy cái gì ra?" Tạ Kiến Sơn nói như vậy , tay lại hướng phía sau né một chút.
Tạ Quyển không muốn cùng gã nhiều lời, cường điệu: "Lấy ra."
Thấy hắn cứng rắn, Tạ Kiến Sơn đột nhiên trở nên hung hăng: "Đây là thái độ của mày khi nói chuyện với cha sao?"
Tạ Quyển vẫn nói: "Trả lại cho ta."
Bầu không khí đông lạnh, Tạ Tử Đình sợ ở phía sau ca ca hơi co lại.
Cũng không ai biết ở tình huống thế này Tạ Kiến Sơn sẽ làm cái gì, dù sao hở một chút cũng có thể tùy ý đánh chửi thê tử, gã từ lâu không có bất kỳ đạo đức liêm sỉ.
Tạ Quyển lại không có lùi bước, nghĩ đến Lâm Thanh Nhan vẫn nằm ở trên giường bệnh, hắn chỉ muốn làm sao đem tiền cầm về.
Hắn một quay mắt về phía Tạ Kiến Sơn, một mặt nhẹ nhàng kéo lại Tạ Tử Đình: "Em trở về phòng."
Tạ Tử Đình lắc đầu: "Không muốn."
Vô luận cái gì, cậu đều đến bồi tiếp ca ca.
Tạ Kiến Sơn từ lâu cùng người hẹn rời đi, mắt thấy thời gian sắp đến, gã hùng hùng hổ hổ đẩy Tạ Quyển, nói: "Không cần đến mày quản lão tử."
Sức mạnh của gã quá lớn, Tạ Quyển bị gã đẩy một cái lảo đảo, mắt thấy gã sẽ phải rời khỏi, Tạ Quyển trực tiếp nhào tới ôm lấy gã.
Cũng chính vào lúc này, hắn nghe thấy được trên người Tạ Kiến Sơn có cổ mùi vị quái dị.
Phảng phất từ cốt nhục bắt đầu mục nát, dần dần một lớp da đã không có thể ngăn cản cỗ mục nát, từ từ bắt đầu từ trong ra ngoài mà tản ra.
Tạ Quyển ngây ngẩn cả người, trên mặt mang theo vài phần ngạc nhiên.
Hắn không nghĩ tới, Tạ Kiến Sơn cư nhiên cũng bắt đầu hút mai thuý.
Tạ Kiến Sơn lúc còn trẻ cũng từng hăng hái quá, cho dù Tạ Quyển trong ký ức hắn vẫn luôn là dáng dấp này, có thể Lâm Thanh Nhan nói qua, Tạ Kiến Sơn đã từng là tiểu tử đẹp trai dí dỏm trên trấn nhất.
Chỉ là không biết từ khi nào thì bắt đầu, gã nhiễm phải nghiện cờ bạc, không chỉ có ném công tác, cả ngày ở trong phòng lòng đất, nhận thức một đống bạn nhậu, bắt đầu với người nhà không đánh thì mắng.
Khoản nợ càng ngày càng nhiều, sự thất vọng Tạ Quyển đối vỡi gã cũng càng tích góp càng nhiều, cho đến hôm nay, cái hình tượng 'Phụ thân' rốt cục ở trong lòng hắn đổ nát.
Tạ Kiến Sơn tàn nhẫn mà quay đầu lại, màu đỏ tươi đáy mắt xa lạ hắn chưa từng gặp, mang theo một luồng giận dữ.
Thừa dịp Tạ Quyển sửng sốt, gã trên người Tạ Quyển đạp mạnh một cước, trực tiếp đem hắn đá văng ra, lập tức nặng nề đẩy cửa rời đi.
Tại Tạ Tử Đình tiếng khóc kêu bên trong, Tạ Quyển rất lâu cũng không thể bò lên.
"Tinh ca, chúng ta đã theo ý của ngươi, tàn nhẫn phá hủy Tạ Quyển ." Thái Húc Văn không kịp chờ đợi muốn cùng Thẩm Dữ Tinh chia sẻ chiến công.
Thẩm Dữ Tinh vỗ vỗ bờ vai: "Làm không tệ, tiếp tục cố gắng."
Mà Thái Húc Văn vẫn rất khó hiểu: "Như vậy thật có thể làm cho Tạ Quyển mất đi tự tin sao?"
Thẩm Dữ Tinh: "Dĩ nhiên, lẽ nào ngươi không tin ca?"
Thái Húc Văn lập tức biểu tình: "Làm sao sẽ chứ, ta không tin sao có thể không tin ngươi!"
Thẩm Dữ Tinh hài lòng gật gật đầu.
Chiếu cậu suy đoán, Tạ Kiến Sơn vào lúc này cần phải cầm khoản tiền cuối cùng rời đi, đấy là Lâm Thanh Nhan tích góp lại cấp Tạ Quyển lên đại học.
Thẩm Dữ Tinh nghĩ thầm, cũng không biết cậu đưa giỏ hoa quả cùng hay không có an ủi đến hắn, hoặc nói, hắn có phát hiện tờ giấy nhỏ mà cậu giấu ở trong hoa.
Lên lớp rất lâu, Tạ Quyển mới khoan thai đến chậm.
Vẻ mặt của hắn như Thẩm Dữ Tinh từng nói, tái nhợt mang theo uể oải.
Thái Húc Văn nghĩ thầm Tinh ca quả nhiên liệu như thần, hết thảy tất cả nằm trong lòng bàn tay, không khỏi sùng bái Thẩm Dữ Tinh.
Thẩm Dữ Tinh không biết Tạ Quyển đến, vì duy trì 'Ngủ cũng có thể thi đứng nhất' mới bố trí, cậu gục xuống bàn ngủ.
Chỉ là lúc này trong mắt mọi người mà cậu ngủ,, nghiễm nhiên trở thành phong cảnh không đồng dạng như vậy.
Chính Thẩm Dữ Tinh nói như vậy, cậu lên lớp ngủ đều có thể thi số một, vậy bọn họ còn có lý do gì không nỗ lực? !
Bầu không khí toàn bộ lớp, một loại sự kiệ không hiểu ra sao dẫn dắt tốt đến kì lạ.
Chỉ là rất không khéo, tiết này vẫn là Kiều Thủy Tương khoa.
Nàng không thích tiểu tử nghèo Tạ Quyển, đối với hắn từ trước đến giờ chẳng quan tâm, nhìn thấy hắn đến muộn, cũng chỉ là hời hợt cho hắn ở cửa phạt đứng.
Vừa đứng liền trực tiếp ở tan học, Thẩm Dữ Tinh cũng vừa tỉnh rồi.
Cậu vừa nhấc mắt liền thấy Tạ Quyển rũ mắt đi vào phòng học, sắc mặt không che giấu được tái nhợt, thân thể thon gầy giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống.
Thẩm Dữ Tinh nhíu nhíu mày, nhìn thấy ngồi ở trước mặt hắn là tuỳ tùng A Soái đột nhiên ngồi ngay ngắn người lại, run lẩy bẩy một chân, tựa hồ chuẩn bị làm Tạ Quyển vấp ngã.
Mà Tạ Quyển mất tập trung, lập tức đi đến bên người a soái.
Tạ Quyển gầy không còn mấy lạng thịt, ngã xuống đất có thể tan vỡ đi.
Thẩm Dữ Tinh ngồi không yên, cọ một chút đứng lên.
Cậu làm bộ muốn đi tới, sắp cùng Tạ Quyển gặp thoáng qua va về phía bờ vai, đem Tạ Quyển đánh lui lại vài bước.
Cũng chính là lúc này A Soái đưa ra chân của cậu ta, Thẩm Dữ Tinh thẳng tắp ngáng chân đi lên, quăng ngã chó gặm bùn.
A Soái thất kinh mà đứng lên: "Tinh ca, ta ta ta không phải cố ý..."
Trong nháy mắt đó A Soái nghĩ mình sắp không xong rồi, lại không nghĩ rằng Thẩm Dữ Tinh nằm trên mặt đất la to nói: "Rất quá phận nha, Tạ Quyển đứng thứ hai cả lớp vì đố kị sinh hận mưu sát đứng nhất toàn trườngnha, đại gia mau đến xem xem! !"
Bị choáng váng đầu hoa mắt Tạ Quyển: "... ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro