Edit: Moẹ nó
—————————
Cùng Cố Tuyết Nguyên nói xong Tạ Quyển, Thẩm Dữ Tinh liền một mực chờ đợi nàng hồi phục.
Rốt cục, cậu thu được tin tức của Cố Tuyết Nguyên.
Cố Tuyết Nguyên: 【 Sáu giờ tối, cửa trường học. 】
Thẩm Dữ Tinh không kịp chờ đợi đã xuất môn, cùng Cố Tuyết Nguyên ở cửa trường học gặp mặt.
Cố Tuyết Nguyên nhìn thấy Thẩm Dữ Tinh trong tay nhấc theo một túi đồ vật, không nhìn ra là cái gì, hỏi một câu.
Thẩm Dữ Tinh nói: "Trang bị."
"Ngươi cần gì trang bị a?" Cố Tuyết Nguyên có chút không rõ.
Thẩm Dữ Tinh: "Chẳng lẽ muốn ta cứ như vậy trực tiếp đi vào, sau đó bị người khác nhìn ra ta là học sinh cấp ba ngu xuẩn?"
Cố Tuyết Nguyên: "..."
Cảm giác có bị khinh bỉ.
Nhưng nàng quỷ dị cảm thấy rất có đạo lý.
Bất quá Đại tiểu thư sẽ không thừa nhận, nàng chẳng hề để ý nói: "Được, tìm một chỗ đem trang bị của ngươi đổi đi."
Bọn họ đi phụ cận quán bar là một nhà tiệm trà sữa, Thẩm Dữ Tinh đem trang bị chuẩn bị thuộc như lòng bàn tay mà lấy ra bày ở trên bàn.
Cố Tuyết Nguyên nhìn đồ vật trước mắt trầm mặc rất lâu, sau đó rất chân thành nói: "Ngươi thật sự phải mặc sao?"
Thẩm Dữ Tinh gật đầu: "Đương nhiên."
Cố Tuyết Nguyên tìm không ra lý do thuyết phục của cậu, trơ mắt nhìn cậu nắm lấy trang bị đi vào phòng rửa tay.
Khi cậu đi ra, tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu.
Ngồi đối diện hắn Cố Tuyết Nguyên cũng đã trở thành tiêu điểm, trong nháy mắt muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Cố Tuyết Nguyên dùng một loại ánh mắt một lời khó nói hết nhìn cậu: "Nghe người khác nói ta còn không tin lắm, Thẩm Dữ Tinh, ngươi thật sự thay đổi."
Trước đây Thẩm Dữ Tinh trước mắt Cố Tuyết Nguyên chính là tên ngốc nhiều tiền, nàng chưa bao giờ lấy mắt nhìn thẳng cậu, mà hiện tại nàng đối Thẩm Dữ Tinh đổi mới rất lớn.
Cố Tuyết Nguyên phải thừa nhận, nàng bắt đầu có chút bất ngờ cùng mong đợi Thẩm Dữ Tinh.
Mong đợi cậu có thể trở nên càng tốt hơn, đừng tiếp tục ở sau lưng nàng.
"Ngươi cần thiết người ta đã chuẩn bị xong, bây giờ đang ở quán bar phụ cận chờ." Cố Tuyết Nguyên tựa hồ rất không muốn nhìn thẳng cậu, nhìn phía ngoài nói.
"Được, vậy chúng ta lên đường đi."
Thẩm Dữ Tinh cùng Cố Tuyết Nguyên đồng thời đến quán bar, Cố Tuyết Nguyên ở cửa thông khí, Thẩm Dữ Tinh thì lại đi vào tìm Tạ Quyển.
Tiến vào quán bar Thẩm Dữ Tinh cả người đầu óc choáng váng, sững sờ không thấy Tạ Quyển ở nơi nào, trái lại người ở đây đều phun trào, cậu không cẩn thận đụng vào mấy người.
Người kia vốn muốn mắng cậu, nhìn thấy trang phục cậu sững sờ chỗ cũ, trên mặt sự sợ hãi đều không giấu được.
Sau đó Thẩm Dữ Tinh rốt cục ở trong đám người tìm được Tạ Quyển, nhìn thấy hắn đang bị một kẻ mỡ cơ bắp uy hiếp, không chút nghĩ ngợi dũng cảm đứng ra.
"Không phải chứ không phải chứ, chính ngươi từ chối làm bảo mẫu nhà ta cũng nhất định phải đến đây sao?"
Nghe đến âm thanh này, Tạ Quyển bỗng nhiên mở to hai mắt, hướng về phía âm thanh phát ra.
Hắn rất dễ dàng ở trong đám người thấy được Thẩm Dữ Tinh, bởi vì đầu màu xanh lục mặc dù là dưới ánh đèn mơ hồ trong quán bar cũng phi thường dễ thấy.
Mà nhìn thấy Thẩm Dữ Tinh, hắn kinh ngạc cấp tốc chuyển biến thành nghi hoặc.
Chỉ thấy Thẩm Dữ Tinh mặc một thân quần áo kỳ lạ, đinh tán nạm trên bả vai cùng chỗ cánh tay chừng 10 cm, lóe xa ánh sáng; trên đùi rách lớn một mảng, cái quần như bất cứ lúc nào cũng sẽ xé rách, lộ ra đùi trắng nõn cùng đường cong mượt mà duyên dáng.
Mái tóc xanh lục dùng sáp chải tóc bắt được kiểu tóc kiểu tóc, mà càng làm người khác chú ý, hiển nhiên cậu bôi con mắt thành màu đen cùng đôi môi.
Lúc này hắn khoanh tay đứng ở bên trong đám người, miệng hơi dẩu lên, vừa vặn một ánh đèn đánh vào trên người, cả người như cổ na kéo hắc ám chi thần giáng thế, tản ra không ít ánh sáng.
Tất cả mọi người xem sững sờ, ngay cả Thường Phi Long nhất thời đều quên mất nói chuyện.
Nếu không phải có âm nhạc đánh vào tai, gã nói không chắc cho là thời gian đều dừng lại.
Thường Phi Long phản ứng lại, cau mày nói: "Tiểu tử thúi, ngươi là vật gì?"
Thẩm Dữ Tinh: "Giống như mày, tao cũng không phải vật gì tốt."
Thường Phi Long: "?"
Thẩm Dữ Tinh nhìn về phía Tạ Quyển, biểu tình kiêu căng: "Này, ngươi còn muốn đứng ở nơi đó bao lâu, bổn thiếu gia kêu ngươi không nghe?"
Thường Phi Long nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Tạ Quyển: "Cậu nhận thức hắn?"
Tạ Quyển ngước mắt nhìn Thẩm Dữ Tinh, người sau cũng đang dùng một loại 'Ngươi nói không quen biết ta, ngươi chết chắc' ánh mắt nhìn hắn.
Hắn mím mím môi, trầm mặc một lát, nói: "Không quen biết."
"Không quen biết ta, ha." Thẩm Dữ Tinh cong môi nở nụ cười: "Xem ra không đem bí mật của ngươi nói ra, ngươi không thừa nhận."
Thường Phi Long cũng không khỏi hiếu kỳ: "Bí mật gì?"
Thẩm Dữ Tinh hắng giọng một cái: "Xương quai xanh của cậu ta phía dưới khoảng chừng hai ngón tay có nốt ruồi, đại gia nếu không tin có thể nhìn."
Dứt lời, Tạ Quyển nhìn về phía Thẩm Dữ Tinh trong ánh mắt tựa hồ nhiều hơn chút.
Xương quai xanh phía dưới khoảng chừng hai ngón tay, mặc quần áo cũng sẽ không lộ ra, trừ phi hắn cởi quần áo mới có thể nhìn thấy.
Mà Tạ Quyển chưa từng ở trước mặt cậu cởi áo.
Thường Phi Long lệnh cưỡng chế hắn: "Chính mình cởi, chúng ta nhìn."
Tạ Quyển rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Không cần nhìn, ta quả thật có."
Thẩm Dữ Tinh đắc ý nói: "Lúc này còn dám nói ngươi không quen biết ta sao?"
Cậu hãy còn cao hứng, lại nhìn thấy Tạ Quyển quay mặt đi, đôi môi nhẹ nhàng động hai lần.
Tạ Quyển đang nói: "Ngu ngốc."
Tuy rằng không biết Thẩm Dữ Tinh tại sao lại xuất hiện ở nơi này, nhưng hắn trước sau như một mà đầu óc dùng không quá tốt, biết rõ Thường Phi Long thân phận không đều giống, vẫn còn muốn bắt hắn không tha.
Rốt cuộc làm nhục hắn, vẫn giúp hắn, Tạ Quyển nhất thời cũng có chút không hiểu .
Hắn chỉ biết, tốt nhất chớ đem thiếu gia quý giá Thẩm Dữ Tinh kéo xuống nước.
Bất quá bây giờ xem ra đã chậm.
"Coi như nhận thức thì thế nào?" Thường Phi Long cảm thấy được trước mắt người này đại khái xem không rõ lắm thế cuộc, hiếm thấy phát ra thiện tâm: "Đừng trách tao không nhắc nhở mày, đứa trẻ này là tao nhìn trúng, mày từ đâu đến thì chạy trở về."
Thẩm Dữ Tinh: "Tao phi, mày sẽ không phải cho rằng tao sẽ nghe lời mày đi?"
Thường Phi Long cả giận nói: "Mày cũng không hỏi thăm một chút Thường thiếu là ai, mày dám trêu tao?"
Thẩm Dữ Tinh: "Thì sao? Mày cho rằng chỉ cần thêm chữ 'thiếu' vào đằng sau tên thì trở thành thiếu gia thật?"
Nghe cậu một lời, thọ giảm mười năm.
Thường Phi Long gân xanh trên trán như ẩn như hiện: "Mày ngon, đây chính là mày ép tao."
"Mày có phải là nhột?Muốn đánh ta? Có sao nói vậy, dùng bạo lực giải quyết vấn đề là không tốt." Thẩm Dữ Tinh nhún vai một cái: "Huynh đệ tốt, nghe tao một lời khuyên, tao là vì mày đấy."
Thường Phi Long chỉ cảm thấy người này quả thực có bệnh, nói một đống không giải thích được để gã nóng thành như vậy, không đánh cậu một trận đều có lỗi với mình.
Gã đem Tạ Quyển đẩy qua một bên, đứng lên hoạt động một chút thủ đoạn: "Người nào thắng, ai nói tính."
Thẩm Dữ Tinh nở nụ cười: "Được đó, nghe lời mày."
Thường Phi Long nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng, gã thấy người này bị mình đánh đến quỳ xuống đất nước mắt giàn giụa xin tha.
Không thể không nói gã vẫn rất doạ người, nắm đấm như một cái bát lớn ập vào mặt, vung ra đại khái có thể đánh bay Thẩm Dữ Tinh x3.
Mà Thẩm Dữ Tinh cũng không sợ, trước đây cậu cũng đã làm xong chuẩn bị.
Cậu đổi kiểu tóc, thay quần áo, xoá phấn mắt đen, lúc mày kinh diễm toàn trường.
Chỉ thấy cậu khẽ mỉm cười, lùi về sau nửa bước.
Thường Phi Long còn đang suy nghĩ đây là chiêu thức gì, chỉ thấy phía sau cậu lao ra một đống hắc y.
Đem Thường Phi Long bao quanh bốn phía.
Thường Phi Long bối rối, không hiểu những người này đều là từ đâu nhảy lên, gã cả giận nói: "Tiểu tử thúi, mày không nói võ đức, cư nhiên có viện binh!"
Thẩm Dữ Tinh nói: "Mày cho rằng tao thật muốn cùng mày đánh sao, cứu mạng, mày cũng thật là đáng yêu."
Thường Phi Long: "..."
Việc đã đến nước này, gã không thừa nhận cũng không được, bại bởi tiểu nhân hèn hạ.
Nhưng gã bất khuất vẫn cứ đang kêu gào.
Gã nói: "Tao, thường sơn tiểu Phi long chưa từng thua ai, mày có dám hay không báo tên mày."
Thẩm Dữ Tinh: "Được không thay tên không đổi họ, chết rồi không cần cho."
Thường Phi Long: "?"
Thẩm Dữ Tinh: "Không hiểu sao, tao cho mày chết trước một cái."
Cậu nói xong, cho Thường Phi Long một đoạn hoa tay quốc tuý lay động.
Hết thảy người ở chỗ này đều bị kỹ thuật huyễn lệ mà mắt mơ mơ hồ hồ, không biết năm nay là năm nào.
Đợi đến khi Thường Phi Long phản ứng lại, gã đã sớm bị hắc y đá ra ngoài.
Chướng mắt đồ vật đã biến mất rồi, Thẩm Dữ Tinh đối hắc y nhân nói: "Đem người này cũng mang đi cho ta."
"Vâng, thiếu gia." Hắc y hướng Tạ Quyển, đem hắn cùng nhau mang tới.
Vì vậy Thẩm Dữ Tinh cùng hắc y dưới con mắt mọi người, đem Tạ Quyển mang rời khỏi nơi này.
Ra quán bar, đi ra đại khái mấy trăm mét, xác định không ai nhìn thấy, hắc y mới buông Tạ Quyển.
Tạ Quyển dọc theo đường đi đều không nói một lời, thấy bọn họ dừng, mới trầm mặc nhìn về phía Thẩm Dữ Tinh.
Thẩm Dữ Tinh xoay người nói: "Được, đêm nay khổ cực mọi người, đều đem Wechat mở ra."
Đám người áo đen kia dồn dập móc điện thoại mở Wechat, Thẩm Dữ Tinh quét cho mỗi người năm trăm tệ.
Những người này đều là Cố Tuyết Nguyên giới thiệu, cũng không biết nàng rốt cuộc là từ nơi nào biết đến những thứ này.
"Chúng ta mấy vừa nãy diễn không sai đi, có hay không bảo tiêu kia có chút ý vị?"
"Còn thật đừng nói, cái cảm giác này rất sảng khoái."
"A ha ha ha, lần sau có cơ hội như thế lại tìm chúng ta, giảm giá cho ngươi."
"Này âu phục có cần không cởi ra trả lại ngươi a?"
"Âu phục cũng không cần trả lại, coi là quà tặng kèm." Thẩm Dữ Tinh cười cười: "Yên tâm đi, lần sau khẳng định tìm các ngươi."
Quét xong tiền những người này liền đi, Thẩm Dữ Tinh này mới có rãnh quản Tạ Quyển.
Tạ Quyển nhìn cậu, trên mặt biểu tình rất phức tạp, tựa hồ có rất nhiều lời muốn hỏi.
Thẩm Dữ Tinh nhíu mày: "Ngươi sẽ không nghĩ ta tới giúp ngươi đi, đừng suy nghĩ nhiều, ta đi tìm thú vui, ai có thể nghĩ tới đụng thứ xui xẻo như ngươi."
Nói xong tựa hồ cảm thấy không đủ tàn nhẫn, cậu liền thêm câu: "Thật xúi quẩy."
"Cám ơn ngươi."
Tạ Quyển rũ mắt, lông mi nhỏ dài trước mắt đánh một tầng bóng tối, cả người phảng phất trong nháy mắt nhu hòa xuống, không giống ngày xưa băng lãnh.
Hắn vẫn mặc quần áo người phục vụ, thân thể quá mức đơn bạc thật giống gió vừa thổi sẽ bay, rồi lại mang theo một luồng cứng cỏi khó có thể dùng lời diễn tả được.
Thẩm Dữ Tinh: "A, cảm ơn ta cũng vô dụng, ngươi cho rằng công việc làm bảo mẫu nhà ta là cải trắng sao, lúc ngươi từ chối ta bắt đầu từ giờ khắc đó, ngươi mất đi cơ hội quý giá ."
Thẩm Dữ Tinh không xác định có phải là nhìn thấy Tạ Quyển khóe miệng cong một chút, nghe hắn nhẹ giọng nói: "Không quản thế nào, cám ơn ngươi."
Thẩm Dữ Tinh không hiểu ra sao nuốt nước miếng, không bị khống chế nói: "Ngươi... Có thể cười một chút không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro