Chương 18: Ta cảm động

Edit: Moẹ nó

Thẩm Dữ Tinh lén lút chạy ra ngoài, lúc về đến nhà trời đã khuya lơ khuya khoắc, vì không phát ra tiếng vang gây chú ý, cậu cong người rón rén chuẩn bị lên lầu.

Cậu mới vừa bước lên bậc thang, đèn phòng khách đột nhiên sáng lên, cậu sững người.

Thẩm Túc Lâm cùng Thẩm mẫu đứng cách đó không xa, song song một mặt khiếp sợ nhìn cậu.

Đặc biệt là Thẩm Túc Lâm, nhíu mày căng đến mức có thể kẹp chết con ruồi.

Lúc này Thẩm Dữ Tinh vẫn mặc quần áo siêu phàm thoát tục khi trong quán bar, cậu là uy hiếp toàn trường, hiện tại rất chi là thành công.

Thẩm Túc Lâm cùng Thẩm mẫu chậm chạp không nói gì, nghi hoặc mà phân biệt con trai trước mắt có phải con họ không.

Thẩm mẫu trên người có áo khoác, hiển nhiên là mới vừa dậy, ngữ khí nói chuyện nồng đậm sự nghi hoặc cùng không rõ: "Sao nhỏ, con đây?"

"Mẹ, mẹ có từng nghe đô thị truyền thuyết?" Thẩm Dữ Tinh xoay người, nghiêm trang nói hưu nói vượn: "Truyền thuyết kể rằng, trong một góc thành thị u ám không biết có một thế lực hắc ám không ngừng gia tăng, màn đêm vừa xuống sẽ không kiêng kị sinh trưởng, mãi đến khi nuốt chửng toàn bộ thành thị. Vì tiêu diệt nguồn thế lực này, anh hùng siêu cấp vừa ra đời."

Cậu ngượng ngùng nói: "Con nói như vậy, mẹ có hiểu không?"

Thẩm Túc Lâm: "..."

Thẩm mẫu: "..."

Thẩm Dữ Tinh tiếp tục miệng đen: "Đây chính là cùng thế lực hắc ám đấu tranh, con cảm giác được mình lập tức muốn hắc hóa."

Thẩm mẫu quay đầu nói: "Cha nó, ngày mai mời Hàn y sinh về nhà đi?"

Thẩm Túc Lâm: "Chính ý đó."

Thẩm Túc Lâm cùng Thẩm mẫu đi rồi, Thẩm Dữ Tinh thở một hơi, tâm căng thẳng cả đêm rốt cục cũng thanh tĩnh lại.

Thật tốt, có thể nghỉ ngơi thật tốt .

Thẩm Dữ Tinh chậm rãi xoay người, dự định trước tiên đem mặt trang điểm quỷ đam mê tháo xuống, sau đó sẽ hảo hảo ngủ một giấc.

Không biết, đêm nay lại có nhiều người bởi vì cậu ngủ không yên.

Một bên khác, trong quán bar.

Lục Phỉ Xuyên nghiêm chỉnh xem xong vở kịch lớn, tâm tình phi thường tốt.

Đồng bạn thấy trên mặt hắn vẫn luôn mang theo nụ cười, trêu nói: "Làm sao, đối với người kia nhớ mãi không quên?"

"Cậu ta quá thú vị, cũng quá đặc biệt, ta còn chưa từng thấy người như cậu ta vậy." Lục Phỉ Xuyên đầu ngón tay vuốt ve đầu ly rượu, khóe miệng hơi vung lên, hứng thú dạt dào.

Đồng bạn cười hì hì nói: "Hiếm thấy có người có thể làm cho Lục đại thiếu gia quan tâm, cần ta giúp ngươi tra một chút không?"

"Hảo a." Lục Phỉ Xuyên cười nhạt, đem rượu trong ly uống cạn.

Bởi vì ngày hôm trước buổi tối quá mệt nhọc, Thẩm Dữ Tinh ngày thứ hai đến muộn, khoan thai đến chậm bước vào phòng học, Kiều Thủy Tương cái gì cũng không có hỏi để cậu đi vào.

Chỉ là Thẩm Dữ Tinh mới vừa ngồi xuống liền gục xuống bàn ngủ, không chú ý tới Tạ Quyển nhìn về phía cậu.

Mới vừa tan học, Thẩm Dữ Tinh liền bị lay tỉnh.

"Tinh ca Tinh ca, mau tỉnh lại, Cố Tuyết Nguyên trước cửa lớp chờ ngươi đấy!"

Thái Húc Văn thanh âm hưng phấn bên tai Thẩm Dữ Tinh, cậu một mặt mộng mà bò lên: "Ngươi nói ai trước cửa lớp?"

Thái Húc Văn: "Cố Tuyết Nguyên a, chị dâu tương lai."

Thẩm Dữ Tinh đánh đầu hắn: "Đừng nói bừa."

Cậu đứng dậy đi ra phòng học, Cố Tuyết Nguyên quả nhiên đứng ở hành lang chờ cậu, học sinh lui tới thỉnh thoảng sẽ liếc trộm liếc một cái vị hoa khôi trường trong truyền thuyết.

Bọn họ đều cho Cố Tuyết Nguyên tới tìm Tạ Quyển, dù sao nghe nói quan hệ của bọn họ còn rất khá.

Song khi bọn họ nhìn thấy đi ra chính là Thẩm Dữ Tinh, đôi mắt đều thiếu chút nữa lòi ra ngoài.

Thẩm Dữ Tinh làm như không thấy ánh mắt của những người này: "Tối hôm qua đi ra làm sao không thấy ngươi?"

Cố Tuyết Nguyên nói: "Ngươi quá chậm, chẳng lẽ muốn ta một hoa thiếu nữ trước cửa vẫn luôn chờ sao, nhiều nguy hiểm a, cho nên ta đi trước."

Thẩm Dữ Tinh cười cười: "Nói cũng đúng."

"Tạ Quyển như thế nào, không xảy ra chuyện gì chứ?" Cố Tuyết Nguyên tới đây muốn hỏi tình huống Tạ Quyển một chút.

Thẩm Dữ Tinh lời thề son sắt nói: "Yên tâm đi, chỉ cần ta ra tay không có việc không giải quyết được."

Cố Tuyết Nguyên hừ một tiếng, hiển nhiên tính chân thật trong lời nói của cậu biểu thị hoài nghi: "Được, nếu giải quyết vậy ta đi."

Thẩm Dữ Tinh gật đầu, đang chuẩn bị trở về phòng học tiếp tục ngủ, chỉ thấy Cố Tuyết Nguyên đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại, cười nói: "Thẩm Dữ Tinh, không nghĩ, con người ngươi rất tốt mà."

Nói xong Cố Tuyết Nguyên không dừng lại nữa, trực tiếp rời đi.

Thẩm Dữ Tinh trở lại phòng học, Thái Húc Văn liền lại gần nói: "Như thế nào như thế nào, có phải thành?"

"Không có, ta bị phát phiếu người tốt ." Thẩm Dữ Tinh bưng trái tim của mình nói: "Ta tâm tư thiếu nam từ giờ khắc này bể vô số mảnh."

Thái Húc Văn sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng luống cuống tay chân an ủi cậu: "Không có chuyện gì Tinh ca, phiếu người tốt nói rõ ta còn có cơ hội, chị dâu... Cố Tuyết Nguyên nhất định sẽ bị ngươi đánh động!"

Thẩm Dữ Tinh lắc đầu một cái: "Không, không có cơ hội, không nghĩ tới nhân sinh bên trong lần thứ nhất động tâm, liền thua triệt để như vậy. Bất quá không liên quan, Cố Tuyết Nguyên, ta nhất định sẽ làm cho ngươi trở thành người của ta."

Nói xong đoạn nguyên văn trong lời kịch, Thẩm Dữ Tinh lau lau khóe mắt không tồn tại nước mắt.

Mới vừa trở lại phòng học Cố Tuyết Nguyên không nhịn được hắt hơi một cái, chắc chắn có người nguyền rủa nàng.

Tạ Quyển mặc dù cúi đầu làm bài tập, nhưng vẫn luôn chú ý Thẩm Dữ Tinh cùng Cố Tuyết Nguyên, lời nói cậu, hắn một chữ đều nghe thấy được.

Muốn cho Cố Tuyết Nguyên trở thành nữ nhân của cậu sao?

Nhưng ngày hôm qua Thẩm Dữ Tinh ra vào như vậy, nói mình phải đi tìm thú vui, không phải chứng minh cậu yêu thích kỳ thực không phải nữ, mà là nam ?

Vậy tại sao lại muốn nói Cố Tuyết Nguyên trở thành nữ nhân của cậu như thế này?

Tạ Quyển nhíu nhíu mày lại, hắn càng ngày càng không hiểu Thẩm Dữ Tinh .

Chỉ là gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc của hắn nhất thời có chút loạn, cũng không thể một chút đem những tin tức này làm rõ.

Đem tâm tư hỗn loạntrước tiên bỏ qua, Tạ Quyển bình tĩnh đem bài tập hoàn thành.

Hắn sau khi tan học trở về quán bar.

Hắn muốn đi tìm lại đồ mình rơi, thuận tiện từ chức.

Giám đốc sau khi biết phi thường đáng tiếc, từ lúc Thẩm Dữ Tinh cùng Thường Phi Long tranh đoạt gã cũng đã nhìn ra rồi, học sinh cấp ba này không đơn giản, giữ lại hắn nhất định có thể kiếm bộn tiền, cho nên nói cái gì đều muốn giữ lại hắn.

Có thể Tạ Quyển tuyệt sẽ không đáp ứng.

Nếu như hắn sớm biết giám đốc chiêu hắn đánh loại chủ ý này, hắn mới bắt đầu sẽ không bước vào quán bar này, cũng sẽ không có có chuyện gì sau đó phát sinh.

Tạ Quyển thần tình lạnh lùng mà cự tuyệt giám đốc, lấy đồ đạc của mình chuẩn bị rời đi nơi này.

Mất đi công việc, hắn cần thiết tìm công việc mới, mới đủ chi trả tiền thuốc Lâm Thanh Nhan.

Đang cúi đầu nghĩ, một người ngăn cản đường đi của hắn.

Lục Phỉ Xuyên đứng ở Tạ Quyển trước mặt, trên mặt mỉm cười: "Xin chào, có thể hỏi thăm ngươi về một người?"

Tạ Quyển nhìn thẳng gã, là thiếu niên xa lạ.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Hắn cũng không tính cùng đối phương nói nhiều, nhàn nhạt nói.

Lục Phỉ Xuyên cười cười: "Người cùng với ngươi ngày đó, tên là gì?"

Tạ Quyển nhăn lại mày, không quá rõ ràng gã tại sao muốn hỏi cái này, chỉ nói: "Ta không biết."

"Là sao, ngươi xác định đây chính là trả lời của ngươi?" Lục Phỉ Xuyên tự nhiên không tin hắn, mà nếu hắn không chịu nói, vậy mình cũng hỏi không ra cái gì, lại nói: "Hi vọng lần sau gặp mặt, ngươi có thể cho ta đáp án."

Dứt lời, gã quay người tiêu sái rời đi.

Tạ Quyển nhìn bóng lưng, ánh mắt có chút âm trầm.

Gần đây, một cái video ở trên mạng điên cuồng truyền, đưa tới vô số để ý.

Video nơi quay tựa hồ là quán bar, vai chính là một người mặc trang phục phi thường khác loại màu xanh, đang cùng một tên tráng hán đối lập.

Bởi vì người quay khoảng cách quá xa, chỉ có đại khái, mặt xem không rõ ràng lắm, mà dù vậy cũng không cách nào che giấu đầu lông xanh toàn thân khí chất quý tộc.

Cậu không gì sánh kịp phong thái nghiền ép toàn trường, với người nguy nan dũng cảm đứng ra, dùng sức hấp dẫn ánh mắt toàn trường, khiến người thấy mà khó quên.

↑ Người trên là Thẩm Dữ Tinh, xem xong video sau đó đánh giá.

Cố Tuyết Nguyên đem video phát cho cậu, nhìn có chút hả hê nói: 【 Ngươi muốn phát hỏa. 】

Lúc đó quá nhiều người, Thẩm Dữ Tinh cũng không biết có người quay,  đem video đăng lên internet.

Lúc này nhiệt độ phi thường cao, thậm chí còn sinh ra rất nhiều phân tích , cũng đang thảo luận hắn là ai.

Thẩm Dữ Tinh: 【 May là ta có dự kiến trước, trang điểm cùng bản thân lúc dương quang suất khí khí chất hoàn toàn không phù hợp. 】

Cố Tuyết Nguyên: 【 Thôi đi, hắc-cơ trên mạng trình độ lợi hại ngươi không có thể nghiệm qua, không quá hai ngày, tất nhiên đem ngươi thẩm đến quần cũng không còn. 】

Thẩm Dữ Tinh: 【 Vậy làm sao bây giờ? 】

Đều nói làm việc tốt không lưu danh, cậu không muốn bị lão sư các bạn học biết đến sự tích yangho của mình, kí tên quá phiền toái.

Cậu chỉ muốn làm một học sinh cấp bình thường.

Cố Tuyết Nguyên: 【 Trừ phi đi tìm admin đem vi déo xóa , không khó làm, ta đi giúp ngươi một chút? 】

Thẩm Dữ Tinh: 【 Cảm tạ 】

Tin tức sau năm phút đồng hồ, trên internet hết thảy có liên quan đến cậu quả nhiên biến mất.

Thẩm Dữ Tinh bận cấp Cố Tuyết Nguyên gửi tin tức: 【  Cố tỷ quá trâu bò, có điều thế lực ngươi còn làm học sinh cấp ba? 】

Cố Tuyết Nguyên trả lời cậu: 【 Không phải ta, có người nhanh hơn ta một bước. 】

Thẩm Dữ Tinh sửng sốt một chút, còn chưa kịp đánh chữ trả lời nàng, bị Thẩm Túc Lâm gọi vào trong thư phòng.

Thẩm Túc Lâm ngồi ở bàn học sau, biểu tình so với trước đây mỗi một lần đều khó coi hơn.

"Chết rồi đều phải lay động?" Thẩm Túc Lâm nhìn cậu nói.

Thẩm Dữ Tinh: "..."

Thẩm Dữ Tinh: "Ba, con nói đây là sứ mạng của con, ba có thể hiểu được con sao?"

"Ta không quản ngươi có sứ mệnh gì." Thẩm Túc Lâm nói: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi tại sao muốn đi cái loại địa phương đó, lẽ nào ngươi..."

Ông tựa hồ nói không được nữa, bắp thịt trên mặt run lên.

Nếu không phải Trương bí thư đem vi déo đưa tới, cũng uyển chuyển mà nhắc nhở ông, ông còn không biết đứa con nhà mình đi cái loại địa phương đó.

Thẩm Túc Lâm không ném nổi cái mặt này, cho nên nhanh chóng kêu Trương bí thư xử lý, không thể để cho người khác thảo luận tiếp.

Ông muốn nói lại thôi, mà Thẩm Dữ Tinh minh bạch ý tứ, vội vàng nói: "Không phải như ba nghĩ, kỳ thực ta là vì cứu vớt thiếu niên lỡ nên té! !"

Thẩm Túc Lâm nhíu mày: "Thiếu niên?"

Thẩm Dữ Tinh gật đầu: "Không sai, ta cải trang, chính là vì cứu vớt cậu ấy."

Sau đó cậu đem hành động giản lược mà nói cho Thẩm Túc Lâm, cũng cường điệu miêu tả hình ảnh sự oai phong của mình.

Thẩm Túc Lâm sau khi nghe xong trầm mặc rất lâu: "Ngươi không gạt ta?"

"Không có, con làm sao sẽ lừa gạt ngài." Thẩm Dữ Tinh dùng ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn chăm chú vào ông.

Thẩm Túc Lâm hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Không nghĩ tới ngươi tình cờ còn có thể làm người. Ngươi mới vừa nói đứa bé kia tìm việc làm?"

Thẩm Dữ Tinh gật gật đầu, cậu tiếp tục nói: "Vừa vặn biểu ca mở tiệm cà phê có nhận người, để cho bạn học kia đi."

Thẩm Túc Lâm tưởng rất đơn giản, nghe tới đứa bé kia cũng không dễ dàng, giúp người giúp đến cùng, chỉ là tiện tay làm chút sự tình mà thôi.

Thẩm Dữ Tinh sững sờ, nguyên lai cũng tính toán như vậy, chỉ là không biết như thế nào cùng Tạ Quyển mở miệng, muốn mời Cố Tuyết Nguyên hỗ trợ.

Cậu cảm động nói: "Ba, chúng ta thực sự có lòng từ bi!"

Thẩm Túc Lâm: "... Cút ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro