Chương 20: Biểu đệ của ta
Edit: Moẹ nó
Người nam sinh kia chạy trốn rất nhanh, mà Tạ Quyển quyết tâm muốn đuổi theo, cuối cùng cậu ta thực sự chạy hết nổi rồi, ngồi xổm ở luống hoa bên cạnh thở mạnh.
Tạ Quyển cũng có chút khó thở, chóp mũi thấm ra mồ hôi, lại không chút nào ảnh hưởng đến khí chất thanh lãnh, biểu tình như trước bình tĩnh: "Cậu chạy cái gì?"
Nam sinh thở không có đều đặn, đem nón trên đầu quạt gió, nói: "Cậu đuổi theo ta, ta có thể không chạy sao?"
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu một ít chuyện, không có ác ý." Tạ Quyển nhìn y hỏi: "Cậu nhận thức tôi sao?"
"Không quen biết a, mà ta biết cậu là Tạ Quyển." Nam sinh thẳng eo, xoay người lại, là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Nam sinh bộ dạng thanh tú, cũng như y tá nói một thân hàng hiệu, thậm chí ngay cả nón trên tay cũng có giá trị không nhỏ, mà Tạ Quyển xác nhận mình chưa từng gặp cậu ta.
Tạ Quyển nhíu mày nói: "Cậu tại sao muốn tặng đồ cho phòng 701 giường 2?"
Nam sinh biểu tình có chút lúng túng, sờ sờ mũi nói: "Cái này, ta cũng không biết, lấy tiền làm việc chứ."
Tạ Quyển trong con ngươi chợt lóe lên, đến gần vài bước, âm thanh lạnh lùng: "Là ai kêu cậu làm vậy ?"
"Cái này ta cũng không thể tiết lộ, ta là có người nghề nghiệp đứng đắn, ta nói không lấy được tiền." Nam sinh lui về sau vài bước, đem nút buộc nón trên đầu, chuẩn bị bất cứ lúc nào vọt lẹ.
"Lần trước là cậu đưa tới?" Hỏi ra câu này, Tạ Quyển biểu tình có chút quái lạ, tựa hồ rất không muốn nghe thấy đáp án không như mong muốn.
Nam sinh một chân đã vươn ra ngoài, cười hì hì nói: "Lần trước là ai không rõ ràng, ngược lại không phải ta là được rồi."
Tạ Quyển mím mím môi, không có mở miệng, mà nam sinh có công phu liền thừa dịp Tạ Quyển không để ý lòng bàn chân như bôi dầu lập tức chuồn, vài giây đã không thấy tăm hơi.
Tạ Quyển đã không dự định đuổi theo, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Đây không phải người hắn tìm.
Tạ Quyển đứng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, thần sắc suy tư.
Đối phương tựa hồ đã phát hiện hắn đang tìm kiếm mình, cho nên đặc biệt tìm một người khác đến tặng đồ, từ điểm này có thể chứng minh, người này nhất định là người hắn nhận thức, mà chỉ cần bị hắn nhìn thấy có thể nhận ra.
Mặc dù có chút thất vọng, cũng không phải không có thu hoạch.
Tạ Quyển quay người trở lại nơi nộp phí, đem điều này cùng tiền thuốc đi vào.
Nam sinh cố ý đi vòng vài vòng, xác định Tạ Quyển không có đuổi theo, mới quẹo vào phụ cận bệnh viện là một cái hẻm nhỏ.
Xuyên qua hẻm, đi vào bên trong một quán ăn nhỏ, Thẩm Dữ Tinh ngồi ở chỗ đó.
Nam sinh ở trước mặt cậu ngồi xuống, đem nón trên đầu cởi xuống, ngữ khí u oán nói: "Biểu ca, bằng hữu của anh cũng quá mạnh, theo đuôi em hồi lâu, thiếu chút nữa mất mạng không trở về gặp anh."
Thẩm Dữ Tinh hỏi: "Đồ vật đưa chưa?"
Tiêu Thanh Dương cười nói: "Đương nhiên đưa rồi, tiền của anh thu phục được em sao có thể không cố gắng làm việc?"
Thẩm Dữ Tinh cũng cười: "Đưa đến là được, cầm."
Cậu đem một tấm thẻ ngân hàng ném tới trong tay Tiêu Thanh Dương, Tiêu Thanh Dương cười hì hì tiếp nhận.
Tiêu Thanh Dương gần đây chọc cha hắn, sở dĩ thẻ đều bị đống băng , ai cũng cứu không được hắn, bất đắc dĩ mới đến tìm tiểu biểu ca mượn ít tiền.
Thẩm Dữ Tinh nghĩ đến có thể lợi dụng Tiêu Thanh Dương đi tặng đồ Tạ Quyển, cái đầu màu xanh quá chói, liền cùng Tiêu Thanh Dương đạt thành giao dịch này.
Tiêu Thanh Dương nâng thẻ ngân hàng như nhặt được chí bảo: "Quá tốt rồi biểu ca, nếu có chuyện tốt như thế tới tìm em nữa, bị đuổi tới chân trời góc biển em cũng không sợ."
"Ha." Thẩm Dữ Tinh nói xong, lại hỏi: "Bằng hữu kia truy em, cùng em nói cái gì?"
"Không nói gì, hỏi lần trước có phải là em đưa, rốt cuộc là ai đưa đồ hắn." Tiêu Thanh Dương thấy tiểu lung bao( mình nghĩ là bánh giống bánh bao, đại loại vậy ) trước mặt Thẩm Dữ Tinh một cái không nhúc nhích, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: "Biểu ca, anh không ăn em ăn nha? Từ lúc ra khỏi nhà em chưa ăn cái gì."
"Ăn đi ăn đi." Thẩm Dữ Tinh đang suy tư.
Tạ Quyển khẳng định đã phát hiện cậu là người hắn quen biết, không có hỏi câu hỏi lớn, Thẩm Dữ Tinh đã không dự định tự mình lộ diện tặng đồ, sau đó liền để Tiêu Thanh Dương tiểu tử ngốc này thay cậu đi.
Nghĩ đến Tiêu Thanh Dương, Thẩm Dữ Tinh không nhịn được hướng y nhìn lại.
Tiêu Thanh Dương đại khái thật sự đói bụng lắm, một lồng tiểu lung bao có bảy cái, đảo mắt bị y nhét vào trong miệng, hai má đều phồng lên.
Cuối cùng cũng coi như gặp phải người ngu si như cậu, Thẩm Dữ Tinh nhìn y ánh mắt cực kỳ từ ái.
"Ăn no chưa? Không no ca gọi cho em thêm một phần."
Tiêu Thanh Dương hàm hậu nói: "Được được được, em đóng gói về rồi ăn."
Tiêu Thanh Dương gia cách vách, bởi vì cùng cha y cãi nhau, dưới cơn nóng giận ngồi xe chạy tới nhờ vả Thẩm Dữ Tinh, hiện tại muốn tạm thời ở trong nhà Thẩm Dữ Tinh.
Thẩm Dữ Tinh tò mò hỏi: "Em tại sao không đi tìm ca ca?"
Tiêu Thanh Dương có ca ca là Tiêu Nam, chính là người Thẩm Dữ Tinh xin nhờ cho Tạ Quyển tìm công việc ở quán cà phê.
Tiêu Thanh Dương bi thương nói: "Nếu không phải vì cha em, ông không cho anh của em thu lưu em, muốn bắt buộc em trở lại, em mới sẽ không ở đây." Câu chuyện lại tới đây: "May là có anh, ca, bắt đầu từ bây giờ anh mới phải là ca ruột của em."
Thẩm Dữ Tinh đứng lên nói: "Được, nếu muốn ở nhà anh, tiểu lung bao cũng không cần gói, nhà anh cái gì cũng có, đảm bảo đủ nuôi em."
"Vẫn là ca tốt nhất!" Tiêu Thanh Dương vội vàng đem tiểu lung bao trong miệng nuốt xuống, như điên như dại cùng Thẩm Dữ Tinh đi về nhà.
Tiêu Thanh Dương đến Thẩm gia bị Thẩm mẫu nhiệt tình đối xử, lôi kéo y một trận hỏi han ân cần.
Vừa vặn vào lúc này Thái Húc Văn đến nhà, tìm Thẩm Dữ Tinh chơi game.
Tiêu Thanh Dương cùng Thái Húc Văn nhận thức, năm ngoái nghỉ hè y đến nhà Thẩm gia làm khách cũng cùng Thái Húc Văn từng qua lại, cho nên không tính xa lạ, dù sao cũng là bằng hữu Thẩm Dữ Tinh.
Hai người hỏi thăm lẫn nhau một chút, Tiêu Thanh Dương cười ngây ngô nói: "Cô, buổi tối chúng ta ăn cái gì nha?"
Thẩm mẫu cười nói: "Con đó, cô kêu dì Trần đi làm."
Thái Húc Văn a một tiếng, kinh ngạc nói: "Bá mẫu, dì Trần nhà cô không phải đi rồi hả?"
Gã nhớ tới lúc Thẩm Dữ Tinh trào phúng Tạ Quyển ngày đó đã nói, bảo mẫu nhà cậu gần đây nghỉ việc, hỏi Tạ Quyển có muốn hay không đi làm ở nhà cậu, không nghĩ tới còn ở đây?
Dì Trần vừa vặn từ phòng bếp đi ra, nghe thấy gã, ngẩn người nói: "Ta... ta muốn đi sao?"
Thái Húc Văn: "Không biết a, Tinh ca nói."
Nói xong, tất cả mọi người nhìn Thẩm Dữ Tinh.
Thẩm Dữ Tinh lúc này đang định chuồn êm, bị mọi người tóm vững vàng, thấy lời nói dối bị đâm thủng, không thể làm gì khác hơn là cười khan mấy tiếng nói: "Thế này, một câu chuyện cười mà thôi, ngươi làm sao tưởng thật."
Nói xong cậu liền lôi Tiêu Thanh Dương cùng Thái Húc Văn lên lầu.
Đi vào phòng Thẩm Dữ Tinh, Thái Húc Văn hồ đồ nói: "Nguyên lai ngày đó Tinh ca đang nói đùa, không phải muốn Tạ Quyển đến nhà ngươi làm bảo mẫu a?"
"Phí lời, không tìm cớ, ta có thể tinh chuẩn mà chọc vào chỗ đau Tạ Quyển sao?" Thẩm Dữ Tinh có lúc thật muốn cạy đầu Thái Húc Văn ra, xem cấu tạo đầu gã cùng mình có phải giống nhau không.
Nếu không phải cậu nhanh trí, mà thân là tiểu đệ của cậu Thái Húc Văn lại không có được một phần chân truyền.
Nguyên lai đây chính là trí giả khổ não à.
"Chờ đã " Tiêu Thanh Dương đột nhiên phát hiện điểm mù: "Tạ Quyển?"
Y nhớ tới đến, Thẩm Dữ Tinh tặng đồ cho người kia không phải gọi Tạ Quyển?
Từ lúc bọn họ nói chuyện bên trong không khó nhìn ra, Tạ Quyển hẳn là người mà bọn họ đáng ghét, vậy tại sao biểu ca lại muốn đưa đồ vật cho hắn?
Lẽ nào...
Tiêu Thanh Dương phảng phất biết đến cái gì, ý vị thâm trường nhìn Thẩm Dữ Tinh, ánh mắt kia giống như là đang nói: Ca, mấy ngày không gặp, sao lại như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro