Chương 22: Ta là nam chính trong phim thần tượng

Edit: Moẹ nó

Tuy rằng "Cái tình nghĩa anh em chắc có bền lâu" khiến người chung huyết thống muốn một phát đấm chết luôn anh em, mà Tiêu Thanh Dương luôn cảm thấy bị làm sao ý.

Nghĩ tới nghĩ lui, y cảm thấy Tạ Quyển có liên quan.

Úc, anh học y thực sự yêu thầm.

Nghĩ như vậy, như vậy tác thành hai người lại có gì khó!

Tiêu Thanh Dương nói: "Được, không quen thì không quen."

Bất quá chỉ làm bộ không quen biết mà thôi, căn bản chẳng khó khăn gì.

Thẩm Dữ Tinh hài lòng gật gật đầu.

Vì bảo vệ mình không xong, cậu thật đúng là phí sức tâm tư.

Cậu nghĩ, người thông minh như cậu đứng thứ hai không ai dám thứ nhất, thằng nào dám đá pay đầu, đừng yangho với Thẩm Dữ Tinh.

Tiêu Thanh Dương làm thủ tục chuyển trường là Trương bí thư bên người Thẩm Túc Lâm giải quyết, chưa đầy một ngày đã hoàn thành, hiệu suất có thể nói cấp tốc.

Trước khi đi học một ngày, Thẩm Dữ Tinh vẫn còn có chút lo lắng, cho nên cách trường học có hai con đường, Thẩm Dữ Tinh liền đem Tiêu Thanh Dương đuổi xuống xe.

"Không thể cùng nhau về nhà thì không tính, đi học chung cũng không được sao?" Tiêu Thanh Dương vô cùng đáng thương mà nằm nhoài trên cửa sổ xe hỏi Thẩm Dữ Tinh.

Thẩm Dữ Tinh kiên định lắc đầu: "Không được." Sau đó đem cửa sổ khép lại, cho Tiêu Thanh Dương hửi khói xe .

Thẩm Dữ Tinh bước vào phòng học, bên trong đã ngồi đầy hơn nửa học sinh, ánh mắt của cậu không tự chủ nhìn Tạ Quyển.

Tạ Quyển tựa hồ đang đọc sách, rũ mắt rất yên tĩnh, hoàn toàn không bị tiếng huyên náo bên cạnh quấy nhiễu, như một bức tranh đẹp max điểm tuyệt mỹ đến edit còn thấy éo thể tin được.

Có lẽ là trùng hợp, lúc cậu bước vào hắn nhấc mắt, nhìn sang Thẩm Dữ Tinh uống nhầm ánh mắt cậu.

Hai ánh mắt chạm nhau, Tạ Quyển con ngươi khẽ động, khó giải thích được cảm xúc chợt lóe lên.

Thẩm Dữ Tinh bị sợ hết hồn, phản ứng lại làm bộ như thường, giả bộ hát hát, trên thực tế tâm lý loạn thành một nhóm.

Tạ Quyển không có phát hiện cậu mới vừa trộm nhìn hắn đi?

Cậu như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống chỗ mình, Tạ Quyển cũng quay đầu lại, phảng phất chưa từng xảy ra gì cả.

Tan học, Thẩm Dữ Tinh thu được tin tức của Tiêu Thanh Dương.

Tiêu Thanh Dương: 【 Anh, có một tin xấu phải nói cho anh biết 】

Thẩm Dữ Tinh: 【? 】

Tiêu Thanh Dương: 【 Em quên mang thẻ ăn, hì hì 】

Để cho tiện, nhà ăn của Victoria có phát cho các học sinh là thẻ ăn, Trương bí thư nạp thẻ cho Tiêu Thanh Dương một ngàn, nhưng y bây giờ sớm rời nhà hưng phấn, quên mang theo.

Không dùng thẻ thì còn cái nịt để ăn, chỉ có vào siêu thị mua bánh mì, quý công tử Tiêu Thanh Dương không thể chịu đựng ăn khô bao giờ.

Thẩm Dữ Tinh: 【 Cái này? Tìm bạn học mới mượn, đừng đến phiền anh 】

Tiêu Thanh Dương: 【 A, có thể là người ta vừa tới, bạn học mới không quen, mượn thẻ ăn rất lúng túng nha 】

Thẩm Dữ Tinh cười lạnh một tiếng: 【 Vừa vặn, em có cơ hội tốt cùng bạn học mới làm quen】

Nói xong cậu không quan tâm, gục xuống bàn ngủ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Thẩm Dữ Tinh có Thái Húc Văn ôn nhu đánh thức, ung dung tự tại đi tới nhà ăn.

Không giống với bên ngoài các bạn học vội vội vàng vàng chạy tới nhà ăn, Thẩm Dữ Tinh sớm có tiểu đệ vì cậu đánh chiếm bàn, chỉ chờ cậu tự mình đến.

Gần đến nhà ăn, Thẩm Dữ Tinh mắt sắc ngồi xổm trước cửa thấy bóng người quen thuộc.

Nguy rồi.

Thẩm Dữ Tinh phải ẩn trốn, nhưng mà Tiêu Thanh Dương đã sớm chú ý cậu cách đó không xa, cười một cái, nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, hướng bọn họ đi đến.

"Học trưởng, có thể hay không mượn thẻ ăn của ngươi dùng, ta quên ở nhà ~" Tiêu Thanh Dương cầm lấy góc áo của cậu, làm ra một bộ ngượng ngùng lễ phép, thiếu chút nữa đem Thẩm Dữ Tinh dọa chết đứng.

Tiêu Thanh Dương cười xán lạn muốn bay mặt trời, thầm nghĩ như vậy không tính phạm điều lệ.

Làm học đệ đi ngang qua mượn học trưởng thẻ ăn, một sự cố thuần phác mà lại đơn thuần, anh học nhất định sẽ không trách y.

Thẩm Dữ Tinh bọn họ đứng vừa lúc ở lối vào cửa chính nhà ăn, lúc này có không ít người chú ý tới nơi này.

Người bên cạnh Thẩm Dữ Tinh đều hiểu rõ tính tình cậu, nhìn thấy tình cảnh này cũng cảm thấy kinh ngạc.

Thẩm Dữ Tinh tác phong làm việc toàn trường đều phải nghe tên, cơ hồ không ai dám chọc giận cậu, lớp dưới đừng nói chủ động tiến đến trước mặt cậu, xa xa nhìn thấy sẽ né tránh, học đệ năm nhất làm sao dám? !

Cho nên lúc này bọn họ đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tiêu Thanh Dương, hi vọng y kiếp sau đừng tiếp tục phạm sai lầm.

Mà Thái Húc Văn nhìn Thẩm Dữ Tinh, nhìn Tiêu Thanh Dương, không hiểu lắm hai người này đang chơi cái gì.

Gã quyết định phá vỡ cục diện bế tắc, phóng khoáng nói: "Không phải là thẻ ăn sao, anh cho mượn..."

Thái Húc Văn lời còn chưa nói hết, liền bị Thẩm Dữ Tinh đánh gãy.

"Nực cười, mày biết tao là ai không, dám tìm tao mượn đồ? Cũng không nhìn mày có bản lãnh hay không." Thẩm Dữ Tinh bá đạo nói: "Thức thời mau cút, đừng trách tao không nhắc nhở mày."

Tiêu Thanh Dương phảng phất bị giật mình, cắn môi dưới nói: "Xin lỗi học trưởng, em không nghĩ tới, thật sự xin lỗi xin lỗi..."

Thấy cảnh này Thái Húc Văn sợ ngây người, lặng lẽ Thẩm Dữ Tinh bên tai nói: "Tinh ca, các ngươi đang diễn phim thần tượng sao?"

Thẩm Dữ Tinh cũng rất bất đắc dĩ, nơi này lui tới nhiều học sinh như vậy, cậu cũng không thể đem thẻ ăn cấp Tiêu Thanh Dương, dùng danh tiếng của cậu ngày hôm sau sẽ truyền toàn bộ trường học.

Việc này truyền vào tai Tạ Quyển, không chắc liền nghĩ quá rồi, đem cậu cùng Tiêu Thanh Dương liên hệ với nhau.

Thẩm Dữ Tinh nghĩ chỉ cần trước tiên đem Tiêu Thanh Dương đánh đuổi, sau đó kêu Thái Húc Văn lặng lẽ đưa thẻ cơm cho y là tốt rồi, ai biết lúc này, từ phía sau bọn họ truyền một tiếng nói: "Ta cho em mượn."

Thẩm Dữ Tinh thân thể cứng đờ, ám đạo đại sự không ổn.

Người lên tiếng người chính là Tạ Quyển.

Tiêu Thanh Dương nhìn người tới cũng kinh ngạc một chút, liếc nhìn Thẩm Dữ Tinh là biểu tình táo bón, ý đồ xấu nảy ra.

Nếu anh họ sợ y và Tạ Quyển đụng nhau, không cho mượn thẻ ăn thì trừng phạt, y khẳng định đùa cợt đùa anh họ.

Vì vậy Tiêu Thanh Dương cao hứng nói: "Hảo a, cảm ơn Tạ học trưởng!"

Thẩm Dữ Tinh trơ mắt nhìn Tiêu Thanh Dương mặt tươi cười đi tới Tạ Quyển, phảng phất đã dự kiến tương lai không xa, mình bị rớt ngựa mọi người nhất định cười nhạo, vội vàng nói: "Chờ chút!"

Tiêu Thanh Dương cùng Tạ Quyển song song liếc mắt nhìn cậu.

Cậu nín nửa ngày nghẹn không ra nửa chữ, đem mặt đều nín đỏ, cuối cùng bỏ xuống câu tiếp theo: "Tụi mày chờ đó." Sau đó liền dẫn Thái Húc Văn đi.

Tạ Quyển trên mặt không biểu tình gì, lạnh nhạt mà nhìn kỹ bọn họ đi xa.

Tiêu Thanh Dương ló ra cái đầu, cười híp mắt hỏi: "Học trưởng, anh nhận thức y sao?"

Tạ Quyển nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, không trả lời: "Đi."

Tiêu Thanh Dương cười hắc hắc, đuổi theo sát hắn.

Y cầm thẻ ăn Tạ Quyển mua một đống đồ ăn vặt y thích, sau đó bưng mâm thức ăn ngồi đối diện Tạ Quyển.

Chẳng qua khi y nhìn thấy Tạ Quyển trong mâm thức ăn đều là một màu xanh của rau, lại nhìn mình có đùi gà lớn, đột nhiên có chút không tốt: "Tạ học trưởng... Không thích ăn thịt sao?"

Tạ Quyển: "..."

Tạ Quyển ngẩng đầu nhìn y, dung mạo đẹp đẽ có mấy phần bất đắc dĩ.

Hắn nói: "Cậu không ăn cơm, chúng ta tâm sự về việc cậu tặng đồ cho tôi?"

Tiêu Thanh Dương nhất thời trì độn, nghĩ thầm muốn hàn huyên, nhưng y thật sự không có nhà để về, nhân tiện nói: "Ăn cơm, ăn cơm đi."

Dứt lời nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.

Tạ Quyển ánh mắt sâu thẳm mấy phần.

Chờ Tiêu Thanh Dương cơm nước xong, hắn mới hỏi: "Cậu cũng học trường này, sao trước đây chưa từng thấy cậu?"

Tiêu Thanh Dương nghĩ thầm đây có thể nói, nhân tiện: "Em mới chuyển trường tới đây chứ."

Tạ Quyển nhíu mày, chẳng trách dám trực tiếp tìm Thẩm Dữ Tinh.

Ngày đó bị bắt được Tiêu Thanh Dương không nhìn kỹ, hiện tại nhìn lên, người trong lòng anh họ dung mạo so với hoa khôi của trường còn dễ nhìn hơn.

Nguyên lai anh họ không ngừng học giỏi, ánh mắt cũng không kém mà.

Tiêu Thanh Dương có lòng muốn thử dò xét Tạ Quyển, hỏi: "Học trưởng, em mới tới không rõ lắm, vị học trưởng kia có lai lịch gì a? Quá hù người."

"Không quen, làm sao vậy." Tạ Quyển nhàn nhạt nói.

Tiêu Thanh Dương sửng sốt một chút: "Làm sao không quen, các anh không phải..." Mới vừa nói ra khỏi miệng y nhanh chóng ngừng lại.

Tạ Quyển cong môi: "Chúng tôi làm sao?"

Tiêu Thanh Dương yếu ớt nói: "Híc, không phải... Em chỉ là cảm giác các anh thật giống như nhận thức nhau."

"A." Tạ Quyển tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào y, mang theo cảm giác tìm tòi nghiên cứu, nhẹ giọng nói: "Nếu không quen biết Thẩm Dữ Tinh, làm sao vừa thấy hắn liền gọi học trưởng?."

Tiêu Thanh Dương: "..."

Y nhất thời không hiểu biết như thế nào giải thích, Tạ Quyển lại mở miệng: "Ngươi nói ngươi chỉ biết tên của tôi, mà làm sao biết tôi cũng là học trưởng?"

"Vẫn là nói, người kêu người tặng đồ cho tôi nói cho ngươi biết?" Tạ Quyển nhìn chằm chằm y, "Nếu hắn biết tôi là học trưởng, vậy có phải hay không chứng minh, hắn cũng học trong trường học này?"

Tiêu Thanh Dương đột nhiên biết tại sao anh họ muốn y ở trong trường học cải trang thành người xa lạ .

Người này khủng bố như vậy, hắn rõ ràng chỉ hô một câu học trưởng, hắn có thể phân tích ra nhiều như vậy.

Xem Tiêu Thanh Dương phảng phất sắp khóc, Tạ Quyển đột nhiên khẽ cười một cái: "Không doạ ngươi, tiền cơm không cần trả lại."

Hắn nghĩ, hắn đại khái đã đạt được tin tức mình muốn.

Bữa cơm này rất giá trị.

Tạ Quyển cẩn thận nâng mâm thức ăn, gật gật đầu với Tiêu Thanh Dương còn đang sững sờ, đứng dậy rời đi.

Tiêu Thanh Dương bị hắn cười làm lung lay, đến nửa ngày không có hồi thần lại.

Chờ y phản ứng lại, Tạ Quyển đã đi xa.

Chết cmnr, hỏng việc rồi. Tiêu Thanh Dương ngơ ngác mà nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro