Chương 24: Oh no, the car is bờ róc cần ( Tui bị lật xe )
Edit: Moẹ nó
Thẩm Dữ Tinh nhìn Tạ Quyển, với vẻ mặt đau lòng: "Sợi dây chuyền cũ này từ năm, sáu năm trước, cho dù có trộm cũng không bán được hai đồng. Mắt mày chắc chắn có vấn đề. Chê."
Lưu Ngọc Yến: "..."
Lưu Ngọc Yến tức đến nổ phổi nói: "Ranh con, mày có ý gì?"
Thẩm Dữ Tinh nhún nhún vai: "Người qua đường thuần tuý, lẽ nào thật sự chỉ có một mình tao cảm thấy loại này dây chuyền rất rẻ sao?"
Người bên cạnh cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, có cảm giác cậu nói rất đúng.
Tạ Quyển nhìn chằm chằm Thẩm Dữ Tinh, trên mặt cũng không có phát hiện vẻ mặt nào khác ngoài vẻ hào hứng, như thể cậu thật sự là một người qua đường bình thường.
Nhưng liệu sự thật có phải là những gì hắn đang thấy không, hắn nhất thời cũng không phân biệt được .
Tạ Quyển mím mím môi, nhìn Thẩm Dữ Tinh bằng ánh mắt đen tối cùng phức tạp.
Thẩm Dữ Tinh hoàn toàn chưa phát hiện, như Holmes nhập: "Huống hồ, trong túi xách của bà chị không có một sợi dây chuyền nào, đây rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Không có ai bỏ vào trong túi rồi lấy ra, ai biết bà chị có phải hay không cố ý vu oan, chỉ vì người phục vụ này vừa gầy và dễ bắt nạt?"
Tạ Quyển: "..."
Nói tới chỗ này, Thẩm Dữ Tinh đột nhiên có phản ứng, ngượng ngùng che miệng nói: "Thật không tiện tao quên mất, chắc dây chuyền của mày quá rẻ, tặng người ta cũng kì. Tao không sai, bả cũng không sai, thế ai sai, mày. Là tao hiểu lầm mày rồi."
Lưu Ngọc Yến tức giận đến nói không ra lời, người này nhìn như đang giúp ả nói chuyện, kì thực câu nào cũng khịa, đừng tưởng ả không nhìn ra được.
Tuyệt đối không để bị người này làm hỏng việc.
Ả dùng tay chỉ vào Thẩm Dữ Tinh, lớn tiếng nói: "Mày đang nói nhảm nhí gì vậy, mày có biết vòng cổ của tao đắt như thế nào không? !"
Thẩm Dữ Tinh cười hì hì nói: "Tôi biết a, bà chị không cần cường điệu, mua hàng giá rẻ cũng không có gì."
"Mày, mày và nó nhất định là một nhóm, chúng mày thông đồng với nhau rất tốt!" Lưu Ngọc Yến tức giận trừng mắt nhìn cậu và Tạ Quyển, cuồng loạn nói: "Ngày hôm nay không nhìn thấy dây chuyền của tao hoặc bồi thường, chúng mày đừng hòng rời khỏi đây."
"Bà muốn như vậy thì tôi cũng hết cách, dù sao tôi với bà, ai, không quen biết cũng bị đổ oan, nghiệt duyên a~." Thẩm Dữ Tinh một bộ oan ức : "Được thôi, tùy bà nói thế nào, tôi sẽ không tức giận."
Lưu Ngọc Yến: "..."
Ranh con này rất hào phóng? ?
Thấy Lưu Ngọc Yến tức giận đến xanh mặt, Thẩm Dữ Tinh sâu trong đáy lòng cười thầm.
Tất cả những gì cậu nói đều là sự thật, chỉ là sợi dây chuyền cũ từ năm sáu năm trước, mặc dù giá thị trường vẫn có thể bán được với giá khoảng 1000, nhưng không ai ngốc đến mức chờ nó mất giá mới mua.
Không nói đến việc Tạ Quyển có lấy trộm đi chăng nữa, do Lưu Ngọc Yến đặc biệt chọn nơi khuất camera nên ả đã đánh rơi chiếc túi xuống đất khi có người nhặt được cho ả, liền biết ả nhất định không có ý tốt đẹp gì cho cam.
Nói không chắc Lưu Ngọc Yến đã sớm đem dây chuyền giấu ở nơi đâu đó từ lâu, coi như trên người Tạ Quyển không có, ả cũng có thể vu hại Tạ Quyển trộm được sau đó giấu đi.
Sau đó Lưu Ngọc Yến dường như chắc chắn rằng kế hoạch của ả thiên y vô phùng (*),cho nên nói: "Chờ đã, chờ ông chủ đến, tao nhất định nói cho hắn ta biết những nhân viên trong quán của hắn vô liêm sỉ như thế nào!"
Thiên y vô phùng (*): áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào.
Thẩm Dữ Tinh cười một tiếng, ả tiếp tục nâng cao giọng rất vênh váo, lúc này Tạ Quyển nói nhỏ với cậu: "Chuyện này không liên quan đến cậu, đi đi."
"Làm sao không liên quan, bà chị này nói chúng ta là một nhóm, bổn cung đây không chịu được cái thể loại bắt nạt này." Thẩm Dữ Tinh nói: "Tại sao lại làm phiền ông chủ người khác vì những chuyện tầm thường như vậy, xem lại camera không phải chân tướng rõ ràng?"
Lưu Ngọc Yến hơi có chút đắc ý nói: "Tiểu tử này thông minh, chọn trộm từ góc chết ở đây, xem cũng vô dụng."
"Ai nói tôi muốn xem camera ở trong quán cà phê?" Thẩm Dữ Tinh hất cằm lên, ra hiệu cho mọi người nhìn ra ngoài, đối mặt với camera được treo trên đèn đường về hướng này.
Lưu Ngọc Yến sửng sốt một chút, ả làm sao biết còn có một cái ở đó? ?
Thẩm Dữ Tinh lúc đầu cũng không biết, còn không phải lúc nãy cậu đang trốn đông trốn tây, nhìn xung quanh và vô tình nhìn thấy camera giám sát trên đèn đường, nhưng không ngờ tới nó lại có ích.
Cái camera ở ngay trước quán cà phê, có thể ghi lại rõ ràng những gì xảy ra bên trong, chỉ cần nhìn tới cảnh Tạ Quyển nhặt lên dùm và không có bất luận động tác gì, là có thể chứng minh sự trong sạch của hắn.
Lưu Ngọc Yến chắc cũng nghĩ tới, sắc mặt trở nên hơi khó coi, ả nắm chặt túi của mình, ánh mắt láo lia láo lịa quét về mọi phía, như đang định tìm cơ hội chạy trốn.
Mà Thẩm Dữ Tinh bén nhạy nhận ra được tâm tư của ả, một phát bắt được cổ tay, y chanh cô ả vừa nãy siết tay Tạ Quyển, cười híp mắt nói: "Bà chị à, cùng chúng tôi đến đồn công an đi một chuyến đi?"
Với sự giúp đỡ tích cực của quần chúng vây xem (muốn xem náo nhiệt), Lưu Ngọc Yến tránh thoát không được, bị mạnh mẽ khu vực đi phụ cận đồn công an.
Cảnh sát nghe rõ ràng bọn họ ý đồ đến, lúc này điều ra tiệm cà phê cách đó không xa quản chế.
Cái camera đối diện tiệm cà phê, qủa nhiên rất rõ ràng thấy chuyện xảy ra bên trong.
Mấy chú cảnh sát lùi thời gian vào nửa giờ trước để xem sự việc phát sinh, tất cả mọi người bu xung quanh máy tính để nhiều chuyện.
Nhưng ngay lúc này, có một người xuất hiện trong camera.
Chỉ thấy cô ta ở bên ngoài tiệm cà phê lén lén lút lút ngoài cửa nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm ai, nhưng không có đi vào, mà núp đằng sau một vật bên ngoài tiệm cà phê,, rất cảnh giá và nhạy bén ngó nhìn xung quanh.
Phảng phất nơi này không phải tiệm cà phê, mà là chiến trường nguy hiểm trùng trùng.
Mà thằng nhóc với mái xanh lè quá mức chói mắt, không phải xưng là 'Người qua đường' thôi sao? ?
Lúc này, mọi người nhìn Thẩm Dữ Tinh bằng ánh mắt kì lạ.
Đặc biệt là Tạ Quyển, thấy cảnh này biểu tình trên mặt mờ mịt trong nháy mắt, sau đó quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Dữ Tinh.
Thẩm Dữ Tinh: "..."
Thẩm Dữ Tinh: "Tôi nói là tôi đi xem phong thủy, mọi người tin không?"
Cuối cùng sự thật cũng lộ ra, Lưu Ngọc Yến mấy ngày trước cũng đã đến nơi này, quan sát các góc chết, ở đó, ả thả chiếc túi xuống đất đợi người đến nhặt nó lên, và sau đó vu hại đối phương là người trộm dây chuyền của ả. Thực tế ả đã giấu nó ở dưới ghế ngồi bên cạnh.
Coi như vu oan không thành, ả có thể nói là không cẩn thận rớt vào, đối với ả sẽ không có bất luận ảnh hưởng nào đối với ả.
Nếu không có camera giám sát bên ngoài làm chứng, e rằng Tạ Quyển lần này có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Cuối cùng Lưu Ngọc Yến bị đồn công tạm giữ và giáo dục, quần chúng nhiệt tình cũng tản đi.
Thẩm Dữ Tinh cùng Tạ Quyển đồng thời sóng vai đi ra đồn công an.
Thẩm Dữ Tinh trong lòng có chút thấp thỏm, cậu có đầy đủ hành vi chậm phát triển tâm thần của chính mình, cũng không biết Tạ Quyển nghĩ như thế nào.
Cậu lặng lẽ nhìn Tạ Quyển bên cạnh.
Tạ Quyển rũ mắt, hàng mi dài chặn lại cảm xúc trong mắt, khó có thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Thẩm Dữ Tinh bi thương mà nghĩ, nói không chắc hắn đang nghi ngờ động cơ trốn ở ngoài quán cà phê của mình.
Thật là, hành vi của cậu thoạt nhìn là không bình thường, mọi người sẽ nghĩ tới điều khác nên Tạ Quyển không thể trách được chút nào.
Chủ yếu là vì lúc đó cậu không ngờ lại xảy ra chuyện này,thấy Tạ Quyển bị ức hiếp cậu không kìm được mà đi vào.
Cậu cảm thấy phải tìm cớ để giải quyết, cậu tuyệt đối không thể để Tạ Quyển phát hiện không đúng.
Đi về quán cà phê , Tạ Quyển vẫn không có mở miệng hỏi cậu, một đường đều im lặng không lên tiếng.
Ngược lại là Thẩm Dữ Tinh không nhịn được mở miệng trước : "Kỳ thực tao chỉ đi ngang qua thôi."
Tạ Quyển nhàn nhạt nói: "Ừm."
Thẩm Dữ Tinh có chút sững sờ, đại khái không nghĩ tới đối phương đơn giản như vậy sẽ tin này hoàn toàn không giống phong cách Tạ Quyển: "Thế á? Mày không có gì để nới với tao sao?"
Thấy cậu nói gì mà hắn không hiểu, Tạ Quyển dừng lại, nhìn Thẩm Dữ Tinh bằng ánh mắt tối đen.
Cặp mắt trắng đen rõ ràng, có thể nói thập phần đẹp đẽ, không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú người đối diện, mềm mại như nước, có ma lực khó giải thích,khiến người ta không thể không muốn hiểu hắn và làm tan chảy hắn.
Thẩm Dữ Tinh bị hắn nhìn ra có chút chột dạ, thật giống như mọi suy nghĩ của cậu đều vô hình trước mặt hắn.
Nhất định là ảo giác của cậu, cậu tự nói với mình như vậy.
"Cám ơn."
Tạ Quyển nhìn Thẩm Dữ Tinh, nghiêm túc nói.
Mà hắn liền đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hơi cong môi, hướng về phía Thẩm Dữ Tinh nở nụ cười.
Có lẽ quá lâu không cười, khoé môi cong cong vô cùng nông cạn, nụ cười thoáng quá, nhưng khoảnh khắc kinh ngạc kia kia sẽ không bao giờ quên.
Thẩm Dữ Tinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Quyển cười, không khỏi sửng sốt một chút.
Chờ phản ứng lại, không được tự nhiên mở to hai mắt nói : "Mày đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tao, bản thiếu gia đây không ăn thịt ngươi."
Tạ Quyển ừ một tiếng, như là không nghe ra ý của cậu trong lời nói, chỉ nói: "Cậu phải đi ?"
Thẩm Dữ Tinh thầm nghĩ đi bây giờ không phải hiện ra cậu quá chột dạ, hơn nữa cậu còn muốn ở lại để tóm Tiêu Thanh Dương, nhân tiện nói: "Ai nói, tao vốn là dự định đi uống cà phê."
"Được." Tạ Quyển gật gật đầu.
Hai người liền sóng vai đi về quán cà phê.
Nơi này đã khôi phục yên tĩnh, Lưu Ngọc Yến giấu dây chuyền dưới cái ghế bị cảnh sát mang đi, thật giống cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Tạ Quyển quay trở lại làm việc, Thẩm Dữ Tinh thì lại tùy tiện tìm một nơi ngồi xuốn.
Tiêu Thanh Dương cái tên này cũng không biết chuyện gì xảy ra, đến bây giờ còn không xuất hiện, Thẩm Dữ Tinh hoài nghi có phải thằng nhóc đó bị người ngoài hành tinh bắt đi.
Thẩm Dữ Tinh lấy điện thoại ra, mới phát hiện nửa tiếng trước Tiêu Thanh Dương nhắn tin với cậu.
Tiêu Thanh Dương: 【 Em không tìm được đường, cứu mạng anh ới! ! 】
Tiêu Thanh Dương: 【 A a a ngỏ hẻm này bên trong thật nhiều chó, em thật sợ hãi 】
Tiêu Thanh Dương: 【 Anh ơi, em sai rồi, em không bao giờ chạy loạn, em muốn về nhà anh đùi gà với anh nha nha nha 】
Thẩm Dữ Tinh cười lạnh một tiếng, hiện tại mới biết sai, đã chậm.
Đều tại Tiêu Thanh Dương gieo vạ, làm hại cậu thiếu chút nữa bị Tạ Quyển hoài nghi, may là cậu nhạy bén ứng phó mới tránh thoát một kiếp.
Thẩm Dữ Tinh: 【 Vậy làm sao bây giờ đây, anh cũng không thể nào cứu được mày a, thật lo lắng qaq 】
Rep tin nhắn xong, Thẩm Dữ Tinh lười biếng ngáp một cái, hoàn toàn không có ý tứ lo lắng.
Vừa vặn lúc này cà phê Americano mà cậu gọi được mang đến, cậu đặt điện thoại xuống và không chú ý đến Thanh Dương.
Thẩm Dữ Tinh một bên uống cà phê thật quý phái, một bên lặng lẽ nhìn lén Tạ Quyển.
Cách đó không xa Tạ Quyển tựa hồ cũng nhận ra được ánh mắt cậu, trực tiếp đi về phía cậu.
Cậu rén, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Tạ Quyển đến gần: "Mùi vị như thế nào?"
Thẩm Dữ Tinh: "Vẫn được, vẫn được."
Tạ Quyển: "Đây là tôi làm."
Thẩm Dữ Tinh: "..."
Biểu tình Thẩm Dữ Tinh có chút cứng lại, Tạ Quyển tựa hồ thấy buồn cười, nói: "Không hạ độc."
Thẩm Dữ Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Quyển ở lại chưa lâu thì bị đồng nghiệp gọi đi, Thẩm Dữ Tinh ngẩng đầu nhìn lại, hình như là Tiêu Nam đến.
Thẩm Dữ Tinh căng thẳng trong lòng, nguy rồi, cũng không thể bị Tiêu Nam nhìn thấy cậu ở chỗ này, bằng không ông anh họ của cậu nhất định sẽ tới chào hỏi.
Thẩm Dữ Tinh thừa dịp không ai chú ý tới nơi này, nhanh chóng cúi đầu rời đi.
Chỉ là cậu vừa mới chuồn ra quán cà phê, thì bị một người hai chó chạy về phía cậu khiến cậu bị hú hồn.
Chỉ thấy Tiêu Thanh Dương khóc sướt mướt và hai con chó đang đuổi theo nó không tha.
Tiêu Thanh Dương vội vàng chạy về phía cậu, khi thấy cậu, giọng nói của nó gần như có thể miêu tả là ngạc nhiên: "Anh! Anh tốt ơi!! Cứu mạng a a a a a! ! !"
Thẩm Dữ Tinh né tránh không kịp, một mặt hoảng sợ bị nó nhào tới vững vàng.
Giữa lúc hỗn loạn tiếng chó sủa, Thẩm Dữ Tinh nhìn thấy Tạ Quyển cùng Tiêu Nam không biết đi ra từ lúc nào, đang đứng tại cách đó không xa, dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro