Chương 8: Ta muốn rập đầu lạy
Edit: Moẹ nó
Tạ Quyển ở bệnh viện đợi một buổi tối, cơ hồ không có chợp mắt.
Lời của bác sĩ vẫn vang vọng bên tai của hắn, làm hắn không chỗ cảm thấy mê muội, đứng cũng không vững.
Nhiều năm mệt nhọc cùng dinh dưỡng không đầy đủ đã sớm đem thân thể Lâm Thanh Nhan ép vỡ, nếu không phải lần này té xỉu vào bệnh viện, Tạ Quyển thậm chí không biết nàng mạnh mẽ chống đỡ bao lâu.
Hối hả một buổi tối, Tạ Quyển vốn không muốn rời giường bệnh, có thể Lâm Thanh Nhan kiên trì muốn hắn về trường học khảo thí.
Nghĩ đến Lâm Thanh Nhan, Tạ Quyển miễn cưỡng lên tinh thần, đi vào phòng thi.
Chỉ là trạng thái của hắn thật không tốt, thời điểm khảo thí mấy lần xuất thần, mãi đến tận tiếng chuông kết thúc vang lên trước một giây mới làm xong đề.
Khảo thí kết thúc, hắn còn phải đi bệnh viện chăm sóc Lâm Thanh Nhan.
Tiền thuốc thang đắt đỏ vẫn là vấn đề, cũng may Lâm Thanh Nhan ẩn giấu một khoản tiền, không cho Tạ Kiến Sơn tìm tới, đủ để đối phó một thời gian.
Cả tràng khảo thí giằng co ba ngày, thi xong môn cuối cùng, toàn bộ tiếng kêu than trong phòng học dậy khắp trời đất.
Đề cuộc thi lần này độ khó đã vượt qua đề mà bọn họ thường làm, đặc biệt là toán học, rất nhiều người thậm chí đều không có làm xong.
Lớp trưởng Nhậm Bội Bội đang bạn cùng bàn oán giận mình một lời giải cuối cùng trong đề bài rất lâu đều không giải ra, Tạ Quyển đi bên ngoài lấy nước từ bên cạnh nàng, bị nàng gọi lại: "Tạ Quyển, bài thi toán làm xong sao?"
Tạ Quyển: "Ân, làm xong."
Nhậm Bội Bội: "Thật lợi hại a, tui đến bây giờ cũng không biết làm sao giải đề cuối cùng, cậu có thể dạy tui hông?"
Tạ Quyển không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Tạ Quyển giảng đến một nửa, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện bên người đã tụ tập rất nhiều bạn học, đều là đang nghe hắn giải đề.
"Nguyên lai là như vậy a, vậy kế tiếp, sau đó phải làm thế nào?"
"Đây cũng quá khó khăn, khó trách ta không làm."
"Tiếp tục giảng đi Tạ đồng học, chúng tôi đều muốn biết."
Vừa vặn lúc này Thẩm Dữ Tinh đi vào phòng học.
Thái Húc Văn tiến đến tai Thẩm Dữ Tinh nói chuyện: "Tinh ca, ba ngày kỳ hạn đã đến, kế hoạch khi nào thực thi?"
Thẩm Dữ Tinh cao thâm khó lường nói: "Không vội vã."
Thành tích công bố còn cần mấy ngày, Thẩm Dữ Tinh thi xong một môn thì sẽ cùng thầy dạy kèm tại nhà so đáp án, trong lòng đã có lòng tin.
Chỉ chờ thành tích ra, có thể theo kế hoạch thực thi.
Thẩm Dữ Tinh trở lại chỗ ngồi của mình, đem đồ uống mình mới vừa mua để lên bàn.
Một lát sau hắn hẳn phát hiện mua đồ uống sai khẩu vị rồi, nhíu nhíu mày, quay đầu lại như đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng ánh mắt nắm chắc cố định hình ảnh chai nước trên người Tạ Quyển.
Cậu cầm lấy đồ uống đi tới trước mặt Tạ Quyển.
Nhậm Bội Bội nhíu mày: "Thẩm Dữ Tinh, cậu muốn làm gì?"
Thẩm Dữ Tinh: "Không làm gì a, lớp trưởng ngươi kích động như thế làm gì."
Cậu ló đầu liếc mắt nhìn: "Ồ nguyên lai các ngươi đang giải đề a, tại sao không gọi ta? Minh bạch, nguyên lai xem thường tôi đây là học tra chứ gì."
Nhậm Bội Bội: "..."
Thẩm Dữ Tinh: "Được nha nha đầu, ánh mắt của cậu nói cho tôi biết cậu rất hổ thẹn, tôi không tính toán, ta cũng nghe một chút đi."
Nhậm Bội Bội trơ mắt nhìn Thẩm Dữ Tinh như tôn đại phật chen vào đội ngũ nghe đề, tức giận còn muốn nói điều gì, Tạ Quyển lại nhẹ giọng nói: "Tiếp tục đi."
Tạ Quyển nói như vậy, nàng cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể nuốt xuống cơn giận này.
Mãi đến tận Tạ Quyển đem đề giảng giải hoàn thành, bỗng nhiên rất nhiều người đều lộ ra biểu tình tỉnh ngộ.
"Nguyên lai giải như thế a."
"Quá biến thái."
"Tản đi tản đi, lão sư ra đề không có tâm."
Bị vướng bởi Thẩm Dữ Tinh, đại gia không hảo công khai khen Tạ Quyển, nói tiếng cảm tạ liền đều tản ra.
Thẩm Dữ Tinh không nhúc nhích, khẽ cười nói: "Đây chính là học bá sao, thật là lợi hại, yêu yêu."
Nhậm Bội Bội không thể nhịn được nữa: "Thẩm Dữ Tinh, cậu không làm gì cậu ấy là được rồi."
Thẩm Dữ Tinh giả vờ giật mình: "Tui chẳng qua cảm thấy Tạ đồng học rất lợi hại a, không có ý tứ gì khác, không nghĩ tới chọc giận cậu mất hứng, chẳng lẽ là tui làm sai sao?"
Nhậm Bội Bội: "Trong lòng của cậu rõ ràng!"
Thẩm Dữ Tinh: "Không thể nào không thể nào, cậu thoạt nhìn giống giận thật, có phải là cuống lên?"
Nhìn thấy Nhậm Bội Bội phảng phất khoái tức muốn ngất đi , cậu thở dài nói: "Hảo đi, tui không nói, đều hiểu."
Thẩm Dữ Tinh đem đồ uống lưu ở trên bàn: "Tạ đồng học không uống qua loại này đi, xem ngươi giảng đề rất khổ cực, tiểu gia thỉnh ngươi ."
Nói xong cậu phất tay một cái, không đem theo một chút mây(?).
Nhậm Bội Bội thật vất vả mới từ Thẩm - quái gở - Dữ Tinh đuổi đi, thở phì phò nói: "Tạ Quyển cậu đừng muốn, Thẩm Dữ Tinh người này chính là như vậy, nhìn cậu dễ ức hiếp mới đối với cậu như vậy, đợi lát nữa cậu đem cái này ném."
Tạ Quyển rũ mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Khảo thí sau khi kết thúc Thẩm Dữ Tinh về nhà, nhìn thấy Thẩm Túc Lâm chừng mấy ngày không ở nhà hiếm thấy ngồi trên ghế sa lon, lập tức thân mật xẹt tới.
"Ba, mấy ngày không gặp, nhớ ba muốn chết!"
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy Thẩm Dữ Tinh bộ dáng này, Thẩm Túc Lâm vẫn còn có chút thân tâm không khỏe.
Ông đem Thẩm Dữ Tinh đẩy xa, ho nhẹ một tiếng: "Khảo thí thi thế nào?"
Thẩm Dữ Tinh tự tin nói: "Không nói điểm tối đa đi, đệ nhất toàn trường vẫn phải có."
Thẩm Túc Lâm hơi nhướng mày, quay người gọi điện thoại cho Hàn y sinh : "Này Hàn y sinh, cậu nói bệnh dại có phải là thêm bệnh điên..."
Thẩm Dữ Tinh: "Ba, không phải bệnh dại, là chứng táo cuồng."
Thẩm Túc Lâm: "..."
Ông cúp điện thoại, nghiêm nghị nói: "Ta đã dạy ngươi làm người phải thành thực, không cần nói mạnh miệng, ta nghe giáo viên chủ nhiệm nói ngươi ở trường học biểu hiện rất tốt, cho nên ta hi vọng ngươi có thể nghiêm túc đối mặt thành tích của mình, dù cho rất kém cỏi cũng không liên quan."
Ông không ôm kỳ vọng quá lớn vào Thẩm Dữ Tinh, chỉ hy vọng cậu không gây rắc rối là tốt rồi.
Mà giả như Thẩm Túc Lâm gần đây không phải bận, có thể hỏi thăm thầy dạy kèm tại nhà một chút tiến độ Thẩm Dữ Tinh học tập, có thể sẽ không suy nghĩ như thế.
"Vâng a, con rất nghiêm túc." Thẩm Dữ Tinh nói: "Nếu như con thật sự thi đứng nhất, cha nên đáp ứng con một yêu cầu, như thế nào."
Thẩm Túc Lâm còn muốn thuyết giáo, nhìn thấy Thẩm Dữ Tinh tự tin đỉnh cao, ông đột nhiên không đành lòng đả kích cậu, chỉ nói: "Chỉ cần ngươi có thể thi, mười cái yêu cầu cũng không có vấn đề gì."
Thẩm Dữ Tinh mừng như điên: "Một lời đã định."
Nói xong cậu mang theo tâm tình rất tốt lên lầu, chỉ để lại vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Thẩm Túc Lâm.
Thi xong sau có hai ngày nghỉ, Thẩm Dữ Tinh cũng khó có thể nghỉ ngơi không cần học thầy dạy kèm tại nhà, cho nên cả ngày đều ở trong phòng ngủ chơi game, làm cho Thẩm Túc Lâm kiên định hơn trước cậu đang nói mạnh miệng.
Thôi, tốt xấu là nhi tử mình, sẽ không chọc thủng cậu.
Thẩm Túc Lâm thật sâu thở dài.
Ông không lo lắng Thẩm Dữ Tinh đưa ra yêu cầu quá phận, dù sao ở trong mắt ông muốn chính cậu là một nhi tử vô dụng thi đứng nhất, kia quả thực chính là ý nghĩ kỳ lạ.
Trong phòng, Thẩm Dữ Tinh đang đánh du hí luyện tài khoản.
Cậu và Thái Húc Văn nói mình mỗi đêm đều chơi game, vì không cho gã phát hiện mình đang len lén học tập, cậu mời người luyện thay trò chơi, không chơi đến đêm khuya không logout.
Thẩm Dữ Tinh đăng nhập game, vừa vặn Thái Húc Văn đưa lời mời, cậu tiến vào.
"Tinh ca, ta biết ngươi khẳng định, huynh đệ chúng ta chỉ có ngươi chăm chỉ nhất." Thái Húc Văn âm thanh từ trong điện thoại di động truyền ra.
Thẩm Dữ Tinh: "Cái gì cũng đừng nói nữa, ca mang ngươi."
Du hí bắt đầu, Thẩm Dữ Tinh ngược lại không như mấy lần trước chỉnh Thái Húc Văn, quy củ mà chơi.
Đùa một nửa thế cuộc tốt đẹp, Thái Húc Văn nói chuyện phiếm dường như nói tới một chuyện: "Đúng rồi Tinh ca, ngày hôm nay ta bệnh viện, ngươi đoán ta nhìn thấy ai?"
Thẩm Dữ Tinh thuận miệng hỏi: "Ai?"
Thái Húc Văn: "Tạ Quyển."
Thẩm Dữ Tinh tay run một cái, một kỹ năng trực tiếp thả sai lệch.
Thái Húc Văn không hề phát hiện, tiếp tục nói: " Mẹ Tạ Quyển ngươi biết chưa, nghe nói là ở công trường làm người nấu cơm, ta nói làm sao trên người Tạ Quyển luôn có chút ý vị của đầu bếp."
"Mẹ Tạ Quyển nằm viện?" Thẩm Dữ Tinh bất thình lình hỏi.
Thái Húc Văn: "Đúng a, cụ thể là cái gì ta không biết, mà thật giống nghiêm trọng. Sách sách sách, cứ theo đà này Tạ Quyển sớm muộn cũng thôi học, nếu ta nói hắn không nên tới trường học chúng ta..."
Gã nói một tràng phía sau Thẩm Dữ Tinh không hề nghe rõ, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, nhớ lại đoạn ngắn trong mộng.
Mẹ Tạ Quyển xác thực sinh bệnh nặng, cũng chính bởi vì trận bệnh này, cha hắn đem tiền trong nhà cuốn đi chạy trốn, từ đây bặt vô âm tín.
Từ đó về sau Tạ Quyển không thể không đẩy hết gánh nặng lên người, sau khi học tập làm công kiếm tiền, ăn thật nhiều khổ, mãi đến tận vai chính công Lục Phỉ Xuyên xuất hiện, như một vệt ánh sáng chiếu vào tánh mạng của hắn.
Chẳng trách gần nhất Thẩm Dữ Tinh thấy Tạ Quyển trạng thái không quá tốt, nguyên lai nội dung vở kịch đã tiến hành tới đây sao?
Đánh du hí Thẩm Dữ Tinh có chút mất tập trung, ván này sau khi kết thúc liền mượn cớ mình có việc thoát ra.
Thẩm Dữ Tinh tâm tình phức tạp, một mặt cậu cảm thấy được Tạ Quyển thực sự đáng thương, một mặt nhất định phải đối với hắn châm chọc khiêu khích, hắn đều sắp bị dằn vặt ra nhân cách phân liệt .
Người song tính thật không phải là người có thể làm.
Thẩm Dữ Tinh nghĩ đến thành tích công bố cậu có chuyện sắp phải làm, cảm thấy một trận chột dạ.
Chỉ hy vọng Tạ Quyển đừng trách cậu, chờ cậu thoát ly trói buộc nội dung vở kịch , kêu câu quỳ xuống sứt mẻ mấy trăm đầu cũng không có vấn đề gì.
Ngày công bố thành tích, Thẩm Dữ Tinh đi vào phòng học, phát hiện bên người Tạ Quyển vây quanh một đám.
Victoria là trường học quý tộc, thực hành chế độ tự nhiên cũng cùng những trường học khác không giống nhau, phương thức công bố thành tích là đem thành tích môn học học sinh hết thảy khắc trên một tấm giấy da dê mạ vàng, để các gia trưởng phú hào đến lấy khoe khoang.
Tuy rằng hoa lý hồ tiếu, mà không phải không thừa nhận xác thực rất quý khí chất bài diện.
Duy nhất không có bài diện chính là thành tích Thẩm Dữ Tinh trước đây, Thẩm Túc Lâm đừng nói lấy ra đi, căn bản xem đều không muốn thấy.
Thẩm Dữ Tinh đi tới vị trí của mình, chỉ thấy bảng kết quả học tập thuộc về cậu lặng yên nằm ở trên bàn.
Cậu còn chưa kịp mở ra nhìn, âm thanh Nhậm Bội Bội từ hậu phương truyền đến: "Tạ Quyển, lần này cậu thi được bao nhiêu?"
Tạ Quyển liếc mắt nhìn: "715."
Nhậm Bội Bội cảm khái: "Thật cao a, lúc này cậu khẳng định là đệ nhất đi?"
Có người ló đầu nhìn về phía Tạ Quyển bảng kết quả học tập, hâm mộ nói rằng: "Thật giống có mấy khoa đều là đơn danh sách đậu một đây."
"Tạ Quyển, sau đó tôi có thể tới hay không tìm cậu hỏi vấn đề a?"
"Đúng nha, tôi mỗi ngày học tập đều không thấy thi số một, Tạ đồng học trước lâu như vậy không có tới, còn không là sắp thi mới đến ."
Vây quanh Tạ Quyển bên người đa số đều là nữ sinh, đại khái là bởi vì Tạ Quyển dung mạo tinh xảo, hơn nữa tính tình lạnh nhạt ít lời, còn có thường thường bị Thẩm Dữ Tinh bắt nạt, cho nên rất dễ dàng làm cho nữ sinh gây thương tiếc.
Cũng chính bởi vì điểm này, từ trước 'Thẩm Dữ Tinh' mới có thể chán ghét Tạ Quyển, cảm thấy được hắn chính là giả bộ đáng thương, chuyên đòi nữ sinh yêu thích.
Thái Húc Văn đầy mặt khinh thường nói: "Không phải thi đứng nhất có mấy sao, có cái gì tốt mà đắc ý chứ."
Thẩm Dữ Tinh không trả lời gã, mở ra thành tích của mình nhìn lướt qua, khóe miệng dương lên.
Quả nhiên không ngoài cậu dự liệu.
Cậu hắng giọng một cái, lớn tiếng nói: "Không phải chứ không phải chứ, sẽ không thực sự có người cảm thấy thi đệ nhất rất khó đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro