Chương cuối: Chủ nhân mới
Nhiều năm trước, vị thủ lĩnh thứ nhất của "Kiêu" ở chỗ tại nơi sâu nhất trong tầng ngầm của tinh cầu Horry đã phát hiện tàn hài cổ long, giống như được ác ma ban lễ vật, từ đó về sau hắn ta xây dựng thành phố ngầm ở tinh cầu Horry, mạng lưới của tổ chức "Kiêu" cũng bắt đầu lan tràn khắp tinh tế.
An Cách là thủ lĩnh cường đại nhất của "Kiêu", ông ta thừa kế sức mạnh của tàn hài cổ long một cách hoàn mỹ, thậm chí có thể tạo được phân thân của chính mình. Ông ta vốn tưởng rằng chính mình có thể làm được điều vĩ đại hơn so với những thủ lĩnh đời trước ---- tạo nên một thời đại mới, làm vương giả của thế hệ nhân loại mới.
Nhưng mà tiếng gọi của tử vong đột nhiên xuất hiện, ngay sau khi tàn hài cổ long bị ngọn lửa ở tinh cầu Horry nuốt trọn, một giọng nói như từ trên trời tàn nhẫn giáng xuống bên tai ông ta, ông ta sắp chết rồi.
"Kiêu" tồn tại dựa vào tàn hài cổ long, sức mạnh của mỗi một đời thủ lĩnh đều xuất phát từ đây. Bọn họ giống như dây leo kí sinh vào tàn hài cổ long, khi tàn hài bị hủy, bọn họ cũng dần đi đến đường cùng.
Đây là chân tướng mà ông ta cùng những thủ lĩnh trước đó của "Kiêu" không nhận ra. Bởi bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng tàn hài cổ long sẽ bị phá hủy, mà ngay từ giây phút họ cấy vào mình tàn hài cũng sẽ phải kí sinh vào tàn hài cổ long.
Cổ Long không để cho An Cách quá nhiều thời gian, mỗi ngày trôi qua ông ta đều có thể cảm nhận được rằng sinh mệnh của mình đang trôi đi, thân thể cùng sức mạnh cũng đang dần suy yếu. Cổ Long giống như đang ác ý trêu đùa ông ta, ban tặng cho "Kiêu" và ông ta tất cả nhưng đồng thời cũng thu hồi hết mọi thứ làm cho họ trả giá càng đắt.
Cái chết ở ngay trước mắt, An Cách lại không muốn im lặng ra đi, đó là sự khinh miệt với kẻ yếu, "Kiêu" là dây gai độc cuốn vào Liên bang, ngay cả khi bị nhổ ra cũng phải kéo theo máu thịt của Liên bang. Ông ta sẽ chết, Liên bang cũng phải tổn thất không nhỏ.
Độc tố tinh thần lan ra khắp thân thể An Cách, xâm nhập vào máu ông ta một cách không thể khống chế, thân thể của ông ta đang dần sụp đổ, khóe miệng trào ra máu đen, Cố Cẩn lại thấy không đúng.
Độc này rất nhanh đã giết chết An Y, lại không giết chết An Cách. Không lâu trước đó ông ta còn giống như đang phải chịu ảnh hưởng của độc tố tinh thần, hiện tại giống như đang liều chết.
"Không muốn đi theo ta, không bằng cùng nhau chôn thây ở đây đi."
Trong một thoáng giao nhau, Cố Cẩn nghe thấy An Cách cười nhẹ. Ông ta nhìn Cố Cẩn, lại giống như nhìn vào một nơi rất xa, phảng phất như thông qua Cố Cẩn để nhìn một ai khác.
Ngay lập tức, Cố Cẩn đã biết mục đích chính của ông ta.
An Cách cũng không để ý đến độc tố tinh thần, ông ta thậm chí sẽ mất đi sức mạnh vốn có. Nhưng ông ta cũng phải liều mạng giết chết Lăng Đình cùng Cố Cẩn tại nơi đây, để lại cho Liên bang tổn thất nặng nề.
"Núi lửa phun trào!"
Cố Cẩn chưa lên tiếng, Lăng Đình đã nhận ra dung nham phía dưới đang có dấu hiệu trào lên.
Hai chiếc cơ giáp nhanh chóng bay lên không trung, có ý định rời khỏi tinh cầu này. An Cách lại nói: "Hà tất phải làm như vậy."
Ông ta mở bàn tay ra, trong không khí giống như có một lớp màng vô hình được mở ra, giam cầm tinh cầu Thanatos ở trong. Cùng lúc đó, núi lửa bắt đầu phun trào, động đất phá vỡ nền đất, muôn vàn dòng dung nham đỏ tươi hòa trong không khí đen ngòm.
Tinh cầu tử vong này đang chậm rãi sụp đổ, giống như trước đó đã chôn vùi thành phố ngầm.
Quân đội nhận được mệnh lệnh, lập tức tiến đến tinh cầu Thanatos. Lửa đạn mạnh mẽ bắn phá lớp vỏ bọc vô hình bên ngoài, nhưng bây giờ bọn họ đã không còn thanh kiếm Damocles có thể đâm xuyên hết thảy.
Cố Cẩn rũ mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào An Cách, ông không nhanh không chậm nói, "Lại nói cho ngươi biết một chuyện, thật ra trước đó "Kiêu" đã thành công cấy tàn hài cổ long vào ta, ta từng nghi vấn người thân của ta có năng lực như thế này hay không vì thế đã đưa họ đi làm thí nghiệm trên người."
Cố Cẩn ban đầu không hiểu lời ông ta nói, nhưng mấy giây sau sắc mặt cậu chợt thay đổi.
An Cách cười nói: "Ngươi đã hiểu rồi sao, An gia căn bản không có cái gọi là năng lực tiên đoán, đó là ta lừa ngươi và cả mẹ của ngươi."
Cái gọi là tiên đoán, thật ra chỉ là di chứng sau khi thí nghiệm trên người. Bọn họ sẽ thường xuyên bị bóng đè, trong mơ đều là những điều mà họ sợ hãi nhất từ trong thâm tâm. An Y yêu chồng của mình, vì thế bà mơ thấy Cố Hằng chết đi. Bà yêu con trai của mình, kỳ vọng vào Cố Cẩn vì thế bà mơ thấy Cố Cẩn trở thành người hủy diệt thế giới ------ nhưng mà những cái đó đều chỉ là mơ, không phải tiên đoán.
Ngay cả An Y cũng không biết, bà vĩnh viễn cũng không biết. Trong một phút giây nào đó, bà đã bị An Cách phá hủy cả một đời, Cố Cẩn bị liên lụy cũng thiếu chút nữa đã bị hủy diệt.
Cố Cẩn hít sâu một hơi, cậu cảm nhận được dường như có máu từ trong cổ họng, Đế Thính đặt tay lên vai Bạch Trạch, liên hệ tinh thần được kết nối, giống như Lăng Đình ôm lấy cậu từ phía sau, nói: "Chúng ta phải rời khỏi đây."
Tinh cầu nãy sẽ không thể cứu vãn mà chìm vào sự hủy diệt, nếu không phá vỡ lá chắn, bọn họ sẽ giống như trăm vạn cư dân ở thành phố ngầm, chết trong biển lửa.
Trường kiếm của Bạch Trạch lại lần nữa hóa thành cây cung, Cố Cẩn lạnh lùng nói: "Em muốn giết ông ta."
"Ông ta sẽ chết" Ánh mắt Lăng Đình nhìn xuống nơi nào đó, ở đó sớm đã có một thân ảnh giống như đang ngủ đông, "Hơn nữa chết cũng xứng đáng."
"Chúng ta phải dời lực chú ý của ông ta đi,"
An Cách lại phun ra một ngụm máu, đồng hồ tử vong giống như đang đếm ngược trên đỉnh đầu, ông ta dường như lại nghe thấy tiếng cười trào phúng của Cổ Long, Cổ Long ngủ say đã bao nhiêu năm, nghiễm nhiên giống như một Tử Thần vui sướng nhìn ông ta đi đến cái chết.
"Kiêu" đã từng cho rằng mình chính là sứ giả mà thượng đế lựa chọn để dẫn dắt thế giới mới. Ai ngờ lễ vật mà bọn họ nhận được thật ra lại là ác ma, từ lúc bắt đầu, họ đã là món đồ chơi của ác ma.
Trên không trung, hai chiếc cơ giáp đã bắt đầu cùng quân đội Liên bang phá vỡ lớp vỏ. Thù hận của Cố Cẩn giống như đã bị dời đi, giống như đối với cậu mà nói, một con đường sống mới là điều quan trọng bây giờ.
Trên khuôn mặt của An Cách hiện lên chút khinh miệt, ngay tại thời điểm ông ta muốn nói điều gì đó, trong đá vụn của dung nham, một thân ảnh đen xì mang theo ánh lửa đột nhiên lao ra.
Noah nhảy vồ đến, thân mình sắc bén và mạnh mẽ giống như mây đen vồ xuống ------ cắn vào cổ An Cách.
Răng rắc.
Tiếng đứt gãy của xương cốt cùng máu tươi đồng thời tràn ra, khuôn mặt tái nhợt của An Cách lộ ra chút ngoài ý muốn, ông ta nhìn hắc báo, phảng phất giống như không hiểu vì sao nó sẽ tấn công mình.
Noah nhìn chắm chằm ông ta, đôi mắt vàng kim nhìn thẳng, trong nháy mắt An Cách cảm thấy ánh mắt này giống như ông ta đã từng quen biết.
Là ánh mắt của người em trai An Á đã chết mà ông yêu nhất nhiều năm về trước ... bây giờ đang nhìn vào ông ta.
"... Hóa ra cho đến khi chết đi, em vẫn còn hận anh à." Ông ta khẽ cười một tiếng, nói, "Vậy thật sự xin lỗi."
Ông ta sẽ không hối hận.
Đồng hồ tử vong đã điểm, thủ lĩnh cuối cùng của "Kiêu", chết trong miệng hắc báo có chứa máu của em trai mình.
An Cách nhắm mắt lại, thân thể vĩnh viễn chìm trong dung nham đỏ tươi nóng bỏng.
Cùng lúc đó, lớp vỏ bao bọc bên ngoài bị phá vỡ, dung nham giống như không có điểm dừng ào ào tràn ra, như con rắn lớn muốn cắn nuốt mọi thứ, trong nháy mắt tinh cầu Thanatos đã nhuộm lên huyết sắc đỏ đậm.
Luồng nhiệt cùng những tiếng nổ vang lên, một đợt sóng mạnh mẽ càn quét hết tất cả. Cố Cẩn đã tập thành thói quen, đang chuẩn bị mở lá chắn phòng ngự, Bạch Trạch lại ngay lúc này bỗng nhiên giải thể, Đế Thính nháy mắt mở ra liên kết tinh thần, bảo vệ Cố Cẩn đi vào trong khoang điều khiển của mình.
Đứng sau lưng bờ vai rộng lớn của người đàn ông trước mặt, Cố Cẩn ngẩn người, trong nháy mắt trong đầu cậu hiện lên một suy nghĩ , ngay lập tức nói: "Có phải là anh đã sớm khôi phục ký ức rồi không!"
"Không có" Lăng Đình cúi xuống nhìn cậu, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, "Vừa mới khôi phục thôi"
Đế Thính: "Đúng vậy, tôi có thể làm chứng."
Bạch Trạch: "Tôi cũng có thể."
Cố Cẩn: "..."
----
An Cách vừa chết, sự tồn tại của "Kiêu" cũng bị vạch trần, nhấc lên một trận sóng nhỏ ở liên vang, mang theo một vòng lớn nhưng suy tính để giành lấy lợi ích từ việc này.
Thủ tướng cũ rớt đài, An gia cũng bị người phỉ nhổ, Cố Cẩn đứng ra bảo vệ cho những người còn sót lại của An gia, dù sao họ cũng là những người vô tội.
Mấy tháng sau, Cố Cẩn được thăng quân hàm, lên hàm thiếu tướng. Là một quân nhân mới gia nhập quân đội chưa đầy một năm, tốc độ thăng chức của cậu quả thật là không thể tưởng tượng, nhưng hai lần cứu lấy liên bang, có công trong việc giết chết thủ lĩnh của "Kiêu", rất ít người dị nghị chuyện này.
Địa vị của Cố gia bởi vì Cố Cẩn lại lần nữa trở về đỉnh cao, hơn nữa còn giữ vững vị thế rất lâu.
Sau khi được phong thiếu tướng, quân bộ tổ chức buổi tiệc chúc mừng. Cố Cẩn chỉ ở trong yến tiệc một hồi, sau đó liền trốn ra ban công, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời.
Tinh cầu Thủ đô sau một đợt như được gột rửa, lại vẫn phồn vinh hoa lệ như cũ, muôn vàn ngọn đèn thắp sáng kéo dài đến tận phía xa, cùng những vì sao đêm chiếu sáng trong đêm đen.
Phía sau có tiếng bước chân, Cố Cẩn không quay đầu lại, người nọ liền duỗi tay vòng qua trước mặt cậu, đưa cho cậu ly nước trái cây.
Cố Cẩn: "Tại sao không phải là rượu."
"Hôm nay em uống đã nhiều rồi" Lăng Đình nói, "Không cho uống nhiều hơn."
Thực tế Cố Cẩn trước đó chỉ uống một ly rượu vang đỏ, cậu nhận ly nước trái cây kia, nhìn Lăng Đình một cái: "Anh còn chưa có chúc mừng em."
Lăng Đình nói: "Chúc mừng."
Cố Cẩn đưa tay ra: "Lễ vật đâu?"
Ánh mắt Lăng Đình nhu hòa, nhẹ nhàng nắm tay Cố Cẩn, trong lòng bàn tay cậu xuất hiện một chiếc chìa khóa.
Cố Cẩn: "Anh tặng phòng ở cho em?"
"Là chìa khóa biệt thự thượng tướng" Lăng Đình nói, "Còn có cả anh."
Sao trời lộng lẫy, đôi mắt Lăng Đình cũng nhu hòa như ánh trăng dưới hồ sâu.
Cố Cẩn "Ồ" một tiếng, đầu ngón tay móc lấy chiếc chìa khóa, nói: "Vì sao anh lại nghĩ em sẽ nhận phần lễ vật này."
Lăng Đình: "Không nhận cũng phải nhận."
Bàn tay Lăng Đình dừng bên người Cố Cẩn, thân hình cao lớn hơi che, ôm lấy Cố Cẩn vào trong lồng ngực.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Cố Cẩn có thể cảm nhận được sự chiếm hữu không thể bỏ qua trên người Alpha, còn có ... tin tức tố rượu vang đỏ mạnh mẽ, nồng đậm.
Cố Cẩn hơi nghiêng đầu, sườn mặt không biết vô tình hay cố ý cọ vào mặt Lăng Đình, Lăng Đình hô hấp có chút dồn dập, cậu nở nụ cười, đuôi mắt ánh lên một tia giảo hoạt giống như đắc ý.
"Năm năm sau, có lẽ anh sẽ được thăng chức nguyên soái đúng chứ."
Lăng Đình "Ừ" một tiếng: "Sau đó thì sao?"
"Em cũng muốn hồi lễ" Cố Cẩn nắm lấy cổ áo Lăng Đình, thấp giọng nói bên tai anh, "Khi nào đưa em đi tháo bỏ vòng ức chế."
Ý nghĩa ẩn sau lời nói này cũng quá rõ ràng, Lăng Đình lập tức ôm eo Cố Cẩn.
Cố Cẩn chậm rì rì cọ cọ vào vai Lăng Đình.
Giống như hành vi của con mèo nhỏ.
Lăng Đình lập tức có suy nghĩ muốn mang con mèo nhỏ này về nhà, lập tức ôm Cố Cẩn lên.
Cố Cẩn rơi vào trong lồng ngực Alpha, ôm vào vai anh, nói: "Bên ngoài còn có rất nhiều người."
Lăng Đình: "Không quan hệ."
Sau đó anh dẫm một chân lên lan can ban công, trực tiếp nhảy xuống từ đó.
Cố Cẩn: "..."
Đế Thính ở giữa không trung được khai triển, vững vàng tiếp hai người vào trong khoang điều khiển.
Bạch Trạch không phục: "Vì sao không phải là tôi."
Đế Thính: "Ngươi phản ứng quá chậm, không đỡ được người."
Khoang điều khiển ở dạng thức sinh hoạt, Cố Cẩn ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, nhìn Lăng Đình nói: "Đợi lát nữa mọi người sẽ phát hiện hai chúng ta đã chạy trốn rồi."
Lăng Đình "Ừ" một tiếng: "Có chuyện riêng."
"Thầy của anh sẽ biết, em trai em cũng sẽ biết" Cố Cẩn nói, "Anh đi giải thích với bọn họ."
Lăng Đình lại "Ừm" một tiếng, ôm Cố Cẩn từ phía sau, bắt đầu hôn sườn mặt cậu: "Về nhà cùng anh, nhé?"
Cố Cẩn: "Em còn chưa cho Noah ăn."
Trước khi tham gia yến hội, Cố Cẩn đã đồng ý mang bánh kem về cho Noah.
Lăng Đình lại hôn khóe môi Cố Cẩn, nhìn cậu không chớp mắt.
Cố Cẩn: "..." Được rồi
Vậy chỉ có thể để Noah nhịn đói.
Cơ giáp xẹt qua ngàn vạn ngọn đèn của tinh cầu Thủ đô, cuối cùng dừng trước biệt thự thượng tướng.
Lăng Đình ôm Cố Cẩn qua phòng khách rồi đi thẳng đến phòng ngủ.
"Khi nào bỏ vòng ức chế đi?" Anh thấp giọng nói, "Sáng mai hay là chiều mai?"
Cố Cẩn: "Có gì khác nhau?"
Lăng Đình: "Khác nhau, kém nhau mấy tiếng". Sớm mấy tiếng đánh dấu Omega của mình, đối với một Alpha mà nói là một chuyện quan trọng.
Cố Cẩn nghiêng đầu nghĩ, quay người, muốn vùi mình vào trong chăn.
"Không biết, mệt, muốn ngủ."
Lăng Đình: "..."
Hình như không khí vừa rồi không phải chỉ đến đây để ngủ.
Cố Cẩn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, sau vài giây, cậu vươn tay ra bắt lấy tay Lăng Đình.
Sau đó lắc lắc.
Lăng Đình liền phản ứng lại, nhẹ nhàng xoa nắn đốt ngón tay trên ngón tay nhỏ dài kia, rồi lại đan mười ngón tay vào nhau.
"Ngủ trước đi" Cố Cẩn nói, "Dù sao ngày mai ... em cũng vẫn còn ở đây."
Lăng Đình cúi người, khuôn mặt chôn trong tóc Cố Cẩn, thì thầm vào tai cậu: "Thật không?"
Độ ấm của anh dừng ở bên tai, hơi ngứa. Cố Cẩn cũng không tránh, chỉ hơi nheo mắt, lười biếng lên tiếng.
Rất thoải mái.
Lăng Đình ôm lấy Omega của mình, nói: "Còn hôm sau thì sao?"
"Ở"
"Ngày kia?"
"Ở"
"Ngày sau sau nữa?"
"... Vẫn ở."
"Một tháng sau, nửa năm sau ---"
Cố Cẩn trực tiếp che đầu Lăng Đình lại.
Lăng Đình cong môi, tiếng cười trầm thấp, anh cũng không kéo chăn xuống, mà là dùng chăn che kín hai người, sau đó ôm chặt lấy Cố Cẩn không còn kẽ hở, giống như muốn hòa làm một thể.
Hơi ấm của người đàn ông bao vây lấy cậu, Cố Cẩn chôn người vào trong lòng Lăng Đình, nghĩ thầm, cũng rất thoải mái.
Lăng Đình nhẹ nhàng nhéo cằm Cố Cẩn: "Nụ hôn chúc ngủ ngon đâu?"
Cố Cẩn nghiêng đầu.
Được rồi.
Sau đó nâng mặt lên, nhẹ nhàng đặt môi lên trên môi Lăng Đình.
Lăng Đình nâng gáy cậu, chậm rãi làm nụ hôn thêm sâu.
Ánh trăng từ cửa số sát đất mềm nhẹ rơi xuống sàn nhà như một tấm lụa.
Từ hôm đó trở đi, biệt thự của thượng tướng cuối cùng cũng nghênh đón một chủ nhân khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro