Chương 36: Dỗ dành (1/2)

Kiều Thời Niệm nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoắc lão phu nhân, nhưng cô không muốn lừa mình dối người: "Bà nội, bà không cần an ủi con, Hoắc Nghiên Từ có thái độ như thế nào cô rất rõ ràng."

Không nói đến hắn đối xử với cô là một mặt chán ghét, kể cả thực sự có sự thay đổi, cô cũng không thể lại ôm ảo tưởng nữa.

Hắn cùng Bạch Y Y ăn ý, tình cảm, kiếp này, cô cũng không muốn cản trở nữa.

Hoắc lão phu nhân thấy vẻ quyết đoán trong mắt Kiều Thời Niệm, bà cũng không khuyên nhiều nữa.

Niệm Niệm chắc hẳn phải trải qua thương tâm cùng thất vọng như thế nào mới có thể kiên định như vậy.

Hy vọng tiểu tử thối kia có thể tỉnh ngộ sớm một chút, sớm ngày xoay chuyển được Niệm Niệm.

Trong khuôn viên khách sạn, có mấy vị phu nhân đang nói chuyện con cái.

"Sắp đến sinh nhật của con trai tôi, nghe nói thời trang cao cấp xx đang rất nổi tiếng, họ có gửi một số mẫu mới qua, các chị xem giúp tôi lựa chọn một chút."

Có một vị phu nhân trong đó lấy ra ipad, những người còn lại đều nhìn xem.

Hoắc Nghiên Từ vừa lúc đi qua, cũng tình cờ liếc mắt nhìn màn hình một cái.

"Nghiên Từ, con có mắt thẩm mỹ như vậy, hay là qua đây giúp dì một chút?" vị phu nhân nọ đưa ra lời mới.

Vốn tưởng rằng Hoắc Nghiên Từ sẽ từ chối, kết quả, hắn lại thực sự cầm lấy ipad.

Hắn lướt qua các mẫu mới trên trang chủ, lại bấm vào vùng giá, tìm những bộ lễ phục trong phạm vi ba mươi vạn tệ.

Sau khi xem xét, tìm thấy một bộ lễ phục may sẵn giá hai mươi tám vạn tệ - một bộ vest màu đen với phong cách hơi giản dị.

"Nghiên Từ, nhà dì tuy không có tiền bằng con nhưng cũng thật không muốn mua những bộ trang phục như vậy." vị phu nhân cười nói.

Hoắc Nghiên Từ lãnh đạm cười, quay trở về giao diện trang chủ, chỉ vào một bộ lễ phục hơn trăm vạn nói: "Con cảm thấy bộ này không tồi."

"Thật sự không tồi, vừa thời trang lại vừa tinh tế. Mọi người cùng xem thử đi."

Mấy vị phu nhân lại tập trung lại xem, Hoắc Nghiên Từ đem ipad trả lại cho bọn họ, nhấc chân đi tới hoa viên.

Lúc này, Hoắc lão phu nhân đang ngồi trên ghế,Kiều Thời Niệm ở phía trước đang chụp ảnh cho bà: "Bà cười tươi như vậy nhé, bà nội xinh đẹp quả."

Hoắc lão phu nhân được Kiều Thời Niệm nịnh nọt lại càng vui vẻ không thôi, phối hợp với cháu dâu nghiêng bên trái lại tới bên phải.

Hoắc Nghiên Từ vẫn biết Kiều Thời Niệm rất giỏi làm bà nội vui, nhưng hắn lại cho rằng đều là cô chỉ dùng lời nói ngọt ngào chứ không phải dùng tâm.

Xem ra, là hắn hẹp hòi.

Mặc kệ thường ngày Kiều Thời Niệm có vô lý ra sao, nhưng cô đối đãi với bà nội thực sự rất chân thành.

"Nghiên Từ, con đứng ngây ra đó làm gì, không mau lại đây cùng chụp ảnh với chúng ta."

Hoắc lão phu nhân thấy hắn, vội gọi đến.

Kiều Thời Niệm quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt nụ cười ngọt ngào còn xót lại chút ít liền lập tức thay đổi thành bộ mặt lạnh nhạt, sau đó, giống như là không nhìn thấy hắn, tiếp tục cùng Hoắc lão phu nhân chụp ảnh.

Hoắc Nghiên Từ trong lòng khó chịu, gần đây, thái độ của Kiều Thời Niệm rất lạ, đối với hắn càng ngày càng lạnh nhạt hơn.

Nếu là trước đây, chưa cần bà nội mở lời, cô đã vui vẻ co chân chạy về phía anh, khoe những bức ảnh đã chụp được một cách hào hứng.

Hắn đã đưa thẻ để cô mua sắm, vì sao vẫn mang bộ mặt giận hờn lạnh lùng như vậy?

Phụ nữ tại sao cứ luôn vì một chuyện mà giận cá chém thớt mãi không thôi?

Hoắc Nghiên Từ trong lòng không vui, cũng không hiểu, liền gửi một tin nhắn cho Lục Thần Nam, người tự xưng là hiểu phụ nữ nhất.

Lục Thần Nam gần như là ngay lập tức trả lời tin nhắn: "Là ai? Loại phụ nữ như thế nào? Anh Từ đang tìm tình nhân sao?"

"...." Hoắc Nghiên Từ.

Hắn lười phải trả lời Lục Thần Nam, liền đi qua chỗ bà nội.

"Con tới đây, chụp cho bà nội và Niệm Niệm vài tấm thật đẹp."

Hoắc lão phu nhân gọi Kiều Thời Niệm tới gần, sai hắn đi chụp ảnh.

Hoắc Nghiên Từ cầm máy ảnh, chụp mấy bức, bà nội nói: "Niệm Niệm, chỗ đó phong cảnh đẹp, con đứng đó để Nghiên Từ chụp cho con."

Kiều Thời Niệm nghe lời, bước tới phía đó.

Còn chưa tới vị trí, cô đã bị thu hút bởi một bông lan nở rộ ven đường, cô cúi xuống ngửi thử, mùi hoa rất thơm, lông mày cô chợt giãn ra, khóe môi cong lên.

Lúc này, toàn thân Kiều Thời Niệm được ánh nắng chiếu đến, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng tinh xảo ghé vào hoa lan trắng noãn trước mặt, Hoắc Nghiên Từ nhìn Kiều Thời Niệm nhất thời cảm thấy trong lòng một trận nhộn nhạo, tâm tình kích động, liền không biết hoa đẹp hơn hay người đẹp hơn.

Bằng một cách thần kì nào đó, Hoắc Nghiên Từ lại quay lại được cảnh tượng đẹp đẽ này.

Sau nửa buổi chiều tự do thăm thú, yến hội bắt đầu, hơn hai mươi người cùng ngồi vây quanh bàn tròn, không khí có vẻ rất hòa hợp.

Hoắc lão phu nhân và vị lão gia thân thích dù sao tinh lực cũng không bằng mấy người trẻ nên rời đi trước.

Hoắc Nghiên Từ bị một đám chú bác vây quanh, Kiều Thời Niệm liền giúp đỡ bà nội lên xe.

Nhìn xe rời đi, Kiều Thời Niệm không muốn phải trở lại bên trong cùng Hoắc Nghiên Từ diễn vai ân ái, liền đi lòng vòng xung quanh.

Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống, nhiều ngọn đèn đủ loại màu sắc được thắp sáng lên, khung cảnh mang đến một hương vị rất khác.

Kiều Thời Niệm đi đến phòng riêng bên trong rừng tre nhỏ phía sau, nơi này yên tĩnh, vắng vẻ hơn phía trước, ngoài phòng có hai người trông giống như vệ sĩ.

Kiều Thời Niệm liền thức thời dừng lại, lại nhìn thấy một người đàn ông gầy gò mang theo mấy cô gái trẻ tuổi đi vào gian phòng đó.

Hán nghiêm giọng cảnh cáo: "Hôm nay trong này là một nhân vật quan trọng, các cô hầu hạ cẩn thận cho tôi, nếu không tự biết hậu quả."

Một cô gái thân hình xinh đẹp, cẩn trọng nói: "Tôi hôm nay hơi khó chịu, có thể không uống rượu được không?"

"Đừng nói nhảm! Uống rượu thì đã sao? Cô cho rằng vì sao cô có thể dùng điện thoại đắt tiền, mua được quần áo đẹp? Tiền từ đâu ra? Cố gắng mà lấy lòng Tạ tổng, sau này cô được không ít lợi lộc đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro