Chương 37: Dỗ dành (2/2)

Nghe được hai tiếng Tạ tổng, Kiều Thời Niệm theo bản năng liếc mắt nhìn bọn họ.

Lúc này cửa phòng bao vừa mở ra, trong phòng có hai ba người đàn ông, tất cả đều nâng ly kính rượu với một người đàn ông mập mạp đầu bàn.

Mà người đàn ông mập mạp Kiều Thời Niệm nhìn có chút quen mắt, chính là người gần đây cô tìm hiểu rất nhiều, cũng nhìn qua rất nhiều ảnh chụp của ông ta – ông chủ Minh Mao – Tạ Lập Hùng.

Người đàn ông gầy gò kia đã đưa các cô gái vào phòng bao, cô gái có thân hình đẹp nhất ban nãy bị đẩy ngồi lên người Tạ Lập Hùng.

"Còn không chào chú Tạ!"

"Chú Tạ." Cô gái ở trong lòng hắn, ngọt ngào gọi.

"Chào cháu gái nhỏ, mấy ngày không gặp lại xinh đẹp hơn rồi, có nhớ chú hay không?"

Tạ Lập Hùng vừa nói vừa vồ vập hôn lên mặt cô gái.

Mà mấy người trong phòng đều như đã quen, còn ồn ào cười nói.

Lúc này, cửa phòng bao bị đóng lại, Kiều Thời Niệm cũng không nhìn được tiếp tình huống bên trong.

Kiều Thời Niệm khiếp sợ.

Bên ngoài luôn đồn đại Tạ Lập Hùng là người thích làm từ thiện, còn thập phần yêu thương phu nhân, cũng là người nổi tiếng bị phu nhân quản chặt.

Tại sao lại hạ lưu như vậy? Chơi đùa với các cô gái trẻ tuổi?

Hơn nữa nhìn cử chỉ của hắn, loại tình huống này cũng không hẳn là lần đầu.

"Ai ở bên đó?"

Lúc này bảo vệ bên ngoài đột nhiên hét lên một tiếng.

Kiều Thời Niệm không dám ở lại, vội vàng chạy đi.

Chạy tới trước hoa viên, quay đầu lại không thấy có người đuổi theo, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Vừa định quay đầu trở về phòng ăn, trong nháy mặt đụng mạnh vào lồng ngực rắn chắc.

"A" Kiều Thời Niệm vừa sợ hãi vừa bưng kín mũi.

"Có đau hay không?" Hoắc Nghiên Từ tay khẩn trương muốn xem thử cái mũi của cô.

Kiều Thời Niệm cảnh giác lùi lại phía sau mấy bước.

Hoắc Nghiên Từ chắc hẳn đã uống một chút ruợu, khuôn mặt điển trai hơi hồng hảo, ánh mắt thâm trầm nhìn sâu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Thời Niệm, đêm nay, nhìn hắn lại có vẻ quyến rũ hơn vài phần.

Mà hiện tại trên người hắn, áo khoác đã không thấy, chỉ còn áo sơ mi được may đo vừa vặn với cơ thể, cổ ở mở rộng ba cúc trên cùng, tay áo cũng xắn lên để lộ ra làn da mịn màng cùng cơ bắp khỏe mạnh.

Đừng nhìn!

Kiều Thời Niệm trong lòng thầm nhắc nhở chính mình.

Cô không thể lại không có tiền đồ mà ham luyến sắc đẹp của anh ta nữa.

Kiều Thời Niệm trừng mắt nhìn Hoắc Nghiên Từ: "Anh đứng ở đây làm gì? Làm tôi giật mình."

Hoắc Nghiên Từ không thức giận, nhẹ nhàng nói: " Cô không phải đi tiễn bà nội sao, sao lại đi đến đây".

Nhìn vẻ mặt cùng lời nói của hắn, Kiều Thời Niệm khẳng định Hoắc Nghiên Từ đã uống không ít rượu.

Bình thường anh ta làm việc nhanh gọn, quyết đoán, hôm nay lại bày ra cái bộ dáng trì trệ này.

Kiếp trước, mỗi khi đi xã giao về, nếu uống quá chén, anh ta sẽ lập tức đi ngủ, không bao giờ nhiều lời ấm ĩ.

Kiều Thời Niệm hơi thả lỏng.

Để đề phòng, cô vẫn gọi cho Chu Thiên Thành, bảo anh ta tới đây hỗ trợ bọn họ.

"Vâng, phu nhân."

Chu Thiên Thành cất điện thoại.

"Cô còn chưa nói, cô tới đây làm gì?" Hoắc Nghiên Từ cầm cánh tay cô, kiên quyết muốn cô trả lời.

Kiều Thời Niệm nghe Phó Điền Điền nhắc nhở nhiều lần, rằng đàn ông khi uống say đáng sợ như thế nào. Cho nên cô cũng không muốn cùng với người say so đo, liền trả lời: "Cảm thấy buồn chán thì đi dạo thôi."

"Vì sao lại buồn?" Hoắc Nghiên Từ nhìn cô bằng đôi mắt đen thâm trầm có xen chút bối rối, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.

"...." Kiều Thời Niệm trong lòng thầm tính toán, nếu quay lại vẻ ngốc nghếch này của Hoắc Nghiên Từ, có khi nào sẽ tống tiền một trăm triệu với anh ta được không?

Thấy Kiều Thời Niệm thất thần không trả lời, Hoắc Nghiên Từ liền ôm lấy cô: "Vì sao không nói gì.?"

"Hoắc Nghiên Từ, anh buông ra."

Kiều Thời Niệm muốn thoát khỏi anh ta nhưng Hoắc Nghiên Từ ôm cô càng chặt hơn: "Không lễ phép, sao không gọi anh Nghiên Từ? Bây giờ lập tức gọi một lần."

Nghe anh ta nói vậy, Kiều Thời Niệm sửng sốt. Sau đó cảm thấy có chút buồn cười lại có chút đau lòng. Cuối cùng là cảm thấy phẫn nộ.

"Hoắc Nghiên Từ, giả điên giả say có vui không?. Kiều Thời Niệm đẩy mạnh anh ta, "Hay là cảm thấy khó chịu vì gần đây tôi không theo đuổi anh nữa?"

Gọi anh cái rắm.

Trước kia cô bám đuôi anh ta, trước gọi một tiếng sau gọi một tiếng anh Nghiên Từ, anh ta có để ý đến cô sao?

Điệu bộ anh ta khó chịu, lông mày còn nhíu chặt đến mức có thể giết một ruồi.

Hiện tại lại muốn cô gọi anh Nghiên Từ?

truyện được đăng đầy đủ trên diễn đàn dembuon.vn

Hoắc Nghiên Từ bị cô đẩy mạnh thì loạng choạng lùi lại vài bước, ánh mắt hơi thanh tỉnh mấy phần nhưng bước chân vẫn có chút men say.

Thấy Kiều Thời Niệm tức giận như vậy, trong lòng Hoắc Nghiên Từ lại buồn bã thêm mấy phần.

Hắn quả thực không say hoàn toàn nhưng đầu óc cũng không hẳn là tỉnh tảo.

Trong đầu Hoắc Nghiên Từ lúc này lại hiện lên chủ ý của Lục Thần Nam.

"anh Từ, kỳ thật đối xử với phụ nữ, biện pháp tốt nhất là dỗ dành cô ấy, càng dỗ dành cô ấy càng đáng yêu và quyến rũ."

"Khi dỗ dành, hãy dùng giọng nói nhẹ nhàng hơn, thái độ dịu dàng hơn, nắm tay khi thích hợp, cô gái nào thích anh chắc chắn sẽ mềm lòng."

Hắn đã nói nhẹ nhàng hết sức, thái độ cũng không có gì gay gắt, còn ôm lấy eo Kiều Thời Niệm bất chấp sự phản kháng của cô, nhưng tất cả đều vô dụng.

Kiều Thời Niệm so với trước đó còn hung giữ hơn.

Hoắc Nghiên Từ có chút choáng váng, đau đầu, hắn xoa xoa lông mày, cố gắng hết sức giữ thăng bằng, bước về phía trước.

Đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn Kiều Thời Niệm, lãnh đạm nói: "Muốn ở đó cả đêm à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro