Chương 54. Sợ vợ ngoại tình liền ly hôn
Hoắc Nghiên Từ vẻ mặt thâm trầm, nhìn Kiều Thời Niệm phía trước.
Cô ngẩng cao đầu, chiếc cổ thon dài, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đặc biệt chói mắt dưới ánh đèn.
Mà người đàn ông được cô bảo vệ đang nhìn cô với ánh mắt biết ơn sáng ngời khiến Hoắc Nghiên Từ rất khó chịu.
"Không cần nhiều lời như vậy, cô cũng giống những người phụ nữ khác. Chồng ở nhà vừa già vừa xấu nên chạy tới đăng kí lớp của anh ta, là muốn cặp kè với thanh niên trẻ tuổi có chút nhan sắc sao."
Hắn vừa dứt lời, trên mặt lập tức bị một quyền của Chu Dương Ưng đánh tới.
"Anh đừng ăn nói bậy bạ."
Bị đánh úp một quyền không kịp đỡ, hắn té ngã trên mặt đất, một tay che đi miệng và mũi bị chảy máu, miệng thì kêu to.
"Cậu điên rồi, sao có thể ra tay mạnh như vậy?"
Chu Dương Ưng dù sao cũng là huấn luyện viên thực tập, người phụ trách vừa nhìn thấy huấn luyện viên chính thức bị đánh đến chảy máu, liền gấp gáp.
"Ông đây cũng không nói sai, cô ta trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy nhưng đã giàu có. Hoặc là được lão già bao nuôi, hoặc là phải gả cho một lão già."
"Anh nói ai là lão già?"
Ngay tại thời điểm Kiều Thời Niệm ngăn cản Chu Dương Ưng lại muốn xông lên đánh người, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm ấm quen thuộc.
Kiều Thời Niệm ngẩng đầu, quả nhiên là Hoắc Nghiên Từ.
Hôm nay anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen chất liệu cao cấp lại tinh xảo, mày kiếm mắt sáng, thân thể cao lớn, khí chất thật bất phàm.
Hoàn toàn không có nửa điểm ốm yếu như tối hôm qua, lại khôi phục một bộ dạng lạnh lùng, xa cách. Chỉ nhìn đã biết là người không dễ chọc vào.
Vị quản lý võ quán và huấn luyện viên cơ bắp kia đều bị sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Nghiên Từ làm cho hơi run sợ.
Bọn họ cũng không phải là những người không va chạm xã hội, trong phòng tập này cũng có rất nhiều huấn luyện viên dũng mãnh, cường tráng, oai vệ cũng có. Nhưng loại khí chất oai phong như người đàn ông này thì chưa từng thấy bao giờ.
Sự cao quý và uy quyền này không phải trên người ai cũng có.
"Anh, Anh là ai?" Vị quản lý lắp bắp lên tiếng.
Hoắc Nghiên Từ nhìn ánh mắt kinh ngạc của Kiều Thời Niệm, vươn cánh tay dài ôm lấy cô, lạnh nhạt nói: "Chồng của cô ấy."
Trừ bỏ tối hôm đó ở quán ba của Mạc Tu Viễn, đây là lần đầu tiên Hoắc Nghiên Từ chủ động nói ra trước mặt mọi người như vậy.
Đàn ông quả nhiên là loại sinh vật thích thể diện, ngay cả khi bị những người không liên quan coi thường cũng không được.
Kiều Thời Niệm bình tĩnh đứng sang một bên, thoát khỏi cánh tay Hoắc Nghiên Từ, khiến anh ta cau mày.
Khi người quản lý và huấn luyện viên cơ bắp kia nghe được lời nói của Hoắc Nghiên Từ, đôi mặt lập tức trừng lớn.
Một người đàn ông đẹp trai, nhìn giàu có và khí chất như vậy lại là chồng của cô gái này?
"Anh không phải một ông già sao?" Người quản lý sợ hãi đến độ hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
"Tại sao các người luôn cho rằng, một người phụ nữ xinh đẹp chỉ có thể kết hôn với một ông già?" Kiều Thời Niệm hỏi: "Chúng tôi không thể vừa xinh đẹp vừa có thể tự kiếm tiền hay sao?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là chúng tôi miệng chó không phun được ngà voi, là chúng tôi sai."
Người quản lý thực không biết mình đã gây ra tội gì, thậm chí còn đá người đang nằm trên mặt đất: "Sao còn không nhanh chóng xin lỗi phu nhân?"
Mũi anh ta còn đang chảy máu, nhưng cũng không dám chậm trễ, vừa lau mũi vừa rối rít xin lỗi.
"Sợ hãi như vậy thì đừng tùy tiện gây sự." Kiều Thời Niệm khịt mũi: "Người anh cần xin lỗi không phải tôi.'
Anh ta đương nhiên biết Kiều Thời Niệm nói đến ai, liền quay sang nói xin lỗi với Chu Dương Ưng, cũng nói cậu ta đừng để bụng vì dù sao cũng là đồng nghiệp.
Chu Dương Ưng nhận ra Hoắc Nghiên Từ có chút không kiên nhẫn, liền bảo người quản lý và huấn luyện viên cơ bắp tránh đi trước.
Chu Dương Ưng chân thành vươn tay ra trước mặt Hoắc Nghiên Từ: "Chào anh, tôi là Chu Dương Ưng, là huấn luyện viên cá nhân của chị Kiều. Vừa rồi đồng nghiệp của tôi có điểm mạo phạm, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh."
Hoắc Nghiên Từ giống như không nhìn thấy bàn tay của Chu Dương Ưng, cũng không nghe được lời cậu ta nói, nhấc mi hỏi Kiều Thời Niệm: "Đấm bốc? Cô khi nào thì có sở thích này vậy?"
Kiều Thời Niệm thấy dáng vẻ ngạo mạn này của Hoắc Nghiên Từ thì có chút tức giận.
Cô không trả lời anh ta, ôn hòa nói với Chu Dương Ưng: "Cậu có bị thương ở đâu hay không? Có muốn di bệnh viện kiểm tra một chút?"
Chu Dương Ưng cũng không cảm thấy xấu hổ, thu hổi tay: "Tôi không sao, Tiểu thư, chuyện hôm nay thật có lỗi, đã làm liên lụy tới cô."
"Đừng nói liên lụy, là bọn họ không đúng. Cũng không còn sớm nữa, cậu hãy nhanh trở về đi."
Chu Dương Ưng gật đầu: "Được"
Chờ Chu Dương Ưng đi khỏi, Kiều Thời Niệm có chút tức giận nhìn về phía Hoắc Nghiên Từ: "Anh có hiểu lễ nghĩa hay không? Người ta muốn chào hỏi anh, anh lại không thèm để ý?"
"Cô cùng hắn rất thân sao?" Hoắc Nghiên Từ không rõ vui hay giận hỏi lại: "Hắn còn gọi cô là chị Kiều thân mật như vậy?"
"Chị Kiều thì sao? Bạch Y Y còn gọi anh là anh Nghiên Từ. Tôi cũng không thèm so đo."
Hoắc Nghiên Từ bị Kiều Thời Niệm chặn họng, giận tái mặt: "Kiều Thời Niệm, đừng có làm càn. Cô ở trước mặt bao nhiêu người bảo vệ một người đàn ông khác, đừng quên cô còn đang là Hoắc phu nhân."
"Anh không cần nhắc nhở tôi, tôi nhớ rõ." Kiều Thời Niệm a một câu: "Làm như anh chưa bao giờ bảo vệ Bạch Y Y vậy."
Kiều Thời Niệm làm bộ thở dài: "Anh còn nói người khác, anh vừa không muốn bị cắm sừng nhưng lại không đồng ý ly hôn, muốn bảo vệ người trong lòng nhưng lại không muốn cho người ta một thân phận rõ ràng. Anh thật là nhiều tiêu chuẩn kép."
Có đè nén ý muốn bóp cổ Kiều Thời Niệm, Hoắc Nghiên Từ gằn từng chữ: "Lên xe đi, tôi có chuyện muôn hỏi cô."
Kiều Thời Niệm nối: "Không cần, có chuyện gì nói luôn ở đây, tôi tự lái xe về."
"Vậy ngồi xe của cô." Hoắc Nghiên Từ nói.
Kiều Thời Niệm lại cự tuyệt: "Vậy về nhà rồi nói, tôi phải tập trung lái xe, không thể phân tâm."
"Kiều Thời Niệm, tôi không phải thương lượng với cô." Hoắc Nghiên Từ không thể khống chế được cơn tức giận: "Nếu cô không muốn bị khiêng lên xe, ngay lập tức lên xe."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro