Chương 61.Đừng bám đuôi nữa 2
Chỉ chốc lát sau, cảnh sát đến.
Kiều Thời Niệm chủ động nói, người báo cảnh sát là bạn của cô, và cô cũng không xảy ra chuyện gì.
Mạc Tu Viễn chỉ vào góc phòng: "Nơi này có camera, đã ghi lại tất cả những gì vừa xảy ra, các người có thể kiểm tra."
Kiều Thời Niệm ngẩng đầu nhìn camera, sống lưng bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Mạc Tu Viễn chính là cố ý.
Anh ta bắt cô đuổi người đi, vì anh ta nghĩ cô sẽ giả làm bạn gái hoặc một người thân cận với anh ta.
Mà hắn cố ý ghi hình lại, đem đoạn ghi hình này cho Hoắc Nghiên Từ xem, làm nhục anh ta.
Mạc Tu Viễn xác nhận suy đoán của Kiều Thời Niệm, than nhẹ: "Đáng tiếc, không thể cho Hoắc tổng được thưởng thức cảnh phu nhân của mình ái mộ người đàn ông khác rồi."
Kiều Thời Niệm "...."
Từ tập đoàn Viễn Chinh đi ra, Kiều Thời Niệm gọi điện thoại kể lại mọi chuyện cho Phó Điền Điền.
"Cậu tốt nhất nên cách xa Mạc Tu Viễn một chút, mình cảm thấy hắn thực sự nguy hiểm." Phó Điền Điền nghĩ mà sợ.
Kiều Thời Niệm trấn an: "Yên tâm, mình sẽ cẩn thận."
"Ngày hôm qua, cậu có mang đồ tới cho bác sĩ Ôn hay không? Có phát hiện ra cô bạn học kia có gì không thích hợp hay không?" Kiều Thời Niệm thuận tiện tìm hiểu.
Phó Điền Điền nói: "Có, không biết có phải do cậu suy đoán chuyện kia hay không, mình cảm thấy cô ấy ngồi hơi gần với anh ấy."
"Mình tin tưởng trực giác không sai đâu." Kiều Thời Niệm thì thầm: "Cậu đừng để cô ấy có cơ hội."
"Cậu còn chưa gặp cô ấy, vì sao biết được dáng vẻ thành thục của cô ấy?" Phó Điền Điền khó hiểu hỏi.
"Hoắc Nghiên Từ bên ngoài có người tình như vậy, mình chưa từng ăn thịt heo, cũng xem qua heo chạy rồi."
".... Cậu cũng đừng lấy bản thân ra làm ví dụ như vậy." Phó Điền Điền nói: "Được, mình sẽ chú ý, mình đi chọn vòng tay cho mẹ chồng trước."
"...."
Gọi điện thoại cho xe tải tới mang xe của cô đi xong, Kiều Thời Niệm ngồi xe trở về biệt thự.
Mới vừa vào cửa, Vương thẩm liền chạy tới.
"Phu nhân, mợ cô tới đây, hiện tại đang ở phòng bếp nấu canh, còn muốn làm cơm cho hai người, bảo tôi đi ra ngoài."
Kiều Thời Niệm nhíu mày, không ngờ tới, mợ sao lại tới đây?
"Niệm Niệm đã về rồi."
Đàm Thục Hồng nghe được động tĩnh từ trong bếp đi ra: "Ta đang hầm gà với nhân sâm, rất thơm, một lát nữa có thể uống rồi."
"Đúng rồi, mợ cũng đã gọi điện cho Nghiên Từ, nó đã đi công tác về, rất nhanh sẽ về tới nhà."
Kiều Thời Niệm trực tiếp hỏi: "Sao mợ lại tới đây?"
Đàm Thục Hồng nói: "Đứa nhỏ này, từ nhỏ ta coi con như con gái ruột mà nuôi dưỡng, mợ còn đến đây làm gì nữa, chỉ muốn thăm con một chút."
Cái gì mà coi như con gái ruột? Mợ cũng không nhìn lại xem là đang diễn cho ai xem?
Có lẽ là mợ vẫn chưa từ bỏ hy vọng đối với tập đoàn Phi Dương.
Hay là nghe được ông ngoại nói muốn thuê một đội quản lý chuyên nghiệp tới, nên mợ đến đây để thăm dò?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài có tiếng xe, là Hoắc Nghiên Từ đã trở về.
Vương thẩm đi tới mở cửa.
Hoắc Nghiên Từ rất nhanh liền xuất hiện trước cửa.
Anh ta cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ, trên người mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may tinh xảo, thân hình cao lớn, khí chất ngời ngời, cho dù có ở tình thế nào thì trên người anh ta vẫn là thần thái thâm trầm bình tĩnh đó.
Nhìn thấy cô, ánh mắt Hoắc Nghiên Từ có chút xao động, như là đang chờ cô chủ động chào hỏi.
Kiều Thời Niệm sẽ không lại làm một con chó quẫy đuôi nữa.
Nghĩ đến hôm trước giữa hai người vốn không thoải mái, Kiều Thời Niệm đương nhiên không để ý đến anh ta, xoay người định đi lên lầu thay quần áo.
"Nghiên Từ, con vừa đi công tác về vẫn còn mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ đi." Mợ lại nhiệt tình qua đón.
"Ta nhờ người mua được nhân sâm tự nhiên, cho các con tẩm bổ, uống rồi có thể tăng cường sức khỏe. Lát nữa con nhất định phải ăn nhiều một chút."
Kiều Thời Niệm nghe xong cực kỳ xấu hổ: "Mợ là khách, mợ ngồi nghỉ ngơi đi, phòng bếp giao cho Vương thẩm là được."
"Như vậy sao được. Con lâu rồi không được ăn đồ ăn của mợ nấu, mợ đương nhiên phải tự mình nấu cho các con ăn."
"Đúng rồi Niệm Niệm, đồ đạc của Nghiên Từ mợ đã sắp xếp lại vào trong phòng rồi."
Mợ một bộ dạng bề trên khuyên bảo: "Đứa nhỏ này, con đúng là bị ông ngoại chiều hư rồi. Giận dỗi liền đem đồ đạc ném ra bên ngoài, lần sau không cho phép con làm vậy nữa."
Kiều Thời Niệm vô cùng bội phục da mặt dày của người mợ này.
Nhưng cô cũng không muốn cùng bà ấy tranh luận, không muốn chuyện tới tai ông ngoại, lại làm cho ông lo lắng.
Kiều Thời Niệm lên đến phòng, muốn tới phòng thay đồ thay quần áo mặc ở nhà cho thoải mái, liền phát hiện ở đây có rất nhiều quần áo của Hoắc Nghiên Từ.
Phía sau truyền đến từng tiếng bước chân, Kiều Thời Niệm quay đầu, Hoắc Nghiên Từ cũng đã đi đến.
"Treo một ít ở đây cho thuận tiện" Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng nói: "Trước đây không phải mỗi ngày cô đều nói muốn chọn quần áo cho tôi sao, sau này cứ giao cho cô đi."
Kiều Thời Niệm cảm thấy thật nực cười, trước kia cô luôn tưởng tượng mình sẽ như một người vợ hiền, chọn cà – vạt phối hợp với quần áo hàng ngày cho anh ta, nhưng Hoắc Nghiên Từ rất chán ghét cô.
Anh ta thậm chí còn để quần áo ở một căn phòng khác đển không cần tiếp xúc nhiều với cô.
Bây giờ tại sao lại chủ động mang quần áo tới đây, còn bảo cô phối đồ cho anh ta?
"Hoắc Nghiên Từ, anh nói vậy là có ý gì?" Kiều Thời Niệm nhìn anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro