Chương 65. Yêu tiền không sai (2/2)

Đây hẳn là bữa tiệc chúc mừng thu mua thành công ngân hàng đầu tư Bác Châu. Bạch Y Y là giám đốc Bác Châu, chắc chắn sẽ là nhân vật chính, cô không muốn tới góp vui.

"Thân là Hoắc phu nhân, cùng chồng tham gia tiệc rượu xã giao của tập đoàn cũng không phải chuyện bình thường sao?"

Hoắc Nghiên Từ nói xong lấy ra hai tấm thẻ đặt trên bàn: "Tôi sẽ không để cô làm không công, hãy dùng hai tấm thẻ này mua lễ phục."

Nếu có tiền thì không phải không thể cân nhắc.

Dù sao khi ly hôn, cô cũng sẽ không thể tiêu tiền của anh ta nữa.

Hơn nữa Hoắc Nghiên Từ cũng đã dùng chiêu "vợ chồng bình thường" này, cô cũng không thể từ chối.

"Sau khi ly hôn, anh sẽ không bắt tôi phải trả một nửa tiền để mang túi xách cùng trang sức đã mua đi chứ?" Kiều Thời Niệm lo lắng hỏi.

Kiều Thời Niệm không vui nói: "Cô mua gì thì đó đều là của cô."

"Thỏa thuận xong." Kiều Thời Niệm cầm lấy thẻ đen, nhìn chiếc thẻ ngân hàng còn lại trên bàn hỏi: "Thẻ này dùng để làm gì?"

Hoắc Nghiên Từ trong giọng nói vẫn còn có chút tức giận: "Lần trước đồng ý với cô, tiền thưởng cho kế hoạch đầu tư, một trăm vạn tệ."

Kiều Thời Niệm cảm thấy kì lạ: "Kế hoạch đầu tư cho Minh Mao bây giờ không dùng được nữa, anh còn muốn cho tôi tiền thưởng?"

Hơn nữa Hoắc Nghiên Từ cũng đã biết, bản kế hoạch đó không phải làm cho Bác Châu.

Kiều Thời Niệm nhìn ra suy nghĩ của cô, hừ lạnh: "Tôi nói được làm được, miễn cho cô lấy cớ này, nói tôi không giữ lời."

Đối mặt với số tiền một trăm triệu mà cô nhặt được, Kiều Thời Niệm lập tức vui mừng khôn xiết, cô cầm tấm thẻ lên, miệng lập tức nói lời nịnh nọt: "Cảm ơn Hoắc tổng, anh thật sự là nói được làm được, người biết giữ chữ tín."

Hoắc Nghiên Từ có chút khinh thường nhìn Kiều Thời Niệm: "Tốt xấu gì cô cũng lớn lên trong Kiều gia, sao dáng vẻ như kẻ mê tiền vậy?"

"Thích tiền thì có làm sao?"

Kiều Thời Niệm sửa lại lời nói: "Tiền là nền tảng của mọi vấn đề, ai sẽ chê tiền nhiều chứ? Dù giàu có như vậy, chẳng phải anh vẫn bận rộn làm việc cho Hoắc thị cả ngày hay sao?"

"Đương nhiên, anh có thể làm như vậy vì quyền thừa kế và trách nhiệm gia tộc. Cảnh giới của anh cũng khác, không hiểu được chuyện của người bình thường như chúng tôi."

"....." Hoắc Nghiên Từ.

Đứng ở phòng bếp, Chu Thiên Thành thở dài, phu nhân thật may mắn, có thể lấy nhiều tiền thưởng như vậy.

Mức thưởng cao nhất của Bác Châu là mười vạn, Hoắc tổng lại đặc biệt cho phu nhân một trăm vạn.

Nhưng suy nghĩ nghiêm túc thì rõ ràng tiền của Hoắc tổng sớm hay muộn cũng sẽ là của phu nhân, chẳng qua là đang móc tiền ở túi bên phải đưa sang túi bên trái mà thôi.

Hoắc tổng vừa làm cho phu nhân vui vẻ, lại không để tiền rơi vào tay người ngoài, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Không hổ là ông chủ, thật khôn khéo.

"Trợ lý Chu, cậu chặn ở cửa đã lâu như vậy rồi, tôi có thể đi ra ngoài không?" Vương thẩm có chút nóng vội hỏi han: "Phu nhân còn chưa ăn bữa sáng đâu."

Nhìn thấy ông chủ và phu nhân nói chuyện có vẻ đã xong, Chu Thiên Thành tránh ra lối đi, cũng nói: "Dì Vương, dì có thể tìm thời điểm thích hợp xin nghỉ phép hai ngày."

Nếu như vậy không phải Hoắc tổng có thể ăn đồ ăn do phu nhân chính tay làm hay sao?

Vương thẩm lập tức khẩn trương: "Trợ lý Chu, tôi làm việc có chỗ nào không tốt sao? Tiên sinh muốn đuổi tôi sao?"

Chu Thiên Thành :".... Không phải như vậy, đì đừng hiểu lầm, dì làm việc rất tốt." Bà không hiểu dụng ý của hắn.

Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Nghiên Từ cùng Chu Thiên Thành tới công ty, mà Kiều Thời Niệm lên lầu sắp xếp một chút, muốn đi dạo phố mua sắm, nhân tiện xem lại có nên mua quà mừng khác cho bà nội hay không.

Khi xuống lầu, Kiều Thời Niệm thấy Vương thẩm vẻ mặt bất an đứng đợi cô.

"Dì Vương, đã xảy ra chuyện gì?"

"Phu nhân, trợ lý Chu đặc biệt ám chỉ tôi có thể nghỉ vài ngày, có phải Hoắc tiên sinh nói tôi làm việc không tốt, muốn cho tôi nghỉ việc phải không?"

Kiều Thời Niệm trấn an: "Không đâu, dì đừng nghĩ nhiều."

Vương thẩm vẫn lo lắng: "Nhưng tối hôm qua, khi tôi mang thuốc tới cho tiên sinh, ngài ấy đã rất khó chịu, còn bảo tôi mang vứt hết thuốc mà Hoắc lão phu nhân gửi tới đi."

Nghĩ đến những thang thuốc kia, Kiều Thời Niệm lại không nhịn được bật cười một tiếng: "Anh ta bảo vứt thì cứ vứt đi, nếu bà nội hỏi, cứ nói anh ta đã tự tìm bác sĩ."

Vì xe của cô còn đang ở tiệm sửa chữa, Kiều Thời Niệm tùy ý chọn một chiếc xe của Hoắc Nghiên Từ trong gara.

Kiều Thời Niệm chưa bao giờ lái một chiếc xe đắt tiền như vậy, nhưng cho dù sau này có nhiều tiền, cô cũng sẽ không mua nó, vì vậy cô muốn lái thử nó trước khi ly hôn.

Lên xe, Kiều Thời Niệm thoải mái khởi động, lái xe đi.

Tới bãi đỗ xe trong trung tâm thương mại, Kiều Thời Niệm vừa mới tắt máy, liền có người gõ cửa kính xe của cô.

Kiều Thời Niệm hạ kính xe xuống, một khuôn mặt trẻ trung với lối trang điểm tinh tế, nụ cười ngọt ngào xuất hiện trước mặt cô.

"Anh rể..."

Sau đó yểu điệu gọi một tiếng, nhưng khi nhìn thấy người trong xe là Kiều Thời Niệm, cô ta sửng sốt, nụ cười trên gương mặt cứng đờ.

Nhìn thấy vẻ mặt Kiều Lạc Yên biến đổi, cô nhịn không được cười một tiếng: "Em họ, thật trùng hợp, hôm nay không phải đi học sao?"

Kiều Lạc Yên có chút thất vọng: "Sao chị lại lái xe của anh rể ra ngoài?"

Kiều Thời Niệm lại cười: "Em rất quen với xe của Hoắc Nghiên Từ nhỉ?"

Hoắc Nghiên Từ bình thường hay dùng chiếc xe có cấu hình thấp như Maybach đi làm, chiếc xe này cũng không được lái thường xuyên, nhưng Kiều Lạc Yên chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra, chứng tỏ cô ấy rất quan tâm tới Hoắc Nghiên Từ.

"Kiều Lạc Yên, người này là ai? Không phải em nói người trong xe là một người rất lợi hại sao?"

Kiều Thời Niệm vừa xuống xe, chợt nghe thấy một giọng nam đang hỏi.

Cô ngẩng đầu nhìn, mới thấy phía sau Kiều Thời Niệm còn ba cô cậu thanh niên khác.

Người vừa lên tiếng là một cậu thanh niên cao khoảng một mét tám, trên người mặc toàn đồ hiệu, cách ăn mặc như một người đàn ông thành đạt.

Kiều Thời Niệm nhìn cậu ta hơi quen.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro