Chương 13
Edit: Min
Dụ Quân Chước nhận ra ánh mắt của nam nhân thì có chút xấu hổ, bàn tay đang lén giấu điểm tâm vào trong ngực cũng đành ngượng ngùng rụt lại.
"Ăn thêm vài miếng đi, tối nay dù ngươi có mang theo cũng không có cơ hội trộm ăn đâu." Chu Viễn Hồi nói.
"Ồ." Dụ Quân Chước chỉ có thể lấy lại điểm tâm từ trong ngực ra.
Chẳng bao lâu sau, có tiểu tư đến truyền lời, mời Dụ Quân Chước qua đó.
"Chờ một chút." Chu Viễn Hồi đưa tay chỉnh lại đai áo cho y.
"Viễn Châu, sao ngươi không mặc tang phục?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Ta là ám vệ, ngươi quên rồi à?"
"Ám vệ không cần mặc tang phục sao?"
Đây là lần đầu tiên Dụ Quân Chước nghe nói đến điều này.
"Ta hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật trả lời ta."
"Cái gì?" Dụ Quân Chước hiếm khi thấy Viễn Châu nghiêm túc như vậy, có chút không quen.
"Vương gia đã qua đời, sau này ngươi có dự định gì không?"
"Không có." Dụ Quân Chước lắc đầu.
"Nếu cho ngươi cơ hội, ngươi cũng không đi?"
"Rời khỏi Vương phủ, ta còn có thể đi đâu?"
Ánh mắt Chu Viễn Hồi trầm xuống, lại hỏi: "Nếu có nơi tốt hơn thì sao?"
"Ta nghĩ không ra nơi nào tốt hơn ở đây, huống hồ còn có Dung nhi, ta đi rồi, nó biết làm thế nào?"
Y vốn không muốn về Vĩnh Hưng Hầu phủ, mà đến giờ vẫn chưa biết ai là kẻ muốn lấy mạng mình. Nếu rời khỏi Hoài Vương phủ, y có thể đi đâu? Ở đây nhàn nhã không phải lo lắng gì, lại có Chu Dung bầu bạn, chẳng phải rất tốt sao!
Chu Viễn Hồi dường như rất hài lòng với câu trả lời này, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên vai y một cái, rồi mới buông ra.
Dụ Quân Chước bị ép ngất đi một lúc, trong khoảng thời gian đó, linh đường trong Vương phủ đã được sắp đặt xong. Những chiếc đèn lồng đỏ treo lên chưa lâu đều bị tháo xuống, giờ đây nhìn khắp nơi chỉ thấy một màu trắng tang tóc.
Bên trong linh đường, quan tài của Hoài Vương đã được an vị.
"Các tướng sĩ ở Nam Cảnh chỉ mang về chiến khôi của Vương gia, lão nô đã cho người đặt vào quan tài mấy bộ y phục mà Vương gia từng mặc." Lưu quản gia nói với Dụ Quân Chước, "Vương phi suy nghĩ xem, có thứ gì muốn đặt vào không?"
Dụ Quân Chước nghĩ một lát, rồi đặt lá bùa bình an xin được ở Thanh Âm Tự vào trong. Chỉ đáng tiếc, lá bùa ấy cuối cùng vẫn chẳng thể bảo vệ Hoài Vương bình an.
"Tối nay, hai vị điện hạ có thể sẽ đến để túc trực linh cữu Vương gia, Vương phi chỉ cần quỳ cùng bọn họ là được, không cần khóc vội. Ngày mai, bách quan sẽ đến phúng viếng, đến lúc đó Vương phi khóc cũng chưa muộn." Lưu quản gia dặn dò.
Dụ Quân Chước gật đầu, cùng Chu Dung quỳ xuống trước linh đường, túc trực bên linh cữu.
Tiểu Chu Dung cũng mặc áo tang trắng, quỳ đó trông chẳng khác nào một cục bông nhỏ. Có lẽ vì tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nên cậu bé không khóc, chỉ ngoan ngoãn quỳ bên cạnh Dụ Quân Chước, đôi mắt tròn xoe thỉnh thoảng lại nhìn Đông ngó Tây, vẻ mặt đầy tò mò.
Một lúc sau, Tiểu Chu Dung khều khều tay Dụ Quân Chước, lén nhét cho y một viên kẹo.
Dụ Quân Chước: ...
Xem ra, không chỉ có mỗi y biết mang theo đồ ăn vặt.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài có tiếng thông báo—
Thành Quận Vương và Tứ điện hạ đến.
Hai người này đều là đệ đệ của Hoài Vương. Thành Quận Vương trạc tuổi Dụ Quân Chước, còn Tứ điện hạ thì nhỏ hơn, chỉ mới 8 tuổi, vẫn chưa được phong Vương. Hai người vào linh đường, trước tiên dập đầu trước linh cữu Hoài Vương, khóc một hồi, rồi mới lui sang một bên quỳ xuống đệm bồ hương.
Tứ điện hạ còn nhỏ, trông có vẻ không khóc mấy, nhưng Thành Quận Vương thì mắt đã sưng đỏ như hạch đào, chắc hẳn trước khi đến đây đã khóc một trận rồi.
Dụ Quân Chước tò mò quan sát Thành Quận Vương, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của đối phương. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, y liền cảm nhận được sự địch ý từ người kia—xem ra vị Thành Quận Vương này không ưa gì y.
Quả thực, Thành Quận Vương không thích vị tẩu tẩu này của mình cho lắm.
Lúc trước, khi Dụ Quân Chước quỳ trước cửa cung, tự nguyện gả vào Vương phủ để xung hỉ, hắn ta đã cảm thấy người này có ý đồ riêng. Hôm nay gặp mặt, hắn ta lại càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình. Vương huynh chẳng may bỏ mạng nơi biên cương, đến thi thể cũng không thể mang về, vậy mà Dụ Quân Chước chẳng những không khóc, thậm chí ngay cả bộ dạng đau buồn cũng không có.
Đúng là bạc tình bạc nghĩa!
Thành Quận Vương căm giận nhìn chằm chằm vị tẩu tẩu này, càng nhìn càng thấy không vừa mắt. Cái tên Dụ Quân Chước này, bạc tình bạc nghĩa thì thôi đi, nhưng tại sao lại có thể trông ưa nhìn đến vậy? Tương lai thực sự có thể cam tâm thủ tiết vì Hoài Vương huynh sao?
Chắc chắn là không thể!
Nửa đêm về sáng, đợi đến khi Chu Dung và Tứ điện hạ đều ngủ say, hắn ta cố tình dịch sang bên cạnh Dụ Quân Chước, muốn nhân cơ hội thăm dò thử xem vị Vương tẩu này có đúng như mình nghĩ hay không.
"Tẩu tẩu, nếu thấy mệt thì có thể nghỉ ngơi một chút, bổn vương canh giữ Vương huynh là được rồi." Thành Quận Vương nói.
"Đa tạ điện hạ, ta không mệt." Dụ Quân Chước đáp.
"Tẩu tẩu đừng cố gắng chịu đựng quá, nếu không, Vương huynh nhìn thấy lại đau lòng."
"..." Dụ Quân Chước khẽ nhíu mày, thầm nghĩ người này có gì đó không ổn.
"Tẩu tẩu....."
"Điện hạ rốt cuộc muốn nói gì?"
"Bổn vương muốn nói, sau khi Vương huynh qua đời, ngươi mang theo Dung nhi, quả phu không ai chăm sóc. Từ nay về sau, bổn vương có thể thường xuyên đến Hoài Vương phủ để chăm sóc các ngươi." Thành Quận Vương nói, "Tẩu tẩu thấy thế nào?"
Dụ Quân Chước quay đầu nhìn hắn ta, hỏi: "Ngài thường xuyên đến, không sợ ta khắc chết ngài sao?"
Thành Quận vương: ......
Nửa đêm về sau, Thành Quận Vương cuối cùng cũng thôi giở trò.
Hắn ta dời về chỗ cũ tiếp tục quỳ, lúc thì chợp mắt một chút, lúc lại nhớ đến Vương huynh của mình mà khóc, cũng không hề nhàn rỗi.
Dụ Quân Chước thức trắng cả đêm, cuối cùng cũng chờ được đến lúc trời hửng sáng.
Lưu quản gia đến gọi bọn họ qua ăn chút gì đó, nói rằng lát nữa khách viếng tang sẽ tới.
Nào ngờ Dụ Quân Chước vừa đứng dậy, bên ngoài đã có người vào báo: Hoàng thượng giá lâm.
Thế nên mọi người đành phải quỳ xuống một lần nữa, bữa ăn xem ra không còn hy vọng rồi.
"Trẫm nghĩ trước khi bá quan đến, muốn ghé qua trò chuyện với Hoài Vương trước." Hoàng đế nói.
Dụ Quân Chước đói đến mức bụng lép xẹp, thầm nghĩ: Ngài đúng là biết chọn thời điểm, chẳng thèm quan tâm đến sống chết của người khác chút nào.
Tiểu Chu Dung lúc này đã thức dậy, dụi dụi mắt rồi lại quỳ xuống bên cạnh Dụ Quân Chước. Cậu bé nghe thấy bụng Dụ Quân Chước kêu lên, không biết tìm từ đâu ra một viên kẹo, nhưng trước mặt Hoàng đế, Dụ Quân Chước nào dám ăn.
Hoàng đế lẩm bẩm hồi lâu trước linh cữu của Hoài Vương, sau đó đi đến trước mặt Dụ Quân Chước.
"Dụ Thiếu sư, lúc trước ngươi gả vào Hoài Vương phủ là để xung hỉ cho Hoài Vương. Nay... Trẫm nghĩ đến tấm lòng son sắt của ngươi, đặc biệt cho phép ngươi khôi phục thân phận sau tang lễ của Hoài Vương. Những phần thưởng trước đây không bị thu hồi, ngươi có thể tùy ý gả cưới." Hoàng đế nói.
Dụ Quân Chước khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Vị hoàng đế làm ca ca này cũng giỏi thật, đệ đệ thây cốt chưa lạnh, đã khuyến khích đệ tức tái giá? Quả nhiên không hổ là huynh đệ ruột với Thành Quận Vương—người muốn chăm sóc tẩu tẩu
Nghĩ đến đây, y thậm chí còn có chút thương cảm cho Hoài Vương.
"Tạ ơn Bệ hạ, nhưng thần không muốn rời khỏi Hoài Vương phủ."
"Ồ? Vì sao?" Hoàng đế hỏi.
"Thần muốn thủ tiết vì Hoài Vương."
Dụ Quân Chước thản nhiên đáp.
Hoàng đế nhướng mày, nhìn chằm chằm y một lúc lâu nhưng không nói gì.
Bên cạnh, Thành Quận Vương thì trợn tròn mắt, thầm nghĩ: Hóa ra trước đây mình đã quá tiểu nhân!
Tẩu tẩu nào phải kẻ bạc tình bạc nghĩa, mà là người tình thâm nghĩa trọng!
—
Trong mật thất phía sau linh đường.
Sắc mặt Chu Viễn Hồi hơi trầm xuống, không nói một lời.
"Nghe thấy rồi chứ? Dụ Thiếu sư muốn thủ tiết vì ngươi." Hoàng đế cố nhịn cười nói.
"Buồn cười lắm sao?" Chu Viễn Hồi liếc ngài một cái.
"Trẫm chỉ không ngờ, y lại si tình với ngươi đến vậy." Hoàng đế nhìn Chu Viễn Hồi, ánh mắt mang theo ý cười, "Ngay cả trẫm cũng sắp bị Vương phi làm cảm động rồi."
"Sự si tình của y là dành cho Hoài Vương chưa từng gặp mặt, chứ không phải dành cho thần đệ." Chu Viễn Hồi đáp.
"Có gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên là khác."
Chu Viễn Hồi dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, không giải thích thêm.
Thấy vậy, Hoàng đế cũng thu lại ý cười: "Trẫm hôm nay cố tình đến sớm là để gặp ngươi một lần. Quốc thư cầu hòa của Nam Thiệu đã được đưa tới Ngự Thư Phòng, đợi xong tang lễ của ngươi, trẫm sẽ phê duyệt."
"Đánh lâu như vậy, sớm nên kết thúc rồi." Chu Viễn Hồi thản nhiên nói.
"Tất cả đều nhờ công lao của ngươi." Hoàng đế giơ tay vỗ mạnh lên vai hắn, "Huyện Hoài hôm qua cũng vừa báo tin, toàn bộ thuyền ngươi yêu cầu, dự kiến có thể hoàn thành sớm hơn nửa tháng. Ngươi cứ chọn vài người đáng tin cậy đi trước, có thể chuẩn bị nghiệm thu rồi."
Chu Viễn Hồi khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng lướt qua ô quan sát nhìn về phía linh đường. Mật thất này có một khe hở bí mật có thể nhìn và nghe thấy động tĩnh bên linh đường, nhưng âm thanh từ đây lại không thể truyền ra ngoài.
"Nhìn gì vậy?" Hoàng đế hỏi.
"Có một chuyện, muốn nhờ Bệ hạ."
Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc như vậy, Hoàng đế lập tức căng thẳng, linh cảm rằng hắn sắp đưa ra một yêu cầu khó nhằn.
Một khắc sau, trước cổng Hoài Vương phủ.
Văn võ bá quan đều đã có mặt từ sớm, chuẩn bị vào phúng viếng Hoài Vương.
Dù sao Hoài Vương cũng là người tử trận vì nước, lúc sinh thời lại vô cùng được Hoàng đế sủng ái, chẳng ai dám chậm trễ trong chuyện này. Thế nhưng, khi bọn họ đến cổng phủ, lại bị Vũ Lâm Vệ do Hoàng đế mang theo chặn lại, nói rằng Bệ hạ hiện đang ở trong linh đường, bảo bá quan cứ đợi ở ngoài.
"Ngay cả Bệ hạ cũng đến rồi sao?"
Hôm nay, Dụ Quân Tề cũng theo Vĩnh Hưng Hầu và Dụ Quân Hoằng đến Hoài Vương phủ.
Xét về đạo lý, Vĩnh Hưng Hầu là thần tử. Xét về tình cảm, ông ta lại là nhạc phụ của Hoài Vương. Vì thế, hôm nay cả nhà họ không thể vắng mặt.
"Hoài Vương khi còn sống vốn đã được Bệ hạ sủng ái, Bệ hạ đích thân đến cũng không có gì lạ." Dụ Quân Hoằng nói.
"Không ngờ Bệ hạ còn đến sớm hơn chúng ta." Dụ Quân Tề đứng bên ngoài chờ đợi, bắt đầu sốt ruột, liên tục nhìn ngang ngó dọc, "Ca, huynh nói xem, Hoài Vương qua đời rồi, Tam đệ có bị vấn tội không?"
"Đệ ấy bị tội gì?" Dụ Quân Hoằng khó hiểu.
"Tam đệ xung hỉ cho Hoài Vương, nhưng lại xung đến chết luôn..."
"Câm miệng!" Vĩnh Hưng Hầu nghe vậy suýt nữa giáng cho gã một bạt tai, "Nói chuyện cũng không biết xem chừng!"
"Con đã hạ giọng rồi mà." Dụ Quân Tề bĩu môi, quay sang đại ca, "Đại ca, huynh thấy sao?"
Dụ Quân Hoằng lắc đầu, rõ ràng không dám tùy tiện suy đoán thánh ý.
"Bệ hạ vào đó lâu như vậy, không lẽ thực sự đang xử trí Tam đệ?" Dụ Quân Tề vừa thì thầm vừa âm thầm suy đoán—nếu Hoàng đế thực sự giáng tội Dụ Quân Chước, không biết y sẽ bị xử lý thế nào?
Hoài Vương đã mất, chắc chắn không thể làm Hoài Vương phi nữa. Chiếc Kim Lệnh kia có lẽ cũng sẽ bị thu hồi, ngay cả chức Thiếu sư... có khi Dụ Quân Chước còn bị đuổi về Vĩnh Hưng Hầu phủ.
Nghĩ đến đây, Dụ Quân Tề không nhịn được mà cảm thấy có chút hả hê.
Cùng lúc đó, tại nhà ăn của Hoài Vương phủ.
Dụ Quân Chước dắt theo Tiểu Chu Dung, vẻ mặt câu thúc mà đứng trước bàn ăn.
"Ngồi xuống, ăn cơm đi." Hoàng đế nói.
"Việc này... có vẻ không hợp quy củ lắm?" Dụ Quân Chước nhỏ giọng đáp.
"Đây là thánh lệnh."
"Nhưng quan viên đến viếng đã đứng chờ ngoài cổng rồi."
"Trẫm đã cho người chặn lại, đợi các ngươi ăn xong mới cho vào." Hoàng đế không chút do dự chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, "Các ngươi không ăn, thì người bên ngoài cứ phải đứng đợi."
Nghe vậy, Dụ Quân Chước vội bế Tiểu Chu Dung đặt lên ghế, sau đó bản thân cũng ngồi xuống.
"Hôm nay là lỗi của trẫm, không biết chọn thời điểm, quên mất các ngươi đã thức trắng đêm giữ linh mà vẫn đang đói bụng." Hoàng đế ôn hòa nói, "Ăn lúc còn nóng đi, trẫm đã hứa với Hoài Vương sẽ chăm sóc các ngươi thật tốt. Nếu để các ngươi chịu đói, hắn chắc chắn sẽ trách trẫm mất."
Dụ Quân Chước: ...
Bệ hạ hôm nay rốt cuộc đã bị cái gì kích thích đây?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro