Chương 17
Edit: Min
Trên xe ngựa trở về Vương phủ.
Chu Viễn Hồi mặt lạnh như băng, im lặng không nói một lời, còn Dụ Quân Chước thì dựa vào vách xe, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.
Mãi một lúc lâu sau, Chu Viễn Hồi rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi: "Còn khó chịu không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Miệng thì nói vậy, nhưng tay kia của Dụ Quân Chước vẫn đặt lên bụng, không hề di chuyển, rõ ràng vẫn chưa thấy thoải mái.
Vừa về đến Vương phủ, Chu Viễn Hồi lập tức sai người đi mời Nhan đại phu tới khám.
"Ta thực sự không sao, chỉ là lúc đó thấy hơi khó chịu thôi."
Dụ Quân Chước cảm thấy bản thân quá hay sinh bệnh, trong lòng có chút áy náy vì cứ làm phiền Nhan đại phu mãi.
"Vương phi dạo này tuy vẫn uống thuốc thường xuyên, nhưng mỗi lần bệnh đều chưa hoàn toàn hồi phục, lần này phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể lơ là được nữa. Nếu còn trẻ mà đã để lại bệnh căn, sau này sẽ rất phiền toái." Nhan đại phu nghiêm túc dặn dò.
Nghe vậy, Dụ Quân Chước vội vàng cảm ơn, cam đoan sẽ uống thuốc đầy đủ.
Sau khi kê đơn xong, Chu Viễn Hồi đích thân tiễn Nhan đại phu ra ngoài.
"Hôm nay tại sao y lại đột nhiên khó chịu?" Chu Viễn Hồi trầm giọng hỏi.
"Lão phu cũng thấy kỳ lạ. Hôm nay không phải ngài đã cùng Vương phi đi ngắm hoa sao? Theo lý mà nói..."
"Hôm nay, y gặp phải mấy kẻ nói năng vô lễ."
"Vậy thì hợp lý rồi. Tỳ vị chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc, có người khi bị kích thích mạnh sẽ dễ bị khó chịu đường ruột và dạ dày." Nhan đại phu gật gù, "Xem ra, người nói năng vô lễ hôm nay đã chọc giận Vương phi rồi."
Chu Viễn Hồi khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Dụ Quân Chước nằm trên giường nghỉ ngơi hơn nửa ngày, sau khi dậy uống chút cháo, sắc mặt trông đã khá hơn nhiều.
Chu Viễn Hồi đã nhịn cả buổi, giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, dĩ nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
"Không định giải thích chút sao?" Giọng hắn lạnh lùng.
"Hả?" Dụ Quân Chước giả vờ ngơ ngác, "Chuyện gì cơ?"
Chu Viễn Hồi đoán trước y sẽ không dễ dàng khai ra, liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, khoanh tay trước ngực, tỏ rõ thái độ "Hôm nay không nói rõ thì đừng mong ta đi đâu".
"Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, ta lại thấy khó chịu rồi." Dụ Quân Chước than thở.
"Hôm nay vì sao nhất định phải đi hội ngắm hoa? Dụ Quân Tề và ba tên thiếu niên kia rốt cuộc đã nói gì mà khiến ngươi như vậy? Ngươi rõ ràng có thể trừng trị bọn chúng, vì sao lại nhịn?" Ánh mắt Chu Viễn Hồi đầy nghi vấn.
"Lúc ở cổng cung, ngươi có thể thản nhiên tự xin gả vào Hoài Vương phủ trước mặt văn võ bá quan. Thậm chí ở đại điện cũng có thể đối đáp trôi chảy. Vậy mà hôm nay, đối diện với ba tên nhãi ranh, ngươi lại cam tâm chịu thiệt sao?"
Hắn giống như pháo châu liên, bắn liên tục từng câu hỏi trong lòng ra.
Dụ Quân Chước cười hì hì, cố tình lái sang chuyện khác: "Ngươi ở trong phủ Hoài Vương mà cũng biết ta khi xưa oai phong thế nào sao?"
"Có gì lạ đâu? Cả phủ đều biết." Chu Viễn Hồi không mắc bẫy, giọng điệu kiên quyết, "Trả lời câu hỏi của ta."
"Ta và ba kẻ đó có mối thù cũ." Dụ Quân Chước đáp.
"Mới gặp ngày đầu tiên, làm gì có thù ?" Chu Viễn Hồi cố tình nhấn mạnh chữ "Cũ".
"Chuyện này không thể nói rõ trong một hai câu, nhưng tóm lại là có thù oán." Dụ Quân Chước thu lại ý cười, nghiêm túc nói, "Ta cũng không định chịu thiệt vô ích. Món nợ này phải tính cho rõ, chỉ là ta vẫn chưa nghĩ ra cách."
Thái độ của Chu Viễn Hồi dịu đi đôi chút.
"Ngươi là Hoài Vương phi do Hoàng thượng đích thân sắc phong, lại là Thiếu sư duy nhất của triều ta, hưởng bổng lộc Nhất phẩm. Phụ thân của ba tên vô lại kia gặp ngươi còn phải hành lễ thỉnh an, vậy mà chúng lại dám làm nhục ngươi như thế. Không chỉ ngươi, bọn chúng còn dám bất kính với cố Hoài Vương." Giọng điệu Chu Viễn Hồi nghe có vẻ bình thản, nhưng lời nói lại lạnh thấu xương, "Ngươi nếu không muốn giết người, thì cứ phế tay chân chúng, cắt lưỡi là được."
Dụ Quân Chước nhíu mày: "Tàn nhẫn thế?"
"Ngươi có thể làm như không biết, ta sẽ cho người thay ngươi xử lý."
"Không cần." Dụ Quân Chước nhìn thẳng vào mắt Chu Viễn Hồi, nghiêm túc nói, "Ta muốn tự mình ra tay, nếu không, nỗi bực trong lòng ta sẽ không thể tiêu tan."
Chu Viễn Hồi khẽ nhướn mày, không lên tiếng phản bác, hắn cũng muốn xem thử Dụ Quân Chước định làm gì.
Tối hôm nay, Chu Viễn Hồi cho gọi Đàm Nghiên Bang đến, dặn hắn ta cho người điều tra toàn bộ gia thế của ba tên thiếu niên ở Lan Viên. Dù đã hứa với Dụ Quân Chước rằng sẽ không ra tay thay y, nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi tò mò— rốt cuộc, Dụ Quân Chước và đám người đó có mối thù gì?
Kinh thành đang vào độ xuân tươi đẹp.
Dụ Quân Chước an tâm tĩnh dưỡng vài ngày, khí sắc đã khá hơn nhiều.
Hôm nay, y đang ở thư phòng dạy Chu Dung tập viết, còn Chu Viễn Hồi thì đứng một bên, ánh mắt không rời khỏi y.
Bên phía Đàm Nghiên Bang đã có tin tức—ba tên thiếu niên kia đều có quan hệ thân thiết với Dụ lão nhị, nhưng trước đó lại chưa từng có bất cứ liên hệ nào với Dụ Quân Chước.
Hôm ở Lan Viên, bọn họ quả thực là lần đầu gặp nhau.
Thế thì kỳ lạ rồi, lần đầu gặp mặt, sao có thể có "Mối thù cũ" được?
Ánh mắt Chu Viễn Hồi dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên, trong lòng không khỏi thầm nghĩ—người này rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật?
"Viễn Châu, ngươi từng đến Võ Huấn Doanh chưa?" Dụ Quân Chước đột nhiên hỏi.
"Chưa từng. Sao vậy?"
"Không có gì, ta chỉ tò mò, nếu một người từng bị Võ Huấn Doanh đuổi đi, sau này còn có thể quay lại làm võ quan được không?"
"Theo luật thì không thể, nhưng thực tế thì khó nói."
Quy củ là một chuyện, chấp hành lại là chuyện khác.
"Ngươi nói xem, nếu khiến ba tên đó bị đuổi khỏi Võ Huấn Doanh, bọn chúng sẽ chịu ảnh hưởng thế nào?"
"Khó nói, còn tùy vào cách bị đuổi đi. Ngươi định làm gì?" Chu Viễn Hồi hỏi.
Dụ Quân Chước khẽ cười, chậm rãi nói: "Ta nghĩ mãi rồi, dù là nỗi đau thể xác lớn đến đâu, cuối cùng cũng sẽ qua đi. Nếu muốn dạy cho bọn chúng một bài học, tốt nhất là khiến chúng vướng phải một nỗi nhục mà cả đời không thể vượt qua."
"Ngươi nghĩ xem, loại người như thế mà sau này vào quân doanh, chẳng phải sẽ làm hư hỏng cả doanh trại sao?"
Chu Viễn Hồi trầm ngâm một lát, rồi nói: "Những thiếu niên được gửi đến Võ Huấn Doanh ở Kinh thành, có kẻ thực sự có tài cầm quân, cũng có kẻ vì không học hành được, chẳng còn con đường nào khác, nên tính toán sau này vào quân ngũ kiếm một chức quan. Nếu bị đuổi khỏi Võ Huấn Doanh, nhẹ thì mất mặt, nặng thì tiền đồ bị hủy hoại hoàn toàn. Chỉ còn xem ngươi muốn ra tay thế nào."
"Vậy doanh trại thường đuổi người vì lý do gì?"
"Vi phạm quân luật, làm bại hoại thuần phong mỹ tục, ức hiếp dân chúng... Chỉ cần chuyện ầm ĩ lên hoặc khó thu xếp, thì khả năng bị trục xuất là rất cao."
Dụ Quân Chước gật đầu, trong lòng đã có tính toán.
Chạng vạng cùng ngày.
Dụ Quân Chước cố ý cho gọi Lưu quản gia đến.
"Vương phi có gì dặn dò?" Lưu quản gia cười hỏi.
"Cũng không có gì to tát, lần trước ông không phải nói ta muốn làm gì cũng được sao? Tối nay ta muốn đến thanh lâu xem thử."
Lưu quản gia nghe vậy suýt nữa ngất xỉu, theo phản xạ nhìn về phía Chu Viễn Hồi bên cạnh. Trên mặt nam nhân vẫn đeo một lớp mặt nạ da người, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng khí lạnh tỏa ra từ người hắn khiến người ta không rét mà run.
"Vương phi, không được đâu!" Lưu quản gia vội nói, "Triều ta nghiêm cấm quan viên lui tới thanh lâu, đây là điều cấm kỵ đấy!"
"Ta chỉ đến xem thôi, không làm gì khác." Dụ Quân Chước thản nhiên đáp, "Hay là thế này đi, ông giới thiệu cho ta một nơi đáng tin cậy, tốt nhất tìm một cô nương kín miệng, biết giữ bí mật, càng quen biết càng tốt."
Lưu quản gia lau mồ hôi trên trán, cảm thấy bầu trời như sắp sụp xuống đến nơi.
"Vương phi, chuyện này... tuyệt đối không được!"
"Cùng lắm ta cải trang một chút, không để ai nhận ra là được mà."
"Cái này..." Lưu quản gia còn đang tìm cách can gián thì giọng nói lạnh lùng của Chu Viễn Hồi vang lên, cắt ngang lời ông.
"Ta có quen một cô nương." Chu Viễn Hồi nhìn Dụ Quân Chước, bình thản nói, "Ta đưa Vương phi đi."
Lưu quản gia: ......
Đến tột cùng, đây là chuyện gì thế này?
Vương gia muốn đưa Vương phi đi dạo thanh lâu? Ai nghe mà tin được chứ?!
Tối hôm đó, Dụ Quân Chước cải trang đơn giản, theo chân Chu Viễn Hồi đến thanh lâu lớn nhất Kinh thành—Tầm Hoan Lâu.
"Không ngờ đấy, ngươi mà cũng quen biết cô nương trong này?" Dụ Quân Chước nhìn Chu Viễn Hồi, ánh mắt mang theo chút trêu chọc.
"Ta cũng không ngờ, một người trẻ tuổi như ngươi lại thích đến chốn này để mở mang tầm mắt." Chu Viễn Hồi thản nhiên đáp.
Dụ Quân Chước không đôi co với hắn, chỉ lẳng lặng đi theo vào Tầm Hoan Lâu.
"Đông vui thật đấy... Khụ khụ... Khụ!"
Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên Dụ Quân Chước đặt chân đến một nơi như thế này. Vừa bước vào cửa, mùi phấn son nồng nặc xộc vào mũi khiến y sặc liên tục.
"Ôi chao, tiểu công tử này tuấn tú quá, nhưng trông lạ mặt ghê!"
Một nữ tử mặc áo lụa mỏng bước tới, vươn tay định nựng má Dụ Quân Chước, nhưng y nhanh nhẹn tránh sang một bên.
"Công tử ngại ngùng thế này, chẳng lẽ là lần đầu ghé qua?" Nàng ta cười duyên hỏi.
"À... Ta là muốn..."
Dụ Quân Chước còn chưa nói hết câu, Chu Viễn Hồi đã bình thản lên tiếng trước: "Tầng ba, phòng thượng hạng."
"Chà chà, là khách quý đây rồi, mời công tử vào trong!"
Nghe thấy Chu Viễn Hồi yêu cầu phòng trên tầng ba, nữ tử kia không dám chậm trễ, lập tức dẫn đường, tự mình đưa họ lên lầu.
"Phòng thượng hạng trên tầng ba là sao?" Dụ Quân Chước nhỏ giọng hỏi Chu Viễn Hồi.
"Một đêm, một nghìn lượng." Chu Viễn Hồi đáp.
"Ngươi... đó là bạc của ta với Vương gia, trước khi tiêu cũng không biết hỏi ta một tiếng sao?" Dụ Quân Chước liếc hắn một cái, rồi lại nói, "Còn nữa, ngươi rành rẽ chỗ này thế, chắc hẳn lén lút tới không ít lần rồi nhỉ?"
Chu Viễn Hồi chỉ biết bất lực nhìn y.
Hắn vốn không hứng thú với mấy chuyện thế này, chẳng qua do Hoài Vương phủ có cài tai mắt khắp Kinh thành nên mới biết rõ.
"Ngươi chẳng phải cũng tới rồi sao?" Hắn hỏi lại.
"Ta đâu có tự ý lén tới..."
Đang trò chuyện, hai người đã được dẫn lên tầng ba, vào một gian thượng phòng. Nàng ta vừa bước vào liền định kéo tay Dụ Quân Chước, làm y giật mình né ngay ra sau lưng Chu Viễn Hồi.
"Trốn gì chứ? Sợ ta ăn mất ngươi à?" Nàng ta bật cười.
"Ngươi... ngươi ra ngoài trước đi, ta với hắn có chuyện riêng cần bàn." Dụ Quân Chước nói.
Nghe vậy, nàng ta đảo mắt nhìn hai người một lượt, như đã hiểu ra điều gì đó, cười rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
"Phù..." Dụ Quân Chước thở dài một hơi.
Y cảm thấy bản thân có chút quá bốc đồng, đáng lẽ không nên hành động nhất thời mà chạy tới đây xem thử.
Y nhớ trong Võ Huấn Danh có mấy thiếu niên rất thích tới thanh lâu tiêu khiển. Ở kiếp trước, họ thường xuyên lui tới nơi này. Vì muốn "Biết địch biết ta," y cũng muốn xem thử nơi này rốt cuộc có gì hấp dẫn, mong tìm ra một điểm đột phá để ra tay với ba thiếu niên đó.
Nhưng giờ thì hay rồi, ngay cả cửa y cũng không dám bước ra.
"Muốn về không?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Đi thôi, nơi này nồng mùi son phấn quá, ta sắp không thở nổi rồi."
Y đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài. Ai ngờ vừa đi đến khúc quanh của hành lang, y lập tức kéo Chu Viễn Hồi vội vã lùi trở lại phòng.
"Sao thế?"
"Nhị ca ta!"
Hai người trốn trong phòng, không lâu sau liền nghe thấy cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, rồi mơ hồ vang lên tiếng đùa giỡn của Dụ Quân Tề với một cô nương.
Dụ Quân Chước: .....
Đây chẳng phải là trùng hợp quá rồi sao?
"Không về nữa à?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Đừng vội, nghe xem nhị ca ta định làm gì đã."
Thiếu niên vừa nói vừa tò mò áp tai vào tường, cố nghe ngóng động tĩnh bên kia.
Chu Viễn Hồi đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đường đường là Hoài Vương điện hạ, lại dẫn theo chính thê của mình đến thanh lâu, còn tình cờ bắt gặp nhị cữu huynh đang vui vẻ ôm ấp kỹ nữ.
Mà Vương phi của hắn... thì lại đang ghé sát vào tường nghe trộm chuyện của nhị ca mình.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, ai tin cho nổi chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro