Chương 6~10

Chương 6:

Ngay lập tức thanh phi đao kia liền đâm vào vai Thẩm Đồng.

Hàn Doanh theo phản xạ quay đầu lại, miễn cưỡng đỡ lấy thân thể thiếu niên đang chậm rãi trượt xuống. Sự tình phát sinh quá đột ngột , Hàn Doanh nhất thời còn chưa kịp phản ứng , màu máu trên người thiếu niên mạnh mẽ đâm vào mắt hắn.

Trái tim trong phút chốc như ngừng đập , hoảng loạn cùng đau lòng chưa từng thể nghiệm qua làm cho tay Hàn Doanh không ngừng run rẩy, "... Bảo Bảo?"

Đao đâm vào da thịt thiếu niên , chỉ chừa chuôi đao lộ ở bên ngoài, càng quan trọng là... trên đao có độc . Matsumoto Ichiro một lần nữa bị đè lại, tròng mắt Hàn Doanh đỏ lên, tràn đầy lạnh lẽo âm trầm , làm cho tất cả mọi người xung quanh đều sợ đến không dám thở, "Thuốc giải ở đâu? ! !"

"Thiếu soái..." Vẫn là phó quan Lưu Vũ Sâm cố gắng chịu đựng áp lực cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Hắn đã chết..."

Matsumoto Ichiro cũng không biết dùng cách gì đã tự sát, coi như đem hắn chém thành muôn mảnh cũng không thay đổi được gì , Hàn Doanh cắn răng nỗ lực để cho mình khôi phục bình tĩnh, lập tức quyết định trở về soái phủ.

Khoảng thời gian này vì thân thể Hàn lão gia tử ngày càng sa sút, toàn bộ bác sĩ Đông y , Tây y nhất ở Nam tỉnh đều vào ở soái phủ , tài xế dùng tốc độ nhanh nhất chạy xe , Hàn Doanh một tay đem Thẩm Đồng ôm vào lòng, một tay chặt chẽ bưng vết thương của hắn, thì thầm từng tiếng: "Bảo Bảo không sợ, gặp bác sĩ thì sẽ không sao..."

Nhưng từ tài xế đến vệ binh, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra giờ khắc này người đang sợ là Hàn Doanh , thiếu niên trong ngực hắn từ đầu tới cuối đều ngoan ngoãn nằm yên tĩnh, trong tròng mắt trắng đen rõ ràng thậm chí không có một tia sợ hãi tử vong mà người bình thường nên có, chỉ nhỏ giọng nói đau.

Thẩm Đồng trên người đao đã rút ra , máu không ngừng chảy ra ngoài , bởi vì trúng độc nên máu có màu đỏ sẫm . Ánh trăng cùng đèn đường xuyên thấu qua cửa sổ xe đổ xuống trên mặt thiếu niên, càng làm rõ khuôn mặt suy yếu của cậu, cũng không biết Hàn Doanh là đang an ủi Thẩm Đồng hay vẫn là tự an ủi mình, "Bảo Bảo ngoan, không đau a, một hồi liền hết đau..."

Tiếng của hắn khàn khàn , lúc hôn lên mi tâm Thẩm Đồng môi đều có chút run rẩy, dáng dấp của hắn làm cho Thẩm Đồng đột nhiên rất khó chịu, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nỗ lực mở miệng nói: "Cái kia, ta không nghĩ cứu ngươi, ngươi không nên hiểu lầm..."

"Khụ khụ, " Thẩm Đồng là thật muốn giải thích rõ ràng, thậm chí dẫn đến bị sặc ho khan mấy lần, "... Không phải ta nghĩ cứu ngươi, là thân thể tự nhiên chuyển động, hoàn toàn không khống chế được...

"Ta biết, ta đều biết." Mắt Hàn Doanh lại càng thâm thúy hơn, hôn mi tâm của hắn nhẹ hống: "Ngoan, không cần nói chuyện...

Ngươi đều biết cái gì a? Đầu óc Thẩm Đồng có chút mơ hồ, còn muốn nói gì đó , nhưng đáng tiếc không có khí lực mở miệng. Mất máu làm cho hắn có chút buồn ngủ, chậm rãi nhắm chặt mắt lại.

"Bảo Bảo, " Hàn Doanh lập tức đánh thức hắn, tuy rằng lo lắng nhưng lại cố gắng bảo trì âm thanh nhu hòa, "Không thể ngủ, chúng ta lập tức tới ngay, đợi đến nhà lại ngủ tiếp có được hay không?"

Chữ nhà này quá mức tươi đẹp, làm cho Thẩm Đồng không khỏi mở mắt ra, thần sắc mờ mịt cùng hoảng hốt làm cho người khác nhìn mà đau lòng.

Cuối cùng đã về tới soái phủ.

Xe chạy thẳng một đường đến lầu chính , Hàn Doanh ôm Thẩm Đồng cấp tốc xuống xe, một bên sai người đi kêu thầy thuốc , một bên nhanh chân đi tới phòng ngủ của mình, sau đó tại chỗ ngoặt của cầu thang gặp phải bát di thái Tô Xuyến Nhi.

"Đại thiếu gia, ngài về..."

Nhìn thấy Hàn Doanh, trên mặt Tô Xuyến Nhi lập tức lộ ra kinh hỉ, nhưng vừa mới nói được nửa câu, nhìn thấy thiếu niên trong ngực Hàn Doanh cùng thần sắc lo lắng trên mặt hắn mà dừng lại.

Coi như là thường ngày, Hàn Doanh cũng không thèm nhìn Tô Xuyến Nhi , huống chi giờ khắc này trong lòng tràn đầy lo lắng cho bảo bối trong ngực, vì vậy Tô Xuyến Nhi còn chưa thấy rõ mặt thiếu niên kia, Hàn Doanh đã trực tiếp lướt qua ả rời đi , ả giận đến cắn răng, tâm lý không khỏi nảy sinh ra nồng đậm căm ghét cùng không cam lòng, đánh bạo đi theo Hàn Doanh.

Nhìn bề ngoài vị Bát di thái này nhu nhược động nhân, nhưng là người có tâm kế. Sau khi tiến vào đại môn Hàn gia vào ba năm trước , liền bắt đầu ngoài sáng lẫn trong tối câu dẫn Hàn Doanh, đồng thời còn có bản lĩnh đem Hàn Ích Nhất xoay quanh, được Hàn Ích Nhất vô cùng sủng ái, thậm chí muốn đem nàng lên làm chính thất.

Hàn Doanh cẩn thận từng li từng tí đem Thẩm Đồng đặt trên giường của mình, liền nghe đến tiếng gõ cửa, tưởng là bác sĩ tới , đầu cũng không nâng nói: "Tiến vào."

"Đại thiếu gia " người đến là Tô Xuyến Nhi, trăm phương ngàn kế muốn đi nhìn tướng mạo Thẩm Đồng, một bên không biết vô tình hay cố ý hướng trên giường nhìn một bên thử thăm dò hỏi: "Vị tiểu công tử này là bị thương sao? Ai nha, làm sao chảy nhiều máu như vậy..."

"Đi ra ngoài, " Hàn Doanh âm thanh lạnh như băng, "Cút!"

Khí thế lạnh lẽo trên người hắn dọa Tô Xuyến Nhi không khỏi lùi về sau một bước, lại vẫn cứ không đi, thậm chí cắn cắn môi như phi thường oan ức oán giọng nói: "Đại thiếu gia..."

Cố ý kéo dài âm cuối , mỗi một tiếng đều lộ ra mị lực, Hàn Doanh nheo mắt lại , vốn định trực tiếp đem nàng ném đi , nhưng vào lúc này thiếu niên trên giường co ro nhíu mày lại, "A..."

Nhất thời không quan tâm chuyện khác , vội vàng xem xét tình huống thiếu niên. Chỉ thấy thần sắc thiếu niên thoạt nhìn càng ngày càng thống khổ, lông mày cau chặt lại , thậm chí đem môi dưới cắn ra máu, toàn thân đều hơi phát run, cả người cuộn tròn lại, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể dễ chịu một chút.

Là do độc phát tác.

Độc mà Thẩm Đồng trúng nếu như người bình thường trúng phải không cần thiết vài giây liền có thể mất mạng, hắn hoàn toàn là dựa vào sự cường hãn của yêu thân mới chống đỡ được đến bây giờ. Đau đớn giống như hỏa thiêu càng ngày càng mạnh, cũng làm cho Hàn Doanh đau lòng cùng lo lắng đạt tới đỉnh điểm, vừa ôm hắn vừa đem ngón tay ngăn chặn miệng hắn để tránh cho hắn vì đau mà tự mình hại mình, lo lắng nói: "Bảo Bảo, ngươi..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy quanh thân thiếu niên đột nhiên ngưng tụ một vòng bạch quang! !

Sau một khắc bạch quang lóe lên, thiếu niên chậm rãi biến trở về thành một mặt gương nho nhỏ. Đợi sau khi bạch quang hoàn toàn tan hết, nơi nào còn có thân ảnh thiếu niên, chỉ có một mặt Hộ Tâm Kính yên tĩnh nằm ở trên gối.

Tình cảnh này thực sự quá ly kỳ, Tô Xuyến Nhi bỗng nhiên trợn to mắt, sợ hãi che miệng kêu lên: "A... ! !"

Thiếp thân nha hoàn đi theo bên người ả biểu hiện càng hoảng loạn, thậm chí bị doạ tới nói lắp: "... Có, có yêu quái, kia chiếc gương là yêu quái! !"

Nha hoàn liên tiếp lui về phía sau, vừa hô vừa nỗ lực hướng ngoài cửa chạy, sau một khắc tiếng la đột nhiên ngừng lại.

Bùm --! !

Đánh gãy nàng chính là một tiếng súng vang.

Nha hoàn lập tức thẳng tắp ngã trên mặt đất, một viên đạn ở giữa mi tâm, máu từ lỗ đạn không ngừng chảy ra. Nổ súng chính là Hàn Doanh, một loạt động tác cấp tốc từ lấy ra súng đến lúc kéo cò , ngay sau đó liền mặt không cảm xúc lấy đầu súng nhắm ngay Tô Xuyến Nhi.

Thời khắc này Tô Xuyến Nhi cảm nhận được tử vong. Hàn Doanh nhìn nàng như nhìn một kẻ đã chết, băng lãnh cùng sát ý nồng nặc trên người hắn làm cho nàng không có cách nào đứng vững. Tô Xuyến Nhi không ngốc, trong nháy mắt liền hiểu được nguyên nhân Hàn Doanh giết người, lập tức quỳ xuống phát thệ nói: "Ta có thể bảo đảm, bảo đảm sẽ không nói r a, tin tưởng ta, cầu ngươi đừng..."

Đáng tiếc Hàn Doanh chưa bao giờ tin bất cứ người nào.

Vận mệnh Tô Xuyến Nhi cùng nha hoàn kia giống nhau , ả mở to mắt ngã ngửa ra sau, chết không nhắm mắt.

Cùng lúc đó quản gia mang theo bác sĩ chạy tới , đập vào mắt chính là hai bộ thi thể, một cái trong đó vẫn là sủng thiếp của Hàn Ích Nhất, bác sĩ người nước ngoài lập tức hô một tiếng Thượng Đế, còn lão bác sĩ Đông y đã gặp qua nhiều trường hợp như vậy nên thức thời làm như không nhìn thấy, chỉ cung kính mà tận trách hỏi: "Thiếu soái, nghe nói người bệnh trúng độc, ta..."

"Tất cả đi xuống đi." Hàn Doanh đánh gãy lời nói hắn, thần sắc mệt mỏi ra lệnh cho quản gia, "Tìm người đem nơi này thu thập sạch sẽ."

Hàn Doanh trời sinh ngông cuồng, từ trước đến giờ chỉ có người khác không thể đắc tội hắn , lão quản gia cơ hồ nhìn hắn lớn lên, vẫn là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ đầy mệt mỏi của hắn, không nhịn được có chút sầu lo, rồi lại không dám dò hỏi.

Thi thể cùng vết máu rất nhanh được thu thập sạch sẽ, gian phòng khôi phục một mảnh yên tĩnh, Hàn Doanh đóng cửa lại, nhẹ nhàng vỗ về Hộ Tâm Kính trầm thấp gọi: "Bảo Bảo..."

"Ngươi bây giờ thế nào rồi? Vết thương còn đau hay không?"

"Đáp lại ta một tiếng có được hay không? Ta rất lo lắng..."

Có lẽ do bản thân là chủ nhân Hộ Tâm Kính , Hàn Doanh có thể cảm giác được Thẩm Đồng vẫn còn, nhưng hắn không nhìn thấy cậu, không rõ ràng tình huống cụ thể của cậu, không biết cậu có mạnh khỏe hay không. Vì vậy bên trong gian phòng trống rỗng liền chỉ còn âm thanh khàn khàn của nam nhân không ngừng vang vọng, một lần lại một lần.

Mà Thẩm Đồng giờ khắc này mặc dù không thể nói tốt, nhưng cũng không tính là xấu.

Tác giả có lời muốn nói:

Nói rõ một chút nguyên nhân bị thương, Thẩm Đồng còn không có tu luyện tới lợi dụng kỹ năng cơ sở để chống đối , LV2 ngưng hình kỳ: Mở ra kỹ năng phụ trợ, LV3 hoá hình kỳ: Mở ra hết thảy kỹ năng.

Chương 7

Cho dù là yêu tinh kém nhất so với nhân loại yếu đuối vẫn là mạnh hơn không ít , huống chi kính linh là từ thiên địa tinh hoa thai nghén mà thành , sau khi Thẩm Đồng biến trở về nguyên hình thân thể liền tự động mở ra công năng chữa trị, từng chút một đem độc tố giải trừ, rốt cuộc hắn cũng có thời gian để hỏi Bạch Cầu: "Ta làm sao đột nhiên có thể hóa ra hình người ?"

Bạch Cầu khoan thai đến chậm nhắc nhở nói: "Keng -- kí chủ đã thành công dẫn khí nhập thể, thăng cấp đến tầng hai Ngưng Hình kỳ, có thể bước đầu hóa ra hình người cũng mở ra kỹ năng phụ trợ. Hệ thống thưởng gói quà thăng cấp một cái, xin hỏi có mở ra hay không?"

Thẩm Đồng hoàn toàn không nghĩ tới nhanh như vậy liền thăng cấp, không khỏi ngẩn người. Kỳ thực đúng như hắn sở liệu trước, hai cấp đầu vốn là tương đối dễ dàng, yêu tu tu luyện thuần túy là tu luyện gân cốt, là một chủng tộc được trời cao chăm sóc, huống chi chúng nó từ khi còn là thực vật , động vật thậm chí là dụng cụ không hề có linh trí tiến hóa tới Yêu Linh kỳ để có được ý thức đã hao tốn lên tới hàng ngàn, hàng vạn năm.

Mở ra gói quà, bên trong có công pháp tu luyện tầng hai Ngưng Hình kỳ một quyển, trung cấp đan dược Bổ linh đan một viên, mảnh vỡ pháp bảo sơ cấp Ánh Trăng X15, mảnh vỡ pháp bảo trung cấp Tử Thụ Tiên X10, mảnh vỡ giày Lăng Vân X10. Bạch Cầu còn nhắc nhở Thẩm Đồng một câu: "Thế nhưng ngay lúc ngươi vừa thăng cấp lại bị trúng độc , tạo thành ảnh hưởng giai đoạn Ngưng Hình kỳ , phương diện hoá hình cũng sẽ sản sinh mầm họa không ổn định."

Thẩm Đồng lại đem lực chú ý đặt ở trong mảnh vụn, "Những mảnh vỡ này là muốn thu thập đầy đủ sau đó mới có thể hối đoái đi?"

"Không sai, " Bạch Cầu gật đầu đáp, "Pháp bảo sơ cấp cần thiết thu thập 50 mảnh mới có thể hối đoái, pháp bảo trung cấp 70 mảnh, pháp bảo cao cấp 100 mảnh."

Thẩm Đồng nhíu mày lại, "Nghe ra hình như rất phiền phức,... Hơn nữa cái gì phát quan , cái gì trang phục Tử Thụ Tiên, trên người ta có quần áo, cũng không có để tóc dài như cổ nhân, căn bản không cần dùng những thứ đó , có thể hay không thay đổi thu thập thứ khác?"

"Không được, " lập tức bị Bạch Cầu bác bỏ, "Kí chủ mặc trên người chỉ là phổ thông quần áo , không hề có linh khí cùng tác dụng khác , nếu như muốn tiến lên con đường tu luyện, kí chủ nhất định phải có một bộ trang phục tu tiên đầy đủ mới được, mà trọn bộ trang phục bao gồm đồ trang sức, áo bào, thắt lưng, ủng bốn món, sau khi mặc vào có thể làm cho pháp lực của ngươi tăng vọt về chất."

"Trong gói quà thăng cấp vừa rồi , Ánh Trăng quan chính là đồ trang sức, Tử Thụ Tiên là áo bào, giày Lăng Vân tự nhiên là ủng." Bạch Cầu dừng một chút, cổ vũ Thẩm Đồng nói: "Bây giờ mảnh vỡ Ánh Trăng quan đã đạt đến 25, chỉ cần 25 mảnh nữa ngươi đã có thể nắm giữ món thứ nhất trang sức, thỉnh kí chủ cân nhắc!"

Hôm sau Hàn Doanh đúng giờ tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là xem cái gương nhỏ trong lồng ngực.

Dựa vào ánh sáng lờ mờ , chỉ thấy mặt kính vẫn là một mảnh trống rỗng, chỉ có thể chiếu ra gương mặt của hắn. Tâm Hàn Doanh cũng theo đó mà trống rỗng, khẽ hôn Hộ Tâm Kính một cái, trầm giọng nói: "Bảo Bảo, trời đã sáng, không muốn ngủ, rời giường có được hay không?"

Hộ Tâm Kính không có bất kỳ phản ứng nào, Hàn Doanh nỗ lực đè nén thất vọng cùng bất an, uể oải ấn ấn mi tâm.

Bởi vì lo lắng vết thương trên người Thẩm Đồng, Hàn Doanh cả một đêm đều không ngủ được. Đây là lần đầu tiên Thiếu soái đại nhân nếm trải tư vị lo lắng, cái cảm giác này giống như bị kim đâm , làm tim hắn thật đau , trong lòng ngũ vị tạp trần, đầu cũng ong ong đau đớn, so với mình bị thương còn khó chịu hơn.

Hàn Doanh trên người có vài vết sẹo, đại thể đều là ra vào chiến trường thời điểm lưu lại. Trên người bị thương không có gì ghê gớm, sớm muộn hội khỏi hẳn, nhịn một chút có thể quá khứ, nhưng hắn chưa từng nghĩa tới nhớ cùng lo lắng vĩnh viễn không sẽ tự động kh ép lại, chỉ có thể càng ngày càng sâu, trừ phi có thể nhìn thấy cái kia làm cho hắn lo lắng người.

Hôm nay nhất định là một ngày không bình tĩnh, thời điểm Hàn Doanh tập thể dục buổi sáng trở về, phát hiện chuyện Tô Xuyến Nhi tử vong đã vỡ lở ra.

Hàn Ích Nhất tối hôm qua đi mua vui trắng đêm không về, mãi đến tận sáng sớm mới biết được Bát di thái mà mình yêu thích đã chết oan chết uổng, nhất thời làm cho tòa lầu chính đều gà chó không yên, nhìn thấy Hàn Doanh liền như thấy kẻ thù trừng mắt nói "Ngươi quả thực là đại nghịch bất đạo tội không thể tha thứ! Xuyến Nhi nàng đã làm gì đắc tội ngươi, mà ngươi lại hạ tử thủ với nàng!"

Hàn Doanh không có tâm tình đi ứng phó với Hàn Ích Nhất, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta muốn đi quân bộ, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý."

Thái độ của hắn không chỉ làm cho Hàn Ích Nhất càng nổi giận, ngay cả Hàn lão gia tử cũng nhíu mày lại, mở miệng nói: "Doanh nhi , nàng dù sao cũng là Bát di thái soái phủ , nếu như vô duyên vô cớ chết như vậy, tóm lại không quá..."

"Nàng là gian tế Uy Khấu phái tới." Hàn Doanh mặt không đổi sắc đem mũ gian tế chụp trên đầu Tô Xuyến Nhi "Ta tối hôm qua bị người bắt cóc, chủ mưu chính là người Uy Khấu."

"Bắt cóc?" Trong lòng Hàn Huyền tự nhiên tôn tử là trọng yếu nhất, này đó Di thái thái chết cũng chết rồi , căn bản không đáng nhắc tới, nhất thời liền quên mất cái gì Tô Xuyến Nhi hay Kim Xuyến Nhi, vội vã hỏi Hàn Doanh: "Chuyện gì xảy ra? Ngươi có bị thương không?"

"Không có, " nhớ tới cái gương nhỏ của hắn , Hàn Doanh có chút âm u nhắm mắt lại, "... Có người thiếu niên đã cứu ta."

"Đỗ gia thật là to gan!" Đợi Hàn Doanh đem chuyện tối ngày hôm qua nói đại khái, Hàn lão gia tử giận tím mặt, "Đỗ Nguyệt Oánh dám cấu kết Uy Khấu, Đỗ Thanh là chán sống phải không! !"

"Ta đoán Đỗ Nguyệt Oánh là bị thế thân, mà Đỗ Thanh cũng không biết chuyện này." Hàn Doanh ngữ khí từ đầu tới đuôi đều rất bình thản, "Ta đã cho Dương Sâm Dụ đi thăm dò, rất nhanh liền có thể có kết quả."

Thấy sự uể oải trên mặt tôn tử , Hàn lão gia tử không nhịn được đau lòng , tùy tiện nói: "Vậy ngươi đi làm việc đi , nhớ chú ý thân thể."

"Không được!" Hàn Ích Nhất vừa nghe cuống lên, mất khống chế: "Không thể đi!"

Hàn Doanh đã quay người bước về phía cửa, Hàn Ích Nhất không chịu bỏ qua đuổi theo, ngăn cản hắn ép hỏi: "Ta tuyệt không tin Bát di thái là gian tế Uy Khấu phái tới! Ngươi có nhân chứng hay vật chứng để chứng minh hay không ? !"

"Nhân chứng vật chứng?" Hàn Doanh nhướn mày, sau đó càng chậm rãi nói: "... Không có."

Hàn Ích Nhất lập tức liền muốn la lên, đã thấy Hàn Doanh giơ tay lên một cái, liền hoảng hốt theo bản năng lui về sau một bước, sau đó mới phát hiện Hàn Doanh bất quá là giơ tay ấn lên ngực.

Nói một cách chính xác thì Hàn Doanh là cách quần áo vuốt nhẹ cái gương nhỏ hắn treo ở ngực, Hàn Ích Nhất thì lại vì động tác lùi về sau của chính mình mà càng nổi giận: "Nếu không có chứng cứ, ngươi tại sao muốn hại nàng!"

"Đúng vậy, ta tại sao muốn làm hại nàng?" Hàn Doanh như trước không vội không nóng nảy, "Ta và nàng không thù không oán, càng không có quan hệ lợi ích, tội gì muốn lãng phí tâm tư đi hại một người không liên quan? Ngược lại là nàng đột nhiên xuất hiện ở lầu chính, chủ động chạy tới phòng ngủ của ta , thậm chí có ý đồ hạ độc thiếu niên đã cứu ta -- ta cũng muốn biết, Di thái thái tại sao muốn hại ta?"

Việc Tô Xuyến Nhi chủ động chạy tới phòng ngủ Hàn Doanh là có vài người hầu tận mắt nhìn thấy , bản thân Tô Xuyến Nhi lại bị Hàn Doanh đánh gục, không có chứng cứ, huống hồ ai cũng sẽ không nghĩ tới nguyên nhân Hàn Doanh giết người chỉ là vì thay cái gương nhỏ của hắn diệt khẩu. Hàn Ích Nhất trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra lời nào để phản bác, dù không cam lòng đến đâu cũng chỉ có thể nuốt xuống cơn giận này, sau đó ý đồ từ chỗ khác tìm trở về: Lại một lần nữa cầu Hàn Huyền cho con tư sinh của hắn nhận tổ quy tông.

"Không cần điều tra Đỗ Nguyệt Oánh, trước tiên hãy điều tra Đỗ Thanh."

Hàn Doanh đối với Dương Sâm Dụ cùng mấy bộ hạ tuyệt đối tin cậy phân phó nói: " Đỗ Nguyệt Oánh thật sợ là sớm đã bỏ mạng, nữ nhân kia nhất định là giả, ta đã sơ bộ xác định thân phận của nàng, không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người nàng, trực tiếp ra tay từ Đỗ Thanh, đem danh sách người nước ngoài có qua lại với hắn mấy năm qua liệt kê tỉ mỉ cho ta."

Lời nói củaHàn Doanh giờ phút này lời nói lúc sáng tại soái phủ tuyệt nhiên bất đồng, hiển nhiên lúc trước cũng không phải là nói thật. Phó tham mưu trưởng Giang Thái không nhịn được đưa ra nghi vấn: "Thiếu soái, ngài làm thế nào xác định thân phận của Đỗ Nguyệt Oánh giả?"

"Ta và nàng nắm tay qua, phát hiện tay trái của nàng có vết chai do cầm súng ,điều này nói rõ nàng là người dùng súng lâu năm và thuận tay trái. Thời điểm nàng bị rượu giội đến quần áo , ta nhìn thấy trên vai nàng có vết sẹo do trúng đạn gây ra."

Hàn Doanh theo thói quen dùng ngón tay gõ mặt bàn, tiếp tục nói: "Tuy rằng đều là súng, nhưng nguyên lý các loại súng ống , bề mặt vết thương , lỗ đạn đều bất đồng, tạo thành vết thương tự nhiên cũng bất đồng, mà vết tích trên vai nàng chỉ có súng Mauser mới có thể tạo ra , trước mắt súng Mauser chỉ có vài quân phiệt Đông Nam mới dùng -- theo ta được biết Trần Đôn Phục vì đánh Vinh thành chuyên môn mua sắm một nhóm súng Mauser. Bên trong danh sách đặc vụ Uy Khấu ghi lại, vừa thuận tay trái và biết dịch dung, thường hoạt động tại Đông Nam trong vòng một năm gần đây , tham dự qua các vụ ám sát , chắc chắn sẽ không vượt quá hai người , muốn đem nàng tìm ra rất dễ dàng."

Dừng một chút, liền dặn dò Liễu Minh "Ngươi đi xác nhận một chút thông tin Xuyên Đảo Nghĩa Dã đã khai lúc trước có thật hay không, nếu như là thật, đêm nay ta liền đi bến tàu Lâm Giang."

Không chỉ Uy Khấu có nữ đặc vụ xinh đẹp , quân bộ bọn họ cũng có, Liễu Minh chính là thủ hạ khá đắc lực của Hàn Doanh chiếm vị trí trưởng phòng ban tình báo trong quân bộ. Bề ngoài của nàng thoạt nhìn gợi cảm quyến rũ, nhưng là người có lòng dạ độc ác còn hơn nam nhân , chỉ có tại trước mặt Hàn Doanh, vị độc mỹ nhân này mới có thể không tự chủ lộ ra thần thái phục tùng dịu ngoan mà nữ nhân nên có, nghiêm túc mà kính cẩn gật đầu nói: "Vâng, Thiếu soái."

Chương 8: Tỉnh lại

Đợi an bài xong tất cả , Hàn Doanh không tự chủ dùng tay đè cái gương nhỏ nơi ngực, một tay kia xoa xoa thái dương. Liễu Minh vốn đã lui ra lại không nhịn được quay đầu trở lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: "... Thiếu soái, thân thể ngài có phải có chỗ nào không khỏe hay không?"

Liễu Minh vừa mới cắt tóc ngắn, tuy rằng cùng hình tượng tóc dài lúc trước có khác biệt nhất định , nhìn từ xa có chút giống nam hài tử, nhưng lại xinh đẹp một cách bất ngờ. Mà Thẩm Đồng từ sau khi biến thành yêu tinh , chỉ có thể mặc cho tóc dài ra không có cách nào cắt , dẫn đến tóc dài hơn trước đây một chút, cùng tóc của Liễu Minh bây giờ cơ hồ giống nhau như đúc.

Ngược ánh sáng , Hàn Doanh không thấy rõ mặt Liễu Minh, chỉ thấy nàng có mái tóc tương tự Thẩm Đồng, không nhịn được hơi ngưng lại. Ánh mắt Hàn Doanh càng thêm âm u, khoát tay áo nói: "Ta không sao, ngươi đi xuống đi."

Liễu Minh chỉ có thể nghe lời rời đi, trước khi đóng cửa lại nghe thấy được Hàn Doanh khen: "... Kiểu tóc này của ngươi rất dễ nhìn."

Từ sau khi nàng đổi kiểu tóc , được không ít người khen tặng. Có bắt nguồn từ những người theo đuổi, có các đồng nghiệp khen để thể hiện sự lịch sự, còn có hư tình giả ý khen vì có chuyện muốn nhờ. Các loại lời nói dễ nghe Liễu Minh đã sớm nghe phát chán, những câu giống nhau lại nói ra từ trong miệng những người khác nhau, cảm giác vẫn là không giống nhau. Người khác dù nói tốt thế nào , nàng cũng không chút để ý vào tai này ra tai kia, mà Hàn Doanh chỉ nói một câu, liền có thể làm cho nàng khắc trong tâm khảm.

Tai Liễu Minh hơi đỏ lên, không tự chủ mà giơ tay vuốt những sợi tóc rải rác ở bên tai, thậm chí có chút thẹn thùng cúi đầu, "Có thật không? Lúc trước thuộc hạ còn lo lắng không dễ nhìn,... Cảm tạ Thiếu soái."

Trước khi mặt trời lặn ban tình báo đã chứng minh khẩu cung của Xuyên Đảo Nghĩa Dã trước khi chết không có sai sót, phó quan Dương Sâm Dụ nhanh chân tiến vào, trầm thấp nói với Hàn Doanh: "Thiếu soái, đám vũ khí kia đúng như Xuyên Đảo khai ,khoảng tám giờ tối sẽ đến bến tàu Lâm Giang -- ngài đêm nay muốn đi sao?"

Hàn Doanh đứng lên cầm lấy mũ "Hiện tại liền đi."

Nam tỉnh từ trước đến giờ nhiều mưa, thời điểm trời tối liền có mưa nhỏ , tí tách đánh vào trên mặt đường, từ xa nhìn lại như một đoàn sương mù. Hàn Doanh không có lái xe, mà là dẫn theo thủ hạ cưỡi ngựa chạy đến bến tàu, áo choàng quân dụng trên người phần phật tung bay như cánh dơi.

Bến tàu Lâm giang vào ban đêm tương đối yên tĩnh, không như ban ngày nhộn nhịp cùng náo động, ban đêm chỉ có vài người lính gác đóng tại cương vị, nước sông càng lộ vẻ sâu thẳm, những con sóng lúc lên lúc xuống. Đêm càng khuya , mưa càng trở nên lớn hơn, Dương Sâm Dụ vội vàng cầm dù che cho Hàn Doanh.

Hàn Doanh giơ lên tay nắm roi ngựa, ra hiệu Dương Sâm Dụ đem dù lui lại, thân ảnh cao lớn tại trong mưa gió hiện ra càng thẳng tắp. Cũng không lâu lắm thì nhìn thấy một con tàu từ phía Bắc chạy tới, đèn pha xuyên thấu qua màn mưa chiếu thẳng lại đây.

Rốt cuộc đã tới.

Hàn Doanh nheo mắt lại, lần thứ hai giơ giơ tay lên, Dương Sâm Dụ lập tức hiểu ý, hướng về phía đội trưởng đội cảnh vệ Từ Đạt gật gật đầu. Tàu hàng rất nhanh cặp bờ, hạm bảng từ từ thả xuống, lính gác trên bến tàu theo thường lệ tiến lên tiến hành kiểm tra giấy chứng nhận, từ trên tàu một nam nhân trung niên mang theo vài người hầu đi xuống cùng lính gác cười nói: "Trên thuyền này chở đều là vải vóc tơ lụa, tất cả đều là hàng Đỗ lão bản mới nhập, quân gia yên tâm, thủ tục của chúng tôi tuyệt đối đầy đủ..."

*Cái hạm bảng là cái mà khi tàu cặp bến dùng cái đó để đi lên bờ ấy @@ ai biết cái đó gọi là gì thì góp ý cho mình sữa nha .

Ngay lúc hắn đang nói chuyện, Từ Đạt cùng đội phó Ngô Sư phân biệt mang theo hai đội vệ binh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai từ hai bên trá i phải hạm bảng leo lên tàu hàng! !

Chỉ dùng chừng một phút, các vệ binh đã khống chế cả tòa tàu hàng, không chỉ nam nhân trung niên không phản ứng lại, cơ hồ người trên thuyền cũng không kịp phản kháng. Hàn Doanh không nhìn lính gác bến tàu đang lo sợ hành lễ, tiếng giày chiến đạp ở trên boong thuyền như bùa đòi mạng, trực tiếp lạnh giọng hạ lệnh: "Đem toàn bộ người ở đây áp giải ra."

Trên tàu mơ hồ truyền tới tiếng đánh đập cùng những tiếng kêu to nhỏ, ngay sau đó, từ chủ sự cho tới thuyền viên trên tàu đều bị các vệ binh dùng súng để lôi ra, ngay cả lời giải thích của nam nhân trung niên đều như biến mất trong cơn mưa bị trực tiếp bỏ qua. Hàn Doanh lập tức mang theo một đội vệ binh khác lên thuyền, trực tiếp đi tới kho hàng , đẩy ra mấy hòm tơ lụa phía ngoài, một cái valy đựng đầy súng đạn rốt cục bị bật ra.

"Tiếp tục soát!"

Hàn Doanh kiên trì đứng ở nơi đó ra lệnh các vệ binh kiểm tra thực hư từng hòm từng hòm, kết quả tìm ra gần trăm hòm vũ khí, không chỉ có lượng lớn súng kiểu mới, còn có súng Mauser.

Trận điều tra này kéo dài đến tận hừng đông.

Ánh bình minh lên, bóng đêm dần dần rút đi, ánh sáng từ từ hiện ra nơi chân trời , mưa cũng bắt đầu ngừng. Hàn Doanh liền tự mình thấm vấn người trên thuyền một lần, đối chiếu với tư liệu liền phán đoán ra chủ mưu, sau đó đem hàng hóa cùng người trên thuyền áp giải đi , cũng đem công việc tiếp theo an bài xong xuôi, mới ngồi xe trở về soái phủ.

Dương Sâm Dụ lái xe, dùng dư quang nhìn Hàn Doanh thấy hắn có chút mệt mỏi dựa vào trên lưng ghế, mắt phượng hẹp dài nửa khép nửa mở, thoạt nhìn như đang ngủ, nhất thời không dám kinh động, liền lái xe cẩn thận hơn.

Đảo mắt xe đã lái vào Nam khu, xuyên qua mấy con phố, thời điểm rẻ ngoặt đi ngang qua một cửa hàng bán diều. Trong cửa hàng người hầu bàn mới vừa mở cửa, mặt tiền cửa hiệu treo đầy đủ các loại kiểu dáng diều thủ công, to to nhỏ nhỏ đủ mọi màu sắc, theo gió nhẹ mà tả hữu lay động.

"Dừng xe!"

Tiếng nói đột ngột xuất hiện làm cho Dương Sâm Dụ sợ hết hồn, vội đem xe ngừng lại. Quay đầu lại chỉ thấy Hàn Doanh nguyên bản đang ngủ chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, ánh mắt thanh tỉnh hoàn toàn không giống bộ dáng vừa ngủ dậy, sau đó mở cửa xe đi về phía cửa hàng bán diều.

Dương Sâm Dụ cũng lập tức xuống xe, vội vã đuổi tới, Hàn Doanh đi vào trong cửa hàng, lần lượt nhìn từng con diều được chế tác tinh xảo xung quanh, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi nói, bây giờ tiểu hài tử thích diều loại nào?"

"... A?" Dương Sâm Dụ nhất thời không phản ứng lại, một bên nghĩ khi nào thì bên người Thiếu nhiều ra một hài tử , một bên theo bản năng hỏi: "Hài tử bao nhiêu tuổi ? Nam hài tử hay nữ hài tử ?"

Bộ dáng Thẩm Đồng như hiện lên ở trước mắt Hàn Doanh,khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn không tự chủ nhu hòa vài phần "Là nam hài tử, đại khái mười lăm, mười sáu tuổi."

"Cháu trai nhà thuộc hạ cũng lớn cỡ đó " Dương Sâm Dụ cười cười, chỉ về bên trái đằng trước nói: "Hình chim ưng cũng không tệ, uy vũ mạnh mẽ."

Hàn Doanh nghiêm túc chọn lựa một chút, cuối cùng mua con ưng kia cùng một con diều hình phượng hoàng, mới mang theo diều trở lại trên xe, chỉ là một thân quân trang cùng hai con diều màu sắc sặc sỡ thoạt nhìn cực kỳ không hợp.

Dương Sâm Dụ rốt cục không nhịn được sinh ra hiếu kỳ trước nay chưa từng có. Hắn theo Hàn Doanh nhiều năm như vậy, nhưng là lần đầu thấy thiếu soái mua lễ vật cho người khác, đồng thời còn dùng thái độ nghiêm túc như vậy đi chọn lựa. Bởi vì từ trước đến giờ nam nam nữ nữ theo đuổi Hàn Doanh đều là dùng hết thủ đoạn để tặng quà cho hắn, Hàn Doanh có thể phá lệ tiếp thu là tốt lắm rồi, chớ đừng nói chi là đáp lễ.

Đây cũng không phải là Hàn Doanh không rõ phong tình, mà là hắn căn bản không đem những người kia nhìn ở trong mắt. Tính cách Hàn Doanh nói dễ nghe thì là phúc hắc lạnh lùng nghiêm nghị, còn không êm tai chính là ích kỷ tự đại, trong mắt hắn không chứa nổi bất luận người nào, dưới cái nhìn của hắn bọn họ đều mang mục đích bẩn thỉu mà tiếp cận -- điều này có thể nhìn ra từ giá trị hảo cảm hắn đối với người khác đều là số âm.

Bất quá loại nam nhân này cũng không phải là không có tâm, chỉ là giấu càng sâu, một khi mở ra , sẽ phát hiện sự thật nó là một toà núi lửa chôn sâu ở dưới mặt đất.

Trở lại phòng ngủ, Hàn Doanh lại thì thầm cùng cái gương nhỏ của hắn: "Bảo Bảo, khi nào ngươi mới có thể đi ra?"

Hắn đã bận rộn một đêm, lại vẫn chống đỡ không ngủ, tiếp tục nói: "Lúc trước chúng ta đã nói cùng đi đạp thanh, sau đó thả diều..."

Trên mặt kiếng vẫn không nhìn thân ảnh thấy thiếu niên như trước, chân mày của hắn càng cau càng chặt, "Ta mua hai cái, nhưng không biết ngươi có thích hay không..."

"Bảo Bảo, đi ra xem diều một chút có được hay không?"

Hàn Doanh cuối cùng thở dài, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nắm chặt gương nỗ lực cảm ứng sự tồn tại của Thẩm Đồng. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu chậm rãi dâng lên. Vừa lúc đó, Hàn Doanh đột nhiên cảm giác cái gương nhỏ trong tay tựa hồ biến mất, trên người nặng hơn một chút.

Nhất thời giật mình , cơn buồn ngủ toàn bộ biến mất, vội vã mở mắt ra. Chỉ thấy một đoàn hào quang hiện ra , Hàn Doanh theo bản năng nín thở, đợi bạch quang dần tan hết , thiếu niên mà hắn tâm tâm niệm niệm rốt cục xuất hiện ở trước mắt!

Chỉ là bộ dáng thiếu niên thoạt nhìn còn chưa có tỉnh ngủ, nằm nhoài trên lồng ngực của hắn, mơ mơ màng màng nhấc mắt lên nhìn hắn. Đôi mắt đen mang theo vẻ đẹp tao nhã, có lẽ là do vừa tỉnh lại, thời điểm ngước mắt tựa như có nước lưu chuyển, giống như nước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể rơi.

Mặc dù Hàn Doanh đã biết cặp mắt thiếu niên kia cực kỳ động nhân,nhưng trước đây chỉ nhìn thấy bên trong mặt kính nho nhỏ, ngày hôm trước cũng chỉ lo sốt ruột mà không có nhìn kỹ, giờ khắc này nhìn gần trong gang tất, càng làm cho hắn nói không ra lời.

Thiếu soái đại nhân luôn luôn bình tĩnh đột nhiên như mất lý trí, không chút nghĩ ngợi ôm eo thiếu niên đem hắn vây ở dưới thân, cúi đầu hôn lên.

Môi thiếu niên dị thường non mềm, lúc hôn lên xúc cảm ôn nhuyễn ngọt ngào trong nháy mắt từ đầu lưỡi trực tiếp truyền vào trong lòng, các giác quan khác tựa hồ lập tức đánh mất năng lực , chỉ còn lại xúc cảm tốt đẹp của nụ hôn bị khuếch đại vô số lần, cũng vì xúc cảm này mà đầu óc trống rỗng, tim đập vang như sấm.

Đó là một loại cảm giác trước nay chưa từng có, cùng với nhìn thấy Hộ Tâm Kính phát sáng khi còn bé,kinh diễm vào lần đầu gặp gỡ Thẩm Đồng từ bên trong mặt kính, cùng với thiếu niên an ủi hắn một cách ngốc nghếch, thời điểm kiên định che ở trước người hắn đều không giống nhau. Hàn Doanh sống lớn như vậy chỉ lĩnh hội quá ba lần có cảm giác tương tự như vậy , đều là những từng trải trọng yếu : Thuở thiếu thời lần đầu bắn | tinh, lần thứ nhất giết người, lần thứ nhất đứng ở vị trí thống soái.

Chương 9

( Dục vọng đã thay ngươi đưa ra câu trả lời )

Lần đầu tiên luôn khó quên, Hàn Doanh cùng Thẩm Đồng đều là lần đầu tiên hôn môi, mà hôn môi hay là ôm ấp đều là bản năng của nhân loại, vừa bắt đầu Thiếu soái đại nhân còn có chút trúc trắc, nhưng rất nhanh liền vô sự tự thông.

Dụng cụ nhắc nhở độ thiện cảm đo được độ thiện cảm của Hàn Doanh tăng lên 15, nhưng đáng tiếc chỉ có thể chính mình niệm cho chính mình nghe. Mà thú tính từ trong xương làm cho động tác của Hàn Doanh không tự chủ chứa đầy mùi vị công chiếm cùng cướp đoạt, Thẩm Đồng bị hắn ôm chặt , muốn trốn đều trốn không được.

Thấy Thẩm Đồng muốn trốn làm cho động tác của Hàn Doanh càng trở nên mạnh hơn.

Hắn đè lại gáy của cậu , gia tăng cường độ hôn môi, tham lam mà xâm nhập khoang miệng của cậu. Môi của thiếu niên bị hắn cắn mút, đầu lưỡi mềm nhẵn cũng bị chặt chẽ dây dưa, làm cho miệng của cậu một mảnh tê dại, chỉ có thể vô lực tùy ý đối phương ta muốn ta cứ lấy.

Hàn Doanh đã mất khống chế, hoàn toàn không giống với lúc bình thường. Hắn chưa từng bị mất khống chế qua, người như hắn sẽ không dễ dàng bị mất khống chế , nhưng một khi mất khống chế liền khó mà kiềm chế .

Tận khi thiếu niên dưới thân triệt để xụi lơ xuống dưới, vô ý thức mà ngâm khẽ một tiếng, Hàn Doanh mới cảm thấy thỏa mãn, động tác nhẹ hơn một chút, nỗ lực khắc chế hạ thân đang rục rà rục rịch, hôn trấn an thiếu niên.

Vừa bắt đầu chỉ là một cái hôn do nhất thời kích động, lại biến thành dục vọng sôi trào không có cách nào buông tay, làm cho bản thân Hàn Doanh cũng bất ngờ. Yêu cùng dục vọng thường thường là song song, rất nhiều lúc tâm lý còn không biết chính mình đã yêu thì dục vọng đã thay ngươi đưa ra câu trả lời.

Kết thúc nụ hôn, đôi mắt Thẩm Đồng nửa khép nửa mở lộ ra một mảnh mơ hồ,mái tóc tán loạn, nhếch môi nhẹ nhàng thở dốc, cả người đều tản ra mùi vị cực kỳ dụ người, làm cho tiếng nói của Hàn Doanh vốn đã khàn khàn càng thêm trầm đục : "Bảo Bảo, ngươi rốt cục trở về..."

Nói đến đây không nhịn được nhíu mày lại, vội vã xem xét vết thương trên vai của Thẩm Đồng. Xốc lên vạt áo, chỉ thấy bả vai nguyên bản máu me đầm đìa đã biến thành một đạo vết sẹo đang bắt đầu khép lại.

Hàn Doanh cẩn thận từng li từng tí hôn lên vết sẹo xấu xí, ngữ khí tràn đầy thương tiếc, "Còn đau hay không?"

Đáng tiếc trước khi hắn đụng vào Thẩm Đồng đã tránh ra.

Thẩm Đồng từ trong việc bị cưỡng hôn phục hồi tinh thần lại , động tác thứ nhất chính là lui về đến tận cùng bên trong góc giường, đôi mắt đẹp đẽ trợn to, giống như động vật nhỏ bị lạc đường, mang theo một phần bất an hai phần cảnh giác ba phần hoảng loạn, còn lại tất cả đều là đề phòng. Trong đầu đạn mạc cũng từ "biến thái" trở thành "phần tử tội phạm dâm loạn".

Trong mắt của Thẩm Đồng giờ khắc này giống như đang đối mặt với kẻ xấu , cần triển khai trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhưng tại trong mắt của Hàn Doanh chỉ cảm thấy thiếu niên phi thường đáng yêu, làm cho hắn muốn đem cậu ấn vào trong ngực tinh tế hôn môi một lần nữa. Hàn Doanh không nhịn được hướng phía trước duỗi tay ra xoa đuôi lông mày của cậu.

Thẩm Đồng đã không thể lui được nữa, chỉ có thể nỗ lực nghiêng đầu tránh né, nhưng vẫn bị tay nam nhân chạm tới thái dương. Ngay lúc chạm vào , Hàn Doanh rõ ràng cảm giác được toàn thân thiếu niên cứng đờ thậm chí run lên, vì vậy hắn vỗ nhẹ lưng cậu , giống như dỗ hài tử trầm giọng nói: "Bảo Bảo không sợ."

Có thể là bởi vì lúc hôn môi Hàn Doanh bại lộ tính công kích cùng dục vọng chiếm hữu còn không có tản đi, cho nên mặc dù thanh âm của hắn ôn hòa như thế nào , rơi vào trong mắt Thẩm Đồng cũng cảm thấy hắn như một con rắn độc từ từ lè lưỡi. Ngược ánh sáng, Thẩm Đồng thậm chí nhìn thấy quang mang khúc xạ trong con mắt hắn giống như động vật săn mồi, ánh mắt dị thường thâm trầm, sền sệt như máu, nhìn không thấu.

Ánh mắt ấy phảng phất như muốn đem hắn ăn đi, làm cho Thẩm Đồng có cảm giác như bị một cái lưới lớn bọc lại, mặc dù tay nam nhân nhìn như cực kỳ mềm nhẹ nhưng kỳ thực hết sức mạnh mẽ, không cho phép cậu giãy dụa hay trốn chạy.

Động vật trong tự nhiên vốn có một loại thiên tính cảnh giác đối với người đi săn, yêu tinh lại càng nhạy cảm hơn so với bất kỳ động vật nào, dù cho định nghĩa "ăn" của Thẩm Đồng cùng "ăn" của Hàn Doanh không giống nhau, nhưng thần kinh của cậu vẫn như gặp đại địch, ngay cả tóc gáy đều dựng hết lên, ánh mắt nhìn Hàn Doanh đã không chỉ là đề phòng,mà còn có sợ sệt khó nén.

Chính là phần sợ sệt này làm cho trong lòng Hàn Doanh hồi hộp một chút.

Hàn Doanh trời sinh đứng ở địa vị cao, kính ngưỡng cùng sợ hãi của người khác đối với hắn là một sự hưởng thụ, nhưng tuyệt không bao gồm cái gương nhỏ của hắn. Kỳ thực tại trước mặt Thẩm Đồng Hàn Doanh vẫn luôn tận lực che giấu khiếm khuyết trong tính cách của mình , tỷ như dục vọng chiếm hữu cùng khống chế người khác không bình thường, lục thân không nhận , tàn nhẫn , tinh thông tính kế , thiên tính phúc hắc, thậm chí đem sự thống khổ của người khác coi như sản phẩm điều hòa tâm lý.Trước đây hắn không cảm thấy những thứ đó có cái gì không tốt, nhưng từ sau khi gặp Thẩm Đồng, hắn lại tỉ mỉ hoá trang thành mẫu người trong lòng của các tiểu cô nương, muốn đem địa phương xấu xí che đậy, không cho đối phương biết đến.

Có thể bởi vì thuở nhỏ hắn thích những câu chuyện cổ tích nên hắn luôn ấp ủ ảo tưởng . Trong tâm lý Hàn Doanh, Thẩm Đồng không giống bất kỳ người nào khác, nhất định phải cẩn thận gấp bội, hắn không muốn hù đến cậu, càng sợ hãi sẽ đem cậu doạ chạy.

Hàn Doanh lập tức bất động thanh sắc đem dục vọng chiếm hữu trên người thu liễm không còn một mống, đảo mắt một cái đã đổi thành một bộ dáng dấp vô hại, chủ động đem tay từ trên người thiếu niên rụt trở về.

Theo động tác của hắn thần kinh nhạy cảm của yêu loại trên người Thẩm Đồng rốt cục tự động thanh tĩnh lại, sau đó nghe Hàn Doanh nhẹ giọng hỏi: "... Bảo Bảo tại sao phải sợ? Là đang sợ ta sao?"

Thanh âm của nam nhân mang theo chua xót, điều này làm cho Thẩm Đồng nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào: "..."

"Ta chỉ là quá kích động khi nhìn đến ngươi " Hàn Doanh tiếp tục nói: "Ta rất lo lắng cho ngươi, cho nên nhất thời khó kiềm chế..."

Nếu bàn về tâm kế, mười cái Thẩm Đồng cũng không ngăn nổi Hàn Doanh, chiêu lùi một bước để tiến hai bước phi thường hữu hiệu, tính cách Thẩm Đồng lại là thích mềm không thích cứng, ngữ khí của Hàn Doanh cẩn thận từng li từng tí một : " Ta không muốn chọc giận..."

Thẩm Đồng rốt cục không nhịn được mở miệng: "... Ta không hề tức giận..."

Hàn Doanh nhanh chóng thay đổi ý tưởng : "Nếu Bảo Bảo tha thứ cho ta, kia ngủ cùng ta một hồi có được hay không?" Bên trong tiếng nói của hắn mang theo mệt mỏi: "Bởi vì lo lắng cho ngươi, ta đã hai buổi tối không ngủ..."

Mà Thẩm Đồng vì tu luyện cũng mệt mỏi muốn ngủ, theo bản năng gật gật đầu.

Công pháp tu luyện Ngưng Hình kỳ cùng Yêu Linh kỳ giống nhau chỉ có hai trang mỏng manh, tờ thứ nhất hướng dẫn cách tu luyện thông qua minh tưởng. Thẩm Đồng rõ ràng đã làm theo hướng dẫn, nhưng chẳng biết vì sao cũng không có đạt được hiệu quả, còn tiêu hao lượng lớn tinh thần lực, càng minh tưởng càng cảm giác buồn ngủ.

Thấy Hàn Doanh đã ngủ, Thẩm Đồng liền cũng cùng ngủ. Đợi sau khi hắn hô hấp vững vàng, Hàn Doanh đang giả bộ ngủ lén lút mở mắt ra, lẳng lặng nhìn khuôn mặt yên tĩnh của thiếu niên, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cậu, cuối cùng mới hài lòng nhắm mắt lại.

Nam nhân chặt chẽ ôm thiếu niên nghiêng người nằm ngủ trên giường lông cừu, say sưa mộng đẹp, xuân | sắc vô biên, làm cho dương quang cũng không nhịn được muốn nhìn trộm. Tuy rằng rèm cửa sổ đều kéo rất kỹ, vẫn có vài tia sáng từ màn che xuyên qua khe hở chiếu vào, một mảnh ấm áp.

Kim giờ đã chỉ đến tám giờ rưỡi sáng, tr ong soái phủ từ trên xuống dưới đều bắt đầu một ngày bận rộn, chỉ có phòng ngủ này tự thành một thể, yên tĩnh cùng ấm áp không bị bất luận người nào quấy rối.

Nhưng vẫn luôn có người không thức thời , tiếng gõ cửa vang lên.

Đại khái gần mười hai giờ, quản gia cẩn thận từng li từng tí gõ cửa cùng tiếng nói từ ngoài vọng vào: "Đại thiếu gia, ngài có ở bên trong không?"

Hàn Doanh lúc ngủ luôn luôn cảnh giác nên khi có tiếng vang cũng đã mở mắt ra, sợ đánh thức thiếu niên trong lòng ngực, lập tức rón rén đứng dậy, cửa chỉ mở một cái khe , một mặt không thích giảm thấp âm lượng hỏi: "Làm sao vậy?"

Quản gia vội đáp: "Lão thái gia cho ta gọi ngài đi qua."

Suy nghĩ một chút, liền do dự bổ sung thêm: "Lão gia đem một đôi mẹ con trở về, cho nên lão thái gia đại khái là muốn xem ý tưởng của ngài..."

Hàn Doanh đã đoán được tình huống, nhíu mày: "Ta sẽ đi qua"

Tuy rằng tiếng nói chuyện của bọn họ rất thấp, nhưng Thẩm Đồng vẫn bị làm tỉnh lại , ngồi dậy dụi mắt. Hàn Doanh vội đóng cửa đi tới trước mặt cậu: "Còn muốn ngủ thêm một chút hay không ?"

Thẩm Đồng lắc lắc đầu, Hàn Doanh nhìn thấy tóc của cậu sau khi ngủ đều dựng lên, lắc lư dao động rất thú vị, liền dẫn hắn đi buồng tắm súc miệng , lại hỏi: "Có đói bụng hay không? Có muốn ăn gì hay không?"

Yêu cũng cần phải ăn đồ ăn, huống hồ Thẩm Đồng còn không có tu luyện tới Tích Cốc kỳ, chỉ là yêu tinh không cần đúng hạn một ngày ba bữa giống nhân loại, tỷ như yêu tinh hệ thực vật, chỉ cần một ít ánh nắng cùng mưa móc liền đủ để duy trì sinh trưởng. Bất quá Thẩm tiểu thiểu gia còn bảo lưu lại tính tình thèm ăn trước khi xuyên qua, sờ sờ bụng nhỏ, "...Muốn."

Vì vậy hôm nay soái phủ liên tiếp truyền ra hai cái tin tức lớn, hơn nữa một cái so với một cái càng kinh ngạc.

Một cái chính là Hàn Ích Nhất đem con riêng trở về -- Hàn gia e rằng muốn nhiều hơn một cái tiểu thiếu gia ; tin thứ hai là Đại thiếu gia của bọn hắn từ trước đến giờ người sống chớ lại gần dĩ nhiên cùng một người thiếu niên từ bên trong phòng đồng thời đi ra, tay trong tay, vẻ mặt chăm sóc cùng để ý chỉ là cần người có mắt đều có thể thấy được.

Trong phòng khách vốn tụ thật nhiều người, có Hàn Ích Nhất cùng đôi mẹ con kia , Hàn lão gia tử cùng hộ sĩ và nhân viên cảnh vệ, Đường Nga cùng nhóm Di thái thái và thiếp thân nha hoàn, còn có quản gia cùng một đám người hầu. Mà từ lúc xuất hiện thân ảnh của Hàn Doanh cùng Thẩm Đồng, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng nhau nhìn qua, thậm chí không tự chủ được toàn bộ yên tĩnh lại.

Không chỉ là bởi vì thần sắc của Hàn Doanh, mà bởi vì hắn khiêm tốn. Loại cảm giác hạ thấp kia kỳ thực phi thường bé nhỏ cùng nhẹ nhàng, nếu như biến thành người khác e sợ căn bản không thấy được, chỉ vì Hàn Doanh trong ngày thường cao cao tại thượng quen rồi, thái độ khiêm nhường trước nay chưa từng có mới để cho người khác cảm thấy được kinh dị.

Ngay trước khi Hàn Doanh còn chưa có phát hiện , tiềm thức của hắn đã bắt đầu hạ thấp chính mình tại trước mặt Thẩm Đồng. Hình ảnh nam nhân nắm tay thiếu niên đi xuống lầu thoạt nhìn như kỵ sĩ kiên định , vững vàng , tin cậy, mà Thẩm Đồng chính là tiểu vương tử được kỵ sĩ tỉ mỉ bảo vệ.
...

Chương 10

( Mềm giọng gọi mình ca ca, ngay cả huyết dịch đều nóng lên )

Tình cảm chính là một thứ thần kỳ , có thể làm cho đại vương dù cao quý đến đâu cũng cam tâm đi xuống vương tọa, hạ thấp thân phận đi làm kỵ sĩ , thậm chí người hầu .

Ở đây đại khái chỉ có một mình Thẩm Đồng không rõ ràng tình hình, hoàn toàn không biết mình đã trở thành tiêu điểm của mọi người, còn tưởng rằng dưới lầu yên tĩnh là bởi vì không có ai.

Sau khi xuống lầu Hàn Doanh chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng, trực tiếp nói với quản gia : "Bữa trưa đã chuẩn bị rồi chưa?"

Quản gia lập tức hiểu ý, vội mang theo người hầu dọn cơm, Hàn lão gia tử thì lại mở miệng hỏi: "Doanh nhi , vị này chính là..."

Hàn Doanh vẫn nắm tay Thẩm Đồng không buông , mãi dến khi thiếu niên rút tay ra bốn, năm lần mới thả ra : "Hắn chính là thiếu niên đã cứu cháu lúc trước."

Hàn lão gia tử là người coi trọng ân nghĩa, nghe vậy thái độ lập tức trở nên phi thường hòa ái, cười híp mắt hỏi tên Thẩm Đồng. Thẩm Đồng mất vài giây mới tiếp thu sự thật toàn bộ người ở soái phủ đang ở đây, thói quen tôn trọng người khác từ nhỏ nên cậu ngoan ngoãn đáp : "... Cháu gọi Thẩm Đồng."

Hàn Doanh thấy mình không hỏi ra được tên cậu mà Hàn lão gia tử lại dễ dàng liền hỏi được nên rất không hài lòng , quanh thân nổi lên áp suất thấp. Nếu như Thiếu soái đại nhân cũng biết võng lạc, e sợ sẽ đem 'Không hài lòng' [1]đạn mạc lít nha lít nhít.

Đáng tiếc bất kể là Thẩm Đồng hay Hàn Huyền đều không có ai để ý đến hắn. Hàn Huyền chỉ lo tiếp tục hỏi Thẩm Đồng, mà Thẩm Đồng thì lại đang nghe báo cáo của dụng cụ nhắc nhở độ hảo cảm .

Dụng cụ nhắc nhở rốt cuộc có đất dụng võ : "Họ tên: Hàn Huyền; thân phận: Đại soái kiêm chủ nhân cũ của Hộ Tâm Kính. Độ hảo cảm đối với kí chủ : 10."

Có độ hảo cảm 0 của Hàn Doanh phía trước , Thẩm Đồng cảm thấy độ hảo cảm 10 của Hàn Huyền đã rất cao. Nhớ tới nhiệm vụ chủ tuyến hai đối tượng thu thập độ hảo cảm không hạn chế nam nữ già trẻ, cậu bắt đầu cân nhắc muốn đem Hàn Huyền là mục tiêu thứ nhất của nhiệm vụ .

Hàn Huyền bên kia còn đang hỏi : "Nhà của tiểu Đồng ở đâu a ? Trong nhà có mấy người? Người nhà làm nghề gì ?"
Ấn tượng của Hàn Huyền đối với Thẩm Đồng không tệ, thậm chí so với con riêng Hàn Tĩnh Ngôn mà Hàn Ích Nhất mới vừa đưa về còn tốt hơn một chút, bởi vì nhìnThẩm Đồng có cảm giác sạch sẽ , trong sáng -- nhân loại thường thường có xu hướng yêu thích những thứ mà mình không có .
Thẩm Đồng đứng hình vài giây -- đối phương đưa ra vấn đề liên tục làm cho hắn không biết nên đáp như thế nào. May mà Hàn Ích Nhất vào lúc này bất mãn lên tiếng: "Hàn Doanh " hắn cật lực muốn đem tiêu điểm kéo về trên người con tư sinh của hắn, chỉ vào thiếu niên đứng bên cạnh hắn nói với Hàn Doanh: "Đây chính là Hàn Tĩnh Ngôn , đệ đệ ngươi của ngươi , năm nay vừa mới tròn mười tám, sau này huynh đệ các ngươi nên giúp đỡ lẫn nhau..."

Thiếu niên kia lập tức ngẩng đầu lên ngoan ngoãn cười một cái với Hàn Doanh, hô một tiếng: "Ca ca."

Hàn Doanh không mặn không nhạt liếc mắt nhìn Hàn Tĩnh Ngôn, Thẩm Đồng cũng không nhịn được đem ánh mắt chuyển đến trên người Hàn Tĩnh Ngôn. Tướng mạo của hắn không sai, tuy là mắt một mí nhưng đuôi mắt hẹp dài giống như Hàn Doanh, rất có mùi vị, ngoài điều đó ra thì những nơi còn lại không có thứ nào giống Hàn Doanh nữa.

Tỷ như ánh mắt thoạt nhìn tương đối ôn hòa, không giống với ánh mắt sáng quắc như đuốc lạnh lùng nghiêm nghị dọa người của Hàn Doanh; lông mày cong cong nhạt màu, không giống Hàn Doanh mày như kiếm , màu đen như mực ; hình dáng đôi môi càng không giống , của Hàn Doanh là môi mỏng vô tình.

Dù sao nhìn tổng thể tốt hơn nhiều so với biến thái tiên sinh. Thẩm Đồng bên này âm thầm nghĩ, Hàn Doanh bên kia đang nhìn nhưng cũng không phải nhìn bề ngoài, mà là nhìn lòng người.

Bên trong nụ cười của Hàn Tĩnh Ngôn ẩn sâu tính kế, nụ cười không tới đáy mắt, trong thanh âm biểu lộ đắc ý... Tuy rằng đều lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng Hàn Doanh chỉ cần quét qua liền nhìn rõ.

Hàn Doanh cũng không đáp lại Hàn Tĩnh Ngôn , lại nói một câu làm cho mọi người có chút không hiểu rõ: "Nếu cha hôm nay nhận con trai, vậy ta cũng nhận một đệ đệ tốt lắm."

Sau đó kéo tay Thẩm Đồng , nói ra một câu kinh người: "Từ hôm nay trở đi, Đồng Đồng chính là đệ đệ của ta."

Thiếu soái đại nhân nhìn quanh một vòng người hầu ở đây , rõ ràng ngữ khí bình thản lại mang theo uy hiếp không cho phép chống cự : "Sau này quyền lực ở trong phủ của hắn giống như ta, nhìn thấy hắn liền tương đương với nhìn thấy ta, nếu để cho ta biết có ai chậm trễ tiểu thiếu gia... " dừng một chút :"-- e rằng đem mệnh cả nhà các ngươi bồi thêm cũng không gánh nổi."

Phàm là người có mắt đều biết Hàn Doanh chính là gia chủ tương lai của soái phủ, bởi vậy đệ đệ mà Hàn Doanh công khai nhận thức càng đáng giá hơn so với nhi tử của Hàn Ích Nhất. Lại nhìn Hàn Huyền cũng không có phản đối, đám người hầu lập tức biết xem xét thời thế, dồn dập thưa dạ gật đầu.

Cứ như vậy, trong tình huống Thẩm Đồng còn không biết xảy ra chuyện gì đảo mắt đã thành tiểu thiếu gia soái phủ. Lão quản gia vốn là nghiêng về phía Hàn Doanh, lập tức liền nói với Hàn Doanh cùng Thẩm Đồng: "Đại thiếu gia, bữa trưa đã bố trí xong, ngài và tiểu thiếu gia dùng bữa có dùng bữa luôn không ạ ?"

"Ừm." Hàn Doanh lôi kéo tay Thẩm Đồng đi tới trước bàn ăn, trầm giọng nói: "... Bảo Bảo, ăn cơm."

Hàn Tĩnh Ngôn sắc mặt dị thường khó coi, không tiếp tục ngụy trang vẻ mặt ôn hòa , hờ hững . Lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy mới có thể bước vào đại môn soái phủ, rõ ràng hôm nay hắn mới nhân vật chính, nhưng từ giây phút thiếu niên kia xuất hiện, hết thảy vầng sáng cùng lực chú ý đều bị hắn cướp đi.

Mà tiếng Bảo Bảo Hàn Doanh gọi Thẩm Đồng tuy nhỏ , nhưng vẫn bị Hàn Tĩnh Ngôn nghe được, làm cho hắn khó kiềm chế mà toát ra ý nghĩ ác độc . Mình mới là đệ đệ có cùng huyết thống với Hàn Doanh, nhưng từ đầu đến cuối Hàn Doanh đều chưa từng nhìn thẳng mình một lần. Thẩm Đồng chẳng là cái thá gì, lại được hắn xem như trân bảo mà nâng niu.

Hàn Tĩnh Ngôn cúi đầu,âm thầm nắm chặt lòng bàn tay, móng tay đều khảm vào trong thịt. Mà Hàn Doanh bên kia vội vàng gấp thức ăn cho Thẩm Đồng, hận không thể trong một buổi đem cái gương nhỏ của hắn nuôi vừa trắng vừa mập.

Loại thần sắc ôn nhu đến gần như sủng nịch này nếu như đặt ở trên người của người khác có thể coi như bình thường, nhưng đặt tại trên người Hàn Doanh liền dị thường, khiến mọi người dồn dập biểu thị mình xuất hiện ảo giác, hoặc là Hàn Doanh bị quỷ phụ thân.

Bất quá Hàn Doanh từ trước đến giờ đều làm theo ý mình, không để ý cái nhìn của người khác. Chỉ thấy cái gương nhỏ của hắn quá gầy, mấy ngày trước còn bị thương, nhất định phải bồi bổ nhiều một chút mới được, mềm giọng hống Thẩm Đồng: "Măng này ăn ngon lắm, nếm thử xem có được hay không?"

"Còn có món tùng thử quế ngư [2] này , là nhà bếp chuyên môn..."

"..."

(~︿~) ノ

Không cần Hàn Tĩnh Ngôn nói , cảnh tượng này làm một số người khác cũng không nhịn được lộ ra ý nghĩ: Thực sự nhìn không thoải mái a...

Nếu bọn họ biết ngôn ngữ hiện đại, nhất định sẽ biết nguyên nhân không thoải mái -- loại hình ảnh'Ân ái' chọc người đui mù này quả thực là ngược cẩu độc thân a anh anh anh.

Phòng ngủ Hàn Doanh nằm ở phía bên phải lầu ba, chiếm cứ khu vực cầu thang bên phải . Hắn bác bỏ ý kiến an bài phòng ngủ cho Thẩm Đồng của quản gia, tuyên bố Thẩm Đồng trực tiếp ở chung với hắn, sai người chuyển thêm một cái giường vào để che dấu tai mắt người khác.

Vừa vặn quãng thời gian trước soái phủ mới mua một nhóm gia cụ, quản gia liền đem giường cùng tủ đồ và vật trang trí cùng nhau đưa tới. Hàn Doanh tiếp thu huấn luyện quân sự từ thuở nhỏ, nên có thói quen mộc mạc cùng tác phong già giặn, bởi vậy trong phòng ngoại trừ bàn , tủ quần áo cùng nhu yếu phẩm cần thiết thì không có thứ gì khác, thoạt nhìn trống rỗng lạnh như băng, bây giờ thêm vào đồ vật lão quản gia cấp cho Thẩm Đồng, trong phòng mới có thêm một chút nhân khí.

Giường cùng tủ đều là gia cụ tốt nhất và mới nhất ở Nam tỉnh, kết hợp phong cách Tây Dương cùng Trung Quốc một cách xảo diệu , trên giường trải đệm mềm và dày cùng với chăn thiên nga, Thẩm Đồng thư thư phục phục nằm úp sấp lên liền không muốn chuyển động, vào lúc này lại nghe Hàn Doanh ở một bên nói: "Bảo Bảo không thể ngủ ở nơi này."

Thẩm Đồng lập tức hỏi: "Tại sao?"

Hàn Doanh vốn là đứng ở bên giường, lập tức liền cúi người áp sát cậu , nhất thời khoảng cách của hai người chỉ cách không tới mười cm. Thẩm Đồng có thể thấy rõ khuôn mặt của nam nhân cùng ám trầm trong mắt hắn, sau đó nghe hắn không nhanh không chậm nói: "Bởi vì phải ngủ cùng ta."

Thẩm Đồng không chút nghĩ ngợi liền kháng nghị nói: "Không được!"

"Không muốn cũng được " ngoài ý muốn Hàn Doanh lại buông lỏng , nhíu mày, chuyển đề tài, "Vậy thì kêu một tiếng ca ca nghe một chút."

Trước Hàn Tĩnh Ngôn gọi ca ca làm cho Hàn Doanh nghe rất không thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới nếu là cái gương nhỏ của hắn mềm giọng gọi mình ca ca, hắn cảm thấy ngay cả huyết dịch đều nóng lên."Ngoan, nhanh gọi ca ca, ca ca ngày mai mang ngươi ra ngoài chơi."

"Không được!" Thẩm Đồng tiếp tục kháng nghị, cố gắng lui về sau. Hàn Doanh đem người đè lại, bên tai Thẩm Đồng mà thổi khí, chậm rãi nói: "Bảo Bảo, ngươi cũng biết thời điểm làm bài thi, bất luận chọn A hoặc B , chung quy phải điền một cái đáp án."

Âm thanh của Thiếu soái đại nhân vốn là rất có mị lực, lúc này lại tận lực trầm giọng "Cho nên hoặc là lựa chọn ngủ cùng ta , hoặc gọi ta ca ca , làm sao có đạo lý nộp giấy trắng?... Học sinh nộp giấy trắng là phải bị lão sư trừng phạt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro