CHƯƠNG 6: KHOM LƯNG


Trong sân khí thế ngất trời, mái nhà bị gió thổi bay hôm qua đã khôi phục nguyên trạng. Trên bàn dài bốn người ngồi được đặt ba món ăn một món canh: một tô canh rắn, một đĩa cải thìa luộc, một đĩa dưa chuột muối, và một chén súp trứng chim sẻ. Canh rắn tươi mới cay cay, trứng chim sẻ thơm ngát, phối với cải xanh xanh mượt và dưa chuột khai vị, dù dùng với cháo ngô trộn lẫn với bánh màn thầu cũng đủ làm cho mọi người thòm thèm, cơn thèm ăn nhất thời nổi lên.

Tô Lãng bởi vì dị năng biến hoá mà thật không vui vẻ, y chậm rãi nuốt hết quả trứng chim cuối cùng, dư quang quét đến cái làn Ách thẩm đựng đồ ăn, lập tức chậm rãi nở nụ cười.

Tâm tình không tốt, vậy đi thưởng thức mỹ sắc là được rồi.

Thiếu niên tiến lên ngăn cản Ách thẩm, cười rộ lộ ra răng khểnh nho nhỏ: "Thẩm, cứ để ta đi đưa cơm cho hắn là được."

Ách thẩm không nói được, chỉ có thể khoa tay múa chân, Tô Lãng không hiểu lắm nhưng cũng đoán được Ách thẩm đại khái là muốn y ăn nhiều hơn chút, để bà ấy đưa cơm cho.

"Cháu ăn no rồi, thẩm ăn cơm đi, cơm của mỹ nhân cứ giao cho ta." Nhắc tới vị mỹ nhân kia, trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên hiện lên nét vui rạo rực.

Ách thẩm sững sờ, rất nhanh liền hiểu được cái gì đó, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng không kiên trì nữa.

Tô Lãng trong lòng ngâm nga hát, không đợi đến trước cửa phòng La Trạm đã vui tươi hớn hở mà hô: "Mỹ nhân, ta mang đồ ăn ngon cho ngươi này!"

Giọng điệu như tiểu hài tử làm chuyện tốt chờ được khen ngợi.

La Trạm ở bên trong lại giật khóe miệng một cái, phần mở đầu quen thuộc này vừa làm hắn nghiến răng nghiến lợi, đồng thời không nhịn được mà đau đầu.

Tiểu hỗn đản kia mỗi lần tới tìm hắn, giọng điệu đều không sai biệt lắm là "mỹ nhân, ta mang đồ ăn ngon cho ngươi này!". Dường như trong mắt y, ăn uống mới là chuyện quan trọng nhất, mà người khác đều nên biết ơn điều này.

La Trạm tức giận nghĩ, hắn đường đường là một đại thiếu gia, có lí nào lại là kẻ nông cạn như vậy?

Vì vậy vẫn như cũ, không cho Tô Lãng sắc mặt tốt.

Tô Lãng tập mãi thành quen, lấy thức ăn từ trong làn bày ra trước mặt đối phương, không nhiều cũng không ít, tất cả đều giống phần ăn của mọi người trong trại.

"Nhanh ăn đi." Thiếu niên nói xong, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh, trong miệng không nhắc nhở, "Ăn rất ngon đó."

Cứ như đang dỗ trẻ con ấy.

La Trạm liếc y một cái, ánh mắt rơi trên mấy món ăn, không lên tiếng.

Hôm nay hắn mặc một trường bào màu lam nhạt, bên trong là trung y màu trắng, làm khuôn mặt thiếu niên xuất sắc càng thêm kiêu ngoạ, rực rỡ chói mắt.

Quần áo là của La Trạm, Tô Đại ngày đó tất cả quần áo hành lí, kể cả hắn đều cướp lên núi, rồi lại đem đồ trả lại cho hắn, ngoại trừ ngân lượng, không biết e sợ còn tưởng rằng đám cướp này là muốn lấy lòng mỹ nhân. Có thể trong lòng La Trạm hiểu rõ, ngoài tên mập mạp trước mắt này, những kẻ khác đối với hắn đều là thái độ lạnh lùng.

Những ngày bị bắt tới đây mặc dù không bước ra ngoài, nhưng cũng phát hiện hành vi của đám sơn tặc này có chút... bất đồng so với bọn trộm cướp trong tưởng tượng của hắn. Cụ thể là bất đồng chỗ nào, trước mắt La Trạm còn chưa rõ lắm.

Có điều hắn cũng không gấp, đoán trước bọn họ sẽ không thả hắn đi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm rõ.

Mỹ nhân bên này cụp mắt yên lặng suy tư, ánh mắt thiếu niên ở đối diện cũng liếc ngang liếc dọc.

Tô Lãng chống cằm nhìn hắn, thấy hắn chậm chạp bất động, quan tâm nói: "Mỹ nhân nhanh ăn đi nha, cha ta nói người dù có khó dễ ai cũng đừng gây khó dễ cho chính mình."

Thiếu niên đàng hoàng trịnh trọng nói xong lời này, hoàn toàn không để ý cục u trên đầu mình còn chưa xẹp xuống.

Khó dễ với ai, cũng không thể khó dễ chính mình? La Trạm nghiền ngẫm câu nói đó một lần, ý tứ hàm xúc không rõ mà cười cười, lời này từ trong miệng một đám sơn tặc nói ra, nghe thật có chút trào phúng, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận, dường như... có vài phần có lý.

La Trạm sống lại một lần nửa điểm cũng không muốn oan ức hay bạc đãi bản thân, vì vậy hắn chậm rãi cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Ở chỗ này Tô Lãng không cần lễ nghi ăn không nói ngủ không nói, chớp mắt hỏi: "Ăn ngon phải không?"

Không chờ đối phương đáp lời, thiếu niên liền ríu ra ríu rít, giọng điệu còn mang chút đắc ý, "Tứ thúc phát hiện sào huyệt của bầy Hương Tước, mỹ nhân ngươi đã nghe qua Hương Tước chưa? Ta nói cho ngươi biết nha, Hương Tước là một loại chim, nghe đâu chỉ có ở Tiên Vân Phong, ăn ngon quá trời, chất thịt vừa thơm vừa tươi, chẳng qua ta với tứ thúc không có bắt chim mà lấy rất nhiều trứng chim, chính là thứ ngươi đang ăn đó, có phải là rất thơm không?"

La Trạm nghiền ngẫm mùi vị trong miệng một phen, nghĩ thầm quả thật rất thơm, vào miệng non mềm, dư vị khó phai.

Hắn liền gắp một miếng thịt được thái đều đặn trong đĩa khác, để vào miệng tinh tế nhai, là mùi vị hắn chưa từng ăn, thơm nồng, chất thịt mềm mịn lại không mất tính dai, mỹ vị dị thường.

Tuy trên mặt không hiện ra biểu tình gì, tay La Trạm nhưng lại lần nữa gắp một mảnh thịt để vào trong miệng.

Tô Lãng nói hồi lâu có chút khát, liền rót cho mình một ly trà, cái miệng nhỏ một bên uống nước, một bên cười hớn hở mà nhìn đối phương.

Hai khắc đồng hồ sau, La Trạm thả chén đũa xuống, đồ ăn trên bàn còn lại không nhiều, đặc biệt là canh trứng và canh rắn chỉ dư lại một ít vật liệu phụ cùng với canh suông.

Tô Lãng mắt thấy tàm tạm rồi, liền cười lộ răng khểnh nhỏ, dáng dấp thuần lương vô tội. Y một mặt cao hứng nói: "Mỹ nhân ngươi cũng thích ăn thịt rắn à, vậy ta đi gọi cha bắt mấy con đến nướng ăn."

La Trạm biến sắc, hắn hoài nghi là mình nghe lầm: "...Thịt gì?"

Tô Lãng hấp háy mắt: "Thịt rắn nha."

La Trạm: ".................."

Không có cách nào ức chế cảm giác buồn nôn ùa lên, miếng thịt mới vừa cảm thấy mỹ vị cực kỳ bây giờ toàn bộ biến thành thân xà trắng mịn khủng bố vặn vẹo... Nhận ra được sâu trong cổ họng co rút từng trận, La Trạm không chịu được nữa, bước nhanh đi tới góc phòng, khom lưng xuống chậu hoa rách nát được bày ở đó, nôn mửa liên tục.

Tô Lãng hé miệng vui vẻ, nhất thời lại muốn hát một bài, cân nhắc đến tính cách thiết lập của mập mạp có thể bị phá vỡ, lúc này mới nhịn xuống, bận rộn thu liễm khóe miệng đang cong lên, giả bộ kinh ngạc.

"Mỹ nhân, mỹ nhân, ngươi làm sao vậy?" Thiếu niên lo lắng tiến lên vây quanh La Trạm, dáng vẻ như muốn hỗ trợ lại không biết phải làm sao, trong lúc hoảng loạn đầu bỗng loé tinh quang, "Ta ta ta... Ta đi gọi tam thúc đến!"

Nói xong liền muốn xoay người chạy đi, lại bị đối phương một tay kéo lại, La Trạm dáng dấp chật vật tàn bạo mà trừng y: "Tên bại hoại này, ngươi cố ý phải không?"

La Trạm hắn cả đời ghét nhất hai thứ, một là người La phủ, cái còn lại chính là mấy con rắn trắng mịn lạnh băng, nếu hắn sớm biết đó là một bàn thịt rắn, dù có chết đói cũng không động đũa. Nhưng tiểu hỗn đản này cố tình sớm không nói muộn không nói, đợi hắn ăn xong rồi mới nói ra, không phải cố ý khiến hắn buồn nôn thì là cái gì?

Tô Lãng khó hiểu nhìn hắn, "Mỹ nhân, ngươi nói gì cơ?"

La Trạm bị hắn chọc tức đến phát cười, hắn nắm chặt tay thiếu niên, cúi mặt chậm rãi dí sát voà y, nói từng chữ: "Ngươi kêu một tiếng 'mỹ nhân' nữa thử xem?"

Tô Lãng mắt hạnh trừng to, dáng vẻ mờ mịt oan ức: "Mỹ nhân..."

"Được lắm" La Trạm cười lạnh một tiếng, đưa một tay khác nắm cái cằm ú ú của y, "Ngươi thích ta, có đúng không?"

Tô Lãng nhìn chăm chăm khuôn mặt khuếch đại trước mắt, như bị đầu độc, chỉ biết ngây ngốc gật đầu.

"Là thích tướng mạo của ta, hay thích con người ta?" La Trạm nhếch môi, trong mắt không có ý cười.

Tô Lãng tựa hồ không rõ ý tứ của những lời này, cằm bị người ta nắm, y theo bản năng nói: "Thích ngươi... Ưm —— "

Một chữ này còn chưa nói xong, môi y đã bị một đôi môi khác chặn lại.

La Trạm ánh mắt thâm trầm làm ra hành động này, bên khoé môi của hắn bởi vì nôn mửa không tránh khỏi bị dính một ít uế vật, tất cả đều cọ lên môi Tô Lãng.

Mắt Tô Lãng trừng thật to, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra: "..." WTF? ? ?

Môi y giật giật, có vẻ muốn mở miệng nói cái gì, La Trạm lại bắt được cơ hội này, dẫn binh trực tiếp xâm nhập vào bên trong, tàn nhẫn mà càn quét một trận, mãi đến khi cỗ mùi vị khác thường cay độc kích thích kia biến mất, hắn mới ung dung thong thả từ trong miệng thiếu niên lui ra.

La Trạm: "Tư vị thế nào?"

Không phải muốn làm ta buồn nôn sao? Lần này xem chúng ta ai buồn nôn ai.

Tô Lãng: "..."

Y ngây ngốc đứng yên tại chỗ, sau một lúc lâu, mới dưới ánh mắt khí định thần nhàn của La Trạm hậu tri hậu giác mà đỏ mặt, như là rốt cục cũng phản ứng được mới vừa rồi hai người bọn họ làm cái gì, y không dám nhìn khuôn mặt tỏ vẻ đi guốc trong bụng mình của hắn nữa, như bị lửa đốt sau mông mà chạy vụt đi như một làn khói.

Chạy xa thật xa, xác định đối phương không thể nhìn thấy mình nữa, lúc này Tô Lãng mới dựa vào thân cây nhổ một ngụm nước bọt: "Phi phi phi!"

Mẹ nó, đúng là thất sách!

Quả thực quá thất sách rồi!

Tô Lãng tàn nhẫn nện xuống thân cây, lại nhổ ra mấy niếng nước bọt.

Từ trí nhớ của mập mạp, Tô Lãng biết người bình thường không tiếp thu được thịt rắn, bé mập cũng là trong một lần mọi người cùng nhau ăn thịt rắn, nghe Tô Nhị ngồi bên cạnh cảm thán, thịt rắn ở đây bị dân chúng ghét bỏ, cũng chỉ có đám đại lão gia trong trại chay mặn không kiêng, cái gì cũng dám ăn này mới ăn nổi, những người khác đối với thịt rắn đều tránh thật xa, thậm chí nghĩ cũng không muốn nghĩ đến.

Chính bởi nguyên nhân như vậy, Tô Lãng mới muốn trêu chọc vị mỹ nhân kia một chút.

Ai biết kết quả lại ngoài dự liệu của y, làm hại y ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang, còn mất tong nụ hôn đầu cả hai đời.

Tô Lãng vô cùng đau đớn mà nghĩ, lần mua bán này thực sự là thiệt thòi lớn rồi!



Tác giả có lời muốn nói: Đây là một nụ hôn đầy mùi vị đó ~~~ (*ノωノ) (*/ω\*) 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro