Chương 1
Biệt thự Phác gia.
Tầng hầm.
Trong căn phòng mờ tối tràn ngập hương vị ngọt ngào của chất dẫn dụ. Một Omega phát tình cả người trần trụi, nằm xụi lơ trên mặt đất, thân thể trắng nõn như tuyết, vết roi đỏ tươi phủ chằng chịt khắp cơ thể, lộ ra hương vị tìиɧ ɖu͙© thối nát. Omega rơi vào du͙© vọиɠ giống như một mẫu thú phát xuân, tiếng rêи ɾỉ không kìm được tràn ra từ cuống họng. Cậu ngọ nguậy cơ thể, lẳиɠ ɭơ cọ vào tấm thảm len dưới thân, ánh mắt nóng bỏng nhìn người đàn ông ngồi ở trên cao.
Hai chân Phác Chí Mẫn bắt chéo, biếng nhác ngồi trên chiếc ghế màu đỏ sậm, tay cầm roi da màu đen, đôi mắt hẹp dài khinh khỉnh nhìn Omega dưới chân đang phát ra tín hiệu giao phối với hắn.
"Chủ nhân, em không chịu nổi, thật sự không chịu nổi..."
Thiếu niên Omega sở hữu khuôn mặt xinh đẹp không nhịn được phải phát ra lời khẩn cầu, hai mắt che kín hơi nước ngước nhìn người đàn ông, ngay cả tiếng nói cũng mang theo dụ hoặc khiến người khác khó thở. Dáng vẻ này thật sự sẽ khiến tất cả các Alpha khác đều phát điên.
Duy chỉ, không mê hoặc được Phác Chí Mẫn
Người này được xem là Alpha mạnh nhất, toàn thân tản ra khí chất mạnh mẽ khiến tất cả Omega điên cuồng si mê, trời sinh khiến Alpha khác phải khuất phục, sợ hãi. Đặc biệt là đôi mắt hẹp dài, nhìn kẻ khác như giun dế.
"Chủ nhân, cầu ngài..." Omega tiếp tục hôn mũi giày của người đàn ông, phát ra tiếng nài nỉ. Hiện tại thân thể cậu nóng như lửa đốt, tưởng chừng như không có Alpha xâm phạm thì sẽ bị thiêu chết. Hậu huyệt dâʍ đãиɠ sớm đã chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠, tự động bôi trơn. Thân thể rõ ràng đã đạt đến cực hạn, cậu lại không dám tùy tiện tiếp cận.
Bởi vì Alpha trước mắt này hoàn toàn khác so với những Alpha khác, sự tồn tại của hắn giống như là đế vương trong đám Alpha, là kiểu người tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tự ý làm việc khi không có mệnh lệnh của hắn.
Bởi vì Phác Chí Mẫn không thích đồ vật vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đối mặt với mê hoặc của Omega, Phác Chí Mẫn nâng cằm, một tay tùy ý dùng ngón trỏ gõ tay vịn ghế. Một lát sau, mới lãnh đạm cất tiếng " Doãn Kì."
"Thưa ngài, tôi ở đây."
Trong căn phòng, một người có vóc dáng thon gầy xuất hiện từ trong góc bóng tối, di chuyển không gây chút tiếng động. Âm thanh trầm ổn bất ngờ vang lên làm kinh sợ Omega đang phát tình, thế nhưng từ đầu đến cuối cậu hoàn toàn không phát hiện ra có kẻ thứ ba trong căn phòng.
Thanh niên tóc đen bình tĩnh đi tới trước mặt Phác Chí Mẫn , trong không khí nồng nặc mùi chất dẫn dụ, đối với thân là Beta, anh căn bản không bị ảnh hưởng. Bỏ qua Omega còn đang quỳ ở đó cầu giao phối, theo thói quen đẩy gọng kính đen trên sống mũi, sau đó khom người xuống, nhất mực cung kính mở miệng: "Ngài có gì muốn dặn dò sao?"
Phác Chí Mẫn nhìn đứa cháu của hắn, một người trẻ tuổi có chút chất phác lại hết sức ngoan ngoãn, mở miệng ra lệnh: "Doãn Kì , đeo vào cho ta."
Ở bên cạnh hầu hạ người đàn ông này lâu như vậy, không cần nói rõ,Mẫn Doãn Kì cũng hiểu thấu ý của Phác Chí Mẫn . Anh lấy ra "áo mưa" từ trong túi, thành thật hỏi: "Ngài hôm nay muốn mấy tầng?"
"Giống ngày thường là được." Phác Chí Mẫn tựa vào lưng ghế, tâm trạng vô cùng thoải mái.
"Vâng, thưa ngài."
Mẫn Doãn Kì không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Omega bên cạnh, dứt khoát quỳ xuống rồi nhanh nhẹn xé vỏ bao, thuần phục móc ra dươиɠ ѵậŧ trong quần Phác Chí Mẫn , cầm từng cái tròng lên. Mãi đến khi dùng hết bốn cái, anh mới đứng dậy, yên lặng lui về góc tối.
"Ngồi lên, tự mình động." Phác Chí Mẫn trầm giọng ra lệnh.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Omega không dám có một tia thất lễ. Tuy thân thể đã mềm oặt thành một bãi nước nhưng vẫn là cắn môi chủ động ngồi lên. Dùng tay đẩy ra hai cánh mông, lộ ra nơi thịt huyệt trơn trượt đầy nước, tiếp đó nhắm ngay dươиɠ ѵậŧ lớn kinh người, chầm chậm, từng chút từng chút ngồi xuống.
"A... Chủ nhân, quá lớn,..a... Em sắp hỏng rồi..."
Vách thịt căng mịn ẩm thấp trong cơ thể Omega ngậm chặt lấy côn ŧᏂịŧ Phác Chí Mẫn , kɧoáı ©ảʍ lũ lượt kéo đến khiến hắn nheo mắt hưởng thụ . Kẻ ấy giơ bàn tay đeo găng tay da, vụt xuống một cái tát vào cánh mông trắng tuyết của người trong ngực, "Xoay eo mạnh vào, rên dâʍ đãиɠ một chút ."
"Chủ nhân, thao em... A... Đại nhục bổng của ngài muốn thao bay em... A..."
Hai tay của thiếu niên nắm chặt tay vịn ghế, không được sự cho phép của người này, cậu thật sự không dám chạm vào thân thể của người nọ, cậu một bên lắc mông, một bên rêи ɾỉ phóng đãng, trong đôi mắt mông lung tràn đầy ái mộ.
Mẫn Doãn Kì đứng ở trong bóng tối yên lặng mà quan sát màn giao phối này.
Anh thấy tính khí thô to của người ấy đâm vào rút ra từ động huyệt kia. Mỗi một cú thúc mạnh bạo sẽ khiến mái tóc đen dài tới thắt lưng của Phác Chí Mẫn lay động. Tiếng nước "Xì xì " liên tục không ngừng công kích màng tai Mẫn Doãn Kì , khiến anh không kiềm được lửa giận trong lòng. Phác Chí Mẫn , ngài khá lắm...
Mẫn Doãn Kì siết chặt nắm đấm, ánh mắt giấu sau cặp kính lóe lên một vệt sáng hung tàn. Nhưng trong nháy mắt, sát khí quanh người đã biến mất không còn dấu vết.
Alpha có độ kéo dài kinh người, đặc biệt là Phác Chí Mẫn lại càng thêm đáng sợ. Lúc Omega bởi vì đã bắn tinh nhiều lần mà toàn thân co giật, hắn chỉ mới bắn ra một lần. Kết sưng lên vừa vặn kẹt ở tuyến tiền liệt của Omega, chất lỏng ấm áp không có một giọt phun trên vách thịt, toàn bộ bị tầng tầng áo mưa chặn lại.
"Hô..." Phác Chí Mẫn điều chỉnh lại hô hấp, tiếp đó không chút thương tiếc xô ngã Omega đã dùng qua xuống đất. Tự mình động thủ lấy xuống "áo mưa" chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó kéo lại khóa quần, đối với góc tối ra lệnh: "Doãn Kì , dọn dẹp nơi này."
Mẫn Doãn Kì gật đầu phục tùng, "Vâng, thưa ngài."
Sau khi người đàn ông rời khỏi căn phòng, Mẫn Doãn Kì mới đi đến bên người Omega đang xụi lơ trên mặt đất, lãnh đạm đánh giá.
Đây là một Omega hỗn huyết, khuôn mặt tinh xảo, biết chừng mực, Phác Chí Mẫn cùng cậu ta làm qua thật nhiều lần. Nếu như nhớ không lầm, Omega này còn là một ngôi sao có chút tiếng tăm, hình như gọi là Khiếu Nhâm Phi. Tuy nhiên, loại tuổi trẻ Omega dung mạo xinh đẹp này, Phác Chí Mẫn từng thao qua rất nhiều, ngay cả tên đều không nhớ hết.
Nếu đột nhiên biến mất vài ba cái cũng sẽ không có vấn đề gì nhỉ...
Mẫn Doãn Kì dùng ngón trỏ đẩy gọng kính, sau đó khách khí hỏi: "Vị thiếu gia này, cậu có thể đứng lên sao?"
"Tôi, tôi vẫn ổn." Khiếu Nhâm Phi ngượng ngùng trả lời. Tuy người này không phải là Alpha cường đại nhưng đối mặt với Beta anh tuấn như vậy, cậu vẫn còn có chút căng thẳng.
"Đã vậy..." Mẫn Doãn Kì lấy xuống mắt kính, cẩn thận đặt vào trong chiếc túi nhỏ trước ngực, trên khuôn mặt chất phác bỗng hiện ra một nụ cười mê người, "Để tôi đưa cậu về nhà."
Trong lòng Khiếu Nhâm Phi có chút thấp thỏm. Cậu xin thề, ngay ở một khắc đó, cậu như thấy được nụ cười của ác ma, ác ma kia tới từ địa ngục, nụ cười dữ tợn hằn sâu trên khuôn mặt...
"Cậu, cháu có thể tiến vào không?" Mẫn Doãn Kì cầm quần áo đã được ủi sẵn đứng gõ cửa.
Qua một hồi lâu, trong phòng mới vang lên âm thanh khàn khàn của người nọ, "Vào đi."
Mẫn Doãn Kì đẩy cửa vào, đập vào mắt là cảnh Phác Chí Mẫn vừa mới tắm xong. Mái tóc đen dài được buộc cao lên thành đuôi ngựa, nhờ vậy mà đường nét ngũ quan của hắn hiện lên càng rõ ràng, cuốn hút. Những giọt nước như những viên ngọc long lanh xuôi theo bắp thịt khoẻ khoắn lăn dọc thân thể, sau đó biến mất ở khăn tắm bên hông. Cho dù không ăn vận dư thừa nhưng từ Phác Chí Mẫn vẫn tản ra khí thế cực đại khiến người ta sợ hãi, tựa như một vị vương giả cao cao tại thượng.
Không. Nói một cách chính xác, Phác Chí Mẫn là một vị vua.
Vua của thành phố ngầm.
Mẫn Doãn Kì cụp mắt bước vào, không cần nhiều lời, anh cầm lấy khăn bắt đầu giúp người nọ lau khô, sau đó thay quần áo khác.
Mẫn Doãn Kì đã quen được hầu hạ, một mặt thích ý hưởng thụ. Hắn ngồi trên chiếc giường mềm mại, nhìn xuống kẻ đang quỳ gối dưới chân mình, thanh niên ôm hai chân hắn nghiêm túc lau chùi.
"Cháu trai, mi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Mẫn Doãn Kì nhìn vào đôi mắt Phác Chí Mẫn mà trả lời: "Cháu đã 21 tuổi."
"Ừ."
Phác Chí Mẫn nheo lại đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen như mực của thanh niên.
Thì ra đã lớn như vậy rồi... Tuy rằng là cháu của hắn, dù sao cũng là do em gái vụиɠ ŧяộʍ ở bên ngoài sinh ra, còn là một Beta vô dụng. Năm đó, Phác Chí Mẫn cũng chỉ là nhất thời hứng thú mới thu lưu Mẫn Doãn Kì , giữ lại nuôi dưỡng thuận tiện chơi đùa một chút, không nghĩ đến người cháu này lại càng lúc càng ngoan ngoãn, càng lúc càng hiếu thuận, thậm chí càng ngày càng anh tuấn.
Vẻ ngoài đẹp đẽ luôn hấp dẫn kẻ khác. Đặc biệt vóc người của tên Beta không kém Alpha chút nào, thậm chí cao hơn so với Alpha.
Phác Chí Mẫn càng nhìn càng hài lòng, hắn dùng ngón chân chọc vào cơ ngực rắn chắc của thanh niên, ở đầṳ ѵú dùng sức kẹp một cái.
"Cậu!" Trong nháy mắt, khuôn mặt nghiêm túc của thanh niên hiện lên vẻ bối rối.
Phác Chí Mẫn bị vẻ mặt này lấy lòng, bàn chân trắng nõn đè lên l*иg ngực người nọ, từ từ trượt xuống, sau đó dẫm lên tính khí của Mẫn Doãn Kì , dùng lực đạo vừa phải nghiền ép.
Cảm nhận được dương cụ của thanh niên bị chân mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ chậm rãi cương lên.
Mẫn Doãn Kì không dám lộn xộn, hai tay sốt sắng nắm chặt quần, cúi đầu yên lặng mặc người dâʍ ɭσạи.
Nhìn cả người thanh niên căng cứng, Phác Chí Mẫn câu môi nở nụ cười, ngón tay thon dài nâng cằm Mẫn Doãn Kì , biết rõ còn hỏi: "Thoải mái sao?"
"Thoải mái." Mẫn Doãn Kì thành thật trả lời.
"Muốn bắn ư?"
"Muốn, thưa cậu."
"Chậc chậc..." Phác Chí Mẫn dùng ngón tay giày xéo đôi môi Mẫn Doãn Kì , giả vờ tiếc rẻ nói: "Thật đáng tiếc, cậu mệt mỏi, muốn đi ngủ, đành phải ủy khuất cháu trai nhịn xuống."
Anh thừa biết kết quả sẽ như vậy, Alpha ghê tởm chơi trò hề này không biết bao nhiêu lần!
Vẻ mặt của Mẫn Doãn Kì cực kỳ thất vọng, nhẹ giọng gọi: "Cậu..."
"Bé ngoan, nhớ kỹ, cậu muốn ngươi nhịn xuống, không cho phép tự an ủi." Phác Chí Mẫn nguy hiểm mà lặp lại.
"Vâng, thưa cậu."
"Lui xuống."
Mẫn Doãn Kì ngoan ngoãn đứng dậy, dường như bản thân anh không hề có chút phản ứng sinh lý nào. Sau đó, như thường lệ mà giúp nam nhân đắp kín chăn, châm lửa đốt huân hương nhàn nhạt, đi tới trước cửa, nhìn thẳng vào người đang nằm trên giường, nhẹ giọng nói : "Chúc cậu... Ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro