chương 10

Sáng sớm

Phác Chí Mẫn tỉnh dậy liền nhìn thấy một gương mặt tuấn tú được phóng đại.

Mẫn Doãn Kì nghiêng đầu, trên mặt thế nhưng mang theo nụ cười ngại ngùng :"Cậu, chào buổi sáng."

Phác Chí Mẫn sửng sốt, một hồi mới nhớ ra nguyên nhân mà thanh niên sớm như vậy đã xuất hiện, là do tối qua chính mình chủ động yêu cầu. Hắn dụi mắt, tùy ý gật đầu xem như đáp lại.

Mẫn Doãn Kì cầm lấy quần áo đã được ủi thẳng đứng một bên, vừa giúp Phác Chí Mẫn mặc quần áo vừa ôn nhu nói: "Cậu à, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

"Tạm được."

"Vậy là tốt rồi."

Mẫn Doãn Kì mỉm cười, sau đó ngồi xổm xuống bên giường, vươn tay giúp Phác Chí Mẫn đóng khuy áo sơmi. Ánh mắt anh chăm chú, thực sự nghiêm túc. Bắt đầu từ khuy thứ nhất trên cổ áo, sau đó dời xuống từng cái phía dưới. Mà thời điểm di chuyển qua l*иg ngực, không biết vô tình hay cố ý, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua đầṳ ѵú Phác Chí Mẫn.

"A..." Phác Chí Mẫn c trầm giọng rêи ɾỉ một tiếng, cảm giác đau nhói từ đầṳ ѵú truyền đến, hắn đẩy ra bàn tay vẫn còn đang bận rộn của thanh niên, đôi mắt hẹp dài nheo lại.

Mẫn Doãn Kì bối rối quỳ xuống, tay đặt lên đùi nam nhân, kinh hoảng hỏi: "Ngài làm sao vậy? Là tôi làm sai chỗ nào sao?"

Phác Chí Mẫn nhìn thần sắc lo lắng của thanh niên, thái độ có chút mềm xuống, thản nhiên nói: "Không có gì, chính là ngực có chút đau."

Sau khi nghe xong lời này, biểu tình Mẫn Doãn Kì càng thêm kích động. Anh vội vàng mở ra khuy áo đã cài tốt, cởi ra áo sơ mi của Phác Chí Mẫn, đem toàn bộ l*иg ngực lộ ra, hỏi: "Cậu, nơi nào của ngài đau?"

Đầṳ ѵú nhỏ lúc này đã hoàn toàn đứng thẳng, có chút sưng, màu sắc đặc biệt tươi đẹp. Như hai viên hồng quả chín đỏ khảm trên cơ ngực duyên dáng, đối lập rõ ràng giữa đỏ và trắng, làm người khác thèm nhỏ dãi.

Phác Chí Mẫn cúi đầu nhìn nhũ tiêm của mình, nhíu mày. Mà Mẫn Doãn Kì lại nghiêm trang nói hưu nói vượn: "Cậu à, sao nơi này lại đỏ như vậy, còn có chút sưng! Có phải bị dị ứng hay không?"

Phác Chí Mẫn không biết nên trả lời thế nào, nghe suy đoán thanh niên, cũng cảm thấy có thể là do dị ứng.

"Ngài rất đau sao?" Mẫn Doãn Kì đau lòng nhìn một chút đầṳ ѵú diễm lệ, tiếp tục nói: "Nghe nói có loại biện pháp rất đơn giản có thể nhanh chóng tiêu sưng."

Phác Chí Mẫn nhướng mày, hỏi: "Biện pháp gì?"

Mẫn Doãn Kì nhìn thẳng vào mắt Phác Chí Mẫn, ánh mắt nóng rực, "Cậu biết không? Nước bọt của người là thứ thuốc tốt nhất để tiêu sưng, tiêu độc..."

Nói xong, chậm rãi đến gần, dưới ánh mắt chăm chú của Phác Chí Mẫn, ngậm vào một viên thịt sưng đỏ.

"..." Phác Chí Mẫn vốn định đẩy ra thanh niên dám làm càn như vậy, nhưng dưới môi lưỡi ôn nhu trấn an khiến đầṳ ѵú sưng đỏ có cảm giác tê dại, phảng phất như bị dòng điện nho nhỏ giật nhẹ, trong đau đớn mang theo kɧoáı ©ảʍ khác thường.

Do dự, Phác Chí Mẫn đem hai tay nắm chặt buông lỏng sang hai bên, không tiếp tục làm ra động tác kháng cự, trái lại ngồi thẳng người, hơi ưỡn ngực, phối hợp với động tác của Mẫn Doãn Kì.

Động tác liếʍ mυ"ŧ được Phác Chí Mẫn xem như hành vi hầu hạ. Cho nên sau khi nếm được kɧoáı ©ảʍ, thần sắc Phác Chí Mẫn dần thả lỏng, yên tâm thừa nhận thanh niên mang đến cho mình kɧoáı ©ảʍ.

Mẫn Doãn Kì vừa liếʍ mυ"ŧ vừa quan sát sắc mặt nam nhân. Thấy Phác Chí Mẫn bắt đầu híp mắt hưởng thụ, lớn mật mà vòng tay qua ôm lấy vòng eo thon thả của nam nhân, môi lưỡi liếʍ láp càng thêm dùng sức. Anh dùng miệng ngậm lấy đầṳ ѵú, sau đó dùng chiếc lưỡi mềm mại liếʍ láp,, thậm chí còn phát ra tiếng nước "chậc chậc", phảng phất như đang liếʍ mυ"ŧ mỹ vị cao cấp.

Cảm quan của Alpha so với người thường nhạy cảm hơn rất nhiều, cho nên xuất hiện kɧoáı ©ảʍ cũng nhân lên gấp đôi. Đây là lần đâu tiên Phác Chí Mẫn tỉnh táo bị người khác đùa giỡn đầṳ ѵú, cảm giác này vừa mới mẻ vừa e thẹn vừa sỉ nhục, thật giống như chính mình biến thành một cái Omega trong thời kì cho con bú, để người trong ngực hắn tùy ý hút đi phần sữa dư thừa.
"A..." Phác Chí Mẫn phát ra tiếng than nhẹ, yết hầu gợi cảm trên chiếc cổ thon dài nghịch ngợm mà nhúc nhích một chút.

Chính là bộ dạng này! Chính là bộ dạng mê người nhưng không thể cưỡиɠ ɧϊếp! Khiến cho Mẫn Doãn Kì vô số lần tưởng tượng muốn đem nam nhân cường đại này đặt ở dưới thân, hung hăng đâm vào.

Mẫn Doãn Kì dùng sức hút một cái, lần này, anh đem toàn bộ đầṳ ѵú cùng quầng thâm xung quanh hút vào miệng.

Cơn sóng kɧoáı ©ảʍ đánh vào càng thêm mãnh liệt, thân thể Phác Chí Mẫn run lên một cái, côn ŧᏂịŧ dưới thân biến thành trạng thái bán cương, mà hậu huyệt tư mật không thể kiềm chế được co rút lại.

"Đủ rồi." Phác Chí Mẫn nghẹn họng từ chối. Từ góc độ phía trên nhìn xuống, hắn thậm chí có thể nhìn thấy môi lưỡi đang mấp máy của thanh niên, ngậm lấy đầṳ ѵú hắn tùy ý thưởng thức.
Mẫn Doãn Kì dường như không nghe thấy, tiếp tục liếʍ mυ"ŧ, dùng đầu lưỡi đâm chọc viên thịt mềm nhô ra.

"Ta nói đủ rồi!"

Âm thanh của nam nhân đột nhiên trầm xuống, mang theo uy nghiêm bức người. Mẫn Doãn Kì nhanh chóng buông ra, quỳ thẳng xuống, trong mắt mang theo vô tội cùng nghi vấn.

Đầṳ ѵú sưng tấy cũng không có tiêu sưng như lời Mẫn Doãn Kì nói, trái lại càng mυ"ŧ càng lớn, ánh lên màu sắc tươi đẹp. Đầṳ ѵú dính đầy nước bọt óng ánh da^ʍ mỹ, cực kỳ xinh đẹp.

Mẫn Doãn Kì nhìn nam nhân tâm tình bất ổn, nhỏ giọng hỏi:"Ngài làm sao vậy? Còn đau không?"

Không rõ nguyên nhân nhưng cảm giác sưng tấy quả thực giảm bớt, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ trầm luân khiến người khác khó lòng nhịn được. Cảm giác này có lẽ càng thêm đáng sợ, càng thêm xa lạ. Đầu óc Phác Chí Mẫn có chút hỗn loạn, hắn không nói gì thêm, chỉ phất tay với Mẫn Doãn Kì
Mẫn Doãn Kì nhận được mệnh lệnh, lễ phép khom người, sau đó bước ra khỏi phòng.

...

Một nơi khác.

Kim Nam Tuấn nhận được một bưu kiện nặc danh.

Bên trong có một đoạn video, mờ mờ ảo ảo, màn hình lúc ẩn lúc hiện.

Tuy vậy vẫn có thể xem được, Kim Nam Tuấn nhận ra vai chính là Kim Thạc Trân. Hai chân Kim Thạc Trân bị trói chặt, khắp người đều là máu, mái tóc màu tím bẩn thỉu, khuôn mặt sưng tím, bộ dạng nửa sống nửa chết.

Kim Nam Tuấn cắn chặt răng đến mức phát ra tiếng "Ken két". Y nhìn chằm chằm màn hình, không bỏ qua bất kì chi tiết nhỏ nào.

Thời gian Kim Thạc Trân xuất hiện cũng không dài, lúc quay xong thảm trạng của Kim Thạc Trân, màn hình tối xầm lại, một lát sau mới hiện ra vài dòng chữ đỏ. Máu chảy đầm đìa, kết hợp với nền đen tản ra một loại khủng bố khiến người khác khó thở.
Kim Nam Tuấn xem lại nhiều lần, dường như muốn đem những chữ kia ghi tạc vào lòng. Nhưng rốt cuộc, y vẫn không nhịn được, sát khí đột nhiên phóng ra dữ dội, vung ra một quyền đem màn hình đập nát.

Cuộc sống hằng ngày trôi qua rất nhanh, vẫn không tìm được chút đầu mối nào về tung tích Kim Thạc Trân. Cân nhắc đến tính mạng của Kim Thạc Trân, Kim Nam Tuấn bất đắc dĩ chỉ có thể dựa theo mệnh lệnh trong thư, một thân một mình đi đến địa điểm ước định.

Thời gian gặp mặt là lúc nửa đêm, bên trong khách sạn trống rỗng, ngay cả một bóng người cũng không có, bất quá camera theo dõi trong hành lang đều mở. Trực giác của Alpha nhạy bén kinh người, Kim Nam Tuấn hoàn toàn cảm giác được có người xuyên qua máy theo dõi đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của mình. Sắc mặt hắn vẫn lạnh như băng, vung tay lên đem máy camera trên trần nhà lần lượt phá hủy rơi xuống, đến nơi, không bỏ sót bất cứ cái nào.
Rốt cục, Kim Nam Tuấn đi đến căn phòng được chỉ định, 1208.

Nếu như dựa theo tác phong trước đây của Kim Nam Tuấn, trước khi bước vào đầu tiên là gõ cửa. Nhưng lần này y trực tiếp nhấc chân, một cước đá văng, thô bạo nhưng dứt khoát.

Cánh cửa bay ra khỏi khung, Kim Nam Tuấn nhìn thấy Kim Thạc Trân vô cùng chật vật.

Toàn thân Kim Thạc Trân bị trói, dùng tư thế vặn vẹo nằm nghiêng. Thời điểm gã nhìn thấy Kim Nam Tuấn đi tới, đôi mắt vằn vện tia máu trừng lớn, liều mạng lắc đầu, miệng bị nhét vải trắng chỉ có thể phát ra âm thanh "A a".

Kim Nam Tuấn liếc mắt nhìn gã, ghét bỏ nói: "Ngu ngốc, câm miệng. Ngu chết đi được!"

Nghe được lời này, ban nãy còn đang hư nhược, Kim Thạc Trân tựa như cắn thuốc lắc, nằm trên đất xoay loạn, nỗ lực đứng lên, sau đó nặng nề nếm được thất bại, chỉ có thể nằm trên đất thở dốc.
Kim Nam Tuấn không muốn lại ầm ĩ với Kim Thạc Trân, hắn đem tầm mắt dời đến thân ảnh nam nhân ngồi phía sau bàn làm việc. Nam nhân ngồi trên ghế xoay đưa lưng về phía hắn, cả người tản ra hương vị Alpha cường đại cùng xa lạ, bất động thanh sắc lại khiến người khác cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Kim Nam Tuấn chậm rãi chạm vào vũ khí trên cổ tay, nhìn chằm chằm nam nhân, tìm kiếm khe hở, sau đó mở miệng nói: "Tôi dựa theo yêu cầu của cậu một mình đến đây, cậu rốt cuộc muốn làm gì !"

"Tôi muốn làm gì?" Sau một khoảng thời gian thật dài, người nọ mới trả lời, thanh âm trầm thấp vang lên trong căn phòng trống trải.

"Tôi chỉ là muốn đem mấy con chó của Phác Chí Mẫn đều xử lý sạch sẽ mà thôi."

...

Phản ứng đầu tiên của Kim Nam Tuấn là giọng điệu này thật càn rỡ, phản ứng thứ hai là âm thanh này rất quen thuộc. Y một bên liều mạng tìm kiếm trong trí nhớ, một bên cười nhạo nói:"Chỉ bằng cậu? Mẹ nó, nhược trí."
"Lời nói tự mãn như vậy, không sợ cắn vào đầu lưỡi à, thân!" Kim Nam Tuấn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nắm thật chặt ám khí trong tay, chờ đợi thời cơ xuất thủ, "Không cần che che giấu giấu, cậu rốt cuộc là ai!"

"Tôi là ai?" Nam nhân cười khẽ, âm thanh trầm thấp như là đàn cello lôi cuốn ưu nhã, "Kim tiên sinh, tôi là ai lẽ nào anh không biết sao?"

Ghế tựa chậm rãi xoay lại, lộ ra gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười lãnh khốc.

Trong mắt Kim Nam Tuấn tràn ngập khϊếp sợ, thần sắc thay đổi khó lường, tuy ngoài dự đoán nhưng lại hợp lý. Bởi vì y đã luôn hoài nghi kẻ ẩn núp bên cạnh họ, thanh niên kia luôn giả bộ ngoan ngoãn nghe lời, tên Beta chết tiệt kia———— Mẫn Doãn Kì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoonmin