Chương 1: Cô gái hận dương cầm
"Amaya, chẳng lẽ cô không định kí hợp đồng với chúng tôi hay sao?"
"Tôi đã không còn muốn chạm đến phím đàn nữa rồi. Xin đừng làm phiền tôi nữa..."
.
.
.
Cô ngồi im bên cửa sổ, đôi mắt đen lay láy ngước nhìn ra bên ngoài, dán chăm chăm vào một điểm vô hình trong không trung, không hề động đậy con ngươi to tròn. Thỉnh thoảng, chớp mắt một cái, và ngay sau đó thì vẫn nhìn không chủ định ra bên ngoài...
Quán cà phê Enchanted là nơi cô vẫn thường tới để thư giãn. Quán nằm trên tầng mười hai Trung tâm Thương mại sầm uất bậc nhất thủ đô London. Trang trí hài hòa, tao nhã, thức uống thơm ngon cùng phong cảnh thơ mộng. Không gian ở đây rất yên tĩnh, thanh bình, khiến cô có thể thoải mái thư giãn sau những giờ làm việc vất vả. Trên hết, có một lí do khiến cô yêu thích quán cà phê này như vậy, đó là do ở đây luôn có những âm hưởng yên bình đến lạ.
Amaya nhắm mắt, nâng tách capuchino còn nóng ấm lên môi, nhấp một ngụm. Vừa nghe tiếng nhạc êm đềm, vừa thưởng thức thứ thức uống yêu thích, thư giãn và bình yên đến lạ.
Bản nhạc "Für Elise" của Beethoven vừa kết thúc, những tràng vỗ tay không quá ào ào nhưng rất nhẹ nhàng tán thưởng vang lên. Nghệ sĩ vừa chơi xong đứng dậy, cúi đầu cảm ơn. Sau đó, anh đóng nắp đàn lại, đẩy ghế vào bên trong, quay lưng bước vào phòng nhân viên.
Một số khách đã đứng dậy thanh toán tiền và trở về, sau một tiếng, quán cà phê đã không còn một ai, càng yên tĩnh hơn bội phần.
Chỉ còn một mình Amaya với tách cà phê đã cạn, ngồi một mình ở góc quán, nhìn xa xăm ra bên ngoài màn đêm đen kịt, lấp lánh lên những ánh đèn đã dần tắt. Amaya cúi người xem chiếc đồng hồ trên tay, đã mười một giờ đêm rồi.
Cô cầm túi xách, toan đứng dậy ra về. Đúng lúc đó, một ly thủy tinh với chất lỏng màu đỏ sóng sánh đặt xuống bàn của cô.
Amaya ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn chàng trai sớm đã ngồi yên vị trên ghế đối diện, tay cầm một ly whisky, cười nhẹ. "Khoan về đã, ly này tôi mời. Ngồi nói chuyện một chút được không?"
Amaya thoáng còn lạ, nhưng ngay sau đó, cô khẽ cười và ngồi trở lại bàn, nhận ly cocktail chàng trai vừa đưa đến.
"Quán chuẩn bị đóng cửa, sao anh còn thong thả như vậy, Dylan?" Amaya nâng ly lên, lắc nhẹ cho đá làm lạnh thứ chất lỏng màu đỏ, quả cherry cũng đung đưa theo.
Nhưng Dylan chỉ giơ chùm chìa khóa lên trước mặt cô, vẫy vẫy. "Hôm nay là phiên tôi khóa cửa, về muộn tí, không sao." Anh ta ung dung.
Amaya cười nhẹ. Cô đặt ly cocktail xuống bàn, duyên dáng nghiêng nhẹ đầu. "Bản nhạc hôm nay rất hay. Theo tôi thấy, anh chơi bản này là hay hơn cả. Tiếng đàn rất truyền cảm." Cô buông lời khen ngợi với ánh mắt thán phục.
"Cảm ơn, nhưng làm sao tôi có thể chơi hay bằng cô được cơ chứ?" Dylan cười ngượng, hai má anh thoáng đỏ lên vì được khen, tay phải vô thức đưa lên gãi nhẹ mũi. "Amaya à, tiếng đàn của cô tuyệt vời như vậy, nếu cô nhận lời mời của Giám đốc Ashton thì cuộc đời của cô sẽ sang trang mới. Nó tuyệt vời hơn rất nhiều so với công việc kế toán hiện giờ của cô."
Nụ cười mỉm trên môi Amaya vụt tắt...
Mái tóc đen dài ngang lưng rũ xuống qua vai. Gương mặt Á châu xinh đẹp lại đậm nét nghiêm nghị, và một nỗi buồn man mác lúc ẩn lúc hiện.
Dylan nhận ra mình lỡ lời, bèn vội chữa. "Xin lỗi cô, Amaya. Đã làm cô không vui rồi. Nhưng thật ra, tôi chỉ muốn tốt cho cô."
Thấy Amaya không hề có động tĩnh, phải mãi một lát sau, Dylan mới nói tiếp. "Amaya, cô xem. Một kẻ đi làm thuê như tôi đâu có tương lai gì. Cũng nhờ tiếng đàn, tôi mới có được một cuộc sống tốt hơn. Nhưng tôi không may mắn như cô. Tôi chỉ là một nghệ sĩ chơi đàn mua vui cho một quán cà phê nho nhỏ. Còn cô được lọt vào mắt xanh của Giám đốc Ashton, nếu cô nhận lời thì sau này cô sẽ được chơi ở Nhà hát Hoàng gia Anh. Cô xem, cơ hội tuyệt vời như vậy quả thật không nên bỏ qua."
"Tôi biết anh có ý tốt với tôi, nhưng xin lỗi anh, Dylan. Chúng ta không giống nhau." Amaya nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc của Dylan, nghiêm nghị nói. "Với anh, chơi đàn là một công việc để kiếm sống. Nhưng còn tôi, chơi đàn đã là cả một nỗi ám ảnh, cả một nỗi đau đằng đẵng đeo bám tôi mãi không thôi."
Rồi Amaya chùng mặt xuống, vết thương cũ còn chưa kịp lành, chính cô lại rạch lên nó, rỉ máu. Giọng cô nghẹn lại, khó khăn nói ra từng từ. "Được chơi dương cầm ở Nhà hát Hoàng gia Anh đã từng là ước mơ cả đời của tôi. Tôi đã từng rất yêu thích piano. Tôi đã sung sướng đến rụng rời tay chân khi được chạm vào phím đàn, toàn thân như tê dại khi nghe âm thanh trong trẻo của nó. Trước kia, tôi càng yêu dương cầm bao nhiêu, giờ đây, tôi càng hận dương cầm bấy nhiêu."
Cả người Amaya rung lên, đau khổ, sầu thương, bi ai da diết. Trong lòng cô thoáng cả một nỗi trống vắng ùa về, trải dài cả cơ thể. Buồn thê lương...
Dylan im lặng lắng nghe cô nói, đôi mắt như lặng đi khi nhìn Amaya rung lên từng đợt.
"Tôi đã nghĩ, một cô gái trẻ như cô vừa tốt nghiệp phổ thông đã lặn lội từ đất nước Nhật Bản qua Anh Quốc chỉ vì ước mơ được nhập học tại Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh chắc hẳn rất yêu dương cầm. Cớ sao lại thành ra thế này..." Dylan buồn bã nói, ánh mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Anh thầm nhớ lại hai năm trước, anh gặp cô đúng lúc cả hai cùng đang nộp hồ sơ tham dự kì thi ABRSM. Trong lúc đợi đến lượt dự thi thực hành, anh đã chủ động trò chuyện với cô gái. Trùng hợp thay, cả hai cùng là những nghệ sĩ dương cầm xuất thân từ những miền quê nhỏ khác nhau.
Hai người quen nhau từ đấy...
Dylan dự thi trước. Lúc anh biểu diễn trước mặt ban giám khảo, Amaya đã hồi hộp theo dõi anh từ bên ngoài hội trường. Anh nhớ rất rõ lúc anh thi xong, bước ra ngoài thì người đầu tiên anh bắt gặp chính là Amaya - cô gái Á Đông với nụ cười thuần khiết, nét đẹp dịu dàng thùy mị. Cô đã khen anh đàn rất hay và cố gắng trấn an anh. Thực chất, lúc đứng trước ban giám khảo, Dylan bị tâm lý và đã đàn sai một vài nốt nhạc. Anh đã xác định trượt khỏi kỳ thi, nhưng khi nghe Amaya an ủi, lòng anh cũng bớt đau phần nào.
Phải đến buổi chiều mới đến lượt thi của Amaya, nhưng anh vẫn kiên quyết ở lại để cổ vũ cho cô. Đúng lúc cô bước vào hội trường cũng là lúc anh hé cửa cánh gà xem cô biểu diễn.
Amaya chơi bản "Clair de lune" của Debussy...
Lúc từng tiếng nhạc vang lên cũng là lúc cả người anh hóa đá.
Tiếng đàn của Amaya hay hơn bất cứ tiếng đàn của ai khác mà anh đã từng nghe. Âm nhạc rất đặc biệt, cách chơi không giống một ai, cả thần thái toát lên cũng đẹp đến khôn cùng.
So với Amaya, anh thật nửa vời. Cô ấy chuyên nghiệp hơn bất cứ một thí sinh nào khác. Nếu nói cô ấy là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, chắc cũng chẳng có ai ngạc nhiên...
Quả nhiên, ngay khi phím đàn cuối cùng trở về trạng thái ban đầu, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Amaya nhận được rất nhiều lời tán thưởng của ban giám khảo.
Đúng lúc đó, tim anh thoáng chút cô đơn và tủi hờn. Nhưng dù sao, Dylan cũng thấy mừng thay cho cô ấy.
Lúc cô ấy trở ra khỏi hội trường, anh toan chạy lại chúc mừng thì đột nhiên, bước chân anh cứng lại. Anh không thể di chuyển thêm chút nào được nữa.
Một người đàn ông đang đứng nói chuyện với Amaya.
Anh ta vào khoảng hai bảy, hai tám tuổi. Gương mặt điển trai, thần khí toát ra sang trọng và nghiêm nghị vô cùng. Toàn thân diện toàn đồ hiệu, ắt hẳn là một người thành đạt.
Sao anh không nhận ra được, Giám đốc Ashton của Nhà hát Hoàng gia Anh? Chắc chắn Amaya đã được ngài ấy chiếu cố. Dylan thấy Ashton rút tấm danh thiếp trong ví ra và đưa cho Amaya.
Lòng anh thoáng có một chút ganh tị.
Hoàng hôn buông...
Cả bầu trời đằng Tây đỏ rực như nhuốm máu, từng tảng mây hờ hững trôi, dòng người qua lại tấp nập.
Thế nhưng cả khán phòng thì im lặng khôn cùng, căng thẳng. Gần ba nghìn thí sinh nín thở chờ đợi kết quả.
Dĩ nhiên, Dylan không được gì.
Amaya nhận được học bổng toàn phần theo học tại Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh, đã vậy còn nhận được cơ hội vào làm thực tập sinh tại công ti giải trí của Giám đốc Ashton nữa.
Dylan vừa ghen tị, vừa chúc mừng cho Amaya.
Anh nhớ rất rõ cô đã nhảy cẫng lên sung sướng như thế nào, hò hét bằng tiếng mẹ đẻ - tiếng Nhật - của cô ra sao. Thực sự, Amaya rất hạnh phúc.
Sau kỳ thi đó, Dylan và Amaya kết bạn, trao đổi facebook, số điện thoại và cũng hẹn nhau đi chơi mấy lần.
Đột ngột, vào một ngày, một ngày thay đổi tất cả, đôi mắt bồ câu đẹp hút hồn của Amaya sưng đỏ, thâm quầng...
Đôi môi mọng nước, đỏ ngọt như quả cherry thì nhạt màu, khô khốc...
Làn da mịn màng không tì vết, trắng hồng bao nhiêu thì giờ lại xanh xao thất thần bấy nhiêu...
Những bộ đầm trắng thanh khiết, hồng dịu dàng, vàng trẻ trung hay xanh năng động, cuối cùng chi còn một màu đen buồn mắt...
Đôi tay thon dài, lấp lánh một vật kim loại nhỏ trên ngón áp út...
Cô ấy, một cô gái tuổi mười tám, đang chịu một nỗi đau tái tê lòng người...
Amaya từ chối kí hợp đồng với giám đốc Ashton, từ chối nộp hồ sơ nhập học Nhạc viện Hoàng gia Anh, và không một lần nào nữa, Dylan được nghe tiếng đàn truyền cảm của Amaya.
"Dù chúng ta chơi với nhau rất lâu rồi, nhưng cô chưa một lần kể cho tôi nghe lý do cô bỏ dương cầm?" Dylan giọng chùng xuống, buồn bã và có một chút không cam tâm. Ánh mắt vô tình liếc đến ngón áp út tay trái của Amaya, ậm ừ một chút rồi tiếp. "Và cả chiếc nhẫn bạch kim cô đeo trên tay hai năm nay..."
Một chút thôi, Dylan nhận thấy hai tay Amaya cứng đờ lại, cố gắng thu vào, dù chỉ một chút thôi.
Amaya im lặng thêm một hồi nữa...
Đồng hồ đeo tay của cô kêu thêm một tiếng, đã không giờ rồi.
Như tìm được nơi trốn thoát, cô cầm túi xách lên, đứng dậy, mặt cúi gằm, vội vàng. "Đã muộn lắm rồi, cảm ơn anh. Tôi xin phép về trước."
Cô vội vã bước vào thang máy, nhấn nút tầng một. Thang máy đi xuống, Amaya vô lực tựa vào thành kim loại, lạnh ngắt, nước mắt khẽ rơi.
Cô cố gắng chùi đi làn nước mắt. Đã mười hai giờ đêm, đường phố vắng người, đèn đã tắt. Amaya vẫy tay gọi taxi.
Đúng lúc đó, một con Mercedes đen tiến lại gần cô. Amaya hãy còn ngạc nhiên thì cửa kính ô tô hạ xuống.
Bên trong là người đàn ông đã rất quen thuộc với cô.
"Lên xe đi, tôi đưa em về. Trời khuya muộn, đi taxi tôi không an tâm." Anh ta nghiêm nghị yêu cầu cô.
"Ngài Ashton, cảm ơn ngài. Thực sự tôi không dám phiền đến ngài." Amaya cúi người lễ phép đáp.
"Lên xe đi, đừng nói em quên là ở chốn London này dạo giờ đang có một tên bệnh hoạn chuyên tấn công các cô gái trẻ đấy chứ?" Ashton mặt không thay đổi biểu cảm, đôi mày ngang thể hiện sự nghiêm nghị rõ nét.
Amaya im lặng. Cô đứng im không nói gì suốt mấy phút liền. Sau vài hồi suy nghĩ, cô thở mạnh, nắm lấy tay cầm của xe, mở cửa, nhẹ nhàng bước vào ghế phụ lái.
Trên tầng mười hai, Dylan trầm ngâm cầm ly whisky rất chặt, theo dõi cảnh bên dưới mà không khỏi quằn lòng.
Ashton đã dập tắt một nhen lửa vừa cháy sáng trong lòng anh, khiến anh phải từ bỏ tình cảm dành cho cô. Anh biết, Amaya hợp với Ashton hơn là anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro