Chương 1
Truyện đã được tác giả cho phép dịch và repost.
Chính mình cũng mới đọc vài chương đầu và cuối của truyện này, edit tới đâu đọc tới đó =))) tag truyện có thể sẽ được chỉnh sửa sau.
Sẽ không có H (à giờ có rồi 🐧).
Tác giả: https://yuantianshizhi.lofter.com
⚠️ Cảnh báo sớm (lời từ chính tác giả, không phải mình):
1. Đây là ScaraKazu, ScaraKazu và ScaraKazu! Cảnh báo dành cho kẻ only Kazu top.
2. Về OOC, nếu bạn nghĩ vậy, bạn có thể bỏ qua, và tôi không chấp nhận những bình luận không hay (Trên sân khấu ScaraKazu rất nhẹ nhàng với đối thủ, nếu không chấp nhận được thì đừng xem nữa).
3. Bối cảnh dòng thời gian có lẽ là sau cốt truyện chính hiện tại, rất lâu sau khi hai người gặp nhau.
4. Mở đầu truyện chỉ có Scaramouche, nhưng là yêu thầm, kết thúc nhất định phải bình yên vô sự, hai người mới đạt được kết quả khả quan. Còn về phát triển mối quan hệ thì tôi sẽ cố gắng hết sức để mô tả một cách tâm lý, để nó không có vẻ quá đột ngột.
5. Về tên nhân vật: (Cá nhân tôi) Thực sự là tôi không chấp nhận tùy biến nên vẫn sẽ không đặt tên tùy chỉnh cho Scaramouche, danh từ khác sử dụng đan xen là tiểu nhân/con rối (thỉnh thoảng dùng lang thang, và chỉ là danh hiệu chứ không phải một cái tên) Kazuha nói đúng danh hiệu của Scara tên là Scaramouche, nếu bạn không thể chấp nhận nó, bạn thực sự có thể quay lại, để không làm tổn thương bạn.
Bây giờ thì húp thôi~
___
"Cái quái gì vậy..." Scaramouche nhìn vào căn phòng quen thuộc trước mặt anh. Đồ trang trí đều theo phong cách Inazuma. Những cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ treo đầy những cây phong đỏ như máu. Một chiếc bàn gỗ thấp và những chiếc đệm được đặt đơn giản trong phòng khách, nhưng trông rất trống rỗng. Đằng sau những cánh cửa trượt đóng kín hai bên trái phải, không biết ẩn chứa kho báu hay nguy hiểm nhưng lại có sức hút chết người đối với mọi du khách.
Lúc này, vị khách duy nhất giơ nón tre lên, nhìn quanh vài lần rồi không có ý định động đậy. Khi đang lang thang, bất chợt gặp một trận mưa lớn, bèn tìm một cái hang trú mưa, mở mắt ra đã ở đây rồi.
Xem ra, hẳn là một cái bí cảnh, nhưng anh đối với rương bảo vật thật sự không có hứng thú, cũng không cần thiết đi ra ngoài, bởi vì anh đi tới nơi nào cũng chỉ là đang lang thang mà thôi.
Anh nhìn những chiếc lá phong rơi ngoài cửa sổ, tình cờ bước tới bắt lấy một chiếc. Chàng trai nhìn chằm chằm vào chiếc lá phong trong lòng bàn tay và dường như nghĩ ra một lý do đáng giá để rời khỏi nơi này. Người kia... Lần này ta rời khỏi Sumeru, trước tiên đi Liyue, sau đó đi đường thủy đến Inazuma, nhưng không thấy hạm đội thuyền Nam Thập Tự.
Thằng nhóc đó nói rõ ràng rằng nếu cần giúp đỡ, cậu ta sẽ có mặt bất cứ lúc nào trên Ngôi Sao Chết Chóc.
Con rối bĩu môi, không bằng nhanh chóng tìm đường ra, chuyện để tên nhóc đó lặn mất tăm không thể cứ mặc kệ, nhất định phải tìm cậu ta đòi bồi thường.
Tiếng guốc kêu kẽo kẹt trên sàn gỗ thông. Scaramouche đã sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm, và anh đi về phía căn phòng bên trái.
Chỉ là lúc cánh cửa vừa được mở ra, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của anh không giấu được vẻ kinh ngạc.
Sau cánh cửa chỉ là một căn phòng đơn bình thường, đồ đạc bên ngoài giống hệt nhau, trong phòng tràn ngập hương trầm nồng nặc. Điểm khác biệt duy nhất so với căn phòng khách chết chóc và im lặng là có thêm một sinh vật sống trong căn phòng này.
Đó là một người mà Scaramouche biết. Người mà anh ta vừa nghĩ tới vài giây trước.
Chàng trai tóc trắng cao gần bằng anh đang dựa vào thành giường, hơi thở đều đều báo hiệu một giấc mơ ngọt ngào nào đó. Vài sợi tóc đỏ trên trán bị gió nhẹ luồn qua khe cửa thổi tung bay tán loạn, giống như một bức tranh vẽ tinh xảo.
"... Kazuha?" Scaramouche vừa hét lên, Kazuha đột nhiên tỉnh dậy. Đây tuyệt đối không thể là trùng hợp, làm sao có khả năng trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mắt? Nó có thể là một ảo ảnh?
Nếu đó là ảo ảnh, nó sẽ biến mất nếu bạn chạm vào nó. Scaramouche do dự bước tới, và vỗ vai Kazuha, nhưng không có phản ứng. Anh đưa tay chạm vào lọn tóc đỏ một lần nữa, và vuốt ve dọc theo khuôn mặt Kazuha.
Có lẽ Scaramouche thực sự nghĩ rằng mình đang vỗ, nhưng sức mạnh quá nhẹ, và nó không khác nhiều so với vuốt ve.
Người đó không những không biến mất mà còn phát ra âm thanh. Hơi thở của Kaedehara Kazuha dừng lại trong giây lát, và khi hồi phục, cậu ấy từ từ mở mắt ra.
Sau khi Kazuha tỉnh dậy, thứ cậu nhìn thấy là con rối xinh đẹp đang nhìn cậu bằng đôi mắt đầy sao.
"Hửm... Scara?" Mặc dù Scaramouche không muốn Kazuha gọi mình như vậy, nhưng anh chưa bao giờ từ chối biệt danh thân mật này. Kazuha trông rất hạnh phúc, với cậu thà gặp lại một người bạn cũ ở một nơi xa lạ, còn hơn là ở một mình.
"Ngu ngốc lúc tỉnh lại hình như cũng không có vấn đề gì lớn." Scaramouche đỡ Kazuha dậy, lại khôi phục tư thế thường ngày, quay mặt đi chỗ khác, thản nhiên nói.
Kaedehara Kazuha đã biết rõ tính khí của Scaramouche, phủi bụi trên người, không phản bác mà hỏi anh ta: "Đây là nơi nào? Tại sao anh lại ở đây?"
Khi Kazuha đang chỉnh lại thắt lưng của mình, mái tóc xám bạc trên đầu đầu cậu khẽ động. Trong lúc nhất thời, Scaramouche đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc cậu, nói bậy bạ: "Nếu như ta nói... Ta trói ngươi ở chỗ này, Kaedehara Kazuha, ngươi định làm gì?"
Khuôn mặt tươi cười đông cứng trong chốc lát, vẻ mặt Kazuha càng thêm nghiêm túc, cậu khẽ nhíu mày, tựa hồ thật sự đang suy nghĩ đến khả năng này.
Nam tử tóc trắng chống cằm, ném lại câu hỏi: "Nếu đã như vậy, ngươi muốn cái gì ở ta? Ta chỉ là lữ khách, đơn độc, trong người không có gì quý giá."
Scaramouche mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Anh bực bội xoa trán, anh thậm chí còn không tin tại sao anh lại nói câu đùa đó. Kể từ khi quen với Kaedehara Kazuha, đối mặt với người là hậu duệ của Niwa, anh ta thậm chí không thể nói những lời trắng đen nghiêm túc, vì vậy không có gì lạ khi Kazuha không tin điều đó.
"Ta cũng vừa mới tới nơi quỷ quái này, cũng không biết nguy hiểm ẩn nấp ở chỗ nào, ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây đi, ta sẽ tìm lối ra." Scaramouche đã quen với công việc này, và hiện tại còn gặp Kazuha, bất kể thế nào, Kazuha phải được gửi ra ngoài trước.
Kazuha hiển nhiên không đồng ý với kế hoạch của anh ta: "Trong trường hợp này, nếu chúng ta bị lạc nhau bởi một số thứ không đoán trước, anh và tôi sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Chúng ta hãy cùng nhau hành động."
Có lẽ ngay cả bản thân Scaramouche cũng không để ý là anh không từ chối bất cứ yêu cầu nào của thiếu niên này, lập tức đáp: "Tùy ngươi."
Hai người lần lượt đi qua những căn phòng trống, trong các phòng hầu như không có vật dụng hữu ích nào. Phòng bếp có tủ lạnh và dao, nhưng nguyên liệu thô lại không có. Phòng tắm có bồn rửa mặt và bồn rửa vệ sinh, nhưng lại không có cách nào lấy nước.
Nhớ lại căn phòng ngủ mà Kazuha đã bất tỉnh, bên cạnh chỉ có một chiếc giường và một chiếc tủ đầu giường, ngoài ra còn có những bức tường trống.
"Đây là... nơi ở của ai đó sao? Nhưng tại sao không có vật dụng thiết thực nào?" Sau khi đi qua gần như tất cả các phòng, Kaedehara Kazuha bày tỏ sự nghi ngờ của mình. "
"Nó không giống như một cõi bí mật có thể giết người." Ngay cả Scaramouche có hiểu biết cũng cảm thấy hơi bất an, và chỉ cầu nguyện rằng nơi ma quái này sẽ không liên quan gì đến Fatui, "Nhưng ... đối với con người, không có thức ăn và nước uống, có lẽ sẽ không tồn tại được lâu."
"Cũng đúng," Kazuha cười khổ nói, "Căn cứ vào tình huống hiện tại, quả nhiên có thể là bí cảnh giết người."
Scaramouche ý đồ không phải là hù doạ Kazuha, anh quay đầu nhìn nhân loại duy nhất nơi đây, miễn cưỡng an ủi: "Chỉ là chuyện cơm nước, ta luôn có biện pháp... Đừng lo lắng."
"Được." Kazuha rất nhỏ thanh âm đáp lại. Cậu đã sớm coi thường sinh tử, cho dù chôn ở một chỗ nào đó, cậu cũng coi như là vận mệnh.
Nỗi sợ hãi mơ hồ không đoán được kia không ảnh hưởng đến bất kỳ ai ở đây. Nhưng khi quay lại, Scaramouche lặng lẽ nắm lấy cổ tay của thiếu niên phía sau.
Ai đó dường như đã nói với Scaramouche rằng ngay cả một cái chạm nhẹ từ một người lạ cũng có thể mang lại sức mạnh to lớn. Nếu Kazuha sợ, có lẽ cậu ấy sẽ không thể hiện ra ngoài theo tính khí của mình. Không ngờ cổ tay đang nắm của anh còn chưa kịp nóng lên, anh đã có thể cảm nhận được tay Kazuha giãy giụa, anh theo bản năng lập tức buông tay ra, đầu óc trống rỗng. Thật không ngờ, Kazuha chỉ là muốn di chuyển lên một chút, liền nhân cơ hội nắm lấy lòng bàn tay Scaramouche.
Hai tay nhẹ nhàng nắm lại, ngực trái của Scaramouche kịch liệt nhảy lên, sau đó như không có chuyện gì xảy ra, anh nắm chặt tay Kazuha, chậm rãi đi ra ngoài.
Khi họ trở lại phòng khách rộng rãi, nơi những chiếc lá phong bay bay, một chiếc bùa hộ mệnh xuất hiện trên chiếc bàn trống.
Thứ đó thực sự quá nổi bật, màu sắc toàn thân tôn lên những chiếc lá phong ngoài cửa sổ, tạo thành sự tương phản rõ nét với đồ trang trí bằng gỗ màu nâu sẫm cứng nhắc trong nhà, quả thực... khó có thể không chú ý. "
"Ta đi xem một chút, chú ý chung quanh." Scaramouche kéo nam nhân phía sau, cảnh giác đi về phía trước.
Dù sao anh cũng có thân thể bất phàm, nếu vật này là thật thì anh sẽ không sợ bất kỳ chất nổ nào. Cho đến khi mở chiếc bùa hộ mệnh ra, nội dung đơn giản bên trong mới khiến anh đông cứng tại chỗ.
Kazuha duy trì tư thế rút kiếm một lúc, nhưng lưng không nhúc nhích. Anh ta vội vàng cất dao đi để kiểm tra thì thấy Scaramouche đã tháo dây thắt lá bùa ra và chỉ thẫn thờ nhìn tờ giấy trước mặt.
Kazuha tò mò lấy nó ra và ngạc nhiên vì nội dung vớ vẩn. Nếu không phải từ nãy tới giờ cậu theo sát Scaramouche , cậu có thể nghĩ rằng đó là một trò chơi khăm mà anh ta chơi, dù sao thì cũng không có ai khác ở đây.
Mà hiện tại Scaramouche vừa mới hoàn hồn đương nhiên không thể đẩy chuyện dở khóc dở cười này cho Kazuha, xem ra đằng sau căn phòng kỳ quái này còn có một kẻ chủ mưu khác.
Khả năng tiếp nhận của Kazuha rất mạnh, hơn nữa ở bên cậu cũng là bạn bè nên cậu không cảm thấy có gì không ổn: "Tình hình hiện tại của chúng ta quá bị động, chúng ta thử làm theo xem có thay đổi gì không?"
Scaramouche muốn cãi lại, chẳng hạn như đây hình như là trò bịp bợm của chủ nhân căn phòng, nếu làm xong thì sẽ ra sao, nhưng vừa chạm phải ánh mắt dịu dàng đó, anh lại không nói được lời nào.
Kazuha nhìn anh khẽ mỉm cười, không nói lời nào, mà là giang rộng vòng tay với anh. Anh cúi đầu cam chịu, bỏ chiếc mũ mà anh cho là cản đường, tiến lên hai bước ôm Kazuha vào lòng.
Tờ giấy không còn ai quan tâm rơi xuống đất, hiện ra ba chữ ngắn gọn nhưng mang theo giọng điệu ra lệnh mạnh mẽ. "
"Ôm một phút."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro