༺ 9.0 - Giả Tự Thành Thực ༻

༺Giả Tự Thành Thực༻
(Giả dối hóa thật)

Ngày thứ nhất.

Khi Kazuha tỉnh dậy, trời đã sáng xám. Sương sớm trườn qua khe cửa như những ngón tay lạnh, sờ soạng từng vạt chăn, từng đường nứt trên nền gỗ.

Căn nhà trống rỗng.

Không tiếng bước chân. Không khí cũng không còn nặng như hôm qua.

Scaramouche đã đi rồi.

Không để lại dấu hiệu. Không mảnh giấy. Không một lời nhắn.

Kazuha ngồi dậy. Áo còn ẩm, máu đã khô trên tay. Mùi gỗ cháy lẩn quẩn đâu đó trong không khí.

Cậu không nói gì. Không gọi. Không tìm.

Chỉ lặng lẽ đứng lên, cuộn mền lại, gấp gọn từng góc như thể chưa từng có kẻ lạ nào nằm ở đó.

Rồi cậu đi ra bếp, nhặt lấy thùng nước, bước ra ngoài giếng.

Mọi thứ lặp lại như cũ: rửa mặt, nhóm bếp, xếp củi. Dao chặt rau vẫn bén, tay vẫn nhanh, và hơi thở vẫn đều.

Chỉ có điều, bóng trên tường đã ngắn hơn trước. Căn nhà không còn bóng hai người.

...

Ngày thứ hai.

Buổi sáng mưa bụi, lá ướt đẫm như da người sau cơn sốt. Kazuha không mang nón, cũng không vội.

Nước từ mái dột nhỏ từng giọt vào bếp.

Cậu rót hai chén trà. Một để nguội.

Không có lý do. Không có hy vọng.

Chỉ là quen tay.

Bữa ăn không thay đổi: cháo loãng, vài lát gừng. Nhưng thiếu tiếng thìa va vào bát bên cạnh. Thiếu ánh mắt thường dõi theo sau gáy, thứ khiến cậu từng khó chịu, nay lại khiến lưng mình lạnh lẽo lạ lùng.

Cậu ra sân quét lá. Mỗi bước chân phát tiếng lạo xạo.

Không có dấu giày mới.

Không có bóng người quay về.

...

Ngày thứ ba.

Lúc kéo tấm màn cửa, Kazuha thấy dấu giày cũ vẫn in trên bậu. Mưa hôm qua không đủ lớn để xóa đi. Dấu gót hơi lệch, nghiêng về bên trái, giống tư thế người sẵn sàng quay đi, không cần do dự.

Cậu đứng nhìn rất lâu, rồi lấy tay áo lau nhẹ.

Không để xóa. Chỉ để rõ hơn.

Trưa, cậu ngồi bên thềm, lặng lẽ nhìn vào khoảng rừng trước mặt. Một chiếc lá rụng xuống, chạm vào má rồi lăn xuống đất.

Cậu không nhặt lại.

Cũng không phủi đi.

Chỉ dõi theo đường mòn dẫn ra khỏi thung lũng.

Chẳng có gì đặc biệt.

Chỉ là một buổi trưa không còn tiếng ai gọi tên mình.

...

Ngày thứ tư.

Đêm qua, Kazuha mơ thấy một cái bóng đứng nơi cửa, hỏi rất khẽ “Anh có tên không?”

Cậu đáp, nhưng không nghe được chính mình nói gì. Khi tỉnh dậy, gối ẩm, và căn phòng ngập mùi tro nguội.

Cậu vào bếp sớm hơn mọi khi.

Thay vì nấu một phần, cậu nấu hai. Đặt bát thứ hai bên tay trái, đúng chỗ quen thuộc.

Không có ai ngồi xuống.

Thức ăn nguội dần. Một con ruồi bay qua, đậu lên cạnh bát.

Cậu không đuổi.

Không ăn.

Chỉ nhìn, như thể muốn khắc ghi hình ảnh ấy, một chiếc bóng không còn nữa, để rồi một ngày nào đó, khi nhớ lại, sẽ không thấy hối hận vì đã lãng quên.

...

Ngày thứ năm.

Kazuha ra chợ sớm. Người ta hỏi cậu dạo này sống một mình à.

Cậu mỉm cười. Gật đầu. Như một người đã quen với sự đơn độc.

Không ai nhắc đến kẻ từng đến đây. Dù ai cũng từng thấy hắn đứng dưới mái hiên, lặng lẽ như một vết bẩn không ai dám lau.

Chiều, Kazuha sửa lại mái nhà.

Nơi Scaramouche từng chạm tay vào vẫn còn dấu. Những vết trầy nhỏ nơi gỗ bị cháy, nơi từng xảy ra cơn giận dữ mà cả hai đều im lặng không gọi tên.

Cậu ngồi dưới mái, để gió lùa qua tóc.

Và lần đầu tiên, cậu thầm thì một câu, rất nhỏ.

“Tôi tưởng mình ghét anh.”

Nhưng không ai trả lời.

Chỉ có tiếng gió xuyên qua kẽ ngói vỡ, nghe như tiếng thở.

...

Ngày thứ sáu.

Mùi thuốc còn sót trong căn phòng đã phai.

Kazuha tìm thấy một mảnh vải lụa cũ vướng trong cành mai sau nhà. Màu tím nhạt, cháy nhẹ ở rìa.

Cậu cầm lên, không biết có phải của hắn hay không.

Cũng không quan trọng.

Điều khiến tim cậu trĩu xuống không phải là mảnh vải, mà là cảm giác, hắn từng tồn tại đủ lâu để để lại thứ gì đó. Dù chỉ là thứ vô dụng nhất, nhẹ nhất, không ai giữ lại.

Chiều xuống, cậu lại pha hai chén trà.

Nhưng lần này, cậu uống cả hai.

Một chén, vì mình. Một chén, để nuốt trôi điều không thể nói.

...

Ngày thứ bảy.

Ban đầu, cậu nghĩ rằng việc Scaramouche rời đi là điều hiển nhiên. Hắn luôn như vậy, đến bất ngờ, đi bất cần, để lại tàn tích như tro bụi bám trên mép cửa sổ.

Nhưng từng ngày trôi qua, những khoảng lặng bắt đầu có hình. Và cậu nhận ra, mình chưa từng thực sự chờ đợi. Cũng không hề giận.

Chỉ là... mọi thứ quá yên ắng.

Không còn tàn thuốc trong bếp.

Không còn ánh nhìn lạnh như vỏ gươm rình rập phía sau.

Không còn thứ khiến cậu cảm thấy sống.

Dần dần, Kazuha hiểu mình đã lầm.

Không phải hắn giả dối.

Hắn chỉ không nói theo cách cậu quen.

Scaramouche sống như một cơn hấp hối được gói lại bằng kiêu hãnh. Còn Kazuha, với lòng trắc ẩn dịu dàng, đã nhìn nhầm hắn như một kẻ không đáng.

Cậu tưởng mình chịu đựng. Nhưng cậu chưa từng thực sự nhìn hắn.

Và điều đó, bây giờ, khiến tay cậu bẩn hơn bất cứ vết máu nào.

...

Dưới mái hiên mục, trời đổ mưa nhẹ.

Kazuha ngồi gọt gừng, lưỡi dao xước qua vỏ khô tạo âm thanh rất nhỏ.

Không ngẩng đầu, cậu hỏi, như hỏi gió.

"Anh có tên không?"

Câu hỏi trôi qua như một chiếc lá.

Nhưng giọng hắn, như than cháy, vọng lại từ ký ức.

“Đồ Thành.”

Kazuha dừng tay một chút, rồi chỉ gật đầu.

"Ừm. Tên hay đấy."

Không ai nhắc lại.

Chỉ còn một chữ: Đồ Thành.

Không để gọi, mà để hiểu.

༺༻

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro