18. Storm
"Đừng nhìn chằm chằm vào anh nữa!" Jin-hyung vừa nói vừa cười.
Anh ấy đang lái xe và cố giấu sự ngượng ngùng bằng việc chỉ nhìn thẳng về phía trước nhưng tôi có thể thấy mặt anh đỏ lên như quả cà chua. Tôi không trả lời mà cười tươi hơn nữa, quai hàm tôi bắt đầu đau vì cười quá nhiều. Chúng tôi trở về nhà vào đêm khuya, tuyết mềm nhẹ phủ hai bên cỏ ven đường và làm mờ kính xe do lạnh. Nhưng đầu với mặt tôi bây giờ đang bốc cháy. Tôi không thể ngừng cười tủm tỉm khi thỉnh thoảng quay sang nhìn vào hyung, người đang trông bối rối không kém gì tôi.
"Em ngưng nhìn anh đi chứ ??" anh đang cố nhịn cười.
"Em không thể, chúng ta đã... hô...nn." Tôi hít một hơi và hét lên, - ".... CHÚNG TA ĐÃ HÔN NHAU !!"
Hyung giật mình đập vào tay tôi. - "Em có phải là một đứa trẻ không? Đừng làm anh xấu hổ nữa! Anh đang lái xe đó, có vẻ tuyết ngày càng dày hơn!"
"Nhưng mà ..... cuối cùng .....chúng ta đã hôn ... hehe .." Tôi ngọ nguậy trên ghế. Hyung bắn cho tôi một cái liếc mắt rồi anh ấy mỉm cười. Anh hắng giọng cố giữ vẻ mặt lạnh.
"Tại sao em hào hứng như vậy chỉ với một nụ hôn? Anh nghĩ em đã hôn rất nhiều người rồi chứ ..", giọng anh lạc đi.
Có phải tôi được thấy Jealous Jin một lần nữa ?
"Nhưng đó là nụ hôn đầu tiên của em với anh..đó là lý do ... À không, thực ra đây là lần thứ hai của chúng ta .." Tôi lặng giọng nói.
"Cái gì ?? LÀ SAO?"
"Không có gì .."
"KIM TAEHYUNG!"
"Em đã hôn anh lần đầu khi anh đang ngủ.." Tôi giả bộ ho để tránh cái nhìn của anh. Hyung thở dài, - "Anh không biết anh phải làm gì với em nữa .... Anh không biết có ai nhìn thấy chúng ta không. Chúng ta đã hôn nhau ở nơi công cộng, một điểm du lịch có hàng trăm người." Anh nhíu mày trông có vẻ lo lắng. Tôi biết hyung cảm thấy có trách nhiệm nhất với sự an toàn của nhóm. Tôi cắn môi cảm thấy một chút tội lỗi.
"Hyung, anh có ... hối hận không?" Tôi nhìn anh, trái tim trong ngực trống rỗng và đau đớn.
"Hả? Hối hận cái gì?"
"..nụ hôn?"
Anh đã hôn lại tôi. Không có gì nhầm lẫn cả. Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác lúc đó khi môi anh áp vào môi tôi, lưỡi quấn lấy nhau. Tôi cắn môi suy nghĩ về nó một lần nữa, trái tim tôi sẽ tan nát nếu một trong những cảm giác tuyệt vời nhất mà tôi từng trải qua nhưng lại là một hành động hối tiếc đối với anh. Tôi chăm chú nhìn anh, trông giống như một con chó con bị bỏ rơi sợ hãi câu trả lời từ anh.
Anh nhìn về phía trước, im lặng một lúc. Khi tôi vừa định bỏ cuộc thì anh lắc đầu. Cái lắc đầu mạnh mẽ khẳng định với tôi một lần nữa.
"..Không," anh trả lời gần như không thể nghe thấy. Tôi có thể cảm nhận nỗi sợ hãi trong anh. Tôi biết anh ấy đang chiến đấu với hàng loạt cảm xúc trong đầu. Hyung mà chúng tôi biết chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc. Anh ấy liên tục nói với chúng tôi rằng anh ấy hạnh phúc với những điều đơn giản nhất trong cuộc sống - thức ăn ngon, nghỉ ngơi tốt, gia đình, bạn bè và những mối quan hệ. Có quá nhiều cảm xúc sẽ làm phức tạp hóa lối sống hạnh phúc của anh ấy.
Hyung ghét những cuộc đối đầu, tranh luận và căng thẳng. Và đó là tất cả những gì tôi đã tạo cho anh ấy kể từ khi tỏ tình. Nhưng tôi muốn chứng minh cho anh ta thấy rằng có những thứ khác mà chúng tôi có thể có. Giá như anh ấy có thể cảm nhận được những gì tôi cảm nhận, cảm giác phấn khích khi yêu một người, sự gần gũi, những cái đụng chạm, những cuộc chuyện trò và cười đùa chỉ để tận hưởng sự hiện diện của nhau.
Tôi nắm lấy tay anh đưa vào lòng tôi. - "Anh đang lái xe ...", anh mở miệng phản kháng nhưng tay giữ nguyên.
"Ưmmmm ..," tôi ngân nga trong khi tôi khóa ngón tay của mình với ngón tay của anh ấy, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay cái của anh. Hyung bình tĩnh lại, ngón tay anh ấn chặt hơn vào tôi. Tôi ngả người ra ghế, chơi đùa với những ngón tay anh khi tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ. Tôi có thể cảm thấy nó, một cái gì đó trong tôi chắc chắn anh ấy cũng vậy. Không khí bên trong xe trở nên thoải mái hơn, ấm áp hơn ... và an toàn.
Chúng tôi thoải mái lái xe trong im lặng mà không biết gì về cơn bão đang chờ chúng tôi phía trước.
________________________
Sau một vài giờ, chúng tôi đi vào bãi đậu xe của khu chung cư. Hyung tắt động cơ, mở cửa xe đi ra ngoài nhưng anh bị kéo lại vì tay chúng tôi vẫn đan vào nhau.
"Yah..đi thôi .."
"Em không muốn ~" Tôi nụng nịu bĩu môi. Hyung cười trước hành động dễ thương của tôi.
"Em không đói à? Anh sẽ nấu cho em món em thích, Japchae, ok. Nhưng em phải xuống xe để chúng ta có thể đi lên," hyung đàm phán.
"Hmmmm.. nghe thật hấp dẫn nhưng không." Tôi lắc đầu.
"Vậy anh phải làm gì để em đồng ý?"
"Không có gì cả."
"Em chắc chắn?" Hyung nhướn mày.
"Ưmmm. Không có gì để em buông tay." Tôi gật đầu bướng bỉnh. Hyung đột nhiên cúi xuống hôn tôi một cách nhanh chóng khiến tôi sững sờ. Mắt tôi chỉ có một giây để mở to vì sốc khi hyung bắt lấy cơ hội thoát khỏi nắm tay của tôi và lao ra khỏi cửa.
Ổn định lại bản thân, tôi vội chạy ra, - "Yah! Anh gian lận!"
"Đâu có đâu ~" hyung bĩu môi giống như tôi làm trước đó khi anh ấy cười và lấy túi của chúng tôi ra.
"Nhưng anh đã dùng điểm yếu của em để đối phó với em." Tôi cằn nhằn anh đi vào thang máy.
"Điều đó chỉ có nghĩa là em yếu kém" hyung cười vào mặt tôi.
"Yếu hay không, không quan trọng. Bây giờ em đã biết làm thế nào để anh hôn em nhiều hơn", tôi trả lời một cách tự mãn.
"Đứa nhóc hư!", Hyung đánh vào ngực tôi nhưng tôi đã nắm lấy tay anh.
"Nắm thóp được anh rồi" tôi nháy mắt.
Chúng tôi đến căn hộ thấy có một vài đôi giày lạ ở lối vào nhưng tôi không để tâm, hyung nhéo tôi ra hiệu giữ im lặng bằng việc đưa một ngón tay lên môi anh. Tôi gật đầu đồng ý và chúng tôi cố gắng giảm nhỏ tiếng cười khúc khích của mình. Tiếng cười của chúng tôi lắng xuống khi thấy phòng khách chật kín người. Tất cả các thành viên đã ở đó, một số ngồi một số đứng. Nhưng ngoài họ ra, các quản lý và PD-nim của chúng tôi cũng mặt ở đó, tất cả đều ngước nhìn chúng tôi khi chúng tôi dừng lại ở hành lang.
Một trong những người quản lý cấp cao quay sang chúng tôi với một tờ giấy trong tay. Anh trừng mắt ném nó vào mặt tôi và hét lên, - "Tôi đã cảnh báo bạn !! Bạn xem bạn đã làm chuyện tốt gì đây??? !!".
Tờ giấy đập mạnh vào má tôi rơi xuống tay. Tôi bắt lấy mở ra trang giấy của tờ báo buổi tối nổi tiếng ở Hàn Quốc. Trên đó là một bức ảnh được chụp trong điều kiện thiếu ánh sáng nhưng tôi vẫn nhận ra. Đó là hình ảnh của hyung và tôi ... hôn nhau. Bức ảnh tối và mờ, cho thấy nó không được chụp bởi một tay săn ảnh hay phóng viên. Tôi quay lưng về phía máy ảnh, mặt tôi khuất khỏi tầm nhìn nhưng khuôn mặt của hyung được thấy một cách rõ ràng. Tiêu đề phía trên hình ảnh hiện rõ tên của anh bằng chữ in đậm,
THÀNH VIÊN BTS KIM SEOKJIN BỊ BẮT GẶP KHI ĐANG HÔN MỘT CHÀNG TRAI.
Seoul, ngày 29 tháng 11 vào khoảng 8:17 tối bên ngoài Cổng Tây Khu nghỉ mát trượt tuyết Yongpyong - Kim Seokjin, một thành viên của nhóm nhạc BTS bị bắt gặp đang hôn một người nào đó, hình ảnh được chụp bởi một người dân địa phương, người trong ảnh được cho là một chàng trai. Danh tính của người đó không ai khác ngoài Kim Taehyung, thành viên cùng nhóm do những nghi ngờ gần đây về vấn đề giới tính của anh ta. Hiện tại thông tin chưa được xác nhận.....
Trái tim của tôi rơi xuống dạ dày. Tôi nhìn qua hyung bên cạnh tôi, người cũng đang nhìn chằm chằm vào bài báo. Tôi không nhìn thấy gì khác ngoài vẻ sợ hãi hiện lên khuôn mặt anh. Tôi muốn nắm lấy tay anh chạy trốn khỏi nơi này, từ bài báo, từ những người đang giận dữ trong phòng, từ mớ hỗn độn mà tôi biết chỉ mới bắt đầu.
Tôi nên làm gì ? Làm gì bây giờ??
Tại sao lại là bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro