12| Những trái bóng Quidditch
Vào ngày cuối tuần, các bữa ăn tại Hogwarts thường kéo dài trong hai giờ và các học sinh có thể ghé Đại lễ đường bất cứ khi nào họ cảm thấy thích trong suốt hai giờ đó. Tuy nhiên, vào Chủ nhật hàng tháng, sẽ có một bữa tiệc nướng tuyệt vời được phục vụ vào giờ ăn trưa, và hầu như mọi người đều đến Đại sảnh đường càng sớm càng tốt vì không ai muốn bỏ lỡ bất kỳ món ngon nào. Mỗi bàn trong Nhà được xếp đầy những đĩa lớn thịt bò, thịt cừu, thịt lợn, gà tây, vịt, cá hồi, thịt gà và nhiều loại thịt khác. Hầu như tất cả các loại rau trong cả hai thế giới phù thủy và Muggle đều được phục vụ, cùng với bánh pudding Yorkshire lớn, những bình đựng nước sốt đặc và nước quả. Tóm lại, đó là bữa ăn ngon nhất trong tháng, và không có bữa ăn nào khác ngoài bữa tiệc chào mừng tân học sinh và bữa tiệc cuối kỳ có thể so sánh được.
Vào một ngày Chủ nhật giữa tháng 3 khi bữa tiệc nướng được phục vụ, Thủ lĩnh nam sinh Draco Malfoy cùng với hai người bạn thân của mình là Blaise Zabini và Theo Nott đi đến Đại sảnh đường. Draco đã bận rộn cả buổi sáng và không có thời gian vui vẻ với các bạn mình. Anh tự nhủ sẽ dành toàn bộ buổi chiều trong ngày cho bạn bè mình. Đương nhiên là sau khi anh thưởng thức một bữa tiệc nướng tuyệt vời.
"Malfoy!"
Tiếng hét khiến Draco dừng lại ở ngưỡng cửa Đại sảnh đường, khi anh và bạn bè quay lại để xem rắc rối đó là gì, họ phát hiện ra Ron Weasley đang giận dữ xông vào lâu đài. Harry Potter đang vội vã đuổi theo người bạn thân nhất của mình, và đằng xa kia là Dean Thomas và Seamus Finnigan.
"Vấn đề gì, Weasley?" Draco hỏi một cách chán nản khi phù thuỷ tóc đỏ lao về phía anh ta.
"Khốn kiếp" Ron rít lên. "Mày nghĩ rằng bọn tao ngu ngốc đến mức không biết việc này là do mày làm à"
"Tao đã làm gì?" Draco đặt câu hỏi. Một vụ gì đó đã khiến Weasley phát rồ, nhưng thật đáng buồn, anh không phải là nguyên nhân của nó, bất kể tên tóc đỏ có đang nghĩ gì trong đầu.
"Mày đã động vào những quả bóng của bọn tao," Ron hét lên, vô tình thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người đang có mặt trong Đại sảnh.
"Tao có thể đảm bảo với mày, Weasley, tao chưa bao giờ chạm vào quả bóng của mày," Draco trả lời trôi chảy khi phía sau anh Blaise đang khịt mũi cố gắng nén lại cơn buồn cười đang trỗi dậy .
"Bọn tao biết đó là mày, Malfoy," Ron hét lên. "Không ai ngoài mày lại đi gây rối với những quả bóng của bọn tao cả"
"Mày không biết ai chạm vào quả bóng của mày sao?" Blaise hỏi với sự thích thú.
("Quả bóng" mà Draco và Blaise nói đến là hai quả bóng bàn trong quần của các bạn nam ý ㅋㅋㅋ đầu óc đen tối dễ sợ!)
"Tao biết, đó là Malfoy," Ron nhổ. "Hoặc ít nhất đó là một Slytherin."
"Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào, Ron," Harry nói, cố gắng xoa dịu căng thẳng.
"Thôi nào Harry, còn ai nữa chứ?" Ron khịt mũi. "Bồ đã đồng ý với mình xuống sân Quidditch. Và Slytherin đã chơi xấu với những quả bóng của chúng ta."
"Ah Quidditch," Draco lẩm bẩm, hiểu tình hình hơn một chút.
Sau một vài vụ gian lận, bà Hooch đã khóa những quả bóng lại và bà là người duy nhất được phép chạm vào chúng. Bốn bộ thiết bị quidditch mới sau đó đã được mua cho bốn Nhà, và trách nhiệm của họ là phải giữ gìn, bảo quản chúng.
Khi bọn tao mở chiếc rương ra, cả các quả bóng đã bị nới lỏng khỏi xích và chúng tự do bay lên" Harry giải thích. "Trái Snitch đã bay ra ngoài cái rương và tao phải mất hơn một giờ để bắt nó, còn trái Bludger thì suýt táng vỡ mặt Ron."
"Nhưng có liên quan gì đến bọn tao?" Draco đặt câu hỏi.
"Bởi vì mày đã nới lỏng dây xích các quả bóng của bọn tao," Ron cáo buộc.
"Này, ngưng đổ lỗi cho bọn tao vì những quả bóng của mày, bọn mày đã không trông chừng chúng cẩn thận", Theo búng tay. "Những quả bóng Slytherin của bọn tao luôn được bảo quản cẩn thận và không ai chạm vào chúng mà không có sự cho phép của Draco."
"Theo," Draco nói với cái lắc đầu, ước gì bạn mình sẽ suy nghĩ trước khi nói. Thật tệ khi nghe Weasley ca cẩm về những quả bóng, và Theo không cần thêm vào mớ hỗn độn đó nữa.
"Tao sẽ không để tên đần này buộc tội chúng ta, Draco," Theo lập luận. "Weasley cần phải biết rằng không ai trong chúng ta chạm vào những quả bóng quý giá của tụi nó."
"Vậy ai đã làm," Ron đáp trả. "Chúng không thể tự mình bật ra được"
"Có lẽ chúng không được cất giữ đúng cách ngay từ đầu", Theo khịt mũi. "Lỗi của Potter, rõ ràng cậu ta đã không khóa trái bóng đúng cách."
"Những quả bóng vẫn ở đúng vị trí lần trước khi tao nhìn thấy chúng," Harry phản đối, trước khi anh nhăn mặt vì nhận ra mình đã tham gia với cuộc nói chuyện về những quả bóng. "Ý tao là tao đã khóa tất cả chúng lại như tao vẫn thường làm. Mọi thứ đều an toàn trong rương"
"Có nghĩa là có ai đó đã phá rối" Ron buộc tội. "Và sẽ ai khác ngoài Slytherin chứ?"
"Mày nghĩ rằng bọn tao đã làm trò này để tống mày ra khỏi cuộc chơi đó hả?" Draco hỏi với một tiếng cười.
"Tất nhiên rồi" Ron trả lời với một cái gật đầu chắc chắn. "Bọn tao sẽ chơi vào tháng tới, và nếu bọn tao thắng, Gryffindor sẽ giành được chiếc cúp vô địch".
"Và nếu bọn tao thắng, bọn tao sẽ giành được chiếc cúp?", Draco nhại lại. "Để tao nhắc lại, bọn tao không cần phải gian lận để giành chiến thắng. Slytherin sẽ giành chiến thắng vì bọn tao là đội mạnh hơn."
"Đúng, bọn tao cóc cần phải can thiệp vào những quả bóng của mày," Theo hả hê.
"Đủ rồi!" Một giọng nói nữ tính vang lên. "Tôi có thể nghe thấy tiếng các cậu từ đầu hành lang đấy, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Giọng nói nghe như của một thành viên của Ban giáo, nhưng thay vào đó, nó thuộc về Thủ lĩnh nữ sinh, Hermione Granger. Và cô trông có vẻ khó chịu ra mặt khi cô ấy phải đứng giữa hai đội thiếu niên đang cãi nhau.
"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi, chờ đợi câu trả lời.
"Chúng đã can thiệp vào những quả bóng của bọn mình," Ron nhổ nước bọt và nói một cách buộc tội, khiến Hermione phải cong mày ngạc nhiên.
"Chẳng ai thèm chạm vào bóng của mày, Weasley," Theo vặn lại.
"Dừng lại với những quả bóng," Hermione ra lệnh, dễ dàng nhận thấy rằng ngoài Ron và Theo, người bị cuốn vào cuộc tranh luận bao gồm mọi người khác trong Đại sảnh đường đường và các giáo sư, tất cả đều bực bội với nội dung tranh luận của họ. "Ai đó có thể giải thích điều này cho tôi mà không đề cập đến từ quả bóng không?"
"Thiết bị quidditch của chúng mình đã bị can thiệp," Harry giải thích. "Mình bảo đảm tất cả vẫn ổn vào cuối buổi tập cuối cùng, nhưng lúc nãy khi chúng mình mở rương ra thì chúng bật ra. Trái Snitch bay lung tung, và trái Bludger gần như đánh gục đầu Ron."
"Làm thế nào để bồ biết nó đã ai đó động vào?" Hermione đặt câu hỏi.
"Những dây xích không tự nhiên bị nới lỏng được" Ron đáp. "Mình sẽ nói cho bồ biết ai là thủ phạm. Chính Malfoy đã đụng vào chúng."
"Tôi có thể đảm bảo với cô, Granger, tôi chẳng có liên quan gì đến những quả bóng của Weasley," Draco nhăn mặt, đôi mắt xám lấp lánh trong sự thích thú.
"Đúng, đó không phải là lỗi của chúng tôi khi mà Gryffindors không thể cats giữ bóng của chúng cẩn thận", Theo nói thêm.
"Bồ không thể buộc tội người khác mà không có bằng chứng, Ron," Hermione nói nhẹ nhàng, cố gắng xoa dịu cơn giận của bạn mình. "Bồ có bằng chứng nào về việc Slytherin có liên quan không?"
"Không, nhưng nó không giống như việc Slytherin làm hỏng quả bóng của chúng mình ngay trước mặt chúng mình trước đây," Ron lập luận. "Mình cá là chúng đã rón rén xuống sân vào nửa đêm đêm."
"Trong trường hợp đó thì thủ phạm không thể là Malfoy," Hermione nói với một cái nhún vai. "Chúng mình ở chung ký túc xá, Ron. Mình sẽ biết nếu cậu ấy rời đi vào nửa đêm."
"Tất nhiên cậu ta có thể rời đi mà bồ không biết Hermione," Ron khịt mũi. "Mình cá là Malfoy đã lẻn ra ngoài."
"Cậu ấy đã không làm thế," Hermione khăng khăng. "Mình là một người rất thính ngủ, Ron. Mình sẽ nghe thấy tiếng động nếu Draco rời khỏi ký túc xá."
"Nhưng Malfoy ở trong một căn phòng khác," Ron khăng khăng, không biết rằng bên cạnh anh, đôi mắt của Harry mở to trông như thể Harry vừa ngộ ra một chuyên gì đó. Dean và Seamus cũng đã hiểu được tại sao Hermione lại kiên quyết đến thế. "Bồ sẽ không nghe thấy cậu ta hành động vì hai người đâu có ở chung phòng?!."
"Kể cả vậy" Hermione nói chắc chắn. "Tin mình đi Ron, cậu ấy đã không rời khỏi phòng ngủ cả đêm."
"Thực tế tao đã không rời khỏi phòng cách đây một giờ trước," Draco thêm vào với một nụ cười nhếch mép.
"Bồ không thể tin cậu ta Hermione," Ron phản đối. "Malfoy là một con rắn. Cậu ta nói dối còn dễ dàng hơn cả việc chúng ta hít thở. Mình đã nói rồi, Malfoy đã xuống sân bóng đêm qua và làm xáo trộn những quả bóng của chúng mình."
"Không Ron, cậu ấy đã không," Hermione lập luận. "Cậu ấy đã ở trên giường suốt đêm qua. Và cậu ấy không liên quan đến bất kỳ sự chơi xấu nào với những trái bóng của bồ cả."
"Ít nhất không phải là hai quả bóng của mày," Draco nhếch mép. "Tao không thể nói rằng bản thân tao hoàn toàn không thích thú khi hai quả bóng nhỏ của mày bị sao đâu."
"Gì?" Ron cau mày khi nhận ra Dean và Seamus gần như lăn lộn trên sàn với tiếng cười.
"Đừng có đần độn như thế, Ron," Harry lẩm bẩm. "Hermione, có thực sự phải đánh vần nó không?"
"Đánh vần cái gì?" Ron thắc mắc.
"Lý do mình biết Draco không liên quan đến bất cứ điều gì xảy ra với thiết bị quidditch của bồ," Hermione nói. "Đừng bắt mình nói điều đó, Ron."
"Nói gì cơ?" Ron yêu cầu, vẫn không nhận được những gì đang xảy ra.
"Vì Merlin, Weasley hãy động não đi, não mày chậm nảy số à?!" Blaise khịt mũi. "Granger biết Draco đã không rời khỏi giường của cậu ấy đêm qua, bởi vì cô ấy cũng có mặt trong đó."
"Bồ đã ở trên giường của Malfoy?" Ron ngạc nhiên hỏi khi anh nhìn chăm chăm Hermione. "Tại sao?"
"Đừng hỏi, Ron," Harry rên rỉ.
"Mày có thể hiểu thế này Weasley, đúng là đã có sự lộn xộn diễn ra đêm qua liên quan đến những "quả bóng" của Draco, nhưng không phải là những quả bóng mà cậu ấy chơi quidditch đâu" Blaise nhấn mạnh từ "quả bóng" với một tiếng cười thích chí.
(Slytherin thích chơi chữ ghê!)
"Bồ và cậu ta ..." Lời nói của Ron vang lên khi anh nhìn vào giữa hai người. "Eew. Việc này sai vãi chưởng"
"Đó là một vấn đề riêng tư mà mình không muốn nêu ra ở giữa Đại sảnh đường," Hermione lẩm bẩm.
"Vậy tại sao bồ lại nhắc đến?" Ron bắt bẻ. "Bồ không cần phải cho tất cả chúng mình biết bồ đã ở cùng ai đêm qua."
"Mình sẽ không phải làm thế nếu bồ chịu tin mình rằng Draco không liên quan đến bất cứ điều gì xảy ra với dụng cụ quidditch của bồ," Hermione lập luận.
"Chà, mình không biết bồ lại là bằng chứng ngoại phạm của Malfoy," Ron bĩu môi. "Mặc dù vậy mình vẫn cho rằng cậu ta có thể trượt ra ngoài mà bồ không nhận ra."
"Tao thực sự không thể," Draco cười khúc khích. "Để ra khỏi giường, tao sẽ phải di chuyển Hermione khi cô ấy dính lấy tao và nó sẽ đánh thức cô ấy. Xem ra mày cần tìm thủ phạm của mày ở nơi khác rồi. Tao chẳng giở trò gì với mày cả."
"Và cũng không có ai khác ở Slytherin thèm giở trò," Theo nói. "Tao có thể thề với mày Weasley, không có Slytherin nào đụng vào nhưng trái bóng Quidditch của bọn mày."
"Nhưng nếu không phải chúng mày thì ai đã làm?" Ron đặt câu hỏi, vẫn chưa sẵn sàng để cho vấn đề đi xuống.
"Mình chắc chắn chúng ta có thể tìm ra chân tướng sự việc thôi, những lời buộc tội vô căn cứ không giúp được gì cả", Hermione nói một cách bình tĩnh. "Có lẽ bà Hooch có thể kiểm tra thiết bị của bồ và xem nó có bị can thiệp vào không."
Ron dường như không hài lòng với ý tưởng này và Hermione có thể nói rằng anh ta vẫn tin rằng Slytherin có liên quan đến việc xáo trộn bóng. Tuy nhiên, Harry nói rằng họ sẽ đi xem xét lại rương chứa những trái bóng Quidditch vào sau giờ ăn trưa, và Ron chấp nhận rằng anh nên để vấn đề này tạm lắng xuống để lấp đầy cái bụng trước.
"Tao sẽ không quên vụ này đâu," anh cảnh báo Slytherin. "Một trong số tụi bay đã can thiệp vào những quả bóng của bọn tao và tao sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra ai là thủ phạm."
"Chúc may mắn Weasley " Draco nhăn mặt với đôi mắt tròn xoe. "Mặc dù nếu mày không biết ai đang làm rối những quả bóng của mình thì mày cần theo dõi kỹ hơn về chúng."
"Khốn nạn" Ron lẩm bẩm. "Và bồ đã ngủ với tên chồn sương đó?" anh hỏi Hermione với đôi lông mày nhướn cong.
"Có vấn đề gì à?" Draco hỏi, bước một bước về phía trước để bảo vệ Hermione.
"Tao nghĩ nó rất "tuyệt" đấy" Ron nhấn mạnh " nhưng đó thực sự không phải là việc của tao", Ron thừa nhận. Trước đây anh có thể dễ dàng kích động và hành động non nớt, nhưng anh đã trưởng thành đủ để biết rằng mặc dù Hermione là bạn của anh ta, nhưng anh không có quyền quyết định lựa chọn thay cho cô. "Hermione cũng trưởng thành rồi, và cô ấy có thể ngủ với bất cứ ai cô ấy muốn. Cho dù lựa chọn của cô ấy có sai lầm đến đâu."
"Chúng ta ăn trưa đi," Hermione nói, cô cực kì ấn tượng với sự trưởng thành của Ron "Và sau đó chiều nay chúng ta có thể điều tra về những quả bóng Quidditch của bồ."
"Này, nếu mày gặp vấn đề gì với hai quả bóng nhỏ thì tao luôn ở đây để giúp đỡ mày." Draco trêu chọc
"Có lẽ bồ ấy sẽ cần," Hermione trả lời với một nụ cười nhỏ.
"Tao không cần nghe những điều đó," Ron lẩm bẩm khi anh quay lại và đi đến bàn ăn dãy Gryffindor.
Theo sau người bạn của mình, Hermione dành thời gian ăn trưa để giải thích chuyện tình lãng mạn của mình với Harry và Ron. Cô muốn họ biết rằng họ nghiêm túc với nhau và hy vọng sẽ có tương lai tốt đẹp với nhau sau khi tốt nghiệp. May mắn thay, Ron vẫn giữ thái độ trưởng thành và anh hứa với Hermione rằng miễn là cô hạnh phúc, anh sẽ không gây ra bất kỳ vấn đề gì với Slytherin tóc vàng nữa.
Tuy nhiên, Hẻmione vẫn muốn chấm dứt tất cả những lời buộc tội của Ron, và sau bữa trưa, cô chắc chắn rằng Harry và Ron đã đến gặp bà Hooch. Kể từ khi cô ở Đại sảnh, bà Hooch biết tất cả về vụ việc và cô hứa với các chàng trai rằng cô sẽ đi đến tận cùng của vụ việc. Mặc dù nó không mất nhiều thời gian vì cô đã sớm mở hộp thiết bị của Gryffindor sau đó, trái Bludger bay vèo lên không trung và một lần nữa nó gần như đánh gục đầu Ron.
"Này, chúng ta đã trông chừng chiếc rương này rất cẩn thận sau khi luyện tập rồi đấy," Harry nhăn nhó khi kéo Hermione ra khỏi con đường bay trai Bludger. "Không ai có thể can thiệp vào chúng lần này."
"Ta không nghĩ có ai đã can thiệp vào chúng cả", bà Hooch giải thích. "Ta nghĩ rằng dây xích và hệ thống bảo vệ trong chiếc rương đã bị hỏng, đó là lý do mà những quả bóng thoát ra ngoài."
"Và mình nghĩ rằng một lời xin lỗi là hoàn toàn hợp lý" Hermione quay sang nói với Ron, người đang trông vô cùng ngượng ngùng, ăn năn.
"Bồ sẽ bắt mình xin lỗi Slytherin phải không?" Ron rên rỉ.
"Sau khi công khai cáo buộc họ gây rối với những quả bóng của bồ, thì đúng vậy! Bồ cần phải xin lỗi họ!", Hermione kiên quyết trả lời.
"Điều đó nghe thật tệ!"
"Bồ đã bắt đầu điều này trong Đại sảnh đường," Hermione chỉ ra. "Bồ là người hét lên về những quả bóng Quidditch của bồ. Và một lời xin lỗi là hết sức cần thiết."
"Mình cá là những tên Slytherin sẽ cho mình ra bã mất ," Ron càu nhàu.
Và tất nhiên, Ron đã hoàn toàn đúng. Không hài lòng với bất kỳ lời xin lỗi cũ rích nào, Slytherin đã khiến Ron phải công khai xin lỗi trong Đại sảnh đường và trước mặt mọi người. Họ thậm chí còn bắt Ron phải nói những gì họ muốn anh nói. Đó là cách Ron thấy mình ở giữa Đại sảnh đường công xin lỗi Slytherin vì đã buộc tội họ chơi xấu những quả bóng của anh. "Thật muối mặt làm sao!"
T/N: Một chương toàn từ khó :))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro